Editor: Edit tiếp đây… ^ ^
. . .
Lục Ngưng Tuyết tỉ mỉ phát hiện Tô Thanh Trầm đang mang hành lý, hiển nhiên Tiêu Cửu Thành đã đoán đúng, nghĩ vậy nàng liền tự trách mình không thôi.
"Ngươi rời khỏi Thanh Phong quán là bởi vì ta sao?" Lục Ngưng Tuyết lo lắng nói.
"Không có liên quan tới ngươi, là chính ta muốn đi." Tô Thanh Trầm giọng bình thản nói.
"Là do ta không tốt, làm liên lụy đến ngươi, nếu như không có ta, ngươi sẽ không bị ép rời khỏi Thanh Phong quán…" Nghĩ đến Tô Thanh Trầm bị ép rời nơi từ nhỏ lớn lên, Lục Ngưng Tuyết liền tự trách mình đến rơi nước mắt.
Tô Thanh Trầm nhìn dáng vẻ Lục Ngưng Tuyết, khẽ nhíu mày, nàng hoàn toàn không lạ gì Lục Ngưng Tuyết, nhưng giữa các nàng mọi chuyện đều đã thanh toán xong, nàng không nợ gì mình.
"Thế gian vạn vật tất có mất có được, rời khỏi Thanh Phong quán cũng không phải không tốt, đối ta coi như là một loại giải thoát, không cần gánh vác sinh kế cho nhiều người như vậy, không cần phải để ý đến nhiều việc vụn vặt, một thân nhẹ nhõm, ta mới có thể an tâm tu luyện, ngươi thực sự không cần tự trách mình." Tô Thanh Trầm rút khăn tay trắng từ trong tay áo ra đưa cho Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết nghe vậy quả nhiên ngừng rơi nước mắt, nàng biết Thanh Trầm phải lo sinh kế cho nhiều người như vậy xác thực rất vất vả, mặc dù bây giờ Thanh Trầm cảm thấy vui vẻ không khổ cực, nhưng là nàng vẫn cảm thấy là mình đã hại Tô Thanh Trầm.
"Vậy sau này ngươi có tính toán gì chưa?" Lục Ngưng Tuyết mặc dù vùi đầu vẽ tranh, mặc kệ mọi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng nàng cũng hiểu rõ thời thế bên ngoài hiện tại không yên ổn.
"Trước mắt thì chưa có dự định gì." Tô Thanh Trầm vốn định đi chu du thiên hạ, nhưng Tiêu Cửu Thành lại muốn cắt chu cấp lương của Thanh Phong quán, làm cho Tô Thanh Trầm tiến thoái lưỡng nan, nhưng nàng cũng không muốn nói cho Lục Ngưng Tuyết biết những chuyện này.
"Bên ngoài hiện giờ không yên ổn, bằng không ngươi cùng ta ở lại phủ tướng quân đi, ta sẽ nói với Cửu Thành một chút, nàng rất tốt, nhất định sẽ đồng ý…" Thanh Trầm là cô nhi, từ nhỏ được Thanh Phong quán nuôi dưỡng, rời khỏi Thanh Phong quán, Thanh Trầm còn có chỗ nào để đi nữa đâu, cho nên nàng giá nào cũng muốn giữ Thanh Trầm lại.
Tô Thanh Trầm không có trả lời, chỉ nhìn Lục Ngưng Tuyết, nàng biết Lục Ngưng Tuyết lo lắng cho mình.
Lục Ngưng Tuyết bị Tô Thanh Trầm nhìn như vậy, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác lập tức cảm thấy bối rối.
"Ta không có ý gì khác, ta chỉ là không yên lòng ngươi một mình ở bên ngoài, ta chỉ là…" Lục Ngưng Tuyết có chút lo lắng nói, nhưng cảm giác càng giải thích lại càng lộ ra, liền sợ Tô Thanh Trầm bởi vì để ý tình cảm của mình, sẽ vì tránh mình mà rời khỏi phủ tướng quân.
Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, tâm đột nhiên dịu xuống, nàng nghĩ thầm, bên ngoài hiện giờ xác thực không ổn, bất luận là vì mình, hay là vì Thanh Phong quán, lưu lại phủ tướng quân giúp Tiêu Cửu Thành cũng là một lựa chọn tốt, chỉ hi vọng mình có thể giúp Tiêu Cửu Thành chút sức mọn.
"Được, ta sẽ ở lại." Tô Thanh Trầm đột nhiên mở miệng nói.
