Đợi hai ba ngày mà chưa thấy Tiêu Cửu Thành đến tìm mình, Thiên Nhã lại sinh khí, nguyên nhân sinh khí lần này so với lần trước rõ ràng hơn. Lần này nàng không sinh khí chính mình mà là giận dỗi Tiêu Cửu Thành, bất quá nàng không giống lần trước chịu đựng khát vọng muốn gặp Tiêu Cửu Thành, không đến năm ngày, ngay ngày thứ ba liền nhịn không được muốn đi Thanh Phong Quan.
"Văn Trúc, ta muốn đi Thanh Phong Quan." Thiên Nhã nói.
"Tiểu thư đi tìm Thái Hậu nương nương sao?" Văn Trúc cố ý hỏi.
"Ân." Thiên Nhã muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được, bởi vì nàng thật sự không tìm được lý do gì khác để đi Thanh Phong Quan.
"Tiểu thư cùng nương nương quan hệ cũng thật tốt." Văn Trúc cười nói.
"Ân." Thiên Nhã trả lời cho có lệ.
"Nghe nói gần đây Thanh Phong Quan muốn sửa chữa lại đạo quan, nghe nói là Thái Hậu yêu thích họa của Lục Ngưng Tuyết, thưởng cho Lục Ngưng Tuyết một số tiền lớn, Lục Ngưng Tuyết đều cấp Thanh Phong Quan, nói ra đều là nhờ phúc của nương nương." Văn Trúc nói Thanh Phong Quan bát quái. Ngày hôm qua Thanh Phong Quan cho người đem tiền thanh toán hết phần gạo thóc nợ tiểu thư. Hiện giờ Thanh Phong Quan xưa đâu bằng nay, được Thái Hậu nương nương coi trọng, có thể xem như là hàm ngư phiên thân*. Văn Trúc thầm nghĩ, tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương có tư tình, được nương nương yêu tha thiết thì cả đời này không cần phải lo lắng.
*Hàm ngư phiên thân: Nghĩa đen là cá muối chuyển mình, có nghĩa là từ cõi chết trở về, bình an vô sự, hoặc vận thế chuyển biến từ xấu thành tốt trong một khoảng giờ gian ngắn.
"Nga." Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành mua tất cả họa của Lục Ngưng Tuyết, cho nên đối với sự tình Văn Trúc kể, nàng cũng không có để ở trong lòng.
"Nhân chi gặp gỡ, may mắn gặp được một hai cái quý nhân, liền có biến hóa long trời lở đất." Văn Trúc cảm khái nói, Lục Ngưng Tuyết cùng Thanh Phong Quan là như vậy, nàng gặp tiểu thư cũng là như vậy, tiểu thư gặp Thái Hậu cũng không tầm thường.
Thiên Nhã chỉ là nghe, cũng không nói gì, nàng hiện tại một lòng đều bị Tiêu Cửu Thành chiếm đầy, chỉ muốn nhanh đi đến Thanh Phong Quan.
Thiên Nhã xuất thân võ tướng, thân thể cực hảo, vốn dĩ đi đường đã nhanh, mà vì sốt ruột nên nện bước càng gấp gáp.
Văn Trúc xuất thân nghèo khổ, ở nhà có việc nặng gì chưa làm, tính cách lại giỏi giang nên đi đường vố dĩ cũng rất nhanh nhưng lần này lại không theo kịp tiểu thư nhà nàng, phải vừa đi vừa chạy thì mới bắt kịp. Chỉ là đường đến Thanh Phong Quan, nói xa không xa, nói gần cũng không gần làm nàng có chút thở hổn hển
"Tiểu thư, ngươi chậm một chút đi, Thái Hậu nương nương ở Thanh Phong Quan, nhất thời cũng sẽ không đi." Văn Trúc làm Thiên Nhã đi chậm một chút.
