Một năm rưỡi sau.
Một con bồ câu đưa tin bay vào Độc Cô tướng quân phủ, quản gia Độc Cô Hà bắt lấy, nhanh chóng gỡ lấy thư đi đưa qua cho Thiếu phu nhân.
"Thiếu phu nhân, có thư từ kinh thành cấp báo." Độc Cô Hà đưa ống trúc nhỏ có chứa thư cho Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nhận lấy ống trúc, mở rút thư ra, nhanh chóng xem qua rồi đem đốt đi.
"Sai người thúc ngựa đi quân doanh báo cho tướng quân cùng đại tiểu thư mau chóng hồi phủ một chuyến." Tiêu Cửu Thành phân phó với Độc Cô Hà.
"Dạ" Độc Cô Hà nói xong, lập tức đi ngay, nói nhỏ với các hộ vệ, để bọn hắn đi quân doanh truyền lời nhắn.
—
"Thiếu phu nhân nhắn tướng quân cùng đại tiểu thư lập tức trở về phủ một chuyến." Năm canh giờ sau, hộ vệ Độc Cô gia đã đến quân doanh, đưa ra tín phù Độc Cô gia để vào quân doanh bẩm báo với Độc Cô Tấn.
Độc Cô Tấn nghe xong, biết nhất định có đại sự, liền sai người lên giáo trường cho gọi Thiên Nhã.
Thiên Nhã đang ở giáo trường luyện binh, từ lúc đi chiến trường Tây Bắc, bởi vì sợ thân nữ tử hơi bất tiện nên Độc Cô Tấn vẫn để nàng giả nam trang, hiện tại không có chiến sự, chỉ là luyện binh, cho nên Độc Cô Tấn cũng không cần che giấu thân phận của Thiên Nhã. Thế là quân đội trên dưới, dần dần đều biết nghĩa tử của đại tướng quân, chính là đại tiểu thư mà tướng quân sủng ái. Cho dù có một số người đối với Thiên Nhã hơi bất mãn, nhưng lại sợ uy danh của Độc Cô Tấn, lại thêm hai năm tại Tây Bắc, Thiên Nhã đã có lập chiến công, cũng có uy, cho nên cơ hồ không người nào dám nói gì. Thiên Nhã cũng võ nghệ cao cường, trong quân luôn mang mặt nạ sắt gặp người, dần dần mọi người đối với giới tính của Thiên Nhã cũng mơ hồ.
"Thiếu tướng quân, đại tướng quân cho gọi ngài." Một tên lính đến võ đài bẩm báo với Thiên Nhã.
Thiên Nhã lập tức rời khỏi đài chỉ huy đi về phía doanh trướng nguyên soái.
"Phụ soái tìm con không biết có chuyện gì?" Mặc dù thân phận của Thiên Nhã đã là bí mật đã được công khai, nhưng trong doanh trại Thiên Nhã vẫn quen lấy thân phận là nghĩa tử tướng quân Độc Cô Thiên."
Độc Cô Tấn nhìn Thiên Nhã một thân áo giáp, càng ngày càng có cảm giác tướng quân, nếu như nhắc tới hai năm ở Tây Bắc lúc đó Thiên Nhã miễn cưỡng mới có thể xem như một tướng quân, hiện tại Thiên Nhã mới thật sự là có thể một mình đảm đương một phía, một năm rưỡi qua, Thiên Nhã tiến bộ rất nhanh, đương nhiên cũng có thể là bởi vì Tiêu Cửu Thành ở phía sau làm quân sư chỉ điểm.
"Trong phủ đến báo, Cửu Thành nhắn Cha cùng con trở về phủ một chuyến, sợ là đã có chuyện lớn xảy ra." Độc Cô Tấn sắc mặt thâm trầm nói.
"Vậy chúng ta lập tức về đi." Năm nay, từ mùa xuân đến giờ, mưa vô cùng ít ỏi, hiện tại cũng đã cuối mùa hè, trời còn chưa thấy mưa, rất nhiều nơi đất đai đều rạn nứt, thật sự nếu trời không mưa, năm nay bách tính sẽ không thu hoạch được một hạt nào. Thiên Nhã biết, cái này chỉ là mới bắt đầu, trận đại hạn này sẽ phải kéo dài đến cuối năm sau, đối với bách tính mà nói thì đây chính là một trận đại thiên tai. Đại hạn quả nhiên diễn ra trước thời hạn hai năm, vậy đương kim hoàng thượng có thể cũng sẽ băng hà sớm hai năm? Nếu là như vậy, năm nay sẽ là niên kỉ mạt băng hà. Hoàng vị thay đổi, là lúc triều đình không ổn định nhất, sau mấy chục năm lại gặp đại hạn, càng thêm rung chuyển bất an, Lý thị sợ là khí số đã hết.