Lục Ngưng Tuyết không ngờ Tô Thanh Trầm vậy mà đồng ý, trong lòng thở dài một hơi, dị thường mừng rỡ. Nàng đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Thành đã nói, nếu có thể giữ Thanh Trầm lại, đối với mình là một loại thay đổi, chỉ là Lục Ngưng Tuyết cảm thấy mình không nên có ý nghĩ như vậy, rõ ràng mới vừa nói là không có ý tứ khác mà.
"Bây giờ ta sẽ đi tìm Cửu Thành." Lục Ngưng Tuyết vui vẻ nói, vội vàng muốn đi tìm Tiêu Cửu Thành nhưng bị Tô Thanh Trầm kéo lại.
"Vừa rồi Thiếu phu nhân đã nói với ta rồi." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết sững sờ, nói như vậy Thanh Trầm đã đồng ý ở lại rồi, vậy mình vừa rồi chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao, nhớ tới mình rõ ràng không phải là chủ nhân, mà còn lấy tư thái chủ nhân để giữ Thanh Trầm. Nghĩ vậy, mặt Lục Ngưng Tuyết có chút nóng lên, cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời lại có chút mơ hồ thất vọng, nàng cứ tưởng rằng Thanh Trầm ở lại, ít nhiều nguyên nhân vì mình, cho dù chỉ một chút xíu cũng tốt. Bất quá mặc dù do Cửu Thành giúp mình, nhưng là tóm lại là lưu lại được Thanh Trầm, cho nên Lục Ngưng Tuyết tràn đầy cảm kích đối với Cửu Thành, nàng cảm thấy gặp được Thanh Trầm cùng Cửu Thành là chuyện may mắn nhất trong đời nàng.
"Vậy Cửu Thành an bài ngươi ở đâu?" Lục Ngưng Tuyết hỏi, nàng đối với Thanh Trầm hết thảy đều hết sức quan tâm.
"Cũng chưa biết nữa." Nàng mới vừa rồi còn chưa trả lời chắc chắn với Tiêu Cửu Thành.
"Vậy ngươi trước tiên có thể đến phòng ta ngồi một chút được không?" Lục Ngưng Tuyết hỏi, các nàng đều là đầu nhập vào phủ tướng quân, nếu chiếm lấy phòng tiếp khách của phủ tướng quân thì không tốt lắm, sợ lỡ như phủ tướng quân có khách tới, thật ra tư tâm nàng muốn cùng Thanh Trầm trò chuyện nhiều hơn.
"Ừm." Tô Thanh Trầm cũng không có từ chối.
—
Thiên Nhã đã biết những sách xuân cung đồ của Tiêu Cửu Thành là từ đâu mà có, Thiên Nhã cùng Lục Ngưng Tuyết trước đây chỉ có duyên gặp mặt một lần, chỉ nhớ rõ là rất có tư sắc, còn để nàng ghen một chút, ngược lại không có nhớ dáng dấp ra sao. Cho nên lúc gặp lại Lục Ngưng Tuyết, Thiên Nhã còn có chút bất ngờ, văn tĩnh nhã nhặn như thế, nữ tử nhìn mười phần thẹn thùng vậy mà lại to gan đi vẽ sách xuân cung đồ.
Lúc đầu Thiên Nhã đối với việc Tiêu Cửu Thành đem Lục Ngưng Tuyết nuôi dưỡng ở trong phủ hơi có chút ý kiến, nàng luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành thích nữ sắc, phàm là đối với nữ tử có chút tư sắc luôn đặc biệt ưu đãi, Thiên Nhã ghen tị như vậy đương nhiên là ăn dấm.
Tiêu Cửu Thành trấn an Thiên Nhã nên nàng kể với Thiên Nhã tình cảnh của Lục Ngưng Tuyết.
Thiên Nhã vốn là người dễ mềm lòng, nghe xong lại cảm thấy Lục Ngưng Tuyết đáng thương, lại yếu đuối, cộng thêm trong lòng đã có người thương cho nên cũng không còn ghen nữa.
—
Gần đây Thiên Nhã đang gấp rút luyện binh bởi vì Tiêu Cửu Thành nói không tới nửa tháng nữa là xuất binh tham chiến.
Ngày thứ hai sau khi Tô Thanh Trầm vào phủ tướng quân, Tiêu Cửu Thành liền nhận được tin tức, liền lập tức triệu hồi ba người Độc Cô gia từ quân doanh về phủ.
