Thiên Nhã lưu ý lúc Tiêu Cửu Thành tắm rửa quả nhiên để thϊếp thân thị nữ Cẩm Nhi ở lại ngoài cửa ra vào, không cần người hầu hạ, xem ra thói quen của Tiêu Cửu Thành không có gì cải biến. Có lẽ kiếp trước Tiêu Cửu Thành ở tuổi mười lăm cũng giống như Tiêu Cửu Thành bây giờ vậy, chỉ khác biệt là thời điểm mình chú ý tới nàng là khoảng thời gian sau này, tính cách về sau có điểm sai lệch cũng bình thường thôi.
Thiên Nhã thu hồi tâm tư trên người Tiêu Cửu Thành lại, bắt đầu để cho Đình Nhi giúp nàng thoát y tắm rửa.
Lúc này Tiêu Cửu Thành đang tắm nhưng lỗ tai vẫn dựng đứng lên lắng nghe động tĩnh sát vách, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng Thiên Nhã. Nghĩ đến Thiên Nhã lúc này cũng không mảnh vải che thân giống như mình, nội tâm Tiêu Cửu Thành tức thì xốn xang rối loạn.
Tiêu Cửu Thành nhìn xuống bộ vị hở ra trước ngực mình, chẳng thấy hài lòng gì cả, nàng cảm thấy phải to lớn cao vút đầy đặn như Thiên Nhã mới là đẹp nhất, luôn làm người khác có ý nghĩ muốn chạm vào. Chỉ là cơ thể nàng chính là đặc thù của nữ tử Trung Nguyên, thuộc về loại tương đối gầy gò phong phanh, chẳng làm sao có thể nở nang được như Thiên Nhã. Nàng cảm thấy về sau nếu mình trưởng thành, có thể lớn như của đại tỷ cũng đủ rồi. Trừ Thiên Nhã ra, đại tỷ chính là nữ nhân Tiêu Cửu Thành cảm thấy đẹp nhất.
Tiêu Cửu Thành tự tẩy rửa cơ thể của mình, lúc đang chà xát đột nhiên nghĩ đến Đình Nhi vậy mà có thể quang minh chính đại vuốt ve cơ thể Thiên Nhã, trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét không sao kìm chế được. Nếu nàng có thể tắm rửa cùng với Thiên Nhã thì tốt biết bao nhiêu, đến lúc đó nàng có thể tự mình tắm cho Thiên Nhã. Chẳng hiểu sao ngay cả để cho người khác hầu hạ mình tắm rửa Tiêu Cửu Thành cũng không nguyện ý, nhưng lúc này lại có ý nghĩ mong mỏi được tắm cho Thiên Nhã. Nguyên do nào dẫn đến tâm tình chênh lệch lớn như thế, Tiêu Cửu Thành lúc này lại không phát giác ra có điểm gì không ổn.
Từ nhỏ Thiên Nhã để cho Đình Nhi hầu hạ tắm rửa gội đầu đã quen, cho nên tâm trạng vô cùng bình thường, không có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt hay tâm trạng chập chờn nào. Chẳng giống như Tiêu Cửu Thành tràn đầy những ý nghĩ kỳ quái, trong trí óc toàn tự dựng lên những cảnh tượng không nên có.
Tắm rửa xong Thiên Nhã vốn muốn đọc binh thư nhưng nghĩ đến Lý Quân Hạo hôm nay, tự nhiên có chút không tĩnh tâm được. Trong lòng có cảm giác bất an và lo lắng không thôi, suy nghĩ một hồi nàng quyết định đứng dậy đi đến tiểu viện của phụ thân, muốn phụ thân tranh thủ thời gian để chuẩn bị trước lực lượng, ngày sau còn tập trung đối phó Lý Quân Hạo.
