Sau khi Tiêu Cảnh Tịch đi về, Tiêu Cửu Thành rơi vào trầm tư, nàng biết mình nhất định phải giải quyết vấn đề không có con trai nối dõi của Độc Cô gia, cùng với các thế lực trước mắt đang bắt đầu gây sóng gió, hai chuyện này đối với triều đình mà nói đều là không phải chuyện tốt. Nàng không phải không nghĩ tới chuyện lập một công chúa làm kế vị, nhưng Độc Cô Thành sinh mấy đứa con gái đều tư chất tầm thường, lại thêm Độc Cô gia vừa đoạt được giang sơn không lâu, lập nữ kế vị đối với triều cục mười phần bất lợi.
Chẳng lẽ nhi tử của Độc Cô gia phải nhất định là mình thì mới có thể sinh ra được sao? Tiêu Cửu Thành càng nghĩ càng nhíu mày.
Mười lăm tuổi Tiêu Cửu Thành gả vào Độc Cô gia, đã được mười một năm, từng là Độc Cô gia Thiếu phu nhân, hiện tại là Hoàng hậu nương nương, ở trong lòng Đình nhi tôn sùng nàng như thần, ngoại trừ giờ đang chưa tìm được tiểu thư ra thì Tiêu Cửu Thành cơ hồ không gì mà không làm được. Nàng chưa từng thấy Tiêu Cửu Thành ưu sầu như bây giờ, nếu Vinh phi xác thực là mối uy hϊếp lớn cho Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành khó xử, Đình nhi cũng hiểu, nương nương yêu tiểu thư nhà mình biết bao nhiêu, cho nên không nguyện ý cùng Hoàng Thượng phát sinh quan hệ. Chính Đình nhi cũng không nguyện ý nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, mà nếu như nương nương nguyện ý, cũng chưa chắc liền có thể sinh ra hoàng tử, các quý nhân trong cung đã sinh toàn là công chúa, nghĩ tới chuyện này, Đình nhi cũng tràn đầy ưu sầu.
"Nếu như tiểu thư có ở đây, Hoàng Thượng nhất định sẽ nghe theo tiểu thư, sẽ không bị tiện nhân kia mê hoặc." Đình nhi nhịn không được giận dữ nói. Nương nương vì Độc Cô gia đoạt được thiên hạ, lập công lao hãn mã, là người trong lòng của tiểu thư. Lão gia, cũng chính là Tiên Hoàng đều vô cùng coi trọng con dâu, tiện nhân kia há lại có thể so sánh. Ở trong lòng Đình nhi, Tiêu Cửu Thành cũng gần bằng với Thiên Nhã, là chủ tử thứ hai, nàng một lòng vì Thiên Nhã mà hầu hạ Tiêu Cửu Thành chu đáo.
Tiêu Cửu Thành nhìn Đình nhi, đột nhiên nảy ra một ý định, nàng có thể không cần tự mình sinh con, mượn bụng sinh con là được rồi, Đình nhi trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất.
"Đình nhi, ta có một chuyện muốn thương lượng với ngươi." Tiêu Cửu Thành mười phần nghiêm túc nói với Đình nhi.
"Nương nương, người cứ việc phân phó, nếu phải xông pha khói lửa Đình nhi cũng không chối từ." Đình nhi thấy thái độ Tiêu Cửu Thành thận trọng như thế, liền biết chuyện Tiêu Cửu Thành sắp nói có lẽ cực kỳ quan trọng.
"Tỷ tỷ của ta nói cũng không sai, bây giờ triều cục bất ổn, đều bởi vì bệ hạ không có hoàng tử nối dõi. Ta là hoàng hậu, nếu có thể sinh ra hoàng tử, chính là dòng chính, liền có thể ổn định triều cục. Nhưng mà ta là thê tử của Thiên Nhã, bất luận Thiên Nhã sống hay chết, ta đều quyết định thủ trinh một đời vì nàng, không muốn lấy thân hầu hạ người khác. Ta nghĩ tới một cách có thể thực hành được, đó là tìm một nữ tử thân tín để mượn bụng sinh con." Tiêu Cửu Thành đem ý nghĩ của mình nói cho Đình nhi nghe.
