Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 67




"Ngươi lập tức đi phòng khác chuẩn bị cho ta nước ấm, ta muốn tắm gội." Tiêu Cửu Thành cố ý đề cao âm lượng để Thiên Nhã trong phòng nghe được, nàng nếu như ghét bỏ trên người mình có tao khí của nữ nhân khác thì mình liền ngoan não đi tắm xong lại đến.

"Vâng, ta lập tức đi chuẩn bị nước ấm." Văn Trúc lãnh mệnh lệnh đi chuẩn bị nước ấm.

Tiêu Cửu Thành đi phòng khác tắm gội xong ra ngoài, liền lần nữa đi đến trước cửa phòng Thiên Nhã.

"Ta đã tắm gội xong rồi, hiện tại trên người tuyệt đối không có người khác hương vị, Thiên Nhã, ngươi mở cửa ra đi..." Tiêu Cửu Thành đối diện cửa phòng Thiên Nhã mà hô.

Thiên Nhã ở bên trong nghe được Tiêu Cửu Thành thanh âm, nhưng nàng không tính toán phản ứng Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành tưởng tắm rửa một cái, liền muốn mình tha thứ nàng sao, mình giống người không biết giận như vậy sao?

"Thiên Nhã, nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ luôn thủ ngoài cửa, thủ đến ngươi hết giận mới thôi." Tiêu Cửu Thành tiếp tục đối với cửa phòng hô, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình không thiếu nhất chính là nhẫn nại.

Bên trong Thiên Nhã vẫn không có phản ứng nàng.

"Văn Trúc, ngươi đi lấy một cái đệm cho ta, lấy thêm quyển sách, cũng ở bên kia hầu." Tiêu Cửu Thành hạ giọng, khẽ phân phó Văn Trúc.

"Ta liền đi lấy." Văn Trúc lập tức đáp ứng nói.

Văn Trúc rất nhanh cầm đệm cùng sách đến cho Tiêu Cửu Thành, sau đó bản thân cũng đứng hầu ở cách đó không xa.

Tiêu Cửu Thành đem đệm để trên mặt đất, còn bản thân trực tiếp dựa vào cửa ngồi xuống, cùng bắt đầu xem sách, bởi vì nàng biết Thiên Nhã sẽ không nhanh như vậy mà ra tới, cho nên nàng lấy quyển sách xem như gϊếŧ thời gian.
Thiên Nhã ở trong phòng không nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đang làm cái gì, chỉ có thể thấy Tiêu Cửu Thành dựa vào cửa thủ bên ngoài. Tên kia khẳng định là đang dùng khổ nhục kế, nàng mới không dễ mắc mưu như vậy, Thiên Nhã hừ lạnh nghĩ.

Đại khái Tiêu Cửu Thành ở bên ngoài thủ một hai canh giờ, ngồi đến thân thể trở nên cứng ngắt, thầm nghĩ, Thiên Nhã thật không phải ghen tị bình thường, đã lâu như vậy mà vẫn không tiêu khí. Tiêu Cửu Thành cũng không có cách nào, chỉ có thể thường thường đứng dậy hoạt động thân thể một chút, sau đó lại tiếp tục chờ.

Tuy rằng biết Tiêu Cửu Thành đang dùng khổ nhục kế, nhưng qua lâu như vây, thì cảm xúc có kịch liệt đến đâu cũng sẽ nguội dần theo thời gian, tuy rằng trong lòng Thiên Nhã vẫn còn tức giận nhưng cũng đã tiêu hơn phân nửa, thấy Tiêu Cửu Thành thường thường đứng dậy đi lại, nàng biết Tiêu Cửu Thành bên ngoài cũng không dễ chịu nên nhịn không được có chút mềm lòng.
Tiêu Cửu Thành nhìn trời đã tối, sắp đến giờ dùng bữa, liền kêu Văn Trúc đến, sau đó đưa thư cùng đệm cho Văn Trúc, nàng nghĩ Thiên Nhã hẳn sẽ ra ngoài ăn cơm

"Đi, thỉnh tiểu thư nhà ngươi ra dùng bữa tối." Tiêu Cửu Thành phân phó Văn Trúc sau khi nàng cất đồ vật xong quay lại.

