Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã, muốn chờ mình ở tiểu hành cung phụ cận kinh thành hay theo mình hồi cung, Thiên Nhã lựa chọn ở lại hành cung. Tiêu Cửu Thành đành một mình quay về cung, dù sao nàng còn rất nhiều công việc phải an bài, tỷ như mở rộng tiểu hành cung, lựa chọn nơi xây dựng Đông Đô,...
Mặc dù sau khi quay về Tiêu Cửu Thành phi thường bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian rảnh rỗi, cách mấy ngày liền tới hành cung bồi Thiên Nhã rồi lại về cung, mỗi lần đều là tiểu biệt thắng tân hôn, gắn bó keo sơn, cũng xem như một loại tình thú.
Trong thời gian này ở trong cung, Tiêu Cửu Thành đã an trí xong thân phận mới cho Thiên Nhã. Thiên Nhã được đổi tên thành Độc Cô Thiên Á, tuyên bố ra bên ngoài là nữ nhi lưu lạc dân gian của Độc Cô Tấn, là song bào muội muội của Thiên Nhã, đồng thời phong làm An Bình công chúa. Trước khi quyết định như vậy, Tiêu Cửu Thành còn cố ý trưng cầu ý kiến của Trương Đạo Phàm xác định biện pháp này được hay không, sau đó nàng mới dám thực hiện. Trương Đạo Phàm lấy bát tự sau một canh giờ của Độc Cô Thiên Nhã làm sinh thần bát tự cho Độc Cô Thiên Á, từ đây về sau, Độc Cô Thiên Nhã không còn tồn tại, nàng là Độc Cô Thiên Á. Cũng may lúc Tiêu Cửu Thành lấy danh tự mới cho Thiên Nhã, sợ nàng không thích ứng nên cố ý chọn một cái cùng âm với Nhã.
Thiên Nhã tuy rằng cảm thấy mình không có lý do cần phải đổi tên nhưng thấy Tiêu Cửu Thành rất trịnh trọng và cố chấp nên Thiên Nhã cũng đành phối hợp với Tiêu Cửu Thành. Chỉ là nàng không ngờ tới Tiêu Cửu Thành lại phong mình làm công chúa, mặc dù nàng khồn muốn làm nhưng để có thể danh chính ngôn thuận bồi Tiêu Cửu Thành nên nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
Ba tháng sau, sau khi Tiêu Cửu Thành đã an bài thỏa đáng tất cả mọi chuyện, hành cung cũng được mở rộng quy mô nhất định. Tiêu Cửu Thành mang theo ấu đế cùng với Độc Cô Thanh Dạng đến hành cung và ở lại đó.
Đi theo Tiêu Cửu Thành vào hành cung còn có người chủ động yêu cầu cùng tiến vào, Lý Yến Uyển.
Kỳ thật Tiêu Cửu Thành không nghĩ sẽ mang nàng đến vì Thiên Nhã nhà nàng là một vại dấm lớn, nhưng Lý Yến Uyển đã chủ động yêu cầu nên Tiêu Cửu thành cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể cùng nhau đến. Nhưng Tiêu Cửu Thành dự cảm là Thiên Nhã sẽ lại đổ một lu dấm to, nhớ lại hình ảnh kia làm da đầu Tiêu Cửu Thành có chút tê dại, không thể phủ nhận làm Thiên Nhã ghen là chuyện vừa đau cũng vừa vui sướng.
Đã qua nhiều ngày không gặp Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cảm thấy chính mình giống như oán phụ đợi không được trượng phu trở về nhà, thật vất vả đợi Tiêu Cửu thành quay lại thì thấy sau lưng Tiêu Cửu Thành còn có một người mỹ mạo tuyệt thế, Lý Yến Uyển. Sắc mặt Thiên Nhã lập tức liền có chút khó coi, nhưng nàng biết không thể phát tác ở đây sẽ làm người ngoài chê cười, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống tâm tình không vui.
Tiêu Cửu Thành lập tức giữ khoảng cách cùng Lý Yến Uyển, bước nhanh đến bên Thiên Nhã.
Thiên Nhã không phản ứng các nàng, vốn dĩ muốn lập tức quay đầu đi thì bị Độc Cô Thanh Dạng gọi lại.