Độc Cô Tấn an bài trong quân một số việc xong liền cùng Thiên Nhã thúc ngựa trở về Độc Cô phủ.
—
"Phụ thân, Thiên Nhã." Sau khi Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã về đến liền nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đã đứng chờ ở cửa lớn.
Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã về tới thì hạ nhân trong phủ mau chóng chạy ra dắt ngựa.
"Phụ thân cùng Thiên Nhã đã về." Tiêu Cửu Thành tiến lên đón, mỉm cười nói.
"Cửu Thành, có chuyện gì mà vội vàng gọi ta cùng Thiên Nhã trở về vậy?" Độc Cô Tấn hỏi.
"Phụ thân, chúng ta vào trong phủ rồi nói." Tiêu Cửu Thành hồi đáp. Cũng liếc nhìn Thiên Nhã, đã hơn nửa tháng không gặp, mỗi tháng chỉ gặp một lần, một lần là hai ngày, ngoại trừ mấy ngày Tết, hai người mới có thể ở bên nhau dài thêm mấy ngày, một năm rưỡi qua, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người mỗi lần gặp lại đều giống như tiểu biệt thắng tân hôn, dị thường thân mật ngọt ngào.
Trong phủ đã sớm chuẩn bị trà cùng điểm tâm ngọt, ba người sau khi đi vào phòng liền cho tất cả hạ nhân lui ra.
"Chiều tối hôm qua, con có nhận được thư mật báo từ kinh thành, nói là Hoàng Thượng năm nay bảy mươi tuổi, muốn tổ chức lễ tiệc mừng đại thọ, truyền bá quan văn võ từ ngũ phẩm trở lên đều phải vào kinh thành chầu mừng, mấy ngày nữa trong cung sẽ có người tới mời phụ thân vào kinh thành, nhưng Cửu Thành cảm thấy lần này mà đi thì mười phần hung hiểm, không thể đi được, phải tính toán trước." Tiêu Cửu Thành nghiêm túc nói.
"Võ tướng kháng chỉ không vào kinh, đối với Hoàng Thượng mà nói là có ý mưu phản, hiện tại chúng ta chống lại triều đình hình như còn hơi sớm." Độc Cô Tấn đương nhiên biết Hoàng đế muốn bày thọ yến tất nhiên là có ý đồ khác, hẳn là muốn thử lòng trung thành.
"Hoàng Thượng dù sao tuổi tác đã lớn, gần hai năm nay số lần lên triều càng ngày càng ít. Con đoán là Hoàng Thượng đã già yếu chống đỡ không còn bao lâu, hẳn là muốn thừa lúc mình còn sống vì tân đế mà diệt trừ bớt chướng ngại. Nhất là phụ thân công cao đóng chủ, tay cầm trọng binh, đối với Hoàng Thượng mà nói thì như gai ở sau lưng, không thể không diệt trừ, phụ thân nếu vào kinh thành sẽ kết cục giống như Hàn Tín." Tiêu Cửu Thành nghiêm túc nói.
"Kháng chỉ bất tuân, nhất định sẽ bị kết tội đầu tiên, lúc này đối với Độc Cô gia là cực kì bất lợi, thật sự tiến thoái lưỡng nan." Độc Cô Tấn nhíu mày.
Thiên Nhã nghe vậy, nàng nhớ tới ở kiếp trước Hoàng đế cũng không có triệu phụ thân vào kinh thành chúc thọ, có lẽ do không kịp an bài trận này. Hai năm sau nữa thì các hoàng tử bắt đầu tranh đấu lẫn nhau, Hoàng đế không có cách nào chỉnh đốn các hoàng tử đang có dã tâm. Mà Độc Cô gia, phụ thân nàng lúc đó cũng không có tâm tư khác, cho nên ở kiếp trước Độc Cô gia không có chuẩn bị riêng, sau đó giúp con rể đăng cơ, Lý Quân Hạo cũng có huyết thống hoàng tộc, Độc Cô Tấn đứng ở bên phía Lý Quân Hạo, cho nên ở kiếp trước lão Hoàng đế có lẽ là tin tưởng phụ thân.
Mà ở kiếp này Tiêu Cửu Thành giỏi về trị thành là chính, quản lý chín thành trì của Độc Cô gia phát triển phồn vinh, thương nhân đông đào, Độc Cô gia lại ngày đêm luyện binh, đương nhiên có động tĩnh bị lão Hoàng đế phát giác được, cho nên lúc này mới bày ra trận này, xác thực mười phần hung hiểm. Nếu là ở kiếp trước, phụ thân tất nhiên sẽ vào kinh thành chầu mừng, nhưng kiếp này nàng nhất định sẽ không để cho phụ thân đi mạo hiểm như vậy.