"Ta mới không phải vội vã đi tìm nàng, là ngươi đi quá chậm." Thiên Nhã lập tức phủ nhận nói, lại có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
"Là ta đi chậm, tiểu thư thông cảm một chút." Văn Trúc nghĩ thầm, mình đi đường thì mười người hết chín người theo không kịp, chỗ nào chầm đâu, rõ rằng là tiểu thư gấp gáp muốn gặp nương nương.
"Ngươi lần sau chớ cùng ta ra ngoài." Thiên Nhã có chút bất mãn nói, bất quá vẫn là thả chậm bước chân, dù gì nàng cũng không cảm thấy bản thân đi nhanh, vẫn là do Văn Trúc đi chậm.
Tiêu Cửu Thành dự định buổi chiều sẽ đi tìm Thiên Nhã, nàng biết có thể Thiên Nhã đang chờ mình đến thăm, bất quá nàng muốn Thiên Nhã đợi mình tâm biến càng thêm vội vàng một ít, liền như tiểu biệt thắng tân hôn, dù sao tính cách Thiên Nhã biệt nữu* như vậy, thời điểm tình ý càng nồng đậm thì mới không biến xoay. Trước khi đến gặp Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành ở Thanh Phong Quan lại lần nữa đến tìm Lục Ngưng Tuyết, tiến hành nghiên cứu học thuật, bởi vì nàng đối với việc lần nữa ngủ lại nhà Thiên Nhã càng thêm mong chờ.
*Minh Dã dùng từ "biệt nữu" rất nhiều để diễn tả tính cách của Thiên Nhã, nó có nghĩa là khó chịu, khó tính, không được tự nhiên,... mà đại khái là chỉ tính cách trong ngoài bất nhất của Nhã bảo bảo, thích muốn chết mà còn làm eo. Những chương trước mình tùy hoàn cảnh mà sửa nhưng đều cảm thấy không quá hợp lý, nên sau này mình sẽ để nguyên văn vậy luôn nhé.
Đáng thương Lục Ngưng Tuyết cảm giác chính mình đều nhanh bị Tiêu Cửu Thành lột sạch, thường bị những vấn đề của Tiêu Cửu Thành làm cho đỏ mặt tía tai, hoặc là không biết giải đáp thế nào, hoặc là ấp úng ngượng ngùng giải đáp. Lục Ngưng Tuyết lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong, rõ ràng một nữ tữ nhìn văn nhã nội liễm, lại càn rỡ lớn mật hơn bất cứ người nào nàng từng gặp.
Tiêu Cửu Thành là quý nhân mà nữ quan trong đạo quan đều biết, cho nên cũng được chú ý.
Thiên Nhã đếnThanh Phong Quan, lập tức đến gian phòng của mình trước đây tìm Tiêu Cửu Thành, chỉ là Tiêu Cửu Thành không ở trong phòng, vì thế Văn Trúc liền hỏi nữ quan trên đường hành tung của Tiêu Cửu Thành.
"Nữ quý nhân kia mấy ngày nay đều ở trong phòng Lục Ngưng Tuyết, hai người quan hệ thập phần thân mật, không thấy ra khỏi phòng, cũng không biết ở trong đó làm cái gì." Nữ quan này vốn dĩ là muốn xuống núi, chỉ là những ngày gần đây Thanh Phong Quan tốt lên không ít, lại không nỡ, cũng phần nào hy vọng có thể cùng nữ quý nhân giao hảo, có một số tiền lớn rồi xuống núi, nhưng dường như nàng chỉ biết đến họa của Lục Ngưng Tuyết, nên chỉ đành đỏ mắt mà thôi.