"Tiểu thư, nên dùng bữa tối." Văn Trúc nghe lời, gọi Thiên Nhã trong phòng.

Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành mềm lòng, nhưng nàng thích sĩ diện nên không bỏ xuống được mặt mũi, Văn Trúc gọi nàng dùng bữa vừa lúc cho nàng một cái bậc thang, vì thế liền mở cửa bước ra, lập tức thấy Tiêu Cửu Thành ngồi xổm trước cửa.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã mở cửa, muốn đứng dậy, nhưng thân thể lảo đảo một chút, liền ngã vào trong ngực Thiên Nhã.

"Người ta ngồi xổm đã lâu, chân có chút tê..." Tiêu Cửu Thành làm nũng nói.
Văn Trúc ở một bên, nghĩ thầm Thái hậu quả nhiên là Thái hậu, rõ ràng đều là ngồi chờ, lại nói bản thân ngồi xổm chờ, khó trách vừa rồi để mình thu đệm đi, chính là cố ý tạo một màn như vậy để tiểu thư đau lòng, thuận tiện dùng mỹ nhân kế, nàng có thể dự cảm tương lai tiêu thư bị Thái hậu nương nương ăn đến gắt gao, Thái Hậu nương nương thật sự là quá lợi hại.

Thiên Nhã ôm lấy Tiêu Cửu Thành bổ nhào vào lồng ngực mình, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành ngồi xổm bên ngoài hơn hai canh giờ, Tiêu Cửu Thành thân thể nhu ngược làm sao chịu nổi, nàng quả nhiên đau lòng hỏng rồi.

"Ta cũng không bắt ngươi ngồi xổm bên ngoài, sao ngươi không tìm Lục Ngưng Tuyết đi, nàng sẽ không để ngươi bị sập cửa vào mặt, sẽ dịu dàng săn sóc ngươi." Thiên Nhã người này, rõ ràng mềm lòng nhưng lại cứng miệng, nói ra lời vừa cứng rắn vừa chua.
"Chỉ cần không phải Thiên Nhã, bất kỳ kẻ nào đối với ta cũng không có ý nghĩa. Hôm nay ta chỉ đang làm một việc tốt, chỉ là không đành lòng nhìn Lục Ngưng Tuyết khổ sở vì tình. Thiên Nhã không biết, đơn phương ái mộ một người mà vĩnh viễn không được đáp lại có bao nhiêu chua xót cùng thống khổ. Lục Ngưng Tuyết ái mộ Tô Thanh Trầm mười mấy năm, nàng làm ta nhớ đến mình cùng từng ái mộ Thiên Nhã trong vô vọng lâu như vậy, đồng bệnh tương liên nên ta nghĩ muốn giúp nàng ấy một phen." Tiêu Cửu Thành tự mình giải thích, nàng đối với Lục Ngưng Tuyết xác thật cũng có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, bằng không với tâm địa lạnh lẽo của mình, nàng mới không quan tâm đến.

"Ngươi muốn giúp nàng, đâu có liên quan gì tới ta!" Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, cũng không còn giận nữa, bất quá nàng vẫn thực biệt nữu đem chính mình liếc đến sạch sẽ.
"Chuyện của ta, Thiên Nhã đều có thể hỏi đến, việc gì làm Thiên Nhã không vui thì về sau ta sẽ không làm nữa." Tiêu Cửu Thành bảo đảm nói với Thiên Nhã.

"Lại hoa ngôn xảo ngữ, lời nói suông ai cũng nói được, đợi ngươi làm được rồi nói." Thiên Nhã hừ lạnh nói.

"Cho nên Thiên Nhã không tức giận?" Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã ngữ khí, liền biết Thiên Nhã hẳn là được mình hống hảo.

