Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 210




Ngôi nhà gỗ của Thiên Nhã nhỏ nên không có chỗ để thùng tắm lớn, Tiêu Cửu Thành liền sai thị vệ lập tức dựng một gian nhà gỗ mới ở sát bên, dùng để thùng tắm, coi như làm nhà tắm riêng.

Thiên Nhã nhìn mười mấy thị vệ xây dựng rầm rộ gian nhà mới liền biết Tiêu Cửu Thành thật muốn quyết tâm bám theo mình, nhưng lại cũng muốn đem cuộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ trong cung chuyển đến, dù sao có hơn mười thị vệ cho nàng sai bảo, ngoài nhóm đang dựng nhà kia còn dư lại hai người cho nàng sai vặt.

"Tiêu Cửu Thành, ngươi điên rồi sao?" Thiên Nhã mắt thấy Tiêu Cửu Thành cứ làm như vậy, cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề, tư tâm hào hứng của nàng muốn cùng Tiêu Cửu Thành ở chung hoàn toàn khác biệt.

"Từ ngày ta mất đi nàng, thì ta đã điên rồi. Ngươi không hiểu, ta cùng nàng trải qua nỗi khổ khác nhau." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, nghĩ đến Thiên Nhã vẫn là không muốn cùng mình trở về, thậm chí cũng không có ý định để mình lưu lại, nghĩ tới đây, Tiêu Cửu Thành nước mắt liền rơi xuống, nàng không thể chấp nhận mất đi lần nữa, cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình lại mất đi Thiên Nhã, thật sự quá thống khổ.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành lệ rơi đầy mặt, tâm lập tức đau, trái tim như bị một đôi tay vô hình nắm lấy, đôi tay của vận mệnh. Thiên Nhã không dám nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng quay đầu lại, nàng sợ khi mình nhìn thì sẽ mềm lòng, sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của Tiêu Cửu Thành, nhưng vô luận lựa chọn nào, Thiên Nhã đều cảm giác được đau khổ, loại thống khổ này so bất cứ lúc nào đều mãnh liệt hơn. Nàng không nỡ Tiêu Cửu Thành, nhưng nàng lại không thể nào tiếp nhận được sự thật dung nhan của mình bị biến dạng, một bên là lưỡi đao, một bên là gai sắc, bên nào cũng làm cho tim nàng đau đớn, nhưng nàng không nỡ để Tiêu Cửu Thành đau, nhưng cũng không muốn để cho Tiêu Cửu Thành chấp nhận mình xấu xí.

"A Sửu, ngươi có thể ôm ta một chút được không?" Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã không dám nhìn mình, nàng biết nội tâm Thiên Nhã cũng thống khổ, nàng thương yêu không dứt, Thiên Nhã đang cực lực tự mình chữa lấy vết thương của chính mình, nơi đó máu thịt be bét, lại sợ đau nên không nguyện ý tẩy rửa vết thương, vết thương không chữa thì mãi mãi cũng sẽ không khép lại.
Thiên Nhã không cự tuyệt, nàng không dứt được Tiêu Cửu Thành, nàng đưa tay đem Tiêu Cửu Thành ôm vào trong lòng, nước mắt ở bên dưới mạng che mặt lặng lẽ rơi xuống.

Tiêu Cửu Thành cũng rơi lệ, nàng cảm thấy mình không tốt, không làm cho Thiên Nhã tin tưởng hoàn toàn, nhưng trách nhiệm mình đã không bảo vệ được Thiên Nhã, nàng cảm thấy Thiên Nhã có lý do khi không tin tưởng mình.

Thiên Nhã cũng không có đuổi Tiêu Cửu Thành đi nữa, chỉ là ngày càng lo âu, nàng hiểu rõ việc để Tiêu Cửu Thành lưu lại nơi này cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Mỗi đêm đều là thời khắc mà Tiêu Cửu Thành thấy trải qua gian nan nhất, bởi vì nàng rất muốn mở khăn che mặt của Thiên Nhã, mỗi một ngày, nàng đều nhịn rất vất vả.

