Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 135




Tiêu Cửu Thành nở nụ cười xem thường, cũng không nói gì thêm.

"Ngươi nói xem, lão Hoàng đế có khi nào lại sai Độc Cô gia đi dẹp loạn Ngô Vương phủ không?" Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành, nếu như vậy thì không còn gì tốt hơn, liền có thể sớm trừng trị Ngô Vương phủ. Kỳ thật chưa đoạt được thiên hạ, Thiên Nhã lại không lo, nhưng muốn báo thù ngược lại rất sâu.

"Trong tình trạng lý tưởng thì hẳn là như thế, trước hết lệnh cho Độc Cô gia chinh phạt Ngô Vương phủ, sau đó cho hộ quốc công phủ đối phó Độc Cô gia, triều đình làm ngư ông ngồi hưởng lợi. Nhưng đó là khi Độc Cô gia chịu tuân theo, hộ quốc công phủ trung thành với triều đình, nếu không thì đều là uổng công. Mặc dù hộ quốc công phủ trung thành với triều đình, nhưng ba nhà chúng ta đều có quan hệ thông gia, lão Hoàng đế cũng không hoàn toàn yên tâm, cho nên lão Hoàng đế không dám hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi là muốn đánh cược một phen." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.
"Chẳng lẽ lão Hoàng đế cứ như vậy ngồi chờ chết?" Thiên Nhã lại hỏi.

"Trước thọ yến, triều đình sẽ không có động tác gì quá lớn, sau thọ yến, hẳn là sẽ ra đối sách, ta chỉ mong lão Hoàng đế sớm ngày băng hà, triều đình liền sẽ đại loạn, triều đình càng loạn thì càng tốt cho Độc Cô gia chúng ta." Tiêu Cửu Thành phân tích nói.

Thiên Nhã nhớ lại ở kiếp trước, lão Hoàng đế là hai năm một tháng sau thọ sinh thần băng hà, loạn cục tựa hồ diễn ra sớm hơn hai năm, có thể lão Hoàng đế cũng sẽ sớm băng hà, Thiên Nhã cũng không chắc lắm.

"Sứ thần đã hồi kinh, hiện tại càng phải nắm chặt thời gian luyện binh, sáng mai ta liền theo phụ thân rút quân về bên trong luyện binh, vẫn là chuẩn bị mọi thứ sớm để phòng trường hợp xấu nhất, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.
"Tướng sĩ chuẩn bị tác chiến mọi lúc thì đây là chuyện không còn gì tốt hơn. Chỉ bất quá, Thiên Nhã lại đi, cũng không biết lúc nào sẽ về, ta sẽ rất nhớ Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành có chút không đành lòng.

Từ lần Tiêu Cửu Thành nhắn Thiên Nhã cùng Độc Cô Tấn về phủ, Thiên Nhã ở lại phủ đã hai mươi ngày, đây là khoảng thời gian mà các nàng ở bên nhau dài nhất trong một năm rưỡi qua.

"Chờ khi tất cả đều kết thúc, chúng ta liền có thể ở bên nhau." Thiên Nhã nói, nàng cũng muốn nhanh kết thúc. Tiêu Cửu Thành đã từ thiếu nữ duyên dáng yêu kiều dần dần trưởng thành nữ nhân phong hoa tuyệt đại, Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành có chút giật mình, nàng sống lại kiếp này đều đã gần năm năm rồi.

"Ừm, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc." Tiêu Cửu Thành gật đầu nói, nàng chịu đựng thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng cảm thấy mỗi một lần rời ra đều là một loại dày vò.
Đêm đó, hai người lại một đêm ân ái triền miên, hai người vào những đêm trước lúc chia xa luôn dị thường nhiệt tình, hận không thể đem đối phương hòa vào xương tủy.