Kỳ thật bản thân Độc Cô Tấn cũng đã có ý chuẩn bị mọi việc từ sớm, mặc dù hắn còn chưa có đầy đủ quyết tâm và dã tâm tranh đoạt thiên hạ, nhưng cũng đã chớm lên ý nghĩ này. Liên quan đến sinh tử tồn vong của Độc Cô gia, Độc Cô Tấn không dám sơ sẩy nửa phần. Chỉ là hiện tại triều đình nhìn chằm chằm vào Độc Cô gia như hổ rình mồi, tứ phía vây binh, chỉ cần có tí dị động thì triều đình sẽ phát giác được ngay. Hiện tại nếu cùng triều đình giao tranh chính diện thì xác suất thất bại của Độc Cô gia quá lớn, vì thế Độc Cô Tấn không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Hắn biết trong lòng nữ nhi bất an, nhưng với tình thế hiện tại hắn không có biện pháp nào khác. Chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ gấp rút luyện binh, lại không dám hành động quá mức rõ ràng.
Kiếp trước, Lý Quân Hạo nhờ có sự trợ giúp cùng lúc của Độc Cô gia và phủ Hộ quốc công, mười phần thuận lợi đoạt được thiên hạ, nhưng bây giờ ngược lại đổi thành một mình Độc Cô gia đấu tranh giành thiên hạ. Thiên Nhã nghe phụ thân phân tích xong, mới hiểu được so với Lý Quân Hạo, Độc Cô gia khó khăn hơn nhiều. Lý Quân Hạo có huyết thống của Lý thị hoàng tộc, hắn là danh chính ngôn thuận, khi đó còn có Độc Cô gia và Hộ quốc công công khai ủng hộ, đương nhiên trở thành thế lực lớn mạnh nhất tranh giành Trung Nguyên. Sau đó quy thuận được không ít nhân tài, ngắn ngủi không đến hai năm liền bình định loạn cục, leo lên ngai vàng. Độc Cô gia hiện tại hiển nhiên không có ưu thế của Lý Quân Hạo lúc đó, chưa kể ngày sau lập trường của Hộ Quốc Công như thế nào, Thiên Nhã cũng không dám khẳng định. Thế cục lúc đó, các phương thế lực hoặc là phân tán hoặc là tụ tập, Độc Cô gia chưa chắc chiếm được ưu thế tuyệt đối. Lúc này Độc Cô gia dù muốn chuẩn bị từ sớm, nhưng lại bị triều đình xem là cái đinh trong mắt, nhất cử nhất động đều bị triều đình giám thị, xem như là hữu tâm vô lực, điều này làm cho Thiên Nhã vô cùng lo lắng.
Độc Cô Tấn biết nữ nhi bất an, bèn trấn an một chút.
"Nhã Nhi không cần lo lắng quá mức, mặc dù phụ thân không thể vỗ ngực cam đoan có thể giành được thiên hạ, nhưng chí ít phụ thân cũng có thể làm được chiếm đất xưng vương. Ta suy nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự không được, chúng ta sẽ xuôi về phương Nam thẳng tiến Nam Cương. Hiện tại triều đình xem như ổn định, đối với Nam Cương tuy có chấn nhϊếp nhưng thiên uy kém xa địa phận Trung Nguyên. Đến lúc đó nếu chúng ta có thể chiếm được Nam Cương, địa thế nơi đó phức tạp hiểm ác, dễ thủ khó công, cứ xem có một ngày phụ thân không còn ở đây, người khác muốn đối phó tỷ đệ bọn con cũng không phải dễ dàng như vậy." Độc Cô Tấn thẳng thắn lật lên con át chủ bài nói cho Thiên Nhã biết. Độc Cô Tấn không khoa trương nói mình là tướng tài trăm năm khó gặp, nhưng chí ít ở triều đình hiện tại, tìm không ra ai khác có tài dụng binh hơn hắn. Nam Cương đánh hạ khó khăn thế nào, bách tính có bao nhiêu khó thuần phục, Độc Cô Tấn đều rõ ràng hơn bất kỳ ai. Năm xưa hắn bỏ ra ba năm ròng rã đánh xuống Nam Cương, lại tốn thêm ba năm công phu mới khiến cho bá tánh Nam Cương thần phục triều đình, tuy nói là thần phục triều đình, nhưng thực tế là thần phục bản thân hắn mà thôi. Năm ấy hắn không có dị tâm, một lòng tận trung vì triều đình nên hoàng đế mới gả nghĩa nữ là công chúa Thành Dương cho hắn. Cho dù có điều hắn đi Tây Bắc, hắn không nói hai lời liền tuân theo an bài của triều đình.
