Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 6




Trở lại Cửu Thành cung, Tiêu Cửu Thành đặt Thiên Nhã nằm trên phượng tháp của mình, sau đó cho người chuẩn bị nước nóng đi tắm.

Thiên Nhã một bụng nghi hoặc, lão bà kia sau khi đem mình đặt trên sàn tháp lại biến mất. Toàn bộ cơ thể bất lực không thể cử động, Thiên Nhã chỉ có thể quan sát xung quanh, đây hiển nhiên không phải nhà mình, so với Tướng Quân phủ của Độc Cô gia còn khí khái hơn nhiều, tựa như cung điện. Hoàn cảnh lạ lẫm, bản thân thì không cách nào di chuyển càng khiến Thiên Nhã thêm lo âu bất an. Giờ phút này nàng chỉ mong nhìn thấy ai đó mà bản thân quen biết, bất kể là ai, nhưng cuối cùng vẫn không thấy ai xuất hiện.

Chờ đợi trong vô vọng khiến thời gian trôi qua càng chậm, Tiêu Cửu Thành mặc dù cố gắng tranh thủ để trở lại thật nhanh nhưng trong lòng Thiên Nhã vẫn có cảm giác bản thân bị nữ nhân này ném lại đây thật lâu. Khi Tiêu Cửu Thành trở về, Thiên Nhã cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vì chí ít đây cũng là người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại. Là loại cảm giác sau khi cảm thấy bất lực và bị bỏ rơi thì bất kì sự xuất hiện của ai cũng khiến nàng thêm phần an ủi.
Sau khi uống cạn bát canh gừng do cung nhân đem đến để khử lạnh, Tiêu Cửu Thành ngồi bên mép giường, dịu dàng quan sát Thiên Nhã đang an tĩnh nằm trên sàn tháp – 3 năm không thấy ánh mặt trời khiến khí sắc của Thiên Nhã thêm tái nhợt, mặc dù ngũ quan vẫn xinh xắn nhưng vẫn thiếu chút nhân khí cùng sinh khí. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, vẫn nên giúp Thiên Nhã hồng hào thêm một trở lại mới tốt.

- Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Phụ thân của ta đâu? – Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành liền lo lắng truy hỏi lần nữa, trạng thái mơ hồ này gần như bức điên nàng rồi.

- Thiên Nhã còn nhớ mình đang ở năm nào không? Còn nhớ chuyện trước khi hôn mê không? – Tiêu Cửu Thành hỏi nàng, trước hết phải biết Thiên Nhã còn nhớ những gì rồi mới quyết định nên kể cho nàng nghe những gì của quá khứ.
- Bây giờ không phải là Cửu Hòa năm thứ 31 sao? – Thiên Nhã hỏi ngược lại

Tiêu Cửu Thành lắc đầu, Cửu Hòa năm thứ 31 đã là chuyện của mười bảy năm trước, chính là năm Thiên Nhã lần đầu tiên gặp Lý Quân Hạo. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, ngày ấy là thọ thần của lão thái quân, Lý Quân Hạo cứu Thiên Nhã khiến nàng ấy cảm mến. Chẳng lẽ, Thiên Nhã sau năm này đều không nhớ gì sao.

- Vậy nàng có tham gia thọ yến của lão thái quân Tiêu phủ không? – Tiêu Cửu Thành lại hỏi, nàng muốn xác định Thiên Nhã cuối cùng đã mất đi những kí ức nào.

- Đó không phải là chuyện của mấy ngày sau sao? – Thiên Nhã có chút vui vẻ vì cuối cùng nữ nhân trước mặt cũng đề cập đến những việc mà nàng biết.

Tiêu Cửu Thành vẫn lắc đầu, nàng đối với việc Thiên Nhã mất đi trí nhớ khi gặp được Lý Quân Hạo vào mấy ngày trước cũng không phải quá ngoài ý muốn. Tất cả bất hạnh của Thiên Nhã đều bắt đầu từ ngày đó gặp gỡ Lý Quân Hạo. Thậm chí nghĩ đến việc Thiên Nhã đã quên đi Lý Quân Hạo nội tâm nàng có phần mừng rỡ, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng, cho dù Thiên Nhã mất đi 17 năm kí ức, nàng ấy vẫn sẽ truy tìm trí nhớ của bản thân, tìm kiếm thân nhân của mình. Nàng làm sao dám nói cho Thiên Nhã biết sự kiện Độc Cô gia bị diệt môn năm ấy. Giấy không thể gói được lửa, những kí ức thống khổ kia cho dù là Thiên Nhã lựa chọn quên đi, nhưng những việc từng phát sinh không vì vậy mà mất đi, Thiên Nhã cuối cùng cũng sẽ biết Độc Cô gia đã bị hủy diệt, chỉ cần nghĩ đến việc Thiên Nhã một lần nữa không thể đối mặt việc mất đi người thân, Tiêu Cửu Thành mười phần ưu sầu.
Thấy Tiêu Cửu Thành lắc đầu, Thiên Nhã càng luống cuống, bây giờ không phải Cửu Hòa năm thứ 31, thọ yến của lão thái quân cũng không phải mấy ngày sau, vậy nàng rốt cuộc đã hôn mê bao lâu?