"Đình nhi nguyện ý sinh con thay cho nương nương." Đình nhi nghe xong cơ hồ không chút do dự liền chủ động tự đề cử mình, giờ phút này nếu có thể giúp Tiêu Cửu Thành giải nạn, nếu muốn mạng của nàng cũng được, huống chi chỉ là mượn bụng sinh con. Nàng sinh ra là người của Độc Cô gia, có thể vì tiểu thư bảo vệ Tiêu Cửu Thành cũng là việc mà nàng có thể làm vì tiểu thư.
"Nếu là hoàng tử, liền trở thành con của ta sinh, sẽ thành Thái tử, đời này ngươi không được nhận nhau, nhiều nhất chỉ có thể trở thành nhũ mẫu của Thái tử. Nhưng ngươi nên biết, nếu ngươi có chút không muốn, ta sẽ giao cho người khác làm. Dù sao Thiên Nhã cũng chưa từng xem ngươi là ngoại nhân. Thiên Nhã đối với ngươi như thế nào thì ta cũng sẽ như vậy." Tiêu Cửu Thành mười phần thành khẩn nói với Đình nhi.
"Đình nhi biết rõ, Đình nhi sinh ra là gia nô của Độc Cô gia, chỉ là một mệnh nhỏ bé, tiểu thư từ nhỏ đã đối xử tốt với Đình nhi, Đình nhi một lòng muốn báo đáp tiểu thư và Độc Cô gia. Ngày đó tiểu thư bị kẻ gian hãm hại, Đình nhi đã sơ sẩy bảo hộ, đến giờ nghĩ lại đều cảm thấy áy náy không thôi, ơn của tiểu thư, bây giờ chính là cơ hội mà Đình nhi báo đáp cho Độc Cô gia, Đình nhi sẽ không hối tiếc." Đình nhi ngữ khí có chút kích động nói, lúc nhắc tới Thiên Nhã, hốc mắt đỏ lên.
"Việc này lớn, ngươi vẫn nên thận trọng cân nhắc mấy ngày mới quyết định cũng không muộn." Tiêu Cửu Thành nói với Đình nhi. Thiên Nhã đã từng nói chỉ có Đình nhi đối với nàng không rời không bỏ, cho nên nàng cũng sẽ thay Thiên Nhã thiện đãi Đình nhi, việc này nếu Đình nhi không nguyện ý, nàng cũng sẽ không ép Đình nhi.
"Không cần cân nhắc, Đình nhi nguyện ý sinh con thay cho nương nương." Đình nhi quỳ xuống trước Tiêu Cửu Thành, ngữ khí mười phần kiên định.
"Ta sợ ủy khuất ngươi, Thiên Nhã sẽ trách ta." Tiêu Cửu Thành thở dài nói, đương nhiên là Đình nhi thì làm cho nàng yên tâm nhất.
"Không ủy khuất, cầu nương nương thành toàn." Đình nhi vẫn kiên định nói.
"Vậy thì thiệt thòi cho ngươi." Tiêu Cửu Thành thấy Đình nhi kiên định như vậy liền đồng ý.
Tiêu Cửu Thành tính toán mưu đồ xong xuôi liền đi tìm Độc Cô Thành.
—
"Ngươi tới đây làm gì?" Độc Cô Thành thái độ có chút lãnh đạm hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Ta có một chuyện muốn nhờ Hoàng Thượng." Tiêu Cửu Thành ngữ khí kính cẩn nói với Độc Cô Thành.
"Triều chính, nội cung, cơ bản đều do ngươi nắm giữ, còn chuyện gì mà cần trẫm a?" Độc Cô Thành có chút bất mãn nói.