Về sau đánh cho Hung Nô tan tác không còn lực phản kích nào, hoàng thượng lại gọi hắn trở về Trung Nguyên. Mặt ngoài nói là phong thưởng chín thành trì cho hắn, nhưng bất quá là câu thúc hắn lại nơi chật hẹp nhỏ bé, bốn phía vây binh giám thị mà thôi. Nếu như năm xưa Độc Cô Tấn hắn có dị tâm thì sớm đã xưng vương tại đất Nam Cương kia rồi, tự làm vua một cõi, kéo dài mấy đời thừa kế cũng không thành vấn đề. Nghĩ đến tương lai Độc Cô gia sau khi mình chết, cả hai đứa con đều rơi vào kết cục bi thảm, Độc Cô Tấn cảm thấy phải lợi dụng cho tốt lúc bản thân còn dư uy, sớm vì con cái tính toán đường đi nước bước.
"Phụ thân quả nhiên đại tài, suy nghĩ so với con chu toàn hơn rất nhiều, đây quả thật là một đường lui tốt." Nàng nghĩ, chỉ cần phụ thân còn tại thế một ngày thì nàng không cần quá lo lắng thêm một ngày.
"Cho nên con không nên suy nghĩ quá nhiều, cứ sống thật vui vẻ giống như trước kia là tốt rồi. Cũng đừng nghĩ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước nữa, một kiếp này, cha nhất định sẽ bảo vệ con an toàn." Độc Cô Tấn nói.
"Vâng, vậy phụ thân sớm nghỉ ngơi đi, con cũng trở về nghỉ." Độc Cô Thiên Nhã thấy thời gian không còn sớm nữa, liền trở về tiểu viện của mình.
Lúc đi ngang qua gian phòng của Tiêu Cửu Thành, thấy đèn trong phòng nàng vẫn sáng, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Cửu Thành kiếp trước là mệnh hoàng hậu, ngày sau còn là mệnh thái hậu. Kiếp này Trương Đạo Phàm cũng nói Tiêu Cửu Thành có mệnh hoàng hậu, thiên hạ sau cùng sẽ thuộc về tay ai là sự tình khó nói chính xác được.
Thiên Nhã không có ở đây, Tiêu Cửu Thành ở sát vách cũng không có tâm tư đọc sách, mãi đến khi nghe thấy động tĩnh Thiên Nhã trở về, Tiêu Cửu Thành mới một lần nữa tập trung vào sách được.
Thiên Nhã trở về không bao lâu thì ngủ rồi, Tiêu Cửu Thành thấy phòng bên cạnh tắt đèn, nàng nhớ tới đêm hôm qua phía bên mình sáng đèn quấy rầy giấc ngủ của Thiên Nhã nên cũng mau chóng thổi tắt nến, nằm lên giường. Nàng nghĩ bản thân nên điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi theo Thiên Nhã, sau này cũng nên đi ngủ sớm chút thì tốt hơn, cùng lắm thì buổi sáng tranh thủ dậy sớm đọc sách là được.
Đèn phòng bên Tiêu Cửu Thành tắt rồi, Thiên Nhã không xác định được Tiêu Cửu Thành đây là quan tâm mình hay là trùng hợp cũng chuẩn bị đi ngủ, mãi về sau liên tục mấy đêm ngày nào cũng vậy, Thiên Nhã mới xác định được Tiêu Cửu Thành vì không muốn quấy rầy mình nên cũng đi ngủ theo giờ giấc của mình.
Nằm ở trên giường, Thiên Nhã nghĩ đến phụ thân, đệ đệ, Tiêu Cửu Thành, Lý Quân Hạo, ký ức kiếp trước thay phiên nhau xông loạn lên đầu. Thiên Nhã cố gắng ép buộc bản thân không nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, vì những ký ức ấy đối với nàng quá mức thống khổ, cũng quá sức áp lực. Cho dù hiện tại Thiên Nhã có thể khống chế bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng một khi trong giấc ngủ nàng hoàn toàn không có cách nào tự khống chế giấc mơ của mình. Trong mơ, nàng thấy mình ở kiếp trước, nơi đó nàng không được ban chết, nàng ở lãnh cung phát điên rồi, không kể ngày đêm kêu khóc. Bên cạnh nàng không có một ai, chỉ có bốn bức tường lạnh giá, còn có cỏ hoang cao hơn cả thân người, nàng thấy bản thân run rẩy như lá khô trước gió, toàn bộ giấc mộng đem đến cho nàng nỗi tuyệt vọng không cách nào thở nổi, sợ hãi bất an không bút nào tả xiết. Nàng biết đây là một giấc mơ, nàng muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không mở mắt được, nàng muốn có người đến giúp nàng nhưng không có bất kỳ ai bước tới, nàng giống như bị thế giới lãng quên..
