Lúc Tiêu Cửu Thành đang may áo cưới thì Tiêu Nghệ Tuyền tìm đến.
"Cửu Thành…" Tiêu Nghệ Tuyền muốn nói lại thôi.
"Nhị tỷ, có chuyện gì không?" Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng hỏi.
"Sau khi nghe tin Ngô Vương cầu thân với Tiêu phủ, muội thấy thế nào?" Tiêu Nghệ Tuyền lấy hết dũng khí hỏi. Hiện giờ lòng nàng vô cùng rối rắm, nàng rất vui mừng khi được Ngô Vương phủ cầu hôn, nhưng nàng biết Lý Quân Hạo thích Cửu Thành, vì không cưới được muội ấy nên mới cưới mình, điều này như cái gai làm Tiêu Nghệ Tuyền khó chịu. Một nữ tử có khí tiết nhất định sẽ cự tuyệt hôn sự này, nhưng nàng cảm giác nếu bây giờ mình không lấy thì có lẽ chẳng bao giờ tìm được người tài mạo song toàn, gia thế hiển hách như Lý Quân Hạo nữa. Huống hồ đại tỷ và tiểu muội đều ưu tú hơn nàng mà lại không gả vào nhà như ý, Đại tỷ gả nhầm một cái ấm sắc thuốc bệnh tật suốt ngày, còn tiểu muội cưới một tên võ phu. Lý Quân Hạo có tướng mạo xinh đẹp, văn võ song toàn, là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí hôn phu, Tiêu Nghệ Tuyền không nên bỏ qua. Mặc dù người hắn thích là tiểu muội nhưng tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian, hơn nữa thay vì phải cưới nam tử chưa từng gặp mặt thì chi bằng gả cho Lý Quân Hạo, dẫu sao nàng và hắn đã từng ở chung, cũng có ấn tượng vô cùng tốt. Vì lẽ đó, hôn sự này khiến nàng động tâm khó xử. Tuy trong lòng đã sớm có lựa chọn, nhưng chẳng biết tại sao nàng vẫn muốn nghe ý kiến của tiểu muội.
Tiêu Cửu Thành không biết vì sao nhị tỷ đã có sẵn đáp án trong lòng mà lại còn hỏi ý mình. Dẫu vậy nàng cảm thấy mình vẫn nên trả lời thật cẩn thận, tuyệt đối không được kiến nghị bất cứ điều gì. Nếu nàng tán thành thì lỡ ngày sau không ổn, nhị tỷ sẽ tìm mình oán trách. Nếu nàng không tán thành, nhị tỷ sẽ cho rằng mình không thật lòng quan tâm.
"Đây là hôn sự của tỷ tỷ, tỷ tỷ cảm thấy tốt là được rồi." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.
"Muội cũng cảm thấy tốt đúng không?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi.
"Ta không có tư cách đánh giá hôn sự tốt hay xấu. Lúc trước đại tỷ kết hôn, ai cũng nói tỷ ấy may mắn nhưng tốt hay không chỉ có bản thân biết rõ. Hôn sự của ta và Độc Cô gia rất khó nói trước, phải gả đi mới biết là phúc hay họa. Vậy nên ta không thể đưa ra đáp án chính xác về hôn sự của nhị tỷ được, quan trọng nhất vẫn phải xem ý của nhị tỷ." Tiêu Cửu Thành nói tới vô cùng uyển chuyển, ngược lại cũng không đưa ra bất kỳ kiến nghị nào.
"Nếu ta đáp ứng hôn sự này thì tin xấu sẽ lan truyền khắp nơi. Dù sao Ngô Vương phủ cũng bị từ chối mới cầu hôn lần nữa.. " Trong lòng Tiêu Nghệ Tuyền đã có sẵn đáp án, nhưng nội tâm cứ rối rắm không yên.
Tiêu Cửu Thành cho rằng nếu nhị tỷ muốn gả thì ít nhất phải mắt điếc tai ngơ với lời ra tiếng vào. Miệng đời điêu ngoa khó chắc ngày sau sẽ không có nhiều chuyện huyên thuyên, dù gì thì lời cầu hôn này thật sự để lại không ít nghi vấn trong lòng người khác. Ngô Vương có rất nhiều con cái nên con dâu cũng đông không kém, nhân số lại phức tạp, tuy Lý Quân Hạo là Thế tử nhưng cũng chỉ là con của vợ lẽ, tất nhiên không được người tôn trọng. Lý Quân Hạo có năng lực hơn hẳn những anh em khác, nhưng nếu là vợ của những người anh em này thì hắn là nam nhân sẽ không tiện ra mặt. Tuy họ sẽ không công khai ăn hϊếp nhị tỷ vì gia thế của nàng nhưng thỉnh thoảng nói dăm ba câu đâm thọt cũng đủ làm tỷ ấy khó chịu rồi, nếu Nhị tỷ đủ độ lượng thì vấn đề cũng chẳng có gì to tát.