"Cô mẫu." Độc Cô Thanh Dạng nhìn thấy Thiên Nhã thì thập phần vui vẻ, dù sao Thiên Nhã cũng là người duy nhất trên đời này cùng huyết thống với nàng, nàng thật sự đem Thiên Nhã trở thành thân phận mới, chính là song bào muội muội lớn lên giống cô mẫu như đúc, tuy rằng lúc ở trong nhà nàng chưa bao giờ nghe phụ thân nói qua việc này.
Thiên Nhã có thể không phản ứng Tiêu Cửu Thành cùng Lý Yến Uyển nhưng không có biện pháp không phản ứng tiểu chất nữ của mình, dù sao nàng thua thiệt Độc Cô gia, bao gồm cả Thanh Dạng.
Vì thế Thiên Nhã bế Thanh Dạng mười tuổi lên, xoay người rời khỏi.
Thanh Dạng không nghĩ tới cô mẫu vậy mà sẽ bế mình lên, dù sao cũng là thiếu nữ mười tuổi, không phải tiểu hài tử ba tuổi, cũng có chút thẹn thùng.
Tiêu Cửu Thành sắc mặt khẽ biến, Thiên Nhã thế nhưng ôm nữ nhân khác, dù là chất nữ của nàng cũng không được.
Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành chi gian hỗ động, Lý Yến Uyển đều xem ở trong mắt, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, không thể chứa thêm người khác, nghĩ đến đây Lý Yến Uyển trong lòng thập phần chua xót. Nàng tưởng rằng lúc trước Tiêu Cửu Thành che chở cũng chăm sóc mình, đối với mình cũng có chút tình nghĩa, nhưng xem ra chỉ là mình tự đa tình mà thôi, nhưng nàng vẫn muốn hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Vì cái gì không phải ta?" Sau khi Thiên Nhã ôm Độc Cô Thanh Dạng rời đi, Lý Yến Uyển nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ta cùng nàng nhận thức quá sớm, gặp được ngươi quá muộn." Tiêu Cửu Thành biết Lý Yến Uyển đang hỏi cái gì, liền lựa chọn một cái đáp án mà Lý Yến Uyển dễ dàng tiếp thu nhất.
"Vậy ngươi vì cái gì còn đối ta tốt như vậy?" Lý Yến Uyển lại tiếp tục hỏi.
"Mỹ lệ nữ tử, đều đáng được đối xử tử tế, đổi thành người khác có được dung mạo như ngươi, ta cũng sẽ đối đãi như thế." Tiêu Cửu Thành câu này chính là lời nói thật.
Lý Yến Uyển nghe xong, chua xót cười một chút.
Tiêu Cửu Thành nhìn Lý Yến Uyển, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng không có thương hương tiếc ngọc đi an ủi Lý Yến Uyển, vì người nàng yêu tuyệt đối không hy vọng nàng đa tình như thế.
"Cô mẫu... ta ta xuống đi..." Đi được vài bước, Thanh Dạng thẹn thùng nhỏ giọng nói với Thiên Nhã.
Thiên Nhã thấy đã đem Tiêu Cửu Thành cùng Lý Yến Uyển ném lại phía sau, liền thả Thanh Dạng xuống, nàng cũng có chút xấu hổ với hành vi vừa rồi của mình. Tuy Thanh Dạng là nữ nhi của đệ đệ nàng, là chất nữ của nàng nhưng nàng lại chưa từng có kinh nghiệm ở chung cùng hài tử mười tuổi, nên có chút không biết làm sao.
"Gần đây tốt không?" Thiên Nhã cảm thấy mình là trưởng bối thì hẳn nên quan tâm vãn bối một chút.
Độc Cô Thanh Dạng cảm thấy tính tình vị tiểu cô mẫu trước mặt cùng với cô mẫu Độc Cô Thiên Nhã không quá khống nhau. Trong trí nhớ của nàng, đại cô mẫu cao cao tại thượng, không quá thân cận với mấy cái tiểu hài tử trong nhà, địa vị trong nhà tôn quý không gì sánh kịp, tổ phụ sủng ái dị thường không nói, còn là người phụ thân bảo hộ nhất. Lúc Độc Cô gia bị xét nhà, phụ thân quan tâm không phải chính mình thê nhi con nối dõi, mà là cô mẫu đang bị giam cầm trong lãnh cung. Phụ thân yêu thương mình nhất cũng chỉ bởi vì nàng lớn lên giống cô mẫu nhất.