Tiêu Cửu Thành vừa mới ngủ không bao lâu liền bị bừng tỉnh bởi một thanh âm hoảng hốt. Nàng cẩn thận nghe kỹ, nhận ra âm thanh nói mớ đứt quãng đau khổ kia là của Thiên Nhã. Tiếng kêu làm Tiêu Cửu Thành nghe xong có phần kinh hãi, nàng cảm giác được Thiên Nhã hiện tại rất thống khổ, Thiên Nhã đây là thấy ác mộng.
Tiêu Cửu Thành cơ hồ không suy nghĩ nhiều liền thẳng tay kéo cánh cửa ngách kia ra. Nàng lập tức châm đốt đèn trong phòng, rồi đi đến trước giường Thiên Nhã. Kéo rèm che ra, quả nhiên thấy Thiên Nhã bởi vì ác mộng mà vẻ mặt đau đớn vô cùng, nàng nghĩ mình phải gọi Thiên Nhã tỉnh dậy.
"Thiên Nhã, Thiên Nhã, tỉnh lại.." Tiêu Cửu Thành nhỏ giọng gọi, thấy Thiên Nhã không có dấu hiệu tỉnh lại, không thể làm gì khác hơn đành gia tăng chất giọng, sau đó nhẹ nhàng lay động cơ thể Thiên Nhã.
Trong mơ, Thiên Nhã thấy bốn bề vây quanh là tường, không thấy cửa lãnh cung ở nơi nào, cũng không biết mình sẽ bị nhốt trong này bao lâu, sợ hãi đến mức gần như tuyệt vọng. Lúc này nàng bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành đang gọi tên của nàng. Phải nói ở thời điểm này, dù cho là thanh âm của bất kỳ người nào thì đối với Thiên Nhã mà nói đều là một loại cứu rỗi, đến khi nàng muốn mở miệng gọi Tiêu Cửu Thành đến cứu mình thì nàng mới mở mắt ra được, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Tiêu Cửu Thành.
Tại thời khắc này Thiên Nhã không xác định được đây là thật hay là trong mộng, cứ thế ngây ngốc nhìn xem Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã rốt cuộc cũng mở mắt ra, không khỏi thở phào một hơi. Vừa rồi nàng gọi rất nhiều lần nhưng Thiên Nhã không tỉnh, giống như bị nhốt trong mơ vậy.
"Vì sao ngươi lại ở đây?" Mất một lúc lâu Thiên Nhã mới lấy lại ý thức rằng mình đã tỉnh, theo bản năng thốt ra câu hỏi. Kỳ thật lúc mới ban đầu nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, trong chớp mắt đó nàng nghĩ mình vẫn còn đang mơ, nàng rốt cuộc gặp được người rồi, thời khắc đó, nàng mừng rỡ vô cùng.
"Ngươi gặp ác mộng phát ra tiếng kêu hoảng sợ nên ta mới thức giấc, có chút bận tâm ngươi thế nào nên đến đây xem. Ngươi giống như bị vây trong ác mộng không chịu tỉnh lại, ta gọi rất nhiều lần ngươi mới tỉnh." Tiêu Cửu Thành dùng thanh âm cực kỳ dịu dàng nói với Thiên Nhã.
Thế giới vắng vẻ, chỉ có nỗi sợ hãi ngập tràn, Thiên Nhã hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ. Trong mơ nàng hy vọng có người sẽ tới cứu mình biết bao nhiêu, cuối cùng tiếng gọi của Tiêu Cửu Thành cũng truyền đến. Có lẽ vừa rồi là tiếng Tiêu Cửu Thành gọi mình tỉnh dậy, nên mới gọi được mình thoát khỏi cơn ác mộng kia.
"Ừ.." Thiên Nhã sau khi ừm một tiếng thì không nói gì nữa. Hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình phục cảm xúc từ dư âm của nỗi sợ hãi vừa rồi.