"Cửu Thành chỉ là muốn giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn, nếu như Hoàng Thượng cảm thấy Cửu Thành xử lý không tốt, đợi một thời gian nữa, Cửu Thành sẽ đem Hậu ấn nhường lại, vì lúc đầu Cửu Thành cũng không phải là thê tử của hoàng thượng, vẫn luôn chỉ là hoàng hậu hữu danh vô thực a." Tiêu Cửu Thành lấy lui làm tiến nói.
"Ngươi chịu nhường thật sao?" Độc Cô Thành ngoài chuyện của tỷ tỷ mà đối với Tiêu Cửu Thành có chút giận chó đánh mèo ra thì cũng không có thành kiến. Nhưng Vinh phi một mực nói xấu Tiêu Cửu Thành, một mực đòi muốn làm hoàng hậu, Độc Cô Thành bị phiền đến mức không chịu được, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đúng là không phải nữ nhân của mình mà chiếm vị trí hoàng hậu xác thực không tốt lắm. Nếu như mình và Vinh phi sinh ra nhi tử, cũng chỉ là con thứ. Nhưng hôm nay thấy Tiêu Cửu Thành nói chuyện như vậy thì cảm thấy Tiêu Cửu Thành kỳ thật không có đáng ghét lắm, dù sao chuyện của tỷ tỷ, Tiêu Cửu Thành cũng không muốn, nàng cũng rất đau khổ.
"Đương nhiên." Tiêu Cửu Thành sảng khoái nói.
"Vậy thì tốt rồi, cũng miễn cho ta ép ngươi làm tổn thương hòa khí, nữ nhân kia cứ ầm ĩ làm cho ta cũng đau đầu… Mà đúng rồi, ngươi mới vừa nói là chuyện gì cần ta chứ?" Độc Cô Thành hỏi.
"Cửu Thành muốn cầu Hoàng Thượng sủng hạnh Cửu Thành." Tiêu Cửu Thành nói thẳng vào chủ đề.
"Cái gì?" Độc Cô Thành kinh hoảng, hắn cảm thấy Tiêu Cửu Thành điên rồi sao, mình có thiếu nữ nhân cũng sẽ không động vào nữ nhân của tỷ tỷ, huống chi hắn không thiếu nữ nhân. Lại thêm Vinh phi cực kì ghen tị, những nữ nhân khác nàng đều không cho mình đụng vào, nhưng mình vì mê nàng cho nên cũng thuận theo nàng.
"Phụ hoàng năm đó cũng đã từng nói là muốn Hoàng Thượng đưa qua một nhi tử để làm con thừa tự cho Thiên Nhã, để nàng trăm năm về sau có hương hỏa kế tục, bây giờ Thiên Nhã sinh tử còn chưa biết, nếu lỡ như…" Tiêu Cửu Thành lúc nói tới đây, ngữ khí liền nghẹn ngào.
"Ai. . ." Độc Cô Thành nhớ tới Thiên Nhã cũng không khỏi có chút khổ sở theo, đúng là năm đó chính mình đã hứa với phụ thân, đưa một đứa để làm con thừa tự cho tỷ tỷ, nhưng hôm nay mình một đứa con trai đều không có, tất cả đều là nữ nhi, ngẫm lại Độc Cô Thành cảm thấy mất mặt.
"Cửu Thành muốn vì Thiên Nhã sinh con nối dõi, muốn vì Thiên Nhã sinh ra huyết mạch Độc Cô gia, mặc kệ là nam hay nữ đều được, đó chính là hài tử của ta cùng Thiên Nhã, ta ngày sau cũng có chỗ dựa, mong Hoàng Thượng thành toàn!" Tiêu Cửu Thành nói rất chân thành tha thiết.
Độc Cô Thành nghe cũng cảm thấy mười phần hợp tình hợp lý, tựa hồ không có lý do để cự tuyệt.
"Vậy được, việc này ta đáp ứng với ngươi, bất quá ngươi đừng cho Vinh phi biết, để nữ nhân kia khỏi làm ầm ĩ." Độc Cô Thành sợ phiền phức nói, nữ nhân kia rất hay làm náo loạn, bất quá hắn lại thích ngựa hoang hung hãn.