Từ đầu đến cuối yến hội, Ngô Vương không hề ngỏ lời cầu thân với Tiêu phủ.
Tiêu Cửu Thành vốn nghĩ rằng có lẽ đời này nàng sẽ gả cho Lý Quân Hạo làm vợ, đối với khả năng này trước kia nàng không hề bài xích, cũng không thấy vui mừng, nàng đối với Lý Quân Hạo là không yêu cũng chẳng ghét. Nhưng bây giờ nhìn Lý Quân Hạo lại có nỗi phiền chán vô hình, thế nên khi thấy Ngô Vương không ngỏ ý cầu thân, nàng thở phào nhẹ nhõm. Theo quan điểm của nàng thì bản thân vẫn còn quá nhỏ, đợi đến năm mười tám tuổi kết hôn vẫn chưa muộn, dù gì cũng không thể tự do tự tại giống như ở nhà.
Khi Tiêu Cửu Thành ở bên này thở phào nhẹ nhõm thì Lý Quân Hạo ở bên kia hết sức lo lắng. Hắn cảm thấy sự tình bắt đầu không theo ý mình và tồn tại biến số khiến người ta bất an. Hơn nữa tâm tư của phụ vương, hắn có thể đoán được phần nào. Phụ vương hắn đương nhiên có khuynh hướng nghiêng về bên nào mang lại lợi ích tốt nhất cho mình, mà từ khi Độc Cô Thiên Nhã xuất hiện đã làm dao động tâm tư của người. Bản thân hắn lại là thứ tử, hắn biết vốn trong mắt phụ vương chỉ có trưởng tử, nếu không phải người đó chết đi thì phụ vương còn lâu mới buộc phải lựa chọn một đứa con xuất sắc khác trong đám thứ tử của mình. Từ đó hắn mới có cơ hội trở thành thế tử, nhưng cũng vì điều này mà hắn không có quyền cò kè mặc cả ai sẽ kết hôn với mình.
Dù sao lão thái quân đã tuổi già sức yếu, thời gian yến tiệc quá dài sẽ dẫn đến mệt mỏi nên đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, nhường những người ở lại tiếp tục chơi đùa. Lúc này ở buổi tiệc không còn nhân vật chính, những người lớn tuổi khác cũng đã đi rồi, chỉ còn lại một đám thanh niên thích náo nhiệt.
Độc Cô Thiên Nhã thấy lão thái quân đã rời chỗ, nàng cũng đứng lên đi về, rốt cuộc đã có thể không cần để ý đến Tiêu Cửu Thành nữa.
"Thiên Nhã không ở lại thêm một lúc sao? Các công tử tiểu thư khác vẫn chưa đi mà!" Tiêu Cửu Thành giữ nàng lại, trong lòng không muốn nàng rời đi.
"Không, ta không hợp với bọn họ." Độc Cô Thiên Nhã đã cố gắng kiên trì hết mức với Tiêu Cửu Thành rồi, hiện tại chỉ ước gì có thể đi về càng sớm càng tốt, không muốn nhìn thấy Tiêu Cửu Thành nữa.
Quả nhiên đây là bản tính của Thiên Nhã, không biết ai vừa nãy còn mới nói không muốn khác biệt với mọi người,không muốn bị khác loại hoặc trở thành thành phần không cho phép tồn tại trên đời. Nàng còn tưởng Thiên Nhã đã nghĩ lại, sẽ thay đổi tính tình quá mức cao ngạo của mình, nhưng bây giờ xem ra dù Thiên Nhã hiểu rõ nhưng vẫn không có ý định thay đổi việc qua lại hợp quần với người khác. Tuy Tiêu Cửu Thành nghĩ như vậy nhưng bản chất nàng vẫn cảm thấy rất hài lòng, Thiên Nhã cứ mãi là Thiên Nhã là được rồi, hoặc dù Thiên Nhã có muốn trở thành như thế nào, nàng đều thấy tốt.
"Vậy chơi với ta cũng được mà." Tiêu Cửu Thành hồn nhiên nói với Độc Cô Thiên Nhã, dáng vẻ giống như thật chỉ là một thiếu nữ tuổi mười lăm đang cần một người bạn tri kỷ.
Độc Cô Thiên Nhã liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành, nghĩ thầm, người ta không muốn thấy nhất là ngươi, lại còn muốn ta ở lại chơi đùa, chờ kiếp sau đi.
"Không, ta mới vừa hết bệnh, thân thể chưa khỏe hẳn, cần về trước nghỉ ngơi." Độc Cô Thiên Nhã tùy ý tìm cái cớ.
