Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 21




Nếu như Thiên Nhã tính cách tốt một chút, nàng đại khái sẽ đi vào đình nghỉ mát, chí ít hẳn là tò mò về thân phận Tiêu Cảnh Tịch, nhưng là bởi vì cảm giác Tiêu Cửu Thành đem mình cùng Tiêu Cảnh Tịch coi như tương đương, điều này khiến Thiên Nhã đối với người đột nhiên xuất hiện kia, không biết là ai, cũng không có quá lớn du͙ƈ vọиɠ muốn biết.

Thiên Nhã không muốn quen biết Tiêu Cảnh Tịch, nhưng Tiêu Cảnh Tịch lại đối Thiên Nhã hết sức tò mò, Tiêu Cảnh Tịch càng nhìn Thiên Nhã càng cảm thấy người trước mắt giống Độc Cô Thiên Nhã, thần vận ở giữa mặt mày, kia cỗ kiêu ngạo lại không ai bì nổi, thật là càng xem càng giống. Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy mỗi cá nhân trên người đều có một loại ý vị thuộc về mình, loại ý vị kia của Độc Cô Thiên Nhã lại càng đặc biệt, cùng nữ tử bình thường không giống nhau, bất quá Tiêu Cảnh Tịch thử quan sát kĩ Thiên Nhã, vẫn là có thể cảm giác được cùng Độc Cô Thiên Nhã có một chút cảm giác khác biệt, nhưng là bất đồng chỗ nào, Tiêu Cảnh Tịch lại không nói ra được.
"Càng xem càng cảm thấy nàng giống Độc Cô Thiên Nhã, khó có thể tưởng tượng được thế gian này lại có người giống người như thế, ngay cả ý vị cũng giống, bất quá cảm giác còn tựa hồ thiếu một chút cái gì, nhưng thế gian này đã tìm không thấy còn có người có thể tương tự vậy." Tiêu Cảnh Tịch quan sát tỉ mỉ Thiên Nhã rồi cảm thán nói với Tiêu Cửu Thành.

"Thế gian này vốn không thiếu cái lạ, nếu không có, dùng cái gì lấy làm vật quý đây?" Tiêu Cửu Thành xem thường nói, nội tâm lại đối tỷ tỷ tinh tế tỉ mỉ mười phần bội phục, tỷ tỷ có thể cảm giác được khác biệt nhỏ xíu kia, vừa vặn là Thiên Nhã mất đi vài chục năm ký ức, vừa bị mất ký ức vừa mất đi dấu vết của thời gian. Đem Thiên Nhã chưa tới ba mươi bốn tuổi so với Thiên Nhã mười bảy tuổi, khoảng cách không dài, nhưng phàm là trải qua, tất lưu lại vết tích. Thiên Nhã thậm chí bị mất ký ức đã từng làm qua hoàng hậu, chân chính dưới một người trên vạn người, khí thế chưởng quảng lục cung, đó là điều mà chỉ có người chân chính trải qua cảm giác lúc đó mới có, nữ tử bình thường chưa tại vị tại vị trí cao ngất đó, không thể có khí chất đó, mà Thiên Nhã chưa từng trải qua những cái kia tất có khác biệt, hiện tại Thiên Nhã liền ném loại mẫu nghi thiên hạ ngày trước đi, cảm giác ngạo mạn lại càng lớn. Thiên Nhã mười bảy tuổi khó mà tiếp cận, ba mươi bốn tuổi Thiên Nhã kỳ thật càng khó tiếp cận.
Thiên Nhã mười bảy tuổi kiêu căng, không biết trời cao đất rộng, gả cho Lý Quân Hạo về sau, đại khái cũng đã từng hạnh phúc qua, chỉ là về sau thời gian dần trôi qua liền phát hiện, thế giới này không phải tốt đẹp như nàng vẫn nghĩ, kiêu ngạo của nàng lần lượt bị phá hủy, tựa như lần lượt bẻ gãy xúc giác, mỗi một lần, đều là máu mủ đầm đìa, nhưng nàng không giống người khác, bẻ gãy liền thu liễm, kiêu ngạo của nàng lại một lần nữa mọc ra, sau đó lại lần lượt bị hiện thực bẻ gãy, ủy khuất cầu toàn như thế còn đổi lấy đối đãi tàn nhẫn của Lý Quân Hạo. Mỗi lần nhớ tới Thiên Nhã phát điên trong lãnh cung, trong lòng Tiêu Cửu Thành đều cảm thấy đau như bị dao cứa.( má đọc tức thằng Hạo ghê )

