Tiêu Cảnh Tịch thấy trong lòng căng thẳng, nàng không biết Cửu Thành nói thật hay giả, bởi vì việc này quả thật cũng hơi giống như chuyện Cửu Thành sẽ làm, Cửu Thành tính tình chính là như vậy, người mà nàng không quan tâm, nàng sẽ rất bạc tình bạc nghĩa. Mặc dù muội muội làm vậy vì mình, nhưng Tiêu Cảnh Tịch vẫn là cảm thấy việc này Cửu Thành đã làm quá đáng, bây giờ làm cho mình tiến thoái lưỡng nan.
"Cửu Thành làm gì luôn có chừng mực, nhưng trong việc này, Cửu Thành đã làm có chút quá đáng, bây giờ ngược lại làm cho ta lâm vào thế bị động, muội nói tỷ tỷ phải xử trí như thế nào đây?" Tiêu Cảnh Tịch nhíu mày hỏi ngược lại, nhưng giọng vẫn là rất dịu dàng, nàng bất mãn với cách làm này của Tiêu Cửu Thành, nhưng cũng không muốn trách cứ muội muội, dù sao muội muội cũng là vì mình.
"Nếu muội là tỷ tỷ, muội đã không muốn gả, thì mặc kệ hắn có dòng dõi hay không, tỷ tỷ xoắn xuýt như thế là bởi vì có chút quan tâm tới hắn sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Những năm qua ở hộ quốc công phủ hắn đối với ta cũng giúp đỡ rất nhiều, ta cho dù không muốn lấy hắn, cũng không muốn hắn vì ta mà tuyệt tự, việc này làm lương tâm ta phải làm như thế nào đây? Huống chi hắn còn là thân đệ đệ của phu quân, ta tất nhiên là cũng hi vọng hắn khỏe mạnh." Tiêu Cảnh Tịch nói, nếu như là đối với người xa lạ, nàng cũng không làm được như Cửu Thành vậy.
"Nếu tỷ tỷ cảm thấy áy náy như vậy, thì tỷ lấy hắn đi." Tiêu Cửu Thành nghĩ tỷ tỷ là người mềm lòng, nàng biết rõ hơn hết, chiêu này có thể nói là nhất tiễn song điêu.
"Cửu Thành, muội…" Tiêu Cảnh Tịch giờ phút này đối với muội muội của mình thật là vừa tức vừa buồn bực, nhưng nàng lại không có cách nào nói lại.
"Tỷ tỷ đừng buồn bực, từ nhỏ tỷ tỷ đã thương yêu Cửu Thành nhất, Cửu Thành cũng không đành lòng để tỷ tỷ ngày sau không có người làm bạn, cũng hi vọng tỷ tỷ có thể tìm một người tốt, có thể cùng tỷ tỷ giúp đỡ lẫn nhau, chung sống tới già. Muội cảm thấy Lý Tu là người thích hợp, muội so với ai khác đều hi vọng tỷ tỷ có thể hạnh phúc, một nam tử có thể vì một nữ tử mà làm như vậy, tất nhiên là xuất phát từ nội tâm yêu thích." Tiêu Cửu Thành nghiêm túc nói, Lý Tu nếu tính về gia thế, dung mạo, tính tình, thân thể đều là cực tốt, có thể xứng đôi cùng tỷ tỷ, Tiêu Cửu Thành cảm thấy nếu tìm người khác thì cũng không phải dễ dàng như vậy, cho nên nàng cũng không muốn tỷ tỷ bỏ lỡ qua Lý Tu.
Tiêu Cảnh Tịch nghe xong, nàng biết muội muội đối với người ngoài bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, nhưng đối với mình rất tốt, tuyệt đối là chân tình thực lòng, Cửu Thành như vậy, mặc dù làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không nỡ trách tội, chỉ có thể yếu ớt thở dài, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải.
"Muội có biết nếu tỷ lấy Lý Tu, chẳng những thanh danh của tỷ mất sạch, mà cũng sẽ liên luỵ tới thanh danh của Tiêu phủ, Tiêu gia chúng ta luôn yêu quý danh tiếng, việc này chẳng phải là tự hủy trường thành sao?" Tiêu Cảnh Tịch có rất rất nhiều kiêng kỵ.