"Vậy thôi để ta tiễn ngươi ra ngoài."Đương nhiên Tiêu Cửu Thành không tin, lúc cứu nàng từ trên lưng ngựa Độc Cô Thiên Nhã còn anh dũng là thế, mình đòi thoa thuốc còn chối từ cơ mà, làm gì có chỗ giống với người bệnh. Có điều Thiên Nhã muốn đi, nàng cũng không tiện ép ở lại, chỉ có thể tiễn Thiên Nhã về.
"Không cần, tự ta đi được." Độc Cô Thiên Nhã cự tuyệt.
"Người đến là khách, lễ nghĩa không thể không chu toàn, hơn nữa Thiên Nhã đâu có giống những người khác, có thể nói chính là ân nhân cứu mạng của ta, đương nhiên không thể thất lễ." Tiêu Cửu Thành quang minh chính đại đường hoàng kiên trì nói.
"Vậy tùy ý ngươi." Độc Cô Thiên Nhã mang theo thϊếp thân thị nữ Đình Nhi đi về phía cổng chính Tiêu phủ.
"Thiên Nhã, sau này ta có thể thường xuyên đi Độc Cô phủ tìm ngươi không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng cảm thấy nếu để Thiên Nhã tự tìm đến mình độ khả thi không lớn, thôi thì tự để bản thân đi tìm Thiên Nhã vậy.
"Ngươi muốn ở Độc Cô phủ mỗi ngày đều được, chỉ cần gả cho đệ đệ ta." Độc Cô Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành xong liền leo lên xe ngựa đi về.
Tiêu Cửu Thành dõi theo xe ngựa Độc Cô phủ mãi đến khi khuất bóng mới dời mắt. Gả cho Độc Cô Thành, mỗi ngày nhìn thấy Thiên Nhã, đối với chuyện này Tiêu Cửu Thành nghĩ đến cũng không thấy bài xích chút nào. Nhưng mà Thiên Nhã đã mười bảy tuổi, đến khi nàng lập gia đình thì mình làm sao thấy nàng nữa, vì thế đây không hẳn là một chủ ý tốt. Chuyện quan trọng nhất ở đây là, gả cho người nào nàng không có quyền quyết định mà phải xem ý kiến của phụ thân. Nàng biết phụ thân rất hài lòng Lý Quân Hạo, chỉ có điều dù Lý Quân Hạo muốn cưới cũng chưa chắc nhất định cưới được mình, vẫn phải xem ý tứ của Ngô Vương, mà hôm nay ở yến tiệc rõ ràng Ngô Vương quan tâm Thiên Nhã hơn mình nhiều. Tiêu Cửu Thành nghĩ đến đây bỗng cảm thấy phiền chán, thật sự mà nói nàng không muốn cưới chút nào. Không ngờ nghĩ đến việc kết hôn trong đầu liền xuất hiện Độc Cô Thiên Nhã, một khi nghĩ đến Độc Cô Thiên Nhã, khóe môi bất giác không nhịn được mỉm cười. Thật sự Thiên Nhã rất thú vị, sao khi xưa mình không nghĩ đến chuyện mặt dày đến gần Thiên Nhã sớm hơn chút nữa nhỉ?
Vừa nghĩ ngợi chuyện của Thiên Nhã vừa hồi phủ, nhưng mới vừa bước vào thì Tiêu Cửu Thành bị tỷ tỷ ngăn lại.
"Tiểu muội, mau tới giúp ta. Ta chơi tửu lệnh thua thê thảm." Tiêu Nghệ Tuyền cầu cứu Tiêu Cửu Thành, nếu là bình thường Tiêu Cửu Thành đương nhiên hỗ trợ, nhưng mấy ngày nay bận rộn chuẩn bị tiệc mừng thọ nên nàng mệt mỏi, không muốn dùng phần tinh lực cuối cùng đi tiếp đãi các công tử tiểu thư dư thừa sức khỏe khác. Nói đến, nàng vốn là người thích yên tĩnh ngại ồn ào, hơn nữa thấy Lý Quân Hạo đang ở đây, nàng càng muốn tránh xa hơn. Lý Quân Hạo và Ngô Vương là khách ở xa, không giống những vị khách khác hết tiệc thì đi, phụ tử bọn họ sẽ ngủ lại phủ nàng.
"Không chơi, bận rộn nhiều ngày, ta hơi mệt." Tiêu Cửu Thành cự tuyệt.
"Tiểu muội, ngươi không thể thấy chết không cứu.." Tiêu Nghệ Tuyền lôi kéo tay áo Tiêu Cửu Thành cầu khẩn.