Có đôi khi Tiêu Cửu Thành rất mâu thuẫn, nàng cũng sẽ cảm thấy tiếc hận, dù sao Thiên Nhã ba mươi bốn tuổi biến mất, đó mới thật sự là Thiên Nhã hoàn chỉnh, nhưng mà may mắn Thiên Nhã lại mất đi những ký ức kia, coi như có một ngày mình sẽ nói với nàng hết thảy, nhưng chỉ cần nàng chưa có nhớ lại những chuyện đã trải qua, nàng sẽ không giống trước đó thống khổ như vậy, cũng sẽ không giống quá khứ đến chết cũng cừu hận mình. Cái loại cảm giác này, rất vi diệu.
"Ngươi không gọi nàng tới để tỷ tỷ nhận biết một phen sao?" Tiêu Cảnh Tịch hiển nhiên đối với nữ tử rất giống Độc Cô Thiên Nhã hết sức tò mò.

"Người ở hoàn cảnh xa lạ gặp nhau, tóm lại có chút không quen, chờ thêm một khoảng thời gian, ta sẽ giới thiệu cho tỷ tỷ." Tiêu Cửu Thành từ chối, Thiên Nhã ngày sau tất nhiên phải có thân phận mới, nàng định quyết xong thân phận mới của Thiên Nhã, mới để cho nàng cùng mình tiếp xúc với người bên ngoài.

"Chưa hề gặp ngươi thận trọng như vậy mà che chở một người, chẳng lẽ ngươi còn sợ tỷ tỷ hù đến nàng sao?" Tiêu Cảnh Tịch ngàn vạn lần không nghĩ tới, một người rất giống Độc Cô Thiên Nhã, phân lượng ở trong lòng Tiêu Cửu Thành nặng như vậy. Cẩn thận từng li từng tí che chở một ngoại nhân như thế, rất có thể vượt qua tình tỷ muội, Tiêu Cảnh Tịch cũng cảm thấy có một chút tư vị không giống. Sau lại cảm thấy không thích hợp, người này vừa mới vào cung, làm sao có thể được Cửu Thành yêu thích nhiều như thế, đó chính là Cửu Thành đối Độc Cô Thiên Nhã dời tình.
Tiêu Cửu Thành chỉ cười cưởi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Ngươi đối nàng yêu thích, là từ trên thân Độc Cô Thiên Nhã dời tình mà đến?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.

Tiêu Cửu Thành gật đầu, nàng chỉ không có nói cho tỷ tỷ biết, người kia chính là Thiên Nhã, linh hồn là Thiên Nhã mười bảy tuổi, thân thể là Thiên Nhã ba mươi bốn tuổi.

"Quả là thế, vậy ngươi đối Độc Cô Thiên Nhã cảm mến bao lâu?" Phải biết nàng luôn luôn cảm thấy Cửu Thành lạnh tình, Tiêu Cảnh Tịch suy nghĩ tỉ mỉ, liền cảm thấy mười phần kinh hãi, một vật thay thế cũng có thể để Cửu Thành bực này coi trọng, vậy tình cảm Cửu Thành đối Độc Cô Thiên Nhã thì còn đến đâu, Tiêu Cảnh Tịch càng nghĩ cảng thấy kinh khủng.

