Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 4




"Vậy sao." Tiêu Cửu Thành đương nhiên không tin tưởng hoàn toàn, nàng luôn cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã vô duyên vô cớ nhắc đến Ngô Vương thế tử thật là kỳ lạ, dường như là có thâm ý khác, mà dĩ nhiên Độc Cô Thiên Nhã cũng không muốn nàng tiếp tục truy đuổi vấn đề này.

"Dường như ngươi rất có hứng thú với chuyện của ta." Độc Cô Thiên Nhã nhìn thẳng vào Tiêu Cửu Thành.

"Thiên Nhã tỷ tỷ có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, lại là dòng dõi tướng môn, văn võ song toàn, cưỡi ngựa bắn cung không gì không biết, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, phong thái xuất chúng, đừng nói là Cửu Thành mà tất cả thanh xuân nữ tử đều lấy Thiên Nhã tỷ tỷ làm kiểu mẫu, chỉ mong ngày sau có thể sinh được một cô con gái như Độc Cô Thiên Nhã vậy." Tiêu Cửu Thành hồi đáp, còn làm hợp thức hóa mối quan tâm của nàng đối với Độc Cô Thiên Nhã.
Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy phức tạp trong lòng, đối với lời thế gian đánh giá, đích thực kiếp trước nàng cũng từng cho là như thế, bản thân mình nhận hết sủng ái, mình có chỗ nào không bằng người, rõ ràng ở những bước đầu tiên của cuộc đời thỏa mãn biết bao nhiêu, nhưng kết cục lại tan nát không còn gì.

"Người cũng lấy ta làm hình tượng sao?" Độc Cô Thiên Nhã bước đến gần Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành thật sự cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã rất khác so với trước, không hiểu sao khí thế lại còn cao hơn xưa, tâm tư càng sâu sắc. Từ trước đến giờ dù ít dù nhiều nàng cũng hiểu rõ tâm tư của Độc Cô Thiên Nhã, nhưng bây giờ bản thân lại không nhìn thấu nữ nhân này. Chiếu theo phản ứng bình thường của Độc Cô Thiên Nhã, khi có người khích lệ tôn sùng lẽ ra nàng phải thật vui chứ đâu phải thể hiện như bây giờ. Từ nhỏ nàng đã lớn lên theo những lời khen tặng nên chắc chắn sẽ có tính kiêu ngạo, mỗi khi được khen thì khóe miệng luôn không nhịn được mà khẽ cong lên một chút. Nhưng hiện tại, Độc Cô Thiên Nhã lại quan tâm suy nghĩ của mình như thế nào, làm cho Tiêu Cửu Thành bất ngờ đến nỗi quên mất không biết phải ứng đối thế nào cho thích hợp.
"Thiên Nhã tỷ tỷ ưu tú đến thế, đương nhiên Cửu Thành sẽ lấy Thiên Nhã tỷ tỷ làm hình tượng." Lúc Tiêu Cửu Thành nói ra miệng câu này tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, giống như bí mật trong lòng bị bật mí.

Quả nhiên là vậy, nghĩ đến kiếp trước của mình thật sự bị Tiêu Cửu Thành dòm ngó, vô hình chung có cảm giác rất buồn bực. Nàng không biết Tiêu Cửu Thành xuất phát từ tâm tình gì mà lại để ý đến mình, cảm thấy Tiêu Cửu Thành kiếp này và kiếp trước cũng chẳng khác gì nhau, làm cho mình rất chán ghét. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng mặt ngoài Độc Cô Thiên Nhã vẫn không thể hiện hay biến sắc chút nào.

"Đa tạ Cửu Thành muội muội đã đến đây thăm hỏi ta, nhưng ta bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn mệt mỏi, thứ cho Thiên Nhã không thể bồi tiếp lâu hơn." Độc Cô Thiên Nhã hạ lệnh trục khách, trong lòng nàng đang nghĩ, có nên chăng tìm một cơ hội diệt trừ Tiêu Cửu Thành. Tuy rằng từ đầu chí cuối Tiêu Cửu Thành không có ác tâm với nàng nhưng con người này chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể dễ dàng ngồi không hưởng lộc, không loại bỏ thì không thể an tâm.
"Thiên Nhã tỷ tỷ cứ dưỡng bệnh thật tốt, ta nghĩ tới nghĩ lui thấy Độc Cô phủ cái gì cũng không thiếu, đành thay Thiên Nhã tỷ tỷ xin một cái bùa bình an, để ở bên trong túi thơm, khiến Thiên Nhã tỷ tỷ cười chê rồi." Độc Cô phủ so với Tiêu phủ tài lực hùng hậu hơn nhiều, dù cho tặng đồ gì thì chưa chắc Độc Cô Thiên Nhã đã để vào trong mắt, cách tốt nhất là tặng chút thành ý. Tiêu Cửu Thành lấy cái túi thơm tự mình thêu từ trong tay áo, đưa cho Độc Cô Thiên Nhã.

"Cửu Thành muội muội có lòng." Độc Cô Thiên Nhã tiếp nhận túi thơm của Tiêu Cửu Thành, cảm thấy sửng sốt, túi thơm này và túi thơm Lý Quân Hạo từng đeo kia hoàn toàn giống nhau? Trước đây Lý Quân Hạo vẫn nói đó là do mẫu thân của hắn tặng, vô cùng yêu quý, không nghĩ đến lại xuất phát từ tay của Tiêu Cửu Thành, có lẽ là tín vật đính ước. Nhưng sao bây giờ Tiêu Cửu Thành lại đưa cho mình, chỉ có thể nói Tiêu Cửu Thành này ắt hẳn có thói quen đi đâu cũng tặng bùa bình an và túi thơm đây mà.
"Cửu Thành không quấy rầy Thiên Nhã tỷ tỷ tịnh dưỡng nữa, Cửu Thành xin cáo lui." Tiêu Cửu Thành đứng dậy, nhún mình một cái với Độc Cô Thiên Nhã, sau đó rời khỏi viện của nàng.