"Nếu Cửu Thành mệt thì để nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ta sẽ giúp Tiêu nhị tiểu thư." Lý Quân Hạo chủ động vì Tiêu Cửu Thành giải vây, hơn nữa hắn muốn biểu hiện sự chu đáo nhằm lấy hảo cảm của Tiêu Cửu Thành. Thứ hai hắn không muốn các nam tử khác chú ý quá mức đến Tiêu Cửu Thành, thứ ba nếu hắn có thể lấy lòng nhị tỷ Cửu Thành xem như thêm một phần trợ lực, cớ sao lại không làm.
"Vậy cũng được." Tiêu Nghệ Tuyền chỉ cần có người trợ giúp là được, không quan trọng là ai.
"Vậy phiền Lý thế tử phối hợp với nhị tỷ." Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói với Lý Quân Hạo xong liền xoay người hồi viện của mình.
"Tiểu Cẩm, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm." Tiêu Cửu Thành nói với thϊếp thân thị nữ của nàng.
"Tam tiểu thư đợi chút, ta sẽ lập tức sai người đưa nước nóng vào." Tiểu Cẩm nói xong liền đi xuống ngay, bảo người hầu mang nước vào.
Không tới không khắc một thùng nước lớn đã được đưa vào phòng, nước nóng cũng chuẩn bị xong, Tiểu Cẩm cho những người khác lui ra ngoài, còn nàng đứng ngoài cửa bảo vệ.
Tiêu Cửu Thành cởi y phục, lộ ra thân thể gầy nhỏ. Bởi vì tuổi nàng còn bé nên ngực chỉ mới nhô lên một chút, giống như hai cái bánh bao nhỏ, tự bản thân nàng cũng cảm thấy không đủ mỹ miều. Tiêu Cửu Thành đối với tư thái của bản thân hiện nay không hẳn là hài lòng, nhưng nghĩ đến hai vị tỷ tỷ của mình nhan sắc không kém, ngực các nàng cũng không nhỏ, chắc mình sau này cũng không đến nỗi nào đâu. Có lẽ không quá hai ba năm, vóc dáng cũng sẽ như Thiên Nhã, kiều diễm động lòng.
Nghĩ đến Thiên Nhã nàng lại nhớ đến tình cảnh thoa thuốc hôm nay, được chứng kiến cơ thể của Thiên Nhã. Tuy nàng chưa từng thấy qua thân thể của những nữ tử khác nhưng nàng có thể khẳng định không ai có thể đẹp như Thiên Nhã. Vì Thiên Nhã từng tập võ qua nên cơ thể không nhu nhược mà cao gầy săn chắc, chỗ nào cần cong thì cong, thật sự xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, tinh tế như ngọc, phần mềm mại cất giấu sau chiếc yếm kia cao ngạo thẳng đứng, còn có xương quai xanh lộ ra bên ngoài…
Vừa nghĩ đến đây Tiêu Cửu Thành cảm thấy trên mặt mình bất giác nóng rần, không dám tiếp tục hồi tưởng nữa. Nàng nhanh chóng nhấc chân bước vào thùng tắm, đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ vì sao mình thấy tình cảnh đó lại hỗn loạn trong lòng, không phải cả hai đều là nữ tử sao? Có lẽ là vì chưa từng nhìn qua thân thể của cô gái nào khác, hơn nữa còn là một cơ thể xinh đẹp đến thế nên mới cảm thấy xấu hổ chăng, Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ như vậy. Dường như nàng chưa bao giờ gần gũi Thiên Nhã đến thế, mà Thiên Nhã cũng rất không thích mình thân cận nàng, chỉ có điều không hiểu vì sao Thiên Nhã lại không đẩy mình ra, nhìn kiểu gì cũng giống như nhẫn nhịn chịu đựng, lẽ nào vì muốn mình gả cho đệ đệ của nàng sao? Trước khi Thiên Nhã đi còn không quên nhắc lại lần nữa, nhưng mà vì sao lại muốn mình gả cho Độc Cô Thành? Tiêu Cửu Thành nghĩ sao cũng không thông liền dứt khoát không nghĩ nữa. Nàng chỉ có thể khẳng định một chuyện, đó là nàng thực sự rất thích đến gần Thiên Nhã, trên người Thiên Nhã vừa thơm vừa mềm, tính tình lại còn như thế, chắc không chịu nổi trêu chọc đâu. Nghĩ đến đây Tiêu Cửu Thành lại không kìm được nở nụ cười, nàng đại khái không phát hiện ra tâm tình mình hôm nay tốt cực kỳ.
Lời tác giả:
Cửu Thành: Thiên Nhã giống như con gà trống kiêu ngạo, đáng yêu ghê!
Thiên Nhã: Ai nói ta đáng yêu, ta bóp chết kẻ đó!