Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 225




Hàng năm Tiêu Cửu Thành đều tuyển chọn nữ quan, sau đó cũng thường mở yến tiệc trong cung để chiêu đãi các tân nữ quan. Hôm nay hơi khác những năm trước, Tiêu Cửu Thành cũng mở tiệc chiêu đãi các Tần phi, ngoại trừ tiểu hoàng đế bảy tuổi là nam ra, còn lại tất cả đều là khách nữ, rất có cảm giác trăm hoa đua nở, ganh đua sắc đẹp.

Thiết yến ở tiền điện, Tô Thanh Trầm bận rộn chỉ huy cung nhân chuẩn bị cho đại yến, Lục Ngưng Tuyết ở bên cạnh nhu thuận ngồi nhìn. Nàng sở dĩ đến dự tiệc là vì muốn xem mỹ nhân, dù sao hiếm khi có dịp nhiều mỹ nhân tụ tập như vậy, nhưng mà tới hơi sớm, không có việc gì làm, liền muốn ngồi nhìn chằm chằm Tô Thanh Trầm. Nàng đã nhìn qua vô số mỹ nhân, vẫn cảm thấy Đại sư tỷ của nàng là đẹp nhất.

Bạch Âm đã vào cung từ sớm, trực tiếp đi đến cung của Thái hoàng thái phi Trương Tố Hoa là Thanh Hoa điện, tên gọi thật dễ nghe, nhưng vị trí ở nơi rất vắng vẻ, thiếu chút nữa muốn gần đến lãnh cung, Thanh Hoa điện này là do chính Trương Tố Hoa chọn lựa. Rõ ràng là mới chỉ ba mươi tuổi, đúng ra là thời điểm phong tao nhất của nữ tử, nữ nhân này không nên tự ép mình, Bạch Âm nhìn Trương Tố Hoa cấm dục như vậy, liền không nhịn được muốn đi trêu chọc.
Hôm nay đại yến, Tiêu Cửu Thành cũng có mời Trương Tố Hoa, nhưng Trương Tố Hoa không đi, một mình trốn ở Thanh Hoa điện thêu thùa. Khi Bạch Âm đến Thanh Hoa điện, liền nhìn thấy Trương Tố Hoa còn đang thêu thùa, nàng sợ Trương Tố Hoa ngày nào đó tự làm mù mắt. Trương Tố Hoa cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, chí ít cùng đông đảo mỹ nhân trong cung so sánh, Trương Tố Hoa với tên của nàng như nhau, giống như một loại rau xanh, mặc kệ xào cho nhiều dầu thì vẫn có cảm giác hơi chát, nhưng cũng không hoàn toàn chát, nếu nhai kỹ, sẽ nhận ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nàng so với những nữ nhân khác hoàn toàn không giống.

Bạch Âm lặng lẽ không tiếng động đi đến sau lưng Trương Tố Hoa, đột nhiên đưa tay từ phía sau che mắt của nàng.

Trương Tố Hoa giật mình, kim thêu đâm vào ngón trỏ, rịn ra chút máu, không biết là bởi vì ngón tay đau hay là không chịu nổi quấy nhiễu, Trương Tố Hoa nhíu mày lại.
Bạch Âm thấy tay Trương Tố Hoa bị đâm, nhanh chóng buông Trương Tố Hoa ra, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

“Đều do ta không tốt.” Bạch Âm nói xong liền đem ngón tay bị thương của Trương Tố Hoa ngậm vào miệng, đùa đủ kiểu.

Trương Tố Hoa không chút khách khí rút ngón tay của mình lại, nàng biết bây giờ trong cung đang thịnh hành phong trào hảo nữ, nhưng Trương Tố Hoa xác định mình không yêu thích dạng này, nhất là kiểu nữ tử như Bạch Âm.

“Có nhớ ta không?” Bạch Âm hướng Trương Tố Hoa cười đến xinh đẹp hỏi.

“Không, ngươi không ở đây, ta luôn cảm thấy rất thanh tĩnh, hết sức trân quý.” Trương Tố Hoa chỉ muốn sống thật yên lặng, nhưng Bạch Âm lại đủ kiểu dây dưa, làm cho nàng rất phiền.

“Ngươi nói như vậy làm tâm ta đau.” Nói Bạch Âm liền kéo tay Trương Tố Hoa đặt lên ngực mình.
Trương Tố Hoa cảm giác được mềm mại trong lòng bàn tay, xấu hổ muốn rút tay về thì lại bị Bạch Âm nắm chặt đè lại, nàng rút không được. Bạch Âm mặc dù nhìn mềm mại quyến rũ, nhưng đã có nhiều năm luyện văn võ kiêm tu.

Trương Tố Hoa không rút tay lại được thì cũng thôi đi, Bạch Âm lại còn nắm lấy xoa lên ngực của nàng, phóng đãng như thế làm cho mặt Trương Tố Hoa đều đỏ lên.

“Ngươi. . . Ngươi. . .” Bị như vậy, Trương Tố Hoa nổi giận đến cực điểm, ngực thở phập phồng.

