Bị động chờ đợi như vậy thật sự dày vò, Tiêu Cửu Thành cảm thấy không nhất định phải đợi Thiên Nhã tới gõ cửa, miễn là Thiên Nhã đến thì đối với nàng cũng đã đủ rồi, vì thế Tiếu Cửu Thành dự định đổi bị động thành chủ động. Nàng đứng dậy, chủ động đi mở cửa.
Thiên Nhã thấy cửa đột nhiên mở ra, theo bản năng muốn muốn tránh đi, chỉ là phụ cận thật sự không có chỗ nào để tránh, chỉ có thể ngạnh sinh đối đầu nhìn qua Tiêu Cửu Thành, trong lòng hảo không được tự nhiên. Nhìn bộ dáng Tiêu Cửu Thành khi thấy mình vừa mừng vừa sợ, làm trong lòng Thiên Nhã lập tức thoải mái rất nhiều.
Tiêu Cửu Thành tuy rằng vừa rồi đã tiêu hóa kinh hỉ vì Thiên Nhã đến, nhưng cũng vì chưa tiêu hóa xong mà giờ phút này dáng vẻ như cũ thập phần kinh hỉ, nàng tự nhiên cũng muốn cho Thiên Nhã biết, nàng ấy đến đối với bản thân là cỡ nào cao hứng. Bất quá thời điểm Thiên Nhã nhìn đến mình, biểu tình không được tự nhiên không nói, liền thân thể cũng có chút ngượng ngùng, không giống như ngày thường Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, nguyên lai khi Thiên Nhã động tình cũng có tư thái tiểu nữ nhi.
"Thiên Nhã!" Tiêu Cửu Thành lập tức dùng thanh âm kinh hỉ kêu Thiên Nhã khuê danh, sau đó bước nhanh đi đến Thiên Nhã.
"Ân." Thiên Nhã ra vẻ thanh đạm đáp lại nói
"Ngươi như thế nào đột nhiên tới, chính là tới tìm ta sao?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí giấu không được vui sướng, vui vẻ nói.
"Ta mới không phải cố ý tới tìm ngươi, là Văn Trúc cùng nhóm nữ quan tại Thanh Phong Quan quan hệ cực hảo, muốn trở về thăm, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, nên liền theo tới, thuận tiện đến xem Lục Ngưng Tuyết họa." Thiên Nhã đem nồi vứt cho Văn Trúc không nói, đồng thời kéo Lục Ngưng Tuyết đương lấy cớ, dù sao chính là không thừa nhận bản thân tới tìm Tiêu Cửu Thành.
"Tranh của Tử Hư tiên sinh xác thật cực hảo, ta đã mua tất cả và đặt ở trong phòng, ngươi tiến vào nhìn xem." Tiêu Cửu Thành nơi nào không biết Thiên Nhã không tự nhiên, đối với Thiên Nhã khẩu tựa tâm phi, Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không thèm để ý, tay rất nhiệt tình đi kéo cổ tay Thiên Nhã, thỉnh Thiên Nhã đi vào phòng.
Tiêu Cửu Thành lần này nhiệt tình lại thức thời, lập tức liền hóa giải nội tâm thẹn thùng của Thiên Nhã khi tới tìm mình. Thiên Nhã cũng thuận nước đẩy thuyền đi theo Tiêu Cửu Thành nhập phòng. Bước vào phòng mình từng ở mà hiện tại là Tiêu Cửu Thành, cảm giác này giống như các nàng cùng nhau trụ, luôn cảm thấy ái muội không nói rõ, làm trong lòng Thiên Nhã có lạo mạc danh kích động.
Vào phòng, Thiên Nhã quả nhiên thấy được trong phòng có rất nhiều tranh cuộn, còn có một ít tập tranh, kia kệ sách nho nhỏ, toàn bộ chứa đầy không nói, trên bàn còn có một hai bản tập tranh cùng hai ba quyển tranh cuộn, xem ra, xác thật đem họa của Lục Ngưng Tuyết mua hết.