"Phụ thân, Độc Cô gia chúng ta đã ẩn giấu lâu như vậy, hiện tại cũng chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng là dựa trên thực lực của chúng ta cũng đáng giá liều mạng, phụ thân tuyệt đối không thể vào kinh thành." Thiên Nhã cực lực phản đối phụ thân vào kinh thành, sợ có đi mà không có về.
"Phụ thân giỏi dụng binh không có người thứ hai, lão Hoàng đế xem ra chỉ cần diệt trừ phụ thân thì Độc Cô quân liền như rắn mất đầu, binh sĩ có giỏi mà không có một tướng soái tài thì tựa như con ruồi không đầu, không đáng gây sợ. Cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, lão Hoàng đế vẫn là mười phần minh mẫn. Thiên Nhã mặc dù bây giờ có thể một mình đảm đương một phía, nhưng nếu làm tướng soái thì vẫn còn thiếu rất nhiều, phu quân càng không cần phải nói, hữu dũng vô mưu, Thiên Nhã lại là thân nữ nhi, đến lúc đó sợ khó mà phục chúng. Cho nên thà rằng chúng ta cùng triều đình cứng đối cứng, Độc Cô gia ta còn có sáu phần phần thắng, nhưng nếu để cho phụ thân đi mạo hiểm, phụ thân mà có chuyện bất trắc, Độc Cô gia chỉ còn ba phần phần thắng mà thôi, mong rằng phụ thân nghĩ lại." Tiêu Cửu Thành đem lợi hại phân tích ra.
Độc Cô Tấn trong lòng cũng biết rõ, đánh lấy thiên hạ còn phải dựa vào bản thân mình, lấy được thiên hạ thì về sau Tiêu Cửu Thành giúp đỡ cho các con ông, có lẽ là còn được, nhưng nếu như không có mình, cho dù có Tiêu Cửu Thành, mà muốn đánh lấy thiên hạ sẽ càng thêm khó.
"Vậy liền theo ý của Cửu Thành sắp xếp." Độc Cô Tấn cảm thấy ngoại trừ trên chiến trường, còn những mưu lược khác thì Tiêu Cửu Thành có thể giỏi hơn mình.
"Ý của con là phụ thân bây giờ sẽ bắt đầu giả bệnh, đến khi người của triều đình tới, tin hay không, mặc kệ hắn. Triều đình nếu tin, đương nhiên không còn gì tốt hơn, nếu không tin, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Mà đến lúc đó, chúng ta cũng có thể sai người mật báo cho triều đình là Ngô Vương phủ có ý phản nghịch, chúng ta đem mấy chứng cớ mà mấy năm nay đã theo dõi Ngô Vương phủ từng cái trình lên, Ngô Vương phủ nhất định là hết đường chối cãi. Có thể dẫn họa thủy đi qua nơi khác thì không còn gì tốt hơn, nếu không thể thì cũng đủ làm cho lão Hoàng đế bất lực, tuổi già bệnh suy lại vô lực chỉ sẽ càng mau chết. Chỉ cần lão Hoàng đế chết rồi thì càng không đáng lo, lúc đó mới là đại hạ tương khuynh bắt đầu." Tiêu Cửu Thành nói xong, không khỏi mỉm cười, nàng nghĩ đến ngày đó lại có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, như cá về biển lớn tung hoành.
"Thật là hay, Cửu Thành quả nhiên giỏi mưu kế." Độc Cô Tấn vỗ tay tán thưởng. Nói thật ra, nữ nhân như vậy làm cho trong lòng của ông cảm thấy lãnh ý, nhưng cũng may nữ nhân này là con dâu, à không, hẳn là con rể mới đúng. Cũng may, Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã yêu thương che chở, không có chút nào giấu giếm, nếu không thì Độc Cô Tấn thật đúng là không yên lòng với Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, nghĩ đến nữ nhân thông tuệ này chính là nữ nhân của mình, thường xuyên ở dưới người mình vũ mị, nội tâm của nàng liền có cảm giác kiêu ngạo. Nàng nghĩ ở kiếp trước Lý Quân Hạo lấy được thiên hạ như vậy có thể là do Tiêu Cửu Thành ở phía sau giúp đỡ? Vừa nghe thấy Tiêu Cửu Thành muốn đem họa thủy dẫn tới Ngô Vương phủ, nàng liền đặc biệt vui vẻ, nàng chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi.
Ba người bàn xong chính sự liền sai người dọn bữa tối cùng nhau ăn.
Ăn cơm xong, Thiên Nhã nắm tay Tiêu Cửu Thành cùng đi về Thúy Lăng Uyển, ngón tay hai người đan vào nhau tựa như thân thể các nàng thường xuyên quấn lấy nhau, có cảm giác thân mật mập mờ.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Lạp lạp lạp a, tâm tình quá tốt rồi, Tiêu Cửu Thành thật là giỏi.
Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã đêm nay cho ta nằm trên một chút để khen thưởng người ta nha.