“Cũng đâu phải ta sờ ngươi, vì sao ngươi lại tức giận chứ?” Bạch Âm cười hỏi.

“Ngươi hỗn trướng!” Trương Tố Hoa nâng một tay khác lên muốn đánh Bạch Âm, lại gắng gượng nhịn xuống, bởi vì nàng hiểu rõ Bạch Âm nhìn bề ngoài không phải hòa khí như vậy, trong nội tâm nàng thật ra có chút sợ Bạch Âm.
“Nếu bàn tay này mà rơi xuống trên mặt, ta không chắc sẽ không làm chuyện gì mà không khống chế được đối với ngươi, dù sao thì đã có cớ mà phải không?” Bạch Âm vừa cười vừa nói.

Trương Tố Hoa cảm thấy Bạch Âm như là một ôn thần, nàng cũng không biết mình sao lại trêu chọc phải.



Chúc Chi Vũ đêm qua nghỉ lại ở tẩm cung Huệ thái phi.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, Chúc Chi Vũ chuẩn bị ngồi dậy nàng phát phát hiện tóc dài của mình bị Lý Yến Uyển đè lên, nàng rút tóc của mình lại, nhưng lại sợ làm Lý Yến Uyển thức giấc, thế là liền đưa tay rút chủy thủ mang theo người cắt đứt lọn tóc kia. Sau khi làm xong mới nhớ tới cảnh tượng này có phần giống như trên sử sách ghi lại.

Mặc dù Chúc Chi Vũ không muốn đánh thức Lý Yến Uyển, nhưng Lý Yến Uyển cảm giác nhiệt độ bên người thay đổi nên liền tỉnh, thấy Chúc Chi Vũ cầm chủy thủ trong tay nên thấy lạ.
“A Vũ cầm chủy thủ làm gì vậy?” Lý Yến Uyển khó hiểu hỏi.

“Không có gì.” Chúc Chi Vũ có chút bối rối cất chủy thủ đi, cảm thấy mình mười phần không có ý tứ.

Khi Lý Yến Uyển từ giường đứng lên, nhìn thấy dưới người mình có một lọn tóc nhỏ liền lập tức hiểu ra.

“Không ngờ A Vũ cũng làm cho ta cảm thụ một lần ân sủng như đế vương đối với sủng thần.” Lý Yến Uyển dịu dàng vừa cười vừa nói. Nàng đã nhìn thấy một thiếu nữ dần dần trưởng thành, cuối cùng lại trở thành người bên gối của mình. Cũng may, quân sinh, ta chưa già, may mắn có được, hết thảy đều kịp lúc.

“Ta chỉ là một nữ quan mà thôi.” Chúc Chi Vũ ngượng ngùng nói, rõ ràng các nàng định tình đã một thời gian, Chúc Chi Vũ còn chưa dám nhìn thẳng Lý Yến Uyển, mỗi lần nhìn vẫn còn cảm thấy bối rối khẩn trương.
Lý Yến Uyển cầm lọn tóc của Chúc Chi Vũ cẩn thận giữ trong lòng bàn tay, nàng lấy túi thơm của mình ra, đem lọn tóc để vào trong túi thơm, rồi cất đi.

Chúc Chi Vũ nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng rung động không nói lên lời.

“A Vũ lấy giúp ta đem đồ ăn sáng lại đây đi.” Lý Yến Uyển nhìn Chúc Chi Vũ, ôn nhu nói.

“Ừm.” Chúc Chi Vũ bị nhìn như vậy tâm càng thêm xao động bối rối, cúi đầu trả lời.



Trên gương mặt của Tiêu Cửu Thành có một vết sẹo nho nhỏ, nhàn nhạt, nhìn không rõ lắm, nhưng Thiên Nhã vẫn vẽ lên chỗ đó cho Tiêu Cửu Thành một đóa hoa đào. Thông thường hoa đào thì vẽ trên trán nhưng cái này lại là ở bên trái gương mặt Tiêu Cửu Thành, vậy mà lại làm cho người có cảm giác kinh diễm mới mẻ, mỹ nhân liền là mỹ nhân, trang điểm làm sao cũng đẹp. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành sau khi trang điểm xong, càng xem càng không nỡ rời ánh mắt.
“Ta đẹp không?” Tiêu Cửu Thành cười hỏi, nàng thích ánh mắt Thiên Nhã si mê nhìn mình.

“Đâu cần phải hỏi, ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ thân.” Thiên Nhã đương nhiên nói.

“Không, trong lòng ta, Thiên Nhã mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.” Tiêu Cửu Thành cầm bút vẽ mi lên, trang điểm cho Thiên Nhã.

Thiên Nhã sau khi tô son hoàn tất, bờ môi đỏ, xinh đẹp cực điểm đến bức người.

Tiêu Cửu Thành lại vẽ thêm một chút lên lông mày của Thiên Nhã, xong mới thu hồi bút vẽ.

Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành có một đôi tay linh xảo, được Tiêu Cửu Thành trang điểm xong, dung mạo nàng tựa như trở lại lúc trước chưa từng bị thương, nhìn mình trong gương, Thiên Nhã đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Cửu Thành làm cho Thiên Nhã ở trong cung hưởng thụ tất cả đãi ngộ như Trưởng công chúa, nhưng chỉ không có danh xưng Trưởng công chúa, nàng sắp xếp một danh xưng khác cho Thiên Nhã.
“Thái hậu nương nương, Lệnh chủ, đại yến đã sắp đến giờ.” Cung nhân nhắc nhở, Lệnh chủ chính là tôn xưng mới của Thiên Nhã.

Đại yến khai tiệc, Tiêu Cửu Thành ngồi ở giữa, bên trái là tiểu hoàng đế, bên phải là Thiên Nhã. Bên trái phía dưới Tiểu hoàng đế, vị trí thứ nhất là Đình Nhi, bây giờ đã được phong Thái phi, cũng là vinh hoa hiển quý, thân phận gần sát Thái hậu Tiêu Cửu Thành. Bên phải phía dưới Thiên Nhã, chính là một Thái phi khác, là tiền triều trưởng công chúa Lý Yến Uyển.

Nơi này tụ tập cả trăm mỹ nhân, gần đây Lục Ngưng Tuyết đã vẽ gần hết các mỹ nhân, nàng đang cần thêm tư liệu mới. Nhưng mà Lục Ngưng Tuyết thị lực không tốt, chỉ có thể híp mắt nhìn chằm chằm nhiều mỹ nhân khác. Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết bộ dáng đắm đuối như vậy, trong lòng liền có chút không vui, Lục Ngưng Tuyết nhát gan dễ dàng đỏ mặt, thực chất bên trong cực kỳ háo sắc, là sói đội lốt cừu con. Lục Ngưng Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tô Thanh Trầm, liền có dự cảm không tốt, liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dù sao mỹ nhân ở xa xa, nàng cũng không nhìn thấy rõ.
Lúc yến hội đang mới một nửa, Bạch Âm liền vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài.

Ánh mắt Lý Yến Uyển nhìn về phía Chúc Chi Vũ, liền nhìn thấy Chúc Chi Vũ hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, nàng không khỏi bật cười, thật là đồ ngốc, muốn nhìn thì cứ nhìn đi chứ.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình tuổi càng lớn, tựa hồ càng không thích náo nhiệt, sau khi khen ngợi mấy nữ quan mới thi đậu xong, uống vài chén rượu, liền nắm tay Thiên Nhã rời đi.

Trăng non mới mùng bảy mùng tám, giữa đêm hè gió mát, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã tay trong tay tản bộ ngự hoa viên.

“Sao không ở lại một lúc nữa?” Thiên Nhã hỏi.

“Quá đông người, ta cảm thấy khó chịu, không bằng cùng Thiên Nhã đi dạo thoải mái hơn.” Tiêu Cửu Thành nói.

“Ngươi muốn ngồi dây đu không?” Thiên Nhã hỏi, mỗi lần Tiêu Cửu Thành đến ngự hoa viên đều sẽ ngồi lên dây đu, sau đó mình sẽ đẩy giúp nàng, những lúc đó thật giống như thời gian khi các nàng còn là thiếu nữ.
“Hôm nay Thiên Nhã ngồi đi, ta đẩy.” Tiêu Cửu Thành nói.

Thiên Nhã lắc đầu, nàng tuổi đã cao, không làm được chuyện như vậy, đương nhiên Tiêu Cửu Thành trong lòng nàng vẫn luôn là thiếu nữ.

“Đi mà, nha, không có ai nhìn thấy đâu!.” Tiêu Cửu Thành nhất định để Thiên Nhã ngồi lên dây đu.

Thiên Nhã thực sự không còn cách nào, không thể không ngồi lên.

Tiêu Cửu Thành bắt đầu đẩy cho Thiên Nhã, đu dây từ từ đong đưa, tựa như hạnh phúc của các nàng , tuy có lúc gợn sóng, cuối cùng cũng bình yên.

“Thiên Nhã.” Sau khi Tiêu Cửu Thành đẩy mấy chục lần xong, đu dây ngừng lại, nàng nhẹ nhàng gọi tên Thiên Nhã. Bây giờ đôi lúc nàng sẽ gọi tên Thiên Nhã, lặng lẽ, tựa như là bí mật riêng của các nàng.

“Ừm?” Thiên Nhã nhẹ giọng đáp.

“Ta có ngươi ở bên cạnh, thật là may mắn.” Tiêu Cửu Thành cảm thán nói.
Thiên Nhã dựa người nàng vào người Tiêu Cửu Thành, khẽ cười, cho dù là ở kiếp trước hay kiếp này, có thể gặp được Tiêu Cửu Thành, nàng cũng cảm thật là may mắn.

——

Tác giả có lời muốn nói: Thượng quyển hoàn.

Đọc tiếp: Phế Hậu – Quyển Hạ