"Tỷ tỷ, thanh danh đều là hư ảo, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất, huống chi thế nhân chẳng lẽ thật muốn quan tâm tới thanh danh như vậy sao? Tên tuổi của Hộ quốc công phủ nếu nói ra mới chính là vinh hoa danh vọng, năm đó nếu không phải thân thể tỷ phu không tốt, muội nghĩ hộ quốc công phủ cũng sẽ không kết thân cùng Tiêu gia chúng ta, có rất nhiều hoàng thân quốc thích muốn cùng hộ quốc công phủ kết thân. Tỷ tỷ nếu tái giá hộ quốc công phủ, ngồi vững vàng vị trí Thiếu phu nhân của hộ quốc công phủ, ai dám trước mặt tỷ tỷ ăn nói lung tung đây?" Tiêu Cửu Thành phân tích cho Tiêu Cảnh Tịch, nàng cảm thấy tỷ tỷ gả cho Lý Tu là trăm lợi mà không có một hại, đến lúc đó các nữ nhân mà năm nào đã ra vẻ đáng thương vì tỷ tỷ gả cho ấm sắc thuốc sẽ chỉ có hâm mộ và ghen ghét.
"Ta cùng Lý Tu chung quy vẫn là quan hệ thúc tẩu, trong lòng ta vẫn không qua được cửa ải này." Những điểm tốt của Lý Tu, Tiêu Cảnh Tịch làm sao lại không biết, trước đây khi thấy Lý Tu vẫn chưa có chính thê, đã không ít người muốn gả vào hộ quốc công phủ, bây giờ Lý Tu lại kế thừa tước vị, chỉ sẽ càng thêm nổi tiếng, nhưng là Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy quan hệ thúc tẩu giữa nàng cùng Lý Tu, tựa như một khối u trong nội tâm nàng, rào cản này làm sao cũng không biến mất được.
"Tỷ tỷ cảm thấy mối quan hệ của muội và Thiên Nhã như thế nào?" Tiêu Cửu Thành không thể không đem mình cùng Thiên Nhã cũng tương tự nói ra, tựa như đồng dạng, nếu như chỉ có một người phạm sai lầm, quả quyết là không dám, nhưng nếu đã có người cũng phạm sai lầm như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Tựa như lúc trước nàng gặp Lục Ngưng Tuyết, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Thiên Nhã đang yên lặng, nghe nhắc tới tên mình, vai bỗng có chút nhúc nhích, thủ đoạn thuyết phục người của Tiêu Cửu Thành đúng là liên tiếp từng bước một.
"Không giống được, các muội cuối cùng không cần chiêu cáo thiên hạ, nên không phải chịu đựng thế nhân đàm tiếu". Tiêu Cảnh Tịch nhìn Cửu Thành cùng Thiên Nhã, xác thực cảm giác khá hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy tình cảnh của nàng cùng Cửu Thành là không giống nhau.
"Lý Tu đến lúc đó tất nhiên là cưới hỏi tỷ đàng hoàng, cho dù có chút không hợp lẽ thường, nhưng vẫn là danh chính ngôn thuận, nào giống muội cùng Thiên Nhã, cuối cùng cũng là cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, muội ngược lại hận không thể cùng Thiên Nhã giống như tỷ cùng Lý Tu". Tiêu Cửu Thành cảm thán nói.
Tiêu Cảnh Tịch nghe, căn bản lại không thấy cảm giác được an ủi, nàng cảm thấy mình với Cửu Thành trên cơ bản là không giống. Mối quan hệ như thế, Cửu Thành căn bản chính là chủ động trêu chọc mình, mà mình vốn là không nghĩ tới sẽ dính vào chuyện này. Giờ phút này, Tiêu Cảnh Tịch không khỏi sinh ra một phỏng đoán ác ý, Cửu Thành tích cực tác hợp mình cùng Lý Tu, hẳn là cũng là bởi vì nàng cùng Thiên Nhã có quan hệ như thế, bây giờ thấy mình cùng Lý Tu cũng gần giống vậy nên muốn kéo mình cùng theo nàng. Ý nghĩ này Tiêu Cảnh Tịch cũng chợt lóe lên, dù sao nàng vẫn là nguyện ý tin tưởng Cửu Thành, coi như giờ phút này để cho mình tiến thoái lưỡng nan, cũng quả thật là đang vì mình.