"Không tốt cũng không xấu, tiểu cô mẫu tốt không?" Trưởng thành sớm Thanh Dạng trả lời.
"Ta cũng không tốt cũng không xấu." Thiên Nhã trả lời nói.
"Cô mẫu thời gian này đi đâu?" Thanh Dạng hỏi.
"Ta trở về An Bình huyện." Thiên Nhã thành thật trả lời.
"Độc Cô gia phủ cũ sao?" Độc Cô Thanh Dạng hỏi, lúc nàng sinh ra thì Độc Cô gia phủ trạch đã ở kinh thành nhưng nàng biết An Bình huyện từng là đất phong của Độc Cô gia.
"Ân, bất quá lúc ta đến, đã bị thiêu hủy." Thiên Nhã nghĩ đến tàn tích những bức tường bị cháy xém ở quê hương mà không khỏi khổ sở cũng thương cảm.
"Cô mẫu không cần thương tâm, ngày sau Thanh Dạng nhất định sẽ trọng chấn Độc Cô gia chúng ta." Thanh Dạng trưởng thành sớm an ủi nàng.
Độc Cô Thiên Nhã không nghĩ tới mình sẽ được một hài tử mười tuổi an ủi, nghĩ đến Thanh Dạng tuổi còn nhỏ đã phải trưởng thành sớm, hiểu chuyện như vậy, nhất định là sau biến cố Độc Cô gia diệt môn, Thanh Dạng không thể không trưởng thành sớm, nghĩ đến làm Thiên Nhã có chút đau lòng Thanh Dạng
"Ngươi tuổi còn nhỏ, không cần để bản thân áp lực quá lớn. Tiêu Cửu Thành đã sửa lại án sai cho Độc Cô gia, cũng cho người tu sửa Độc Cô phủ, ngươi có thể hảo hảo lựa chọn con đường của chính mình." Thiên Nhã hy vọng Thanh Dạng không cần vì thù hận mà trói buộc bản thân.
"Cô mẫu cùng Thái Hậu nương nương quan hệ thật tốt." Độc Cô Thanh Dạng trầm ngâm nói.
Thiên Nhã nghe Thanh Dạng lời này, cảm thấy quẫn bách cùng hổ thẹn, dường như Thanh Dạng đang chỉ trích chính mình cùng thê tử kẻ thù quá thân mật.
"Tiểu cô mẫu từ nhỏ không lớn lên tại Độc Cô gia cho nên tiểu cô mẫu lựa chọn như thế nào ta đều không trách người, nhưng Thanh Dạng có lựa chọn của chính mình." Báo thù không phải trách nhiệm của tiểu cô mẫu từ nhỏ không sống tại Độc Cô gia, đó là trách nhiệm của nàng, nàng tuyệt đối sẽ hướng Lý thị vương triều đòi lại công đạo.
Thiên Nhã cũng không biết nên nói gì mới tốt, báo thù cho Độc Cô gia vốn nên là trách nhiệm của nàng, nhưng Lý Quân Hạo đã chết, chỉ lưu lại hài tử mười tuổi, hài tử dù sao cũng là vô tội, nàng không đành lòng động thủ gϊếŧ chết một hài tử mười tuổi, mà đó còn là thân sinh nhi tử của Tiêu Cửu Thành, đây cũng là điều trước đây khiến nàng cảm thấy thống khổ. Nhưng nếu Thanh Dạng nói muốn báo thù thì đó là lựa chọn của Thanh Dạng, nàng có lý do gì để ngăn cản đây? So với Thanh Dạng, Thiên Nhã chỉ cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi Thanh Dạng rời khỏi, tâm tình Thiên Nhã vẫn thấp vô cùng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tiêu Cửu Thành thấy cảm xúc của Thiên Nhã tựa hồ rất nặng nề, hiển nhiên không phải vì ghen tuông, nếu là ghen Thiên Nhã sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu, không có ủ rũ như vậy.
"Làm sao vậy?" Tiêu Cửu Thành từ phía sau ôm lấy Thiên Nhã, nhẹ giọng hỏi.