- Ngươi biết ta? Thế nhưng tại sao ta không nhận ra ngươi? Nếu năm nay không phải Cửu Hòa thứ 31 vậy đang là năm nào? – ngữ khí của Thiên Nhã đã có phần mất bình tĩnh. Nàng cuống cuồng hỏi thăm.

- Ta là Tiêu phủ Tam tiểu thu Tiêu Cửu Thành, đã là 17 năm sau năm Cửu Hòa thứ 31 – Tiêu Cửu Thành nghiêm túc quan sát Thiên Nhã mà trả lời.

- Sao? Làm sao có thể? – Thiên Nhã sợ ngây người, nàng không tin mình hôn mê 17 năm, rõ ràng bản thân mới 17 tuổi, chỉ là bị sốt mà thôi.

So với Tiêu Cửu Thành, ấn tượng của Thiên Nhã về Tiêu Nghệ Tuyền còn khắc sâu hơn, dù gì cũng là người nàng chán ghét. Còn Tiêu phủ Tam tiểu thư, tuy là nhớ nhưng một chút ấn tượng rõ ràng cũng không có, chỉ biết rằng nhỏ tuổi hơn mình một chút, là một tiểu cô nương nhà quan văn nhu nhu nhược nhược, còn về tướng mạo nàng ấy trong trí nhớ của Thiên Nhã vẫn chỉ là một cái bóng mơ hồ. Chính vậy mà nàng hoàn toàn không cách nào đem Tiêu Cửu Thành 15 tuổi liên tưởng đến nữ nhân này, Thiên Nhã chỉ có thể mở to 2 mắt nhìn Tiêu Cửu Thành. Mặc dù kí ức với người trước mặt không sâu, nhưng càng nhìn càng thấy hình dáng này quen thuộc hơn, vẻ mặt của Tiêu Cửu Thành cũng nghiêm túc, kết hợp cùng hoàn cảnh xung quanh, mọi thứ không chỉ đơn giản là trùng hợp, rõ ràng nói cho Thiên Nhã biết, đây là sự thật. Từ nhỏ đã được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, Thiên Nhã chưa từng gặp biến cố lớn như vậy, thế thì làm sao tiếp thu được đả kích này?.
- Ta hôn mê 17 năm? – Thiên Nhã vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm lần nữa.

- Chính xác mà nói là 2 năm, chỉ là có khả năng nàng đã quên mất quá khứ 17 năm của mình. – Tiêu Cửu Thành thành thật trả lời.

- Vậy phụ thân và đệ đệ của ta đâu? – Mặc dù trong lòng tồn đọng vô số nghi vấn nhưng thời khắc này nàng chỉ muốn biết thân nhân của mình phải chăng vẫn khỏe mạnh.

Tiêu Cửu Thành không biết trả lời thế nào, sự thật tàn khốc như vậy nàng làm sao nói với Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành không trả lời khiến Thiên Nhã càng bất an hơn.

- Ta hỏi ngươi, phụ thân cùng Độc Cô Thành đâu? Bọn họ hiện đang ở đâu? – Thiên Nhã không còn kiên nhẫn được nữa, ngữ khí cũng cao hơn.

- Họ không ở đây, đang đóng quân ở Mạc Bắc, nàng vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu ớt, cần bồi dưỡng cho khỏe thời gian sau lại nói tiếp.
Tiêu Cửu Thành quyết định che giấu Thiên Nhã, dù sao nàng vừa tỉnh lại, không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vạn nhất hồn phát lại rời thân thể, sẽ không may mắn tìm lại được nữa. Cho nên để cẩn thận một chút, việc của Độc Cô gia vẫn là để sau này hãy nói, nàng thật sự không muốn chỉ một chút nguy hiểm nào xảy ra với Thiên Nhã.

- Vậy sao vừa rồi người không trả lời? – Thiên Nhã không ngốc, nếu quả như lời Tiêu Cửu Thành thì sao vừa nãy nàng không trực tiếp nói với mình, phụ thân cùng Độc Cô Thành đều đang ở tái ngoại.

- Vì lúc đó ta đang suy nghĩ, có nên lập tức báo tin cho họ nàng đã tỉnh lại. – Tiêu Cửu Thành lập tức giải thích, tất nhiên cần phải hoang ngôn một chút, nàng biết giấy không thể gói được lửa, Thiên Nhã rồi sẽ biết nhưng dứt khoát không phải lúc này.
- Họ đều đang ở Mạc Bắc? Thiên Nhã vẫn còn hồ nghi, câu trả lời của Tiêu Cửu Thành vẫn chưa khiến nàng hoàn toàn yên tâm.

- Đương nhiên...

- Nương Nương, Quốc Sư cầu kiến! – Tiêu Cửu Thành vẫn chưa dứt câu thì cung nhân đã tiến đến bẩm báo.

-------------------------------

Lời tác giả:

Tiêu Cửu Thành: giải thích đến mệt mỏi mà T_T

Thiên Nhã: tình cảnh của ta mới mệt mỏi hơn chứ?!?