Độc Cô Thiên Nhã nhìn theo bóng lưng của Tiêu Cửu Thành, có điều suy tư.

Tiêu Cửu Thành ra khỏi Độc Cô phủ, quay đầu nhìn lại tấm biển ở sau lưng, sau đó mới lên kiệu trở về Tiêu phủ.

"Tiểu muội, ngươi đến Độc Cô phủ vấn an Độc Cô Thiên Nhã sao?" Nhị tỷ của Tiêu Cửu Thành là Tiêu Nghệ Tuyền hỏi.

"Vâng." Tiêu Cửu Thành thành thật trả lời.

"Ta không nghĩ giữa hai người các ngươi có giao tình tốt đến thế." Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy tiểu muội hình như quan tâm quá mức đến Độc Cô Thiên Nhã rồi.

"Ta muốn lĩnh giáo tài đánh đàn của tỷ ấy, thuận tiện vấn an nàng luôn thôi." Tiêu Cửu Thành tùy tiện tìm một cái cớ, bản thân nàng cũng cảm thấy mình đến thăm bệnh có hơi làm quá.
"Tiểu muội, ngươi dường như quá tự ti rồi, so sánh tài đánh đàn của ngươi hiện tại, tuyệt không dưới Độc Cô Thiên Nhã." Không cần nói nhưng cái khác nhưng riêng tài đánh đàn của tiểu muội, Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy đừng nói là toàn thành này, cho dù là cả thiên hạ cũng không tìm được mấy người có thể so với nàng.

"Luận bàn giao lưu với người khác sẽ luôn có cảm thụ tốt hơn." Tiêu Cửu Thành cười nói.

"Ai da, tiểu thư nhà ta muốn trở thành đại nhạc công đây. Nói tới Độc Cô Thiên Nhã kia, tự cao tự đại, chưa bao giờ để người khác vào trong mắt. Nếu biết có người tài đánh đàn còn ở trên nàng, chẳng biết sẽ thế nào…" Tuy nhìn chung mọi mặt của Độc Cô Thiên Nhã không tệ, nhưng theo bản ý của Tiêu Nghệ Tuyền thì Độc Cô Thiên Nhã vĩnh viễn không thể sánh được với tiểu muội nhà mình.
"Nàng đâu phải người có lòng dạ nhỏ mọn." Tiêu Cửu Thành vì Độc Cô Thiên Nhã cãi lại.

"Khó nói lắm, vốn đã là nữ nhân quen với chuyện đứng đầu, làm sao có thể cho phép người khác làm mình mất mặt?" Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã là một nữ nhân quá mức kiêu ngạo, sẽ không cho phép mình có điểm không sánh bằng người khác.

"Ta nghĩ tính tình nàng chắc cũng rộng rãi." Tiêu Cửu Thành cười nói, nàng cảm thấy tỷ tỷ quá khoa trương, nàng cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Độc Cô Thiên Nhã.

"Tiểu muội, ngươi hình dung nàng quá tốt rồi, ta vẫn cảm thấy nàng không bằng ngươi. Để ta nói ngươi biết, quá nửa nữ tử tuổi tác ngang với chúng ta đều không thích nàng." Thực sự đây không phải nàng nhỏ mọn, nhưng đa số các bằng hữu nàng giao hảo đều không thích Độc Cô Thiên Nhã. Các nàng chỉ cần đứng bên cạnh Độc Cô Thiên Nhã thì toàn bộ đều ảm đạm phai mờ, thử hỏi ai chẳng đang độ tuổi như hoa như ngọc, có ai muốn làm lá xanh tô nền cho kẻ khác?
"Ta biết." Mấy cô nương cùng tuổi với nàng, đa số cũng không thích Độc Cô Thiên Nhã. Thế nhưng lúc họ nói đến nàng ta đều không nhịn được toát ra thần sắc hâm mộ, nàng nghĩ tâm lý của phần lớn bọn họ chính là tuy chán ghét nữ tử như Thiên Nhã nhưng vẫn mong muốn có cuộc sống mà Thiên Nhã đang sống.

"Sinh nhật của thái quân nàng có đến không?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi. Nàng hy vọng Độc Cô Thiên Nhã không đến, chẳng khác nào khách cao hơn chủ, đi đến đâu cũng cướp mất danh tiếng của người khác.

"Không biết nữa, nhìn thần thái của nàng chắc là không có gì đáng ngại." Tiêu Cửu Thành rất chờ mong Độc Cô Thiên Nhã sẽ tham gia, nàng không nói cho nhị tỷ biết, Độc Cô Thiên Nhã rất khác so với trước đây, càng khiến người ta có cảm giác không thể bỏ qua.

"Đúng rồi, Lý Quân Hạo có cho người tặng quà cho ngươi. Cái này gọi là người chưa thấy mặt nhưng lễ đã đến trước, hắn đối với ngươi không phải là quan tâm bình thường đâu, nói không chừng lần này hắn đến đây sẽ đem chuyện chung thân đại sự với ngươi định đoạt, người phải biết, hắn hiện tại là thế tử, ngày sau sẽ kế thừa tước vị của Ngô Vương, xem như là duyên trời tác hợp, ta thấy phụ thân cũng rất hài lòng mối hôn sự này." Tiêu Nghệ Tuyền bát quái.
"Nhị tỷ còn chưa đính hôn, nào có chuyện muội muội đi trước một bước, không hợp lễ giáo." Tiêu Cửu Thành thản nhiên trả lời. Đối với mối hôn sự này, nàng thật sự không để tâm.