"Nương nương, tiểu thư, nên dùng bữa sáng." Bình thương giờ này tiểu thư đã sớm dùng qua bữa sáng, Văn Trúc đem lỗ tai dán lên cửa thì phát hiện hôm nay bên trong vẫn không chút động tĩnh, không biết bên trong làm cái gì, vì thế Văn Trúc không nhịn được cuối cùng phải lên tiếng gọi hai chủ tử rời giường.
Lúc tiếng Văn Trúc truyền đến, bên trong màn, hai người đêm qua điên cuồng phóng túng mới bừng tỉnh, sắc trời bên ngoài đã sáng, chứng tỏ thời gian không còn sớm.
Thiên Nhã lập tức ngồi dậy, chăn vì vậy mà trượt xuống hông, bởi vì tối qua không kịp mặc lại y phục nên giờ lộ ra hết. Thiên Nhã mới nhớ đêm qua mình cùng Tiêu Cửu Thành làm sự tình hết sức thân mật, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Cửu Thành. Chỉ thấy Tiêu Cửu Thành đang mỉm cười, mê đắm nhìn chính mình, Thiên Nhã liền kéo chăn, che khuất thân thể mình.
"Thân thể ngươi có chỗ nào đêm qua ta chưa nhìn qua đâu?" Tiêu Cửu Thành cũng bị Văn Trúc đánh thức nhìn Thiên Nhã cười nói, nàng thấy được trên người Thiên Nhã không ít dấu vết hoan hảo, tất cả đều do nàng cố ý lưu lại, da Thiên Nhã trắng nõn nên rõ ràng vô cùng.
Thiên Nhã nghĩ đến đêm qua bộ dáng của mình ở dưới thân Tiêu Cửu Thành kiều suyễn mị kêu, hận trên giường không thể có khe hở để chui vào.
"Ngươi câm miệng, nhanh đi lên." Thiên Nhã thẹn thùng, nhưng là nàng lại không thừa nhận chính mình xấu hổ, chỉ có thể hung ba ba cùng thô bạo ngăn Tiêu Cửu Thành tiếp tục đùa giỡn mình.
"Đêm qua nhân gia bị ngươi lăn lộn tàn nhẫn, hiện tại toàn thân đều bủn rủn vô lực, Thiên Nhã ôm ta lên..." Tiêu Cửu Thành lời này đều là thật sự, nàng hiện tại xác thật toàn thân đều bủn rủn vô lực, nếu không phải bị Văn Trúc đánh thức, Tiêu Cửu Thành cũng không mình sẽ ngủ đến bao lâu. Thiên Nhã thể lực cực hảo, đem qua đem mình lộng rất nhiều lần, tuy thân thể thoải mái cực hạn nhưng cũng mệt mỏi cực hạn, đến giờ tựa hồ vẫn chưa hoãn xuống được.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành làm nũng với mình, nếu là trước kia nàng ghét nhất bộ dang làm nũng của nữ tử, nhưng hiện giờ xem Tiêu Cửu Thành cái lão bà làm nũng với mình, nàng thế nhưng không cảm thấy đột ngột chút nào, nàng nghĩ thầm có lẽ là Tiêu Cửu Thành đủ xinh đẹp. Thiên Nhã hiện tại càng cảm thấy Tiêu Cửu Thành mỹ, nghĩ đến đêm qua Tiêu Cửu Thành bộ dáng cực kỳ quyến rũ, cũng chỉ khi Tiêu Cửu Thành lần lượt xin tha thứ, nàng mới cảm thấy mình có thể khống chế Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã vươn tay bế thân mình mềm mại Tiêu Cửu Thành lên, nàng đỏ mặt khi thấy thân mình trần trụi của Tiêu Cửu Thành, lúc này mới phát hiện trên da thịt trắng nõn có vài vết bầm tím, hiển nhiên là đêm qua lưu lại, nhưng Thiên Nhã không nhớ rõ là khi nào. Cũng không biết là Tiêu Cửu Thành quá mức nhu nhược, hay là chính mình thô lỗ, Thiên Nhã trong lòng nhớ kỹ, lần sau sẽ ôn nhu một ít.
Tiêu Cửu Thành cảm giác Thiên Nhã tuy ngoài mặt như nói ngươi thật phiền như động tác lại thập phần ôn nhu, luôn khẩu thị tâm phi như thế a. Thiên Nhã chính là người như vậy, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, yêu ghét rõ ràng, hiện giờ có thể đươc Thiên Nhã thích, cũng như ngày đó bị Thiên Nhã căm hận, sẽ thực mãnh liệt. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi, nếu như có ngày Thiên Nhã nhớ lại mọi chuyện, nàng ấy còn yêu mình như lúc này không? Nghĩ đến làm Thiêu Cửu Thành căng thẳng, gắt gao ôm cổ Thiên Nhã.
"Làm sao vậy?" Thiên Nhã hiện giờ đối cảm xúc Tiêu Cửu Thành, cũng có thể nhận thấy được vài phần, nàng rõ ràng cảm giác Tiêu Cửu Thành tựa hồ có chút bất an.
"Thiên Nhã, nếu một ngày kia ngươi khôi phục ký ức, ngươi sẽ còn muốn ta sao?" Tiêu Cửu Thành bất an hỏi.
"Ngươi không phải đã nói, đoạt lấy nữ nhân Lý Quân Hạo yêu nhất chính là cách trả thù hắn tốt nhất sao, hay ngươi vẫn còn chuyện gì có lỗi với ta?" Thiên Nhã hỏi, nàng không cho rằng chính mình có thể khôi phục ký ức, nàng đối với những sự tình đó một chút cảm giác cũng không có.