"Mà thôi, không nói chuyện này nữa, ta hơi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút." Tiêu Cảnh Tịch vừa nghĩ tới Lý Tu đã cảm thấy đau đầu, hiện tại một chút đều không muốn nghe Cửu Thành thuyết phục, vốn muốn để Cửu Thành đi thuyết phục Lý Tu, không nghĩ tới Cửu Thành lại bị Lý Tu thuyết phục, nghĩ đến thì càng nhức đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.
"Thiên Nhã để Cửu Thành dẫn muội qua bên kia, khi nào rảnh, ta sẽ lại tìm muội nói chuyện". Tiêu Cảnh Tịch trước khi đi, vẫn không quên chào hỏi cùng Thiên Nhã.
"Ừm, tỷ tỷ đi thong thả." Thiên Nhã đứng lên, đưa Tiêu Cảnh Tịch.
"Tỷ tỷ giận ta, Thiên Nhã, ngươi nói làm sao bây giờ đây?" Tiêu Cảnh Tịch vừa đi, Tiêu Cửu Thành liền ôm lấy cổ Thiên Nhã hỏi.
"Đáng đời, để ngươi khỏi đối với ai cũng đều giở trò thông minh vặt." Thiên Nhã không có chút nào đồng tình nói, nàng cảm thấy Tiêu Cảnh Tịch tính tình đã là tốt rồi, nếu là mình, sẽ không chỉ như vậy thôi đâu.
"Người ta từ lần trước tới giờ cũng không dám đùa nghịch tiểu tâm tư đối với Thiên Nhã, lại nói, người ta không phải là vì tỷ tỷ tìm giai tế sao, vì nghĩ tới hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ, ta thấy Lý Tu đối với tỷ tỷ tình rất sâu, thân thể lại tốt, chỉ cần nếu không chiến tử sa trường, thì sống với tỷ cả quãng đời còn lại cũng không có vấn đề, gia thế tốt, bề ngoài cũng không tệ, tỷ ta gả cho hắn có cái gì không tốt chứ." Tiêu Cửu Thành biện giải cho mình nói.
"Tỷ của ngươi yêu thích hắn sao? Tỷ ngươi đối với Lý Tu rõ ràng vẫn là như đối với tiểu thúc tử, ngươi quấy nhiễu như vậy, nếu là ta, ta cũng sẽ không vui." Mặc dù Thiên Nhã cũng hi vọng Tiêu Cảnh Tịch gả cho Lý Tu, nhưng dựa trên lập trường của Tiêu Cảnh Tịch thì xác thực không phải là chuyện để cao hứng.
"Năm đó, tỷ ta gả cho ta tỷ phu, cũng chưa có tình yêu, về sau, tình cảm của hai người chẳng phải khá lắm a?" Tiêu Cửu Thành có chút chột dạ nói. Bất quá thế gian này vốn là như vậy, theo lệnh phụ mẫu hứa hôn, nào có mấy người có thể chân chính lấy được người mình yêu thích, nếu như lúc trước không phải Thiên Nhã chắn ngang một bước, mình hơn phân nửa cũng muốn gả cho Lý Quân Hạo. Khi đó nàng nghĩ Lý Quân Hạo đối với mình rất yêu thích, mình có thể được ít nhiều việc tốt.
