Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 57 - 2: Hạ (H)




Tiêu Cửu Thành trượt tay ra sau vuốt ve lưng Thiên Nhã, cũng giải khai dây yếm, cái yếm kia rất nhanh liền lỏng lẻo dán trước ngực Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành chỉ cần kéo nhẹ thì vùng đầy đặn mềm mại trắng nõn kia sẽ hoàn toàn bại lộ trước mắt Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành nhìn đến nơi đầy đặn mà bản thân thèm nhỏ dãi đã lâu, xinh đẹp như vậy, câu người như vậy, giờ phút này chính là dẫn dụ nàng vuốt ve cùng nhấm nháp. Thực tế, nàng đã không kịp chợ đợi lần nữa vuốt ve nơi cực đầy đặn mềm mại kia, xoa lấy ngực Thiên Nhã làm nó biến hình trong lòng bàn tay nàng, như nhào bột mì, đủ kiểu xoa lấy.

"Ừm..." Thiên Nhã nhịn không được rên khẽ một tiếng, bị Tiêu Cửu Thành xoa lấy ngực, rõ ràng bị Tiêu Cửu Thành xoa có chút đau nhưng là lại mang theo một cỗ tê dại, Thiên Nhã không biết mình đến cùng muốn Tiêu Cửu Thành tiếp tục hay là muốn Tiêu Cửu Thành dừng lại.

Tiêu Cửu Thành biết nơi đầy đặn mềm mại, ngạo nghễ ưỡn lên của Thiên Nhã có lực hấp dẫn lớn lao với mình, liền tựa như hài đồng đạt được đồ chơi tốt nhất, yêu thích không buông tay. Nàng dùng sức ép hai bên ngực Thiên Nhã lại, rất nhanh chỉ cách nhau một khe rãnh chật hẹp, mà hai nụ hoa chưa bao giờ gần đến vậy, Tiêu Cửu Thành thấy như hai viên anh đào chín muồi đang mời mình ngắt lấy cùng nhấm nháp.

Tiêu Cửu Thành đem mặt vùi sâu vào trước ngực Thiên Nhã, mềm mại như thế, thậm chí còn mang theo một cỗ nhũ hương, Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, nàng liền là chôn ở chỗ này cả một đời cũng không có gì không tốt.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành làm đủ thể loại đùa giỡn ngực mình, đặc biệt là thấy Tiêu Cửu Thành đem mặt vùi sâu vào khe ngực mình, ánh mắt si mê kia nhìn đắm đuổi, làm cho người ta thập phần thẹn thùng.
Tiêu Cửu Thành ngẩng đầu, lè lưỡi liếʍ ɭáρ nụ hoa đã sớm dựng đứng, nụ hoa ướŧ áŧ tựa hồ càng thêm mẫn cảm, như nấm mọc lên sau mưa, càng thêm đứng thẳng thậm chí sưng to lên. Tiêu Cửu Thành thấy mình như bị nghiện, nàng càng dùng sức ngậm lấy nhũ hoa Thiên Nhã, rồi nhẹ nhàng kéo kéo giống như muốn kéo cho dài ra.

Thiên Nhã là cảm thấy thân thể lại có một trận tê dại, đột nhiên trống rỗng, nàng rõ ràng cảm giác giữa chân của mình giống như càng ướt, nàng không biết vì cái gì giữa hai chân sẽ ẩm ướt, chỉ cảm thấy chuyện này làm người ta rất khó mở miệng, điều này khiến Thiên Nhã kẹp chăt hai chân mình hơn như sợ bại lộ. Nhưng ai mà biết, lúc nàng kẹp chặt hai chân giống như đè ép đến cái gì, giữa hai chân liền truyền đến một trận kɦoáı ƈảʍ tê dại làm Thiên Nhã không dám kẹp chặt nữa, nhưng thân thể đột nhiên có cảm giác trống rỗng làm cho nàng nhịn không được mà tiếp tục.
Tiêu Cửu Thành sủng hạnh xong Thiên Nhã ngực trái, liền đổi sáng ngực phải, tự như đế vương ấn sủng hậu cung, không nỡ vắng vẻ mỹ nhân nào, thay phiên nhau liếp láp, hút lấy nụ hoa Thiên Nhã.

Thiên Nhã chính là thích nghi tìиɦ ɖu͙ƈ sinh sôi trong thân thể, làm sao có thể để Tiêu Cửu Thành trêu chọc như vậy, Thiên Nhã cảm thấy thân thể thập phần khó nhịn. Thân thể sớm trải qua nhưng tâm trí Thiên Nhã lại không hoàn toàn không hiểu du͙ƈ vọиɠ là gì, nàng cũng không biết giải khai du͙ƈ vọиɠ của bản thân như thế nào, thậm chí nàng đối với cảm giác mãnh liệt này, thập phần luống cuống cùng mờ mịt bất an.