"Ta chưa từng có lỗi với ngươi, chỉ là trước kia, người ngươi yêu là Lý Quân Hạo, ngươi chán ghét ta mười mấy năm..." Tiêu Cửu Thành muốn nói lại thôi.
Thiên Nhã vừa nghe Tiêu Cửu Thành nói mình từng yêu Lý Quân Hạo, liền đem mình ghê tởm hỏng rồi, trong lòng thực không thoải mái, một chút đều không muốn nhắc tới việc này, nàng vẫn luôn đem việc này cùng ký ức đã qua làm như không thuộc về mình, cũng như chưa từng phát sinh qua, như vậy trong lòng nàng mới thoải mái một chút, nếu không nàng thật sự không cách nào đối mặt với mọi chuyện, bao gồm cả Tiêu Cửu Thành.
"Nếu ta đã chết một lần, thì nửa đời trước cùng ký ức đều đem chôn đi. Về phần những chuyện chưa xảy ra, hà tất phải giả thiết, người làm như trời sắp sập xuống vậy, buồn lo vô cớ." Thiên Nhã nói
Tiêu Cửu Thành đương nhiên cũng biết chuyện này vết sẹo trong lòng Thiên Nhã, nếu Thiên Nhã cả đời cũng không nhớ đến vậy liền xem như qua, nhưng vạn nhất, Tiêu Cửu Thành chính là sợ vạn nhất. Bất quá nàng cũng không dám tiếp tục rối rắm việc này, sẽ chọc Thiên Nhã phản cảm, nàng cũng chỉ có thể áp xuống lo lắng trong lòng.
Văn Trúc nghe tiếng trò chuyện bên trong, tuy không nghe rõ nói cái gì nhưng biết là hai chủ tử đều tỉnh nền nàng không dám thúc giục nữa, chỉ đứng ở cửa đợi hồi lâu mới nghe Thiên Nhã kêu nàng vào phòng.
Văn Trúc bưng hai ly nước cùng hai nhánh dương liễu, Thuận tẩu chuẩn bị một chậu nước rửa mặt, cùng nhau vào trong.
Văn Trúc thấy Thái Hậu nương nương mềm mại tựa liễu, dựa vào tiểu thư nhà nàng, thân mật dị thường.
Thiên Nhã cầm lấy hai cành dương liễu, đem đem một nhánh đưa cho Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành sau khi tiếp nhận, liền hướng Thiên Nhã cười một cái, giống như phồn hoa nở rộ.
Thiên Nhã có chút biệt nữu nhìn về phía nơi khác, không nhìn Tiêu Cửu Thành, vì sợ hồn mình lại bị câu đi.
"Văn Trúc, chờ chút nữa đem đệm chăn toàn bộ đổi." Tiêu Cửu Thành thanh khiết hàm răng và súc miệng xong liền giao phó cho Văn Trúc.
"Vâng." Văn Trúc thập phần cung kính nói, nàng liếc mắt qua giường một cái, thập phần hỗn độn. Chăn đệm này tối qua nàng đã đổi qua vì Thái Hậu tới, hôm nay lại đổi, quả nhiên tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương thực không bình thường...
"Nương nương cùng tiểu thư muốn chuẩn bị đồ ăn sáng hay là cơm trưa?" Văn Trúc hỏi, hai người chưa ăn bữa sáng, cơm trưa đã nấu xong, hiện tại đã đến thời gian dùng cơm trưa.
"Đều đem lên đây đi." Tiêu Cửu Thành hiện giờ có thể so với Thiên Nhã còn giống chủ tử hơn.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành sai sử Văn Trúc thập phần tự nhiên, liền nhớ tới bộ dáng Tiêu Cửu Thành ở trong cung, nàng đột nhiên nhớ ra một vấn đề, Tiêu Cửu Thành hiện tại chỉ là tạm thời ở chỗ này, một ngày nào đó nàng ấy phải về trong cung, vậy mình làm sao bây giờ? Nghĩ đến đó, tâm tình Thiên Nhã không khỏi trầm xuống.
Tiêu Cửu Thành mãn tâm mãn nhãn* đều là Thiên Nhã, Thiên Nhã lông mày động một chút, nàng đều biết Thiên Nhã là cao hứng hay là không cao hứng, cho nên giờ phút này Thiên Nhã cảm xúc biến hóa, cũng không tránh được Tiêu Cửu Thành pháp nhãn.
*Mãn tâm mãn nhãn: cụm từ này ý chỉ một người yêu một người rất nhiều, dù là suy nghĩ hay ánh mắt đều chỉ chứa người mình yêu.
"Thiên Nhã làm sao vậy?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi.
"Ngươi chừng nào thì hồi cung?" Thiên Nhã giấu không được chuyện, trực tiếp hỏi ra.
Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đang lo lắng cái gì, trong hoàng cung chỉ có một ấu đế, nếu mình không hồi cung làm chủ đại cục, triều cục sớm hay muộn cũng sẽ không xong, mà Thiên Nhã chắc chắn sẽ không muốn cùng mình hồi cung.
"Thiên Nhã, ta tính toán xây một sơn trang tránh nóng phụ cận kinh thành, đến lúc đó ngươi cùng ta ở đó được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nói vậy, vừa có thể tránh cho Thiên Nhã lưu tại nơi thương tâm, chính mình cũng có thể khống chế triều cục, cũng coi như là một công đôi việc.
"Không đi." Thiên Nhã không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.