"Mọi chuyện đã có cha lo rồi, quan trọng là nhị tỷ quyết định thế nào thôi!" Tiêu Cửu Thành không dám phân tích vấn đề quá sâu, lỡ như tỷ tỷ nghe theo rồi thay đổi chủ ý không gả cho Ngô Vương phủ nữa thì lại càng cao giá khó gả hơn. Rủi như ngày sau tỷ ấy không tìm được nam tử như Lý Quân Hạo thì mình biết kiếm đâu ra phu quân để đền cho tỷ ấy!
"Muội nói như không nói vậy!" Tiêu Nghệ Tuyền bất mãn.
"Chuyện hôn nhân đại sự liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ tử, nhị tỷ phải tự mình quyết định. Lỡ như tỷ nghe ta rồi chọn sai thì muội muội đây không gánh nổi trọng trách to lớn ấy đâu!" Tiêu Cửu Thành thận trọng lên tiếng.
"Vậy sao ta thấy muội chẳng thận trọng gì với hôn nhân của mình vậy!?" Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy muội muội nhà mình quá khinh suất mới quyết định gả vào Độc Cô gia, mặc dù nhờ vậy nên nàng mới có cơ hội kết hôn cùng Lý Quân Hạo.
"Vì ta có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, nhưng không thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của nhị tỷ." Tiêu Cửu Thành cười nói.
"Được, muội cứ tiếp tục may áo cưới đi, ta không quấy rầy nữa." Tiêu Nghệ Tuyền không hài lòng đáp án của Tiêu Cửu Thành nhưng nàng biết việc này đích thực chỉ có tự mình quyết định được, nói xong liền đi ra ngoài.
Tiêu Nghệ Tuyền vừa đi ra lập tức nhìn thấy Thiên Nhã đã đến. Nàng vốn không ưa Thiên Nhã nên lướt thẳng qua nàng ấy đi ra ngoài và người kia cũng vậy. Quan hệ giữa hai vị thông gia này còn xa lạ hơn kẻ qua đường.
Độc Cô Thiên Nhã vừa thương lượng chuyện hôn lễ với Tiêu phu nhân xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên ra hậu viện tìm Tiêu Cửu Thành. Chẳng biết có phải do Cửu Thành giao phó hay không mà bây giờ mỗi khi nàng tìm Cửu Thành đều không cần Cẩm Nhi thông báo, nàng cứ thế trực tiếp đi vào trong thôi. Sau khi bước vào nhà liền nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đang ngồi may áo cưới trước cửa sổ. Trên nền lụa đỏ tươi thêu rất nhiều giống chim đủ mọi màu sắc đang hướng về con Phượng Hoàng ở giữa áo rất sống động. "Bách điểu triều phượng" rất xứng với ngôi vị hoàng hậu của Tiêu Cửu Thành ở đời trước.
Đời trước Tiêu Cửu Thành làm thϊếp nên chẳng có hôn lễ gì long trọng, nàng ấy chỉ bước thẳng vào Ngô Vương phủ rồi kính mình một tách trà là xong. Khi đó Tiêu Cửu Thành mặc một bộ Hồng Y giản dị, đơn sơ chứ không thật sự mặc áo cưới. Nghe nói sau khi Tiêu Cửu Thành được sắc phong, Lý Quân Hạo đã bù đắp cho nàng ấy một đại lễ sắc phong cực kỳ long trọng chẳng kém cạnh nghi lễ lúc mình làm hoàng hậu bao nhiêu. Ngặt một nỗi lúc đó mình đang ở lãnh cung, nghe cung tỳ thảo luận về chuyện tân hậu mới đố kỵ đến phát điên. Bây giờ chứng kiến Tiêu Cửu Thành đang tự may áo cưới lại có cảm giác như cách nhau một đời vậy.
Khứu giác của Tiêu Cửu Thành rất nhạy bén, Thiên Nhã mới vừa đến gần nàng đã đoán được hương thơm độc hữu trên người Thiên Nhã. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt của Thiên Nhã, hình như nàng ấy đang mãi mê suy nghĩ gì đó.
"Thiên Nhã, đang suy nghĩ gì đấy?" Tiêu Cửu Thành tò mò chủ động hỏi một tiếng để Thiên Nhã lấy lại tinh thần.
"Không có gì, áo cưới này thêu rất đẹp!" Độc Cô Thiên Nhã thuận miệng khích lệ. Tuy nàng không hiểu mấy chuyện thêu thùa của phụ nữ nhưng đánh giá chắc hẳn không sai.
"Thiên Nhã biết thêu thùa may vá sao?" Tiêu Cửu Thành giả vờ bất ngờ hỏi ngược lại. Nàng biết Thiên Nhã nhất định không có hứng thú với việc thêu vá này bằng chuyện cầm đao múa kiếm.