"Ta cảm thấy bản thân không xứng với họ Độc Cô, cũng không xứng gọi là Độc Cô Thiên Nhã." Thiên Nhã khổ sở nói.
Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói như vậy, đoán được đại khái, việc diệt tộc này là trở ngại mà Thiên Nhã không thể vượt qua.
"Thiên Nhã có phải muốn một đao chém ta cùng nhi tử của ta, như vây ngươi liền an tâm làm Độc Cô Thiên Nhã?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Thiên Nhã không trả lời, Tiêu Cửu Thành biết rõ chính mình căn bản luyến tiếc động nàng ấy, nhưng nàng không cách nào thản nhiên hưởng thụ hết thảy, luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành an bài tốt tất cả cùng Lý thị thoát không được quan hệ, những điều này đều cho nàng cảm giác khuất nhục.
"Thiên Nhã, ngươi có phải quên mất rồi, ngươi đã sớm chết qua một lần, hiện tại ngươi không phải Độc Cô Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành dị thường nghiêm túc nói.
Thiên Nhã vẫn không trả lời.
"Lúc trước ngươi nhận hết tra tấn, đã chết ở lãnh cung, ngươi là bồi Độc Cô gia cùng chết. Sở dĩ ngươi có thể sống lại một lần nữa là ta dùng mười bốn giọt tâm đầu huyết, dùng mười bốn năm mệnh thọ đổi về tới. Cho nên người đã không còn là Độc Cô Thiên Nhã, hiện tại ngươi là Độc Cô Thiên Á thuộc về ta." Tiêu Cửu Thành vốn dĩ không định nói cho Thiên Nhã chuyện này, nhưng nàng biết Thiên Nhã không vượt qua được rào cản trong lòng, càng cần giúp Thiên Nhã vượt qua nó, nếu không Thiên Nhã sẽ phải sống dưới bóng ma cả đời này.
Thiên Nhã nghe vậy, trong lòng chấn động, không khỏi mở to hai mắt nhìn Tiêu Cửu Thành.
"Thật sự?" Thiên Nhã có chút không thể tin tưởng hỏi.
Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gật đầu.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, không biết nên nói cái gì, dường như bất kỳ lời nào vào giờ phút này cũng đều có vẻ đơn bạc, nàng biết Tiêu Cửu Thành yêu mình, hơn nữa còn yêu mình thật lâu thật lâu, chỉ là không nghĩ tới phân tình này còn sâu nặng hơn nàng tưởng rất nhiều.
Nghĩ đến mạng sống của mình là dùng mười bốn năm mệnh thọ của Tiêu Cửu Thành đổi lấy, trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang. Chuyện trước đây cùng Tiêu Cửu Thành nàng đều là nghe nói lại, chưa từng chân chính trải qua, cho dù thua thiệt Tiêu Cửu Thành cũng không quá sâu sắc, nàng cũng không cảm thấy mình nợ Tiêu Cửu Thành. Chưa bao giờ cảm giác trầm trọng cùng nặng nề như lúc này.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã không nói chuyện, nàng cũng không nói gì, chỉ là an tĩnh nằm xuống, vô tình làm cho Thiên Nhã cảm thấy bản thân thua thiệt nàng, nhưng nàng cũng không muốn nhìn đến Thiên Nhã bởi vì thù hận của Độc Cô gia mà vẫn luôn hãm trong vũng bùn, hại hại tương so, chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn.
Lúc này, Thiên Nhã quả thực đã ném hết thù hận của Độc Cô gia cũng Độc Cô Thanh Dạng ra sau đầu, trong đầu nàng đều là nghĩ đến lời Tiêu Cửu Thành nói, nàng biết, kỳ thật nàng nợ Tiêu Cửu Thành đâu chỉ là một mạng sống đâu?
"Tiêu Cửu Thành." Thiên Nhã gọi tên Tiêu Cửu Thành rất thận trọng như lần trước.
"Ân?" Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng trả lời.
"Về sau ta sẽ không nghĩ đến những chuyện đó nữa, sẽ đối với ngươi thật tốt." Thiên Nhã nói một câu hứa hẹn đặc biệt vụng về.
"Ân, hảo." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng đáp.