Văn Trúc vừa nghe xong thấy không tốt lắm, nghĩ thầm, Thái Hậu nương nương nếu thích nữ sắc, khó đảm bảo nương nương chỉ thích một mình tiểu thư, dù sao lấy nương nương quyền thế và thủ đoạn, muốn dạng nữ nhân nào mà không có. Tiểu thư lớn lên đẹp mắt, luận mỹ mạo thì tiểu thư nhà nàng nhận số hai không ai dám nói thứ nhất, nhưng tính tình có chút không quá tốt, biệt nữu cao ngạo còn không đủ ôn như. Còn Thái Hậu nương nương có phải người phong lưu hoa tâm hay không, Văn Trúc cũng không dám xác định. Hơn nữa, Lục Ngưng Tuyết cũng không kém, vẽ tranh lại không tồi, ít nhất tài hoa có thể làm nương nương thưởng thức, tính cách thì mềm mại, không gai góc, Văn Trúc không thể không vì sự sủng ái của tiểu thư nhà mình mà lo lắng. Văn Trúc lo lắng nhìn về phía tiểu thư, tiểu thư sắc mặt kém đến cả Văn Trúc cũng run sợ.
Tiêu Cửu Thành thích nữ sắc, Lục Ngưng Tuyết cũng như thế, nếu không sẽ không họa những thứ kia, như vậy hai cái nữ nhân giống nhau ở chung một phòng vài ngày liền như trai đơn gái chiếc chung sống cùng nhau cả đời, muốn người khác không suy nghĩ bậy bạ cũng khó, ít nhất Thiên Nhã ghen tị, giờ phút này trái tim ghen ghét như một khối sắt nung đỏ trong lửa lớn hừng hực, tùy tiện đặt vào chỗ nào cũng sẽ để lại một cái lỗ lớn.
Cũng trách vận khí Tiểu Cửu Thành không tốt, đang muốn rời khỏi phòng Lục Ngưng Tuyết. Lục Ngưng Tuyết thấy Tiêu Cửu Thành phải đi thì như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa cảm xúc còn đặt hết lên mặt. Tiêu Cửu Thành thấy dáng vẻ này của Lục Ngưng Tuyết, đặc biệt tiễn mình đi như tiễn ôn thần liền cảm thấy buồn cười, Lục Ngưng Tuyết này bên trong thập phần muộn tao, mặt ngoài lại hoàn toàn tương phản, thập phần thanh thuần, da mặt mỏng làm nàng không nhịn được muốn trêu đùa một phen, cho nên nàng bước lên trước trêu đùa nàng ta. Lục Ngưng Tuyết bị lời nói của Tiêu Cửu Thành làm lần nữa mặt mày đỏ bừng, da nàng vốn trắng nõn càng thêm rõ ràng, nhìn thập phần thẹn thùng.
Thiên Nhã từ xa thấy một màn như vậy, giống như Tiêu Cửu Thành phong lưu thành tánh đùa giỡn Lục Ngưng tuyết, Lục Ngưng Tuyết bị đùa giỡn vẻ mặt thẹn thùng. Nghĩ đến bản thân chờ Tiêu Cửu Thành nhiều ngày như vậy, mà Tiêu Cửu Thành không tới còn trốn trong phòng đùa giỡn nữ nhân khác, cùng nữ nhân khác tốt hơn. Tâm Thiên Nhã giờ phút này ghen ghét đến hoàn toàn thay đổi, Thiên Nhã cảm thấy mình bị Tiêu Cửu Thành đùa giỡn, ghen ghét cũng phẫn nộ lẫn vào nhau làm nàng muốn đem đôi cẩu nữ nữ kia xé thành mảnh nhỏ.
Tiêu Cửu Thành đột nhiên cảm giác được một cỗ mạc danh hàn ý, nàng xoay người thì thấy Thiên Nhã, ghen ghét kia như vạn tiễn muốn xuyên thủng tầm mắt mình, thầm nghĩ không ổn, Thiên Nhã không phải là hiểu lầm đi, nghĩ đến màn trêu đùa Lục Ngưng Tuyết vừa rồi bị Thiên Nhã thấy hết, liền cảm thấy da đầu tê dại, Tiêu Cửu Thành cảm thấy hối hận như tự khiêng đá nện chân mình. Nàng đã vô pháp tưởng tượng Thiên Nhã sẽ có phản ứng gì, chỉ cảm thấy thập phần bất an, nóng lòng trấn an cảm xúc của Thiên Nhã.