"Ta chẳng biết lúc nào cảm mến, chỉ là nhớ kĩ dáng vẻ lúc nàng lần đầu tới Tiêu phủ chúng ta, tâm tự hỏi làm sao có thể có nữ hài tử xinh đẹp như thế, ngay cả hôm đó nàng mặc y phục dạng gì, ta đều nhớ tinh tường. Khi đó trong lòng liền sinh ra du͙ƈ vọиɠ muốn thân cận nàng, chỉ là hôm đó nàng đẩy ta ra, cũng không để ý đến ta. Ta qua rất nhiều năm nhớ lại, đều cảm thấy không vui. Ta liền nghĩ, nếu có một ngày ta cùng nàng giao hảo, ta nhất định phải đem ủy khuất ngày đó nói ra cho nàng, mặc dù cũng không biết làm như vậy có ý nghĩa gì. Thậm chí không tiếc gả cho Lý Quân Hạo làm thϊếp, nào biết, nàng ghen tị như vậy, không chỉ không thể cùng nàng giao hảo, lại càng làm cho nàng chán ghét ta." Tiêu Cửu Thành thường nghĩ, bản thân mình luôn thông tuệ, nhưng là đối với tâm ý mình lại thông suốt quá muộn, nếu sớm biết tâm tư của mình hơn một chút, nàng đại khái sẽ biết mình muốn làm gì sớm hơn. Bản thân ở bên trong sẽ không hồn độn* nhiều năm như vậy, mờ mịt không biết làm sao, cho nên cái gì cũng không cứu vãn nổi.
*Hồn độn: lẫn lộn, không có trật tự

Ngữ khí tuy bình thản, nhưng Tiêu Cảnh Tịch lại có thể cảm nhận được nỗi cô đơn cùng thất lạc kia.

"Nhưng là nàng cuối cùng cũng không phải Độc Cô Thiên Nhã." Tiêu Cảnh Tịch không thể không nhắc nhở, Nguyên lai tưởng rằng Cửu Thành lý trí tỉnh táo nhất, thông minh đến siêu trần thoát tục, bây giờ xem ra, Cửu Thành mới là người tình thâm nhất trong ba tỷ muội. Có đôi khi nặng tình, chưa chắc là chuyện tốt.

"Nhưng là cực kỳ giống nàng." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, ánh mắt thâm thúy nhưng tràn ngập mềm mại.

Tiêu Cảnh Tịch nhìn ánh mắt Tiêu Cửu Thành, lại nhìn một chút Thiên Nhã phía ngoài, xác thực cực kỳ giống Độc Cô thiên Nhã, trong nháy mắt đó nàng cảm thấy Cửu Thành dường như đã toàn tâm toàn ý yêu Độc Cô Thiên Nhã, yêu nữ tử phía ngoài kia. Giờ phút này Tiêu Cảnh Tịch tâm tình hết sức phức tạp, có chút vì Tiêu Cửu Thành vui vẻ, lại có chút bận tâm.
"Làm sao ta lại có cảm giác, ngươi có nàng rồi, về sau liền không cần người tỷ tỷ này thỉnh thoảng vào cung giúp ngươi." Tiêu Cảnh Tịch ghen tị nói.

"Ngươi là tỷ tỷ ta, nàng là nàng, sao có thể giống nhau được?" Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.

Nói đến tỷ tỷ, Tiêu Cảnh Tịch đột nhiên nghĩ tới nhị muội, đồng dạng cùng Cửu Thành là tỷ muội, nhưng Cửu Thành lại không thân cận cùng yêu thích, lại nghĩ tới nhị muội cùng Độc Cô Thiên Nhã quan hệ cực kém, bây giờ biết Cửu Thành đối Độc Cô Thiên Nhã có tâm tư như vậy, nàng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

"Ngươi từ nhỏ đối Nghệ Tuyền không giống như đối với ta thân cận như vậy, thậm chí phớt lờ tình cảm của nàng ta và phái hai vợ chồng ấy đến Lĩnh Nam, là bởi vì Độc Cô Thiên Nhã?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.

"Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, lòng người cũng là như thế, tỷ tỷ đối với ta không phải cũng gần hơn so với nhị tỷ một chút sao?" Nếu là thừa nhận bản thân mình vì Thiên Nhã đem vợ chồng nhị tỷ đưa đến Lĩnh Nam, sẽ để cho tỷ tỷ đoán được tâm tư của mình, cho nên Tiêu Cửu Thành dứt khoát không thừa nhận.
-------vạch ngăn cách-------

thật sự xin lỗi vì chậm trễ ạ, nhma h vào học r nên mình cũng bận học tùm lum, có j các bạn thông cảm cho mình với ạ.