"Lại nói, tỷ ta đối với Lý Tu bây giờ coi như còn chưa có tình yêu, nhưng tóm lại vẫn là có chút tình cảm, tỷ ta tất nhiên không phải chán ghét. Tỷ ta quả quyết không nỡ rời bỏ nhi tử, thế nên tất yếu sẽ lưu lại hộ quốc công phủ, nếu không gả cho Lý Tu, Lý Tu cưới nữ nhân khác làm vợ, tỷ ta cùng cháu ta cô nhi quả mẫu, ngày sau lại phải nhìn sắc mặt người mà sống, Lý Tu yêu tỷ ta mọi người đều biết, tân phu nhân há có thể dung hạ hai mẹ con tỷ ta? Mặc dù Lý Tu tất nhiên sẽ che chở, nhưng là đến cùng vẫn là nam nhân, có bao nhiêu thời gian có thể lưu tại nội viện, chuyện bực mình của nội viện cũng không ít, ta không muốn tỷ ta phải chịu nửa điểm ủy khuất, cho nên chuyện như vậy là không được." Tiêu Cửu Thành nói nghiêm túc, ngoài sáng đương nhiên họ sẽ không dám làm gì đối với tỷ tỷ, nhưng nếu ngầm giở trò xấu, vậy thì khó lòng phòng bị.
"Ngươi thật là vì tỷ tỷ ngươi cân nhắc, tỷ ngươi gả cho Lý Tu đúng là lựa chọn tốt nhất, hiện tại chỉ có chờ tỷ tỷ ngươi tự suy nghĩ thông suốt đã." Thiên Nhã nói, thủ đoạn của Tiêu Cửu Thành rất nhiều, bất quá dự tính ban đầu đúng là tốt.
"Nếu không phải vậy thì trong lòng Thiên Nhã, ta là người như thế nào chứ?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.
"Thông minh." Lúc cần hung ác tuyệt đối không nương tay, ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành là như thế, kiếp này Tiêu Cửu Thành mặc dù trở nên có chút háo sắc, nhưng cách làm hôm nay cũng gần như trước.
"Còn gì nữa?" Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới mình ở trong lòng Thiên Nhã cũng chỉ được đánh giá một cái thông minh, nàng đối đáp án này cũng không hài lòng lắm.
"Đẹp". Thiên Nhã miễn cưỡng nói.
"So với Thiên Nhã thì sao?" Tiêu Cửu Thành nghe vậy cười hỏi, đáp án này, tạm thời chấp nhận.
"Không, ta đẹp nhất." Mặc dù nội tâm Thiên Nhã thừa nhận, nhưng miệng thì không nguyện ý nhận thua, nếu không nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành chắc chắn sẽ rất đắc ý.
"Ừm, ta cũng cảm thấy Thiên Nhã là đẹp nhất." Tiêu Cửu Thành gật đầu nói, nàng thích phần tự tin cùng kiêu ngạo này của Thiên Nhã, đương nhiên đôi lúc mềm yếu cũng rất là đáng yêu.
"Đúng rồi, ngươi cho Lý Tu ăn thuốc tuyệt tự là thật sao?" Thiên Nhã tò mò hỏi, nếu như là thật thì đúng là quá độc ác.
"Chỉ là một chút dược hoàn bổ khí huyết mà thôi, nếu như ta thật sự có thuốc tuyệt tự, ta cũng không chắc sẽ cho Lý Tu ăn. Bất quá cũng không có gì quan trọng, dù sao Lý Tu cùng tỷ ta sinh hài tử cũng là cháu trai của ta, Lý Thao hay Lý Tu với ta mà nói cũng đều như nhau. Lại nói, ta có thể không quan tâm tới Lý Tu, nhưng vẫn vì tỷ ta cân nhắc, lỡ như sau này tỷ ta cùng Lý Tu có tình cảm, muốn vì Lý Tu sinh thêm một đứa con, đến lúc đó không sinh được, chẳng phải là sẽ oán trách ta sao, ta sẽ không làm chuyện tốn công mà không được gì như vậy đâu". Tiêu Cửu Thành nói thật với Thiên Nhã.
"Ngươi đối với tỷ tỷ thật đúng là rất quan tâm". Thiên Nhã nói ngữ khí liền ê ẩm, dù sao vừa rồi dư âm còn chưa có tiêu hết.
"Nàng là tỷ tỷ của ta đó nha." Tiêu Cửu Thành đương nhiên nói, nàng lại cảm giác Thiên Nhã hình như có chút ghen với tỷ tỷ? Chẳng biết có phải do ảo giác của mình không, Tiêu Cửu Thành có chút không xác định.