"Không biết, chưa bao giờ đụng tới." Độc Cô Thiên Nhã mất mẹ từ nhỏ, lại còn sinh trưởng trong nhà võ tướng nên chưa bao giờ chạm qua kim chỉ, cũng chẳng hề hứng thú. Nàng biết mình cách biệt rất nhiều với tiêu chuẩn hiền lương thục đức của thế nhân, nhưng nàng không cảm thấy mình thua kém ai.
"Thật tốt khi không phải bị mẹ bắt thêu thùa may vá. Khi ta còn bé bị ép học nên mới phải học để đối phó mẫu thân. Thiên Nhã thật tự do tự tại làm sao." Tiêu Cửu Thành hâm mộ nói.
"Nhưng học cũng đâu có lãng phí, có thể tự may áo cưới cho mình là một chuyện cực tốt." Thiên Nhã tùy ý nói. Đời trước nàng cũng như bao nữ tử khác, cũng mong bản thân mặc áo phượng trùm khăn đỏ gả cho lang quân như ý, có lẽ đời này vĩnh viễn sẽ không có ngày như thế nữa, nghĩ vậy nên trong lòng có chút mất mát.
"Nếu một ngày nào đó Thiên Nhã thật sự xuất giá, ta sẽ thay Thiên Nhã may áo cưới được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi. Chỉ vừa nghĩ đến ngày Thiên Nhã mặc áo cưới lập gia đình, trong lòng nàng giống như bị kim đâm rất khó chịu. Tuy vậy nếu thật sự có một ngày như thế, nàng sẽ nguyện ý vì Thiên Nhã may áo cưới.
"Sẽ không có ngày đó đâu." Thiên Nhã thản nhiên nói.
"Đâu ai biết trước được tương lai!" Tiêu Cửu Thành từ tốn trả lời.
"May vá lâu vậy làm mắt mỏi như muốn mù đến nơi vậy. Thiên Nhã theo ta ra viện dạo chơi một lát được không?" Tiêu Cửu Thành thả kim xuống, đứng lên hỏi Thiên Nhã.
Mỗi lần Thiên Nhã đến chỗ của Tiêu Cửu Thành đều mang theo một tâm trạng duy nhất, chính là kiểm tra xem miếng thịt sắp đến miệng này có còn ở đây hay không sẽ an tâm đi về ngay, nhưng lần nào Tiêu Cửu Thành cũng tìm cớ giữ Thiên Nhã ở bên cạnh hơn nửa canh giờ mới chịu cho về. Chẳng hạn như bây giờ Thiên Nhã đang muốn trở về phủ, nhưng em dâu tương lai đã lên tiếng yêu cầu thì cũng đành đi theo chứ biết sao giờ.
"Cửu Thành rất vui mỗi khi Thiên Nhã đến thăm." Tiêu Cửu Thành đi đến trước sân bỗng ngoái đầu lại, nhìn Thiên Nhã mỉm cười, khơi dậy phong tình vô hạn. Mùa xuân trong viện hòa quyện với ánh nắng lấp lánh, hoa đào, hoa lê đua nhau khoe sắc tỏa hương thơm ngát, nhưng Tiêu Cửu Thành lại có khả năng lấn át sắc xuân, đến ánh nắng cũng ảm đạm phai mờ. Vẻ đẹp năm mười lăm tuổi của Tiêu Cửu Thành thật khiến lòng người điêu đứng.
Nếu là nam tử nhất định sẽ bị sức hấp dẫn của Tiêu Cửu Thành làm cho thần hồn điên đảo. Độc Cô Thiên Nhã chỉ cảm thấy nữ tử này luôn khiến nàng đố kỵ, lúc trước là vì Lý Quân Hạo, hiện giờ hoàn toàn đều bởi người kia khiến nàng nảy sinh cảm giác thua kém, cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ. Thiên Nhã tự bảo mình hãy rộng lượng hơn một chút, dù sao Tiêu Cửu Thành cũng sắp trở thành người của Độc Cô gia rồi nên không cần phải ganh tỵ như thế.
Tâm tính của Tiêu Cửu Thành tuyệt nhiên trái ngược với Thiên Nhã. Nàng luôn tìm cơ hội ngắm nhìn Thiên Nhã, nàng cảm thấy bên dưới táng hoa đào Thiên Nhã còn đẹp hơn hoa, một vẻ đẹp lấn áp tất cả mọi người. Đúng vậy, bởi vì quá mức xinh đẹp mới tạo cảm giác hùng hổ dọa người. Tại sao trên đời có nữ tử xinh đẹp như Thiên Nhã cơ chứ?
Lời Tác giả:
Minh Dã: Các ngươi cảm thấy ai đẹp nhất trên cõi đời này?
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành
Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã
Minh Dã: Ngươi có cảm tưởng gì đối với khuôn mặt xinh đẹp của đối phương?
Thiên Nhã: Cảm giác như hoàng hậu đối với công chúa Bạch Tuyết.
Tiêu Cửu Thành: Ta muốn ngủ với nàng.