"Thiên Nhã mau đến nhìn xem." Tiêu Cửu Thành ngữ khí hưng phấn, giống như tiểu hài tử hiến vật quý, lấy vài cuộn tranh trên kệ sách xuống, thậm chí còn thập phần cố ý pha trộn một bộ xuân cung đồ nhỏ ở bên dưới.
Thiên Nhã không khách khí mở tranh cuộn ra, nghiêm túc nghiên cứu từng bộ một.
Tiêu Cửu Thành tự nhiên tràn đầy phấn khởi cùng Thiên Nhã thảo luận chỗ xảo diệu tinh túy ở mỗi bức họa, rất hưng phấn như gặp được tri âm.
Thiên Nhã đã mở vài phúc tranh cuộn, đến lúc Thiên Nhã mở ra họa trục thứ tư thì một mộ nữ nữ xuân cung đồ bày ra trước mắt nàng, làm nàng sợ ngây người. Thiên Nhã trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Ngưng Tuyết vậy mà cũng cầm loại họa này cho Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nhanh chóng đoạt lấy cuộn tranh trong tay Thiên Nhã, trên mặt đỏ bừng khó xử, một bộ không dám nhìn Thiên Nhã tư thái. Tiêu Cửu Thành biết mình đi bước cờ này quả thật lớn mật cùng càn rỡ, cùng thật làm cho người có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại càng mong đợi phản ứng của Thiên Nhã để phỏng đoán tâm tư Thiên Nhã.
Thiên Nhã tự nhiên cũng đang quan sát Tiêu Cửu Thành phản ứng, từ dáng vẻ đỏ mặt của Tiêu Cửu Thàn, liền biết Tiêu Cửu Thành trước đó đã xem qua nữ nữ xuân cung đồ này, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành cũng xem qua, Thiên Nhã nội tâm liền thập phần vi diệu, cũng không biết thời điểm Tiêu Cửu Thành xem mấy cái này thì trong lòng sẽ nghĩ gì.
Bất quá dưới tình cảnh này, da mặt mỏng Thiên Nhã cũng không biết nói cái gì để hóa giải xẩu hổ.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã rõ ràng còn xấu hổ hơn mình, nàng là giả xấu hổ, còn Thiên Nhã là thật sự, nghĩ thầm nếu là đổi lại, không biết Thiên Nhã sẽ xấu hổ thành cái dạng gì.
"Ta đem họa của Tử Hư tiên sinh toàn mua, không nghĩ tới bên trong vậy mà pha tập rất nhiều nữ nữ xuân cung đồ..." Tiêu Cửu Thành giải thích nói, lại lần nữa đem nồi vứt cho Lục Ngưng Tuyết.
Thiên Nhã đương nhiên biết họa này Lục Ngưng Tuyết đưa, ngày đó nàng còn tưởng rằng Lục Ngưng Tuyết là không cẩn thận xen lẫn, chính là hôm nay thấy nàng cũng cấp Tiêu Cửu Thành những tập nữ nữ xuân cung đồ này, nghĩ thầm vậy không phải không cẩn thận, mà là cố ý đưa, không nghĩ tới nhìn Lục Ngưng Tuyết thẹn thùng trúc trắc lại là người như vậy. Bất quá Thiên Nhã nghĩ lại, Lục Ngưng Tuyết nếu có thể họa ra những đồ này, thì cũng có thể làm chuyện như vậy.
Đáng thương Tử Hư tiên sinh, nào biết đâu rằng hình tượng của mình trong lòng Thiên Nhã, đã là một lời khó nói hết.
"Ta nghĩ Tử Hư tiên sinh, hẳn là cũng là yêu thích nữ sắc." Tiêu Cửu Thành sau khi đem nồi vứt cho Lục Ngưng Tuyết, còn không quên tiếp tục bát quái Lục Ngưng Tuyết.