Đêm hôm ấy, Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã đã ngủ say, nàng cố gắng khắc chế du͙ƈ vọиɠ, nàng xem trọng lời hứa, nhưng nàng càng xem trọng Thiên Nhã hơn, cho nên Tiêu Cửu Thành không ngại để cho mình thất tín một lần.
Ở trải qua mấy ngày trong nội tâm kịch liệt đấu tranh, rốt cục vẫn quyết định mở mạng che mặt của Thiên Nhã, giờ phút này nàng nhìn tấm khăn che mặt, nội tâm khẩn trương đến run rẩy, tựa như năm đó lúc cùng Thiên Nhã bái đường thành thân, lúc Thiên Nhã mở khăn đỏ cho mình. Nhưng so với ngày ấy, sự khẩn trương càng nhiều hơn, còn có một chút lo sợ, sợ bị Thiên Nhã phát hiện, cũng sợ phát sinh ra những chuyện khác. Tiêu Cửu Thành hít sâu một hơi cho bình phục nội tâm khẩn trương, nhưng tay đang vươn ra trên mặt Thiên Nhã lại run dữ dội hơn, nàng nói với mình, nhất định phải bình tĩnh, đây là quá trình cần thiết để mình giúp Thiên Nhã chữa vết thương trong lònh, nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Thành mới hơi khẽ run run duỗi ngón tay ra. Trong lúc đó Tiêu Cửu Thành không biết đã mấy lần nuốt nước miếng, đây là thời khắc mà nàng khẩn trương nhất trong đời.
Tiêu Cửu Thành cố gắng vô cùng nhẹ mở khăn che mặt của Thiên Nhã ra, cũng may là Thiên Nhã tin mình nên mới không có bị thức tỉnh. Tiêu Cửu Thành nhìn dưới ánh nến, trên mặt Thiên Nhã dữ tợn hơn mười vết đao, gương mặt đã từng vô cùng xinh đẹp, giờ phút này xấu xí đến thay đổi hoàn toàn. Cho dù trong lòng Tiêu Cửu Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng là giờ phút này nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn, nàng cũng bị xúc động mãnh liệt, đau lòng đến tận cùng, không thể kiềm nổi thống khổ của chính mình, nàng bản năng che miệng lại mới không khóc thành tiếng. Nàng thật hận mình, hận mình không thể bảo vệ tốt Thiên Nhã, hận mình không tìm được Thiên Nhã sớm hơn, hận mình bây giờ cũng không thể giúp Thiên Nhã giảm bớt thống khổ. Tất cả đều làm cho Tiêu Cửu Thành cảm thấy cực kỳ thống khổ. Giờ phút này Tiêu Cửu Thành hận không thể cũng chém mấy dao lên trên mặt của mình, nếu như Thiên Nhã sợ xấu xí, nàng cũng không ngại làm cho mình cũng xấu theo.
Tiêu Cửu Thành vô cùng đau lòng mang khăn che mặt lại cho Thiên Nhã. Suốt cả đêm nay, nàng cũng không thể ngủ được, nằm trên gối, lặng lẽ rơi lệ, nước mắt đều thấm ướt cả gối.

Sáng hôm sau, lúc Thiên Nhã thức dậy, phát hiện mắt của Tiêu Cửu Thành sưng đỏ nhìn mình chằm chằm. Nội tâm Thiên Nhã giật mình, nàng cảm thấy bất an, bản năng đưa tay sờ mặt, thấy mạng che mặt vẫn còn, nàng mới có chút an tâm, nhưng vẫn cảm giác lo lắng.

"Mắt ngươi sao lại sưng đỏ như vậy? Khóc sao?" Thiên Nhã hỏi, nàng không biết Tiêu Cửu Thành vì sao lại khóc.

"Ta quá nhớ nàng, nhịn không được liền khóc." Nói Tiêu Cửu Thành lại rơi nước mắt, những giọt nước mắt liền nhỏ xuống khăn che mặt của Thiên Nhã, thấm qua lớp vải, chạm vào lớp da mặt không bằng phẳng, Thiên Nhã cảm giác lòng của mình cũng bị bỏng đau cực kì.
"Nếu quả như thật quá nhớ nàng, nếu không chê ta quá xấu thì cứ coi như ta là nàng đi." Thiên Nhã không biết an ủi Tiêu Cửu Thành làm sao nên chỉ có thể nói như vậy.

Cái chữ xấu như có gai làm đau Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành dựa vào trước ngực Thiên Nhã, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, cho tới bây giờ nàng cũng không biết mình lại có nhiều nước mắt như vậy, không cẩn thận chạm vào liền tuôn ra.

Thấy Tiêu Cửu Thành như vậy, Thiên Nhã đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền sợ hãi đẩy Tiêu Cửu Thành ra.

"Có phải ngươi đã nhìn lén mặt của ta…" Thiên Nhã không chắc hỏi.

"Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành kêu tên Thiên Nhã, giọng nói bao hàm nhiều tình ý, đau lòng, ưu thương, đậm tựa như băng không tan.

"Ta không phải Độc Cô Thiên Nhã, sớm đã không phải, ngươi đã nói là không xem, tại sao lại lén xem…" Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đã thấy mình cực xấu xí, Thiên Nhã liền chịu không được gào thét, tựa như da thịt yếu ớt bị bại lộ ở dưới ánh nắng nóng bỏng, mỗi một tấc da thịt đều bị đốt nung đỏ.
"Nếu như ngươi để ý đến dung mạo mà không muốn ở cùng với ta, ta cũng sẽ làm cho ta xấu luôn có được hay không?" Nói xong, trong tay Tiêu Cửu Thành chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén, tự kê vào da thịt mịn màng trên mặt mình, rất nhanh, da thịt liền bị lưỡi đao đâm chảy máu.

"Trên mặt ngươi trên mặt có bao nhiêu vết thương, ta cũng sẽ rạch bấy nhiêu vết, ta cũng không ngại có nhiều hơn mấy vết so ngươi càng xấu hơn, như vậy ngươi sẽ không có lý do trốn tránh!" Tiêu Cửu Thành nắm thật chặt chủy thủ, kiên định nói với Thiên Nhã.