"Tiêu Cửu Thành... không muốn..." Thiên Nhã bất lực khẩn cầu gọi Tiêu Cửu Thành, đừng làm hành động tra tấn thân thể nàng nữa, cho dù nàng biết trong nội tâm nàng chưa chắc là thật muốn Tiêu Cửu Thành dừng lại.
"Thiên Nhã đừng cự tuyệt ta có được hay không, ngươi không biết ta đã yêu thích ngươi bao lâu, chờ đợi ngày này, giờ khắc này lại là bao lâu?" Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, nhẹ giọng hỏi, nhưng trong lời nói lại màng truyền đến một cỗ tình nghĩa nặng nề.

Thiên Nhã bị ánh mắt thâm tình của Tiêu Cửu Thành làm kinh sợ, giống như một một cơn lốc xoáy hướng nàng mà đến, cuốn lấy tâm nàng vào vòng trong vòng xoáy không đáy cùng Tiêu Cửu Thành, sau đó cùng một chỗ trầm luân.

Cảm giác được Thiên Nhã ngầm đồng ý, Tiêu Cửu Thành trong lòng vô cùng kích động, nàng ngồi trên đầu gối Thiên Nhã, tự giải khai dây lưng và xiêm y, mà bên trong ngay cả cái yếm cũng không mặc, không có vật gì.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nửa người trên xuân sắc hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt nàng, lập tức không khỏi mở to hai mắt.
Sau khi nửa người trên Tiêu Cửu Thành trần trụi, cũng đồng thời bỏ đi quần, trong quần đồng dạng không có mặc tiết khố.

Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành toàn thân trần trụi, đây là tư thái tinh tế như mảnh liễu, yếu đuối bên trong lại dẫn đến loại phong vận không nói nên lời, nhũ hoa mềm mại không lớn không nhỏ, hình dạng giảo thật đáng yêu, hai chân dài nhỏ, khu vực tam giác không tính nồng đậm giữa hai chân. Lần đầu tiên nhìn xem thân thể một cô gái khác một cách hoàn chỉnh làm Thiên Nhã xấu hổ đến không dám nhìn nhiều, lại nhịn không được muốn nhìn, nếu nàng quan sát đầy đủ cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện nơi rừng rậm của Tiêu Cửu Thành cũng ướŧ áŧ giống mình, đều là đầm nước tràn lan.

Sau khi Tiêu Cửu Thành đem bản thân mình cởi sạch, cũng đưa tay thoát đi quần Thiên Nhã, Thiên Nhã theo bản năng đè lại quần, không cho Tiêu Cửu Thành tiếp tục thoát, dù sao kia là nơi tư mật nhất của nàng, cũng là màn bảo vệ sau cùng, nàng vô cùng thẹn thùng. (Thẹn thùng quàiiii)
Thế nhưng lại ngăn cản không được Tiêu Cửu Thành quyết tâm, Thiên Nhã bên trong còn mặc tiết khố, Tiêu Cửu Thành đem Thiên Nhã quần và tiết khố cùng nhau cởi xuống, Thiên Nhã cũng xấu hổ khó mà tự xử, đưa tay che khuất khu vực tam giác giữa hai chân.

Chỗ đó chịu Thiên Nhã che khuất đối với Tiêu Cửu Thành mà nói là bộ vị thần bí nhất, cũng mê người nhất, nàng kéo hai tay Thiên Nhã, nhẹ nhàng vuốt lộng lấy vùng cỏ đen nhánh giữa hai chân Thiên Nhã, nàng nghe nói nơi đây càng rậm thì du͙ƈ vọиɠ càng mãnh liệt, cũng không biết là thật hay giả, bất quá mặc kệ là thật hay giả, nàng đều sẽ hảo hảo nghiệm chứng một phen.

Thiên Nhã giờ phút này xấu hổ đến mức không dám nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng kẹp chặt hai chân, như sợ Tiêu Cửu Thành phát hiện giữa hai chân nàng đang ẩm ướt, bí mật gần như bị lộ, thật ra nàng rõ ràng cảm giác được giữa hai chân tựa hồ càng ướt, chảy ra càng nhiều nước, thực sự chả thay đổi được gì.
"Thiên Nhã, đem chân mở ra có được hay không?" Tiêu Cửu Thành ở Thiên Nhã bên tai nhẹ nói.