"Tiêu Nghệ Tuyền cũng là tỷ tỷ của ngươi, nhưng đâu có thấy ngươi quan tâm." Thiên Nhã cũng cảm thấy giọng của mình có chút ghen tỵ, nàng cũng không muốn biểu hiện ra, nhưng là nàng nhịn không được.
Nghe giọng Thiên Nhã nói vậy, Tiêu Cửu Thành là hoàn toàn chắc chắn Thiên Nhã quả nhiên là ghen tỵ , chẳng lẽ vừa rồi mình khoác tay lên vai tỷ tỷ, Thiên Nhã khi đó không vui cũng là bởi vì ghen, thì ra Thiên Nhã là như thế, nghĩ vậy Tiêu Cửu Thành khóe miệng không khỏi giương lên, cảm thấy dị thường vui vẻ, nàng nghĩ Thiên Nhã nhất định là cực kỳ để ý mình, cho nên mình thân mật với người ngoài là nàng đều không chịu được.
Khi còn bé, đại tỷ đã lớn hơn nàng cùng nhị tỷ rất nhiều tuổi, nhị tỷ cùng nàng gần bằng tuổi nhau, từ nhỏ đã cùng mình luôn tranh dành tình cảm, cho nên không thân thiết lắm, mà nhị tỷ lại vì Lý Quân Hạo cùng mình ly tâm, mặc dù nhị tỷ vốn là người dễ bị gạt gẫm, nên cũng không thể hoàn toàn trách nàng, nhưng khuynh hướng tình cảm của mình, mình cũng khống chế không nổi, vậy dĩ nhiên cũng không thể trách mình, bất quá những suy nghĩ này, Tiêu Cửu Thành không có nói với Thiên Nhã.
"Đại tỷ lớn hơn ta rất nhiều tuổi, từ nhỏ nàng đã bảo vệ ta, trong lòng ta nàng giống như mẫu thân, nhị tỷ cũng chỉ là nhị tỷ mà thôi." Tiêu Cửu Thành hồi đáp, bất quá đúng là như thế.
"Ta lại không thấy ngươi dính mẫu thân ngươi như thế." Thiên Nhã mặc dù chấp nhận Tiêu Cửu Thành giải thích, nhưng vẫn không nhịn được có chút ghen tuông, dù sao ở kiếp trước, Tiêu Cửu Thành tựa hồ trôi qua cũng không mấy vui vẻ, chỉ có khi Tiêu Cảnh Tịch vào cung thăm nàng thì mới thấy Tiêu Cửu Thành vui vẻ rất nhiều.
"Ta khi còn bé cũng là cực kỳ dính mẫu thân, chỉ là ta sau khi lớn lên, có không ít suy nghĩ khác thường, không thể nói với mẫu thân được, nàng mà nghe được sẽ giáo huấn ta, nói với tỷ tỷ thì không sao, tỷ tỷ có đôi khi còn tán đồng những ý nghĩ của ta." Tiêu Cửu Thành nói, mẫu thân nàng sống theo khuôn phép như phụ nhân, rất nhiều ý nghĩ đều thâm căn cố đế, nàng mà nói, liền sẽ bị mẫu thân phủ định, nhưng tỷ tỷ thì khác, tỷ tỷ còn trẻ, vẫn là rất dễ dàng bị mình thuyết phục.
"Sau này ngươi có thể nói với ta." Thiên Nhã muốn làm người thân nhất trong lòng Tiêu Cửu Thành, cho nên không thích Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Cảnh Tịch thân mật như vậy.
"Tỷ tỷ cũng lập gia đình, một năm cũng không thể gặp nhau nói mấy câu, sau này đương nhiên sẽ là nói với Thiên Nhã, Thiên Nhã mới là người gần gũi ta nhất, người thân mật nhất." Tiêu Cửu Thành tranh thủ trấn an Thiên Nhã, nghĩ thầm Thiên Nhã quả nhiên ghen tị cực kỳ, Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã ghen tị như vậy thật sự là vô cùng khả ái.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã ghen tị thật đáng yêu a!
Thiên Nhã: Hừ!