"Ta mới không sinh khí!" Thiên Nhã chết cũng không thừa nhận nói.

"Hảo hảo hảo, Thiên Nhã nói không sinh khí, liền không có sinh khí." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.

Thiên Nhã thấy bộ dáng Tiêu Cửu Thành mỉm cười trêu đùa, rõ ràng như đang nói, dù ngươi có vô cớ gây sự thế nào thì ta đều sẽ nhường nhịn ngươi, Thiên Nhã nhìn mà buồn bực, làm như mình vô cớ gây sự khắp nơi vậy, cùng nữ nhân khác mập mờ là Tiêu Cửu Thành không đúng.
"Chân ngươi ra sao?" Thiên Nhã tức giận hỏi, rõ ràng trong lòng quan tâm đến muốn chết.

"Còn có điểm tê dại." Tiêu Cửu Thành nói dối không hề chớp mắt, đôi mắt nhìn Thiên Nhã nhu nhược đáng yêu, làm người thương tiếc.

"Ngươi ngồi đi, ta xoa cho ngươi." Thiên Nhã ngồi xổm xuống, ngồi xổm quỳ trên mặt đất, lộ ra đầu gối, để Tiêu Cửu Thành ngồi lên người mình.

Tiêu Cửu Thành thuận thế liền ngồi lên đùi Thiên Nhã, đẻ Thiên Nhã xoa chân cho mình.

Thiên Nhã bắt đầu xoa cẳng chân cho Tiêu Cửu Thành, động tác ôn nhu cực kỳ.

Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã săn sóc, trong lòng cảm thấy dị thường ngọt ngào, nghĩ thầm Thiên Nhã chỉ là mạnh miệng thôi, đối người mình thích, kỳ thật so với ai khác đều mềm lòng.

Văn Trúc yên lặng lui xuống, nàng cảm thấy không thể nào nhìn nổi nữa.
Đêm hôm đó, Thiên Nhã khó tránh khỏi lại dùng sức lăn lộn Tiêu Cửu Thành, làm Tiêu Cửu Thành cao triều liên tiếp mấy lần, phỏng chừng lại phải đổi đệm chăn.

===========

Cũng trong tối hôm đó, Lục Ngưng Tuyết một người ở trong phòng không ngủ được, lăn qua lộn lại, nghĩ đến lời Tiêu Cửu Thành nói, cuối cùng nhịn không được mà rời giường, mặc thêm ngoại y, đi gõ cửa phòng Tô Thanh Trầm.

Phần lớn thời gian, Tô Thanh Trầm luôn là người ngủ muộn nhất Thanh Phong Quan, nàng mới xong việc, vừa cởϊ áσ ngoài chuẩn bị đi ngủ thì nghe được tiếng gõ cửa.

"Ai?" Tô Thanh Trầm nhíu mày hỏi, đêm hôm khuya khoắt còn ai đến tìm nàng.

"Đại sư tỷ... là ta..." Lục Ngưng Tuyết gõ cửa xong lại có chút sợ hãi, phải lấy hết dũng khí mới không có chạy trốn.

Tô Thanh Trầm nghe ra là Lục Ngưng Tuyết thanh âm, liền đi mở cửa, Lục Ngưng Tuyết quả nhiên ở ngoài cửa, ngón tay nắm xiêm y, thoạt nhìn thập phần khẩn trương thấp thỏm.
"Đã trễ thế này, ngươi không đi ngủ còn tìm ta làm cái gì?" Tô Thanh Trầm nhíu mày hỏi.

"Ta ngủ không được... liền nghĩ đến tìm Đại sư tỷ... không có ý khác... trò chuyện liền hảo..." Lục Ngưng Tuyết có chút lắp bắp nói, nàng không ôm hy vọng Đại sư tỷ sẽ cho nàng vào phòng, dù vậy nàng vẫn không nhịn được mà vì bản thân tranh thủ một phen, dù sao nàng thực sự rất tưởng niệm thời gian ở chung với Đại sư tỷ.