"Không muốn!" Thiên Nhã kiên quyết không chịu.

Tiêu Cửu Thành cũng không cứng rắn cầu nàng, tay của nàng vuốt ve hai chân thon dài kẹp chặt của Thiên Nhã, Thiên Nhã thân thể đầy đặn lại tràn đầy năng lượng, nàng vuốt ve dọc theo đùi Thiên Nhã, cũng lần nữa ngậm lấy nụ hoa, đùa lấy hồi lâu sau, lần nữa hướng xuống, hôn lấy bụng dưới Thiên Nhã, thậm chí còn đảo quanh vùng vùng rốn.

Thân thể Thiên Nhã đã sớm khó nhịn vô cùng, lại không cách nào đạt được thỏa mãn, càng khó chịu thì giữa hai chân có chút ngứa, nàng ẩn ẩn biết muốn làm dịu cỗ tà hỏa kia thì phải mở hai chân ra, nhưng như thế thật quá khó xử.

"Thân thể khó chịu đúng không?" Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng hỏi, bản thân mình giờ phút này cực kỳ dục cầu bất mãn, nàng không tin Thiên Nhã bị mình đủ kiểu trêu chọc như vậy, sẽ không dục cầu bất mãn.
Thiên Nhã cắn răng gật đầu.

"Đem chân mở ra, sẽ không khó chịu nữa." Tiêu Cửu Thành ngữ khí dụ dỗ nói.

"Không muốn..." Thiên Nhã mặc dù không có kiên định như vừa rồi, nhưng vẫn lựa chọn cự tuyệt.

"Thiên Nhã có phải sợ hay không? Ta còn tưởng rằng Thiên Nhã không sợ trời không sợ đất, nguyên lai sẽ sợ xấu hổ." Tiêu Cửu Thành dùng phép khích tướng nói, phải biết Thiên Nhã xuất thân võ tướng chính là sĩ diện vô cùng.

"Nói đùa, ta làm sao lại sợ!" Thiên Nhã quả nhiên chịu không được, nghĩ thầm dù sao làm thì cũng đã làm, về phần Tiêu Cửu Thành dám cười nàng vì nơi kia chảy nước, nàng liền cùng Tiêu Cửu Thành trở mặt, nghĩ như vậy, Thiên Nhã vô cùng dứt khoát đem hai chân mở ra, còn bày tư thế ngươi tùy tiện đến, ta tuyệt đối không sợ.

Tiêu Cửu Thành thấy đạt được mục đích, không khỏi mỉm cười, nàng đem hai chân Thiên Nhã đặt trên vai mình, làm mông Thiên Nhã hơi nhấc lên, giờ phút này nàng có thể ngắm phong cảnh giữa hai chân Thiên Nhã không sót gì.
Thiên Nhã không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành sẽ dùng tư thế mắc cỡ như vậy, mà Tiêu Cửu Thành lại không chớp mắt nhìn chằm chằm giữa hai chân nàng, nghĩ đến bộ vị tư mật của mình chưa từng bại lộ, cứ như thế mở thật to rộng, nàng liền xấu hổ không dám nhìn Tiêu Cửu Thành, nhưng lại nhịn không được xem Tiêu Cửu Thành phản ứng, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Cửu Thành thập phần nóng rực và chuyên chú chứ không có chế giễu, điều này làm Thiên Nhã thở phào, nhưng vẫn cảm giác thực khó chịu.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã giữa hai chân giờ phút này đã ướt đẫm, tựa như đóa hoa nở rộ, chảy ra mật hoa dụ người nhất, nghĩ tới những thứ này đều là bởi vì chính mình, Tiêu Cửu Thành liền cảm thấy thật tự hào cùng kích động, không đủ, những này vĩnh viễn không đủ.

Tiêu Cửu Thành không thể kiềm chế mà đem môi của mình thϊếp lên giữa hai chân Thiên Nhã, không cách nào tưởng tượng bản thân mình rốt cục có thể làm chuyện thân mật như vầy với Thiên Nhã, mỗi lần cảm thấy hạnh phúc, Tiêu Cửu Thành đều có cảm giác không chân thật.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành vùi sâu vào giữa chân mình, cùng sử dụng đầu lưỡi liếm bộ vị tư mật nhất của mình, thậm chí còn nuốt lấy chất lỏng mà nàng tiết ra, đây quả thực là quá mới mẻ với nàng, dù sao nàng cũng xem qua có một bộ nữ nữ xuân cung đồ mà thôi, xem thì chỉ biết bất quá là dùng ngón tay tiến vào nơi đó của nữ tử, làm gì nghĩ đến loại chuyện này...

Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đường đường là Thái Hậu cao quý, lại vì mình làm chuyện hèn mọn như thế, Thiên Nhã thể xác lẫn tinh thần đều nhận một cỗ kích động trước nay chưa từng có, đặc biệt là bộ vị Tiêu Cửu Thành liếʍ ɭáρ thoải mái như vậy, thoải mái đến các lỗ chân lông cũng giãn ra.

Tiêu Cửu Thành cùng Lục Ngưng Tuyết kia sở học lý luận tri thức, có thể nói là có học sở dụng, làm như thế nào lấy lòng Thiên Nhã, nàng thuận buồm xuôi gió, cho dù lý luận cùng thực tiễn có chút khác biệt nhưng cũng không trở ngại nàng siêu trình độ phát huy. Nàng liếʍ ɭáρ lấy Thiên Nhã đài hoa, cảm giác đài hoa được nàng liếʍ ɭáρ càng thêm sưng đỏ cùng dựng đứng lên, cũng càng thêm mẫn cảm, mà giữa hai chân cũng càng ướŧ áŧ, dọc theo khe hở mà chảy xuống, cho đến khi thấm vào quần áo bị các nàng đặt dưới thân.
Thiên Nhã lúc này mới phát hiện, nguyên lai cảm giác xao động khó nhịu vừa rồi chỉ cần trìu mến như vậy, nàng liền thấy thân thể mình giống như mở ra, cảm giác thoải mái chồng chất xuất hiện, sau đó một cỗ thoái mái bén nhọn càn quét nàng, che mất nàng để nàng không nhịn được thở dốc, đồng thời phát ra âm thanh quyến rũ. Thiên Nhã đối với cảm giác thân thể như thế lạ lẫm nhưng lại thoái mái như vậy.

Nghe Thiên Nhã quyến rũ kêu thàng tiếng, bay giờ âm thanh Thiên Nhã đối với nàng mà nói là thứ êm tai nhất. Tiêu Cửu Thành cảm giác giờ phút này thật giống như mình tới, để cho người ta phấn khởi cùng kích động, lâu dài thì ngay cả nàng cũng ẩm ướt đến rối tinh rối mù, nành biết thân thể nàng cũng khát vọng Thiên Nhã, nàng đè xuống cỗ du͙ƈ vọиɠ ngày càng đói khát kia, bởi vì tất cả chỉ là mới bắt đầu, nàng muốn càng nhiều hơn nữa, nàng muốn Thiên Nhã chân chính thuộc về mình.
Tiêu Cửu Thành vừa lúc thân thể Thiên Nhã dịu xuống, ngón tay vuốt ve miệng hoa huyệt Thiên Nhã, bởi vì đủ ướŧ áŧ nên nới đó vừa ướt vừa trượt, Tiêu Cửu Thành thuận thế đâm vào một ngón tay, nhẹ nhàng ra vào mấy lần, cảm giác đủ trơn ướt cũng không có bất kỳ trở ngại nào, Tiêu Cửu Thành lại đẩy vào thêm một ngón tay, mở ra một vòng thăm dò mới.

"Ừm... A..." Theo Tiêu Cửu Thành ngón tay ra vào trừu sáp, cảm giác tê dại khiến Thiên Nhã không khắc chế được mà càng phát ra âm thanh quyến rũ, so với vừa rồi càng thêm khó nhịn, đặc biệt là ngẫu nhiên chạm đến nơi nào đó thì kɦoáı ƈảʍ lại mãnh liệt như vậy, âm thanh Thiên Nhã càng thêm xinh đẹp.

Tiêu Cửu Thành phát hiện, nàng dùng ngón tay mò lấy nơi nào đó, mà theo tốc độ ra vào càng nhanh, Thiên Nhã phát ra âm thanh quyến rũ càng kịch liệt, nàng giống như lĩnh ngộ được chân lý, tiếp tục không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ bộ vị đặc biệt mẫn cảm kia, mà phản ứng Thiên Nhã càng thêm khó nhịn.
Thiên Nhã vốn đã xinh đẹp mười phần, giờ phút này lại thêm diễm lệ, mỹ đến cực hạn, đến mức để Tiêu Cửu Thành không nhịn được muốn cấp cho nàng càng nhiều, nàng thích Thiên Nhã bởi vì mình mà nở rộ, như thế bất lực mà kiều mị, hết thảy đều là bản thân mình cấp cho.