"Nga..." Thiên Nhã mới không có hứng thú đối với việc Tử Hư tiên sinh có thích nữ sắc hay không. Nàng chỉ là chú ý lúc Tiêu Cửu Thành nói tới Lục Ngưng Tuyết, dùng từ "cũng", đây chẳng phải là Tiêu Cửu Thành hiện tại thừa nhận chính mình thích nữ sắc sao. Nhận thức điều này, trong lòng Thiên Nhã có chút mừng thầm, trải qua mấy ngày tưởng niệm Tiêu Cửu Thành, nàng cũng không thể không thừa nhận chính mình cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, nói không chừng cũng là thích nữ sắc. Bản thân biến thành như vậy, Thiên Nhã vẫn cảm thấy là do Tiêu Cửu Thành hại, Tiêu Cửu Thành rõ ràng ngay từ đầu đã thích nữ sắc, nếu không khi mình tỉnh lại đã không lừa gạt mình, nói không chừng mỗi bước đều là Tiêu Cửu Thành cạm bẫy. Thiên Nhã càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn. Không thể không nói, càng biết rõ Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cũng càng ngày càng thông minh. Mặc dù hiện tại Thiên Nhã có chút bực Tiêu Cửu Thành, nhưng cũng không phải đặc biệt tức giận nàng ấy.
"Thiên Nhã còn muốn tiếp tục xem sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, tiếp tục ý tứ, tự nhiên bao gồm tiếp tục xem Tử Hư tiên sinh sở hữu họa, bao gồm nữ nữ xuân cung đồ.
"Không được." Thiên Nhã mặt mỏng, nơi nào còn muốn tiếp tục xem, tự nhiên cự tuyệt.
"Thiên Nhã không thích nhìn đến cái loại này... Họa sao? Tuy rằng mắc cỡ, nhưng họa cũng rất khá." Tiêu Cửu Thành thập phần công đạo bình luận.
"Nữ tử xem những thứ này, tóm lại không tốt..." Thiên Nhã linh hồn vẫn là thiếu nữ, vẫn còn thẹn thùng cùng bảo thủ, vì thế luôn cảm thấy nữ tử đàm luận loại chuyện này là thập phần không ổn.
"Cũng khó trách Thiên Nhã thẹn thùng, rốt cuộc Thiên Nhã chỉ nhớ rõ những chuyện trước năm mười bảy tuổi, vẫn còn như thiếu nữ và đơn thuần như xử nữ, kỳ thực chúng ta đến độ tuồi này, sớm đã đến niên kỷ hiểu rõ ham muốn của bản thân." Cửu Thành cười nói, ngữ khí vẫn như bình thường.
Thiên Nhã nghe vậy sắc mặt đỏ lên, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành như vậy có chút không biết xấu hổ, vậy mà có thể tùy ý cũng mình đàm luận sự tình xấu hổ như vậy, cũng không biết có phải các nàng đã qua tuổi gả chồng hay tất cả nữ nhân đều thế, dù sao nàng mấy đi hơn mười năm ký ức, cho nên cũng không rõ phải chăng dân phong đã hào phóng đến mức độ này.
"Đừng nói nữa!" Thiên Nhã xấu hổ đến không muốn tiếp tục cái đề tài này, tổng cảm thấy Tiêu Cửu Thành nhìn thì lịch sự văn nhã, khí chất thanh nhã, kỳ thật thập phần phong tao, làm nàng có chút chống đỡ không được.
Tiêu Cửu Thành suy nghĩ, ở trên phương diện này, Thiên Nhã một chút đều không giống xuất thân võ tướng, nàng nhớ rõ Độc Cô Thành chính là thập phần háo sắc, nạp không ít mỹ thϊếp, dáng người đều là trước lồi sau cong, sinh rất nhiều nữ nhi, nhưng không có bao nhiêu nhi tử.