Sau thọ yến, Hoàng đế không vui chút nào, trong mười lăm phiên vương chỉ có chín người tới, còn lại sáu người lấy cớ từ chối không đến, trong đó còn bao gồm cả Vệ vương là đệ đệ cùng mẫu thân sinh. Độc Cô gia không có ai vào kinh chầu mừng, lại thêm Ngô Vương phủ đang có ý đồ mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực làm cho lão Hoàng đế như có gai ở sau lưng. Sau đêm thọ yến kết thúc, lão Hoàng đế biết, thế cục hôm nay đã sớm vượt ngoài ý nghĩ của hắn, những thế lực có phản tâm quả thực là nhiều không kể xiết, việc này khiến lão Hoàng đế lo nghĩ bất an, thân thể bệnh ngày càng sa sút, đêm đó ho ra máu.
"Thân thể của trẫm còn có thể chống được bao lâu?" Lão Hoàng đế dùng sức tàn hỏi ngự y, hắn hận mình không thể sống được thêm mười năm nữa, như vậy hắn nhất định có thể bình định sóng gió hiện tại đang sắp cuốn tới, nhưng bây giờ, hắn cảm giác lực bất tòng tâm càng rõ.

"Thân thể hoàng thượng từng nội tạng đều đã suy yếu, không thể lạc quan, sợ là…" Ngự y lo sợ hồi đáp, đây cũng không phải là bệnh nặng, nhưng bây giờ những dược liệu quý giá nhất đều đã dùng để treo một hơi thở cuối cùng này.

"Lui xuống đi." Lão Hoàng đế cũng không làm khó ngự y, kỳ thật thân thể của mình lão Hoàng đế hiểu rõ, cũng biết mình đã như đèn sắp cạn dầu, không còn chịu được lâu nữa.

"Phụ hoàng." Lý Yến Uyển ngồi quỳ bên giường, sắc mặt ưu sầu nhìn phụ hoàng của mình, nhẹ nhàng gọi, hai năm gần đây, thân thể Hoàng đế không khỏe đều do nàng tự mình bên cạnh hầu hạ. Tình trạng thân thể Hoàng đế, là mười phần cơ mật khẩn yếu, nhưng những thế lực kia đã ngo ngoe muốn động, từ lâu đã đoán được hơn phân nửa.
"Cho truyền Thái tử." Đầu năm nay, lão Hoàng đế đã lập Tấn Vương làm Thái tử, giờ phút này, lão Hoàng đế có chút hối hận, mặc dù Tấn Vương nhân hậu, nhưng thế cục hôm nay cần một quân vương cường thế hơn, chỉ là hiện tại thay đổi cũng không kịp. Các thế lực đông đảo bắt đầu không an phận muốn phun trào, việc cấp bách chính là ổn định triều cục, một thái tử chính thống hợp pháp rất là quan trọng. Lão Hoàng đế biết, một khi mình băng hà, triều đình nhất định rung chuyển, hoàng vị có thể thuận lợi giao tiếp đến tay Thái tử hay không rất là quan trọng, thế là hắn quyết định nhân lúc mình còn chưa chết, liền đem hoàng vị truyền cho Thái tử.

Hoàng đế chưa băng hà liền phải đem hoàng vị truyền cho Thái tử, tin tức này từ trong cung truyền ra, việc này khiến các hoàng tử đang có dã tâm đều cảm thấy không ổn.
Yến Vương là có thực lực nhất, cảm thấy đây là cơ hội đẩy ngã Thái tử, hắn mua chuộc người bên cạnh Hoàng đế, đem ám sát Hoàng đế, sau đó giá họa cho Thái tử, tung tin đồn nói Thái tử đã sớm khống chế hoàng cung, giam lỏng Hoàng đế, nếu không thì Hoàng Thượng không có khả năng lúc chưa băng hà đã truyền vị cho Thái tử, mà cuối cùng chuyện Thái tử giam lỏng Hoàng đế bại lộ, liền đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng nên sát hại Hoàng đế.

Lúc này mấy hoàng tử có dã tâm liền phi thường ăn ý tán đồng ý kiến của Yến Vương, đem Thái tử bức tử, chỉ cần thái tử danh chính ngôn thuận vừa chết, ai cũng có cơ hội trở thành người thừa kế hoàng vị, nhưng ai cũng đều không phục người khác. Yến Vương có thế lực nhất, muốn làm Hoàng đế, nhưng lúc này các hoàng tử khác lại liên hợp lại cùng nhau, cắn ngược lại Yến Vương, nhận định Yến Vương hại chết Hoàng đế, hãm hại Thái tử , mấy hoàng tử lại liên hợp lại phản đối Yến Vương, triều đình hỗn loạn.
Khi tin tức truyền đến Độc Cô gia đã là nửa tháng sau.