"Thiên Nhã thường xuyên thấy ác mộng sao?" Tiêu Cửu Thành đau lòng hỏi, vừa rồi Thiên Nhã trong cơn ác mộng biểu lộ rất thống khổ và sợ hãi.
Thiên Nhã không trả lời, xem như thầm chấp nhận. Kỳ thật đây không phải giấc mộng kinh khủng nhất của nàng, nàng thường xuyên mơ thấy tình cảnh tất cả mọi người ở Độc Cô gia bị tru sát không còn một mảnh, trong mộng đều là máu tươi. Ngoài ra nàng còn mơ thấy Lý Quân Hạo ban thưởng cho nàng một tấc lụa trắng, buộc nàng tự sát.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất hoài nghi, chiếu theo lý mà nói Thiên Nhã từ nhỏ đến lớn, cả con đường đời có thể nói trải đầy hoa hồng, hạnh phúc hơn nhiều so với nữ tử bình thường khác, sao có thể thường xuyên gặp ác mộng được. Trong lòng Tiêu Cửu Thành có nghi hoặc nhưng không hỏi ra miệng, bởi vì nàng có dự cảm cho dù có hỏi cũng không lấy được đáp án.
"Ta sẽ ở đây với ngươi, có lẽ cảm giác của ngươi sẽ tốt hơn chút." Tiêu Cửu Thành không muốn trở về phòng của mình ngay, nàng nghĩ Thiên Nhã vừa mới gặp ác mộng xong, ắt hẳn sẽ cần có người ở lại làm bạn, hơn nữa nàng cũng không yên lòng một Thiên Nhã tâm tình sa sút giờ khắc này.
"Ừ." Nếu là bình thường Thiên Nhã tuyệt đối không muốn có người bên cạnh, nhưng vì nguyên do cảnh tượng giấc mộng hồi nãy, nàng sợ hãi thế giới bỏ lại nàng nên lúc này nàng xác thực không muốn chỉ có mình mình ở lại nơi này. Nàng muốn có người ở bên mình, dù là ai cũng tốt.
Nếu là Thiên Nhã lúc bình thường tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy, Tiêu Cửu Thành cảm thấy giờ phút này Thiên Nhã đặc biệt yên tĩnh và dịu dàng ngoan ngoãn. Nàng không nghĩ tới sau khi thấy ác mộng Thiên Nhã lại yếu ớt thế này, thậm chí còn có chút ỷ lại người khác, một Thiên Nhã thế này làm nàng thấy đau lòng, xen lẫn một chút mừng rỡ. Mặc dù nàng cảm thấy hiện tại thấy mừng rỡ là không đúng, nhưng Thiên Nhã vừa dịu hiền vừa ngoan ngoãn nghe lời ỷ lại mình thế này làm tâm nàng cứ mềm như bông.
"Để ta giúp ngươi xoa mấy huyệt vị trên đầu, ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn." Tiêu Cửu Thành khẽ nói. Nàng thấy may mắn vì lúc trước bản thân thích đọc nhiều loại sách, còn dành thời gian nghiên cứu huyệt vị trên cơ thể con người, hiện tại có thể áp dụng đúng lúc rồi.
Editor: Con gái tuổi dậy thì toàn lo ba cái chuyện ngực và mông có phát triển được như bạn bè cùng trang lứa không. Minh Dã miêu tả tâm lý rất chuẩn xác .
Thấy các bạn có vẻ hót hòn họt vụ Tiêu Cửu Thành thủ dâʍ vì Thiên Nhã quá, nhưng có ai thấy phía sau câu chữ đó là một Tiêu Cửu Thành đau thương ko, tình yêu chưa kịp ngỏ lời thì người yêu đã chết vì mình, đến sau cùng một đời cô độc. Mình đọc khúc đó thấy thương Cửu Thành ghê gớm, sau khi cười to thì rất cảm động.. Kiếp này xem như tác giả bù đắp lại cho Tiêu Cửu Thành vậy.
Đọc chương này thấy thương Độc Cô Tấn, có câu gì mà "thương thay tấm lòng cha mẹ." Về sau xem Độc Cô Tấn và Độc Cô Thành vun đắp cho Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành cũng vui lắm… :))