"Con đã nhận được tin tức mới nhất, Ngô Quân đang có ý đồ đánh chiếm thành Tương Dương, Tương Dương từ trước đến nay là vùng giao tranh, ý của Lý Quân Hạo đã rất rõ ràng, lấy được Tương Dương, sẽ thẳng đến Kinh Châu Võ Xương, phụ thân thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi Độc Cô Tấn.
"Nếu như Lý Quân Hạo lấy được Tương Dương, tất nhiên sẽ mạnh thêm, như vậy không thể để cho hắn lấy được Tương Dương, ta dự định sẽ xuất binh đánh chiếm đất phong Ngô Vương của hắn, nếu Lý Quân Hạo quay lại cứu viện thì không còn gì tốt hơn, chúng ta có thể thừa cơ phục kích viện quân của hắn, còn nếu hắn không quay lại, hắn vất vả đi mở rộng địa bàn liền bị Độc Cô gia nuốt mất, đối với Ngô Vương phủ là tổn thương rất lớn." Độc Cô Tấn vuốt râu nói, Lý Quân Hạo xác thực có năng lực, chỉ mới ngắn ngủi tám tháng, Lý Quân Hạo đã đánh bốn năm trận thắng, địa bàn khuếch trương cũng đã lớn thêm ba bốn lần, đã trở thành thế lực tương đối mạnh, nhưng Độc Cô Tấn thấy Lý Quân Hạo vất vả tám tháng qua sẽ chỉ đều là công toi.
"Phụ thân, con có ý nghĩ khác, không biết có thể thực hiện không? Nếu như tiến đánh hang ổ của hắn, dựa vào những gì chúng ta biết về hắn, hắn tất nhiên sẽ bỏ tay giữ mạng, sẽ bỏ hang ổ, mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng chỉ cần lấy được Tương Dương, bảo trụ thế lực chủ, nhìn xa so với giữ hang ổ thì trọng yếu hơn. Con cảm thấy chúng ta nên tập trung phục kích thế lực chủ đạo của hắn, không nên vì lợi ích trước mắt làm cho mê hoặc. Lý Quân Hạo mang binh tiến đánh Tương Dương, cũng sợ đêm dài lắm mộng, hắn tất nhiên sẽ mang quân chủ lực tinh nhuệ nhất đi đánh Tương Dương, muốn trong thời gian ngắn nhất lấy được Tương Dương. Chúng ta đến lúc đó cần phải làm là bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, chờ ngay lúc Lý Quân Hạo công hạ sắp xong Tương Dương thì bao vây đánh Lý Quân Hạo, diệt quân tinh nhuệ chủ lực của hắn, sau đó tiện thể lấy thành Tương Dương, phụ thân cảm thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi Độc Cô Tấn.
"Cũng có thể." Độc Cô Tấn nguyên dự định lấy Ngô Vương phủ trước, sau đó tiến đánh Tương Dương, không cho Lý Quân Hạo có cơ hội nghỉ ngơi, mặc dù lúc đó đánh Tương Dương so với Cửu Thành đề nghị thì hơi khó khăn hơn một chút, nhưng Độc Cô gia thắng nhờ có được nhiều tinh binh hãn tướng nhất, ưu thế tuyệt đối, Lý Quân Hạo nếu như lấy được Tương Dương thành, nhưng muốn giữ vững Tương Dương thành cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ông dự định đem Ngô Vương phủ tiêu diệt trước, sau mưu đồ thiên hạ đại thế. Ông biết Tiêu Cửu Thành đưa ra ý muốn lấy Tương Dương trước là Tiêu Cửu Thành cũng có suy tính. Tiêu Cửu Thành hiển nhiên không xem Ngô Vương phủ ra gì, mà nhìn ở thế cục thiên hạ, ở trong mắt Tiêu Cửu Thành, Tương Dương thành so với đất phong Ngô Vương phủ quan trọng hơn nhiều, nhưng là bất cứ cách nào đều là một thương tổn lớn đối với Ngô Vương phủ. Thế là Độc Cô Tấn đồng ý với đề nghị cùa Tiêu Cửu Thành.
"Phụ thân, lần này thật sẽ xuất binh chứ?" Độc Cô Thành thập phần hưng phấn hỏi.
"Đúng, sẽ đánh." Độc Cô Tấn gật đầu nói.
Thiên Nhã nắm chặt lấy chuôi đao bên hông, nàng nhớ ở kiếp trước, phụ thân trận đầu cũng là đánh Tương Dương, không nghĩ tới kiếp này trận đầu cũng là ở Tương Dương, chỉ là khác địch nhân.