"Ngay cả trời cũng giúp chúng ta." Tiêu Cửu Thành dị thường vui vẻ nói, lão Hoàng đế khi đã già, những người đứng bên cạnh hắn, thấy lão Hoàng đế sắp không xong liền bắt đầu hướng quy hàng các hoàng tử đang thịnh thế. Lão Hoàng đế trước lúc băng hà, Tiêu Cửu Thành có chút đoán được có chút không, nhưng vô luận như thế nào thì đối với Độc Cô gia mà nói, đều là thời cơ tốt nhất.

Thiên Nhã đã không có cách nào phán đoán được tình huống của kiếp này, ở kiếp này, lão Hoàng đế đã chết trước thời gian, triều đình đã hỗn loạn, Thiên Nhã liền cảm thấy kích động hưng phấn cùng chờ mong, cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi sao?

"Thiên Nhã hiện tại nên lập tức mang binh đi đất phong của Ninh Vương, đem Ninh Vương an toàn về đây." Tiêu Cửu Thành để Thiên Nhã đi đem Ninh Vương về, việc này Tiêu Cửu Thành phải làm. Trong tay bọn họ nhất định phải có một quân cờ có huyết thống Hoàng tộc, mới có thể danh chính ngôn thuận khởi binh. Sở dĩ chọn Ninh Vương là bởi vì Ninh Vương không có dã tâm tranh đoạt hoàng vị, cũng không có thế lực, hắn là do cung tỳ sinh ra, không có thế lực mẫu tộc, lại không được Hoàng đế coi trọng, cho nên sau khi được phong đất liền thức thời rời khỏi kinh thành về đất phong. Vừa vặn đất phong của hắn lại cách đất phong của Độc Cô gia không xa.
"Không có vấn đề, ta sẽ mang năm ngàn tinh binh đi đất phong của Ninh Vương." Thiên Nhã nói.

Ninh Vương bởi vì do thân phận của mẫu thân hèn mọn, mặc dù là hoàng tử cao quý, từ nhỏ lại phải nhìn sắc mặt các hoàng tử khác để lớn lên, cho tới khi được phong đất về sau mới có thể tiêu dao chỉ mới hai ba năm gần đây, bây giờ lại nhìn thấy vô số tinh binh bao vây Ninh Vương phủ liền sợ choáng váng, có cảm giác như tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Thiên Nhã đến đất phong Ninh Vương, vừa đấm vừa xoa, đem Ninh Vương nhát gan mời về đất phong Độc Cô gia.

Độc Cô gia lấy cờ hiệu Ninh Vương, bắt đầu chiêu binh mãi mã, nhưng lại án binh bất động.

Ở triều đình thì Ngụy Vương đang tranh làm tới Hoàng đế, nhưng là bởi vì địa vị bất chính, nên khó mà phục chúng, một số hoàng tử ở kinh thành bị hắn gϊếŧ hại, còn có một số trốn về đến đất phong bắt đầu cử binh khởi sự, thêm những thế lực khác ngo ngoe muốn động cũng bắt đầu muốn riêng phần mình chiếm đất làm vua, tranh đoạt địa bàn chém gϊếŧ lẫn nhau, thiên hạ hỗn loạn.
Lúc này, tình hình lại thêm hạn hán, đã đến ngày mùa thu hoạch nhưng dân chúng thu hoạch được ít đến đáng thương, lại bị các thế lực đến cướp đoạt, bách tính không có thức ăn, chỉ có thể biến thành lưu dân, bắt đầu di chuyển khắp nơi.

Chín thành trì của Độc Cô gia đại khái xem như là yên ổn nhất, một mực thu nạp lưu dân, nhưng vẫn chưa khởi binh.