Tiêu Cảnh Tịch thường xuyên vào cung đến bồi Tiêu Cửu Thành, lúc đầu mỗi mười ngày Tiêu Cửu Thành đều sẽ triệu kiến Tiêu Cảnh Tịch một lần, dần dà liền tạo thành lệ cũ, cho nên ngày sau Tiêu Cửu Thành không chủ động triệu kiến Tiêu Cảnh Tịch, Tiêu Cảnh Tịch cũng sẽ tự động vào cung. Hôm nay vừa vặn cũng chính là thời gian Tiêu Cảnh Tịch vào cung, Tiêu Cửu Thành mãi đắm chìm trong sự vui sướng khi Thiên Nhã tỉnh lại, một trái tim này cũng là một mực treo trên thân Thiên Nhã, hoàn toàn quên đi hôm nay là ngày tỷ tỷ nhà nàng vào cung bồi cuộc sống của nàng.
Tiêu Cảnh Tịch đi vào Cửu Thành cung, cung nhân lại bẩm báo, Tiêu Cửu Thành ở ngự hoa viên tản bộ. Tiêu Cảnh Tịch buồn bực, ngày thường chính muội muội này đều ít vận động, không ra ngoài, không cần thiết, căn bản liền sẽ không rời khỏi Cửu Thành cung, chính mình tự đi cung điện của nhi tử đều cực kì ít, bình thường đều để cháu trai mình là hoàng đế đi Cửu Thành cung gặp nàng. Chủ động đi ngự hoa viên tản bộ như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Rõ ràng là quyền khuynh thiên hạ Thái hậu, nhưng là nhìn rất giống ni cô, ngay cả mình đều nhìn không được, trước đó, nàng nghe theo phu quân đề nghị, nói với Tiêu Cửu Thành nàng là Thái hậu cao quý quyền khuynh triều chính, không cần thiết vì Lý Quân Hạo mà những năm tới thủ thân, để cho bản thân kiếm giúp Tiêu Cửu Thành hai tên trai trẻ tuấn mỹ lại to cao khỏe mạnh.
"Tỷ tỷ nói như vậy là ý gì?" Tiêu Cửu Thành kinh ngạc nhìn sắc mặt có chút lúng túng của tỷ tỷ, lại nhìn một mặt như ngọc có khí sắc trở lại, nhưng cũng không thiếu khí dương của nam tử, trong lòng đã đoán được đại khái, nếu là mình vui thích nam sắc, lại không có người bên cạnh, tỷ tỷ đưa tới lễ vật, nàng đại khái sẽ thích. Chỉ là bản thân hết lần này tới lần khác biểu hiện thích nữ sắc, lại hết lần này tới lần khác hữu tâm duyệt người, tỷ tỷ lại "tri kỷ" tiến hành như vậy, liền lộ ra dư thừa. Đương nhiên, tỷ tỷ hiền lương thục đức nhà nàng, chắc chắn nghĩ không ra chuyện như vậy, tất nhiên là tỷ phu của nàng nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như vậy.
"ngươi bất quá ngoài ba mươi, vẫn trẻ đẹp, còn là gả cho đế vương, tất nhiên cũng có thể tái giá, ngươi tóm lại là tuổi trẻ..." Tiêu Cảnh Tịch nói xong, khuôn mặt đều đỏ bừng lên, dù sao nàng thấy nữ tử danh tiết mười phần trọng yếu, năm đó thời điểm nàng tái giá, còn không nguyện ý tái giá tiểu thúc tử Lý Tu, vẫn là Cửu Thành thuyết phục chính mình. Bây giờ bản thân mình lấy Lý Tu, Lý Tu đối đãi nàng vô cùng tốt, để nàng trôi qua không có nửa điểm ủy khuất, cho nên nàng cũng là nghĩ thông rồi, danh tiết trọng yếu đến đâu, còn không bằng tìm nam tử có thể che chở yêu thương.
Tiêu Cửu Thành chưa vội trả lời, cười như không cười nhìn tỷ tỷ nàng.
"Năm đó ngươi cũng khuyên ta tái giá..." Tiêu Cảnh Tịch bị nhìn thì sắc mặc càng đỏ lên, nàng vốn chính là nữ tử da mặt cực mỏng.
"Kia không giống, ngươi gả cho Lý Tu, danh chính ngôn thuận, hắn chung quy là phu quân của ngươi, vợ chồng ân ái, tự nhiên cái gì cũng trọng yếu. ngươi tìm cho ta hai trai lơ như thế, chung quy là không thể lộ ra ánh sáng, không thể đối với những người này động chân tình, miễn làm cho mọi việc rối tung lên." Tiêu Cửu Thành làm bộ nói.
" Nữ tử cũng có nhu cầu ở phương diện kia... Ngươi chỉ coi như nuôi sủng vật, gọi thì đến, vung tay liền đi..." Tiêu Cảnh Tịch đương nhiên cũng không muốn Tiêu Cửu Thành đối với những người này động cái gì gọi là chân tình, lấy quyền thế Cửu Thành hiện tại, nuôi một hai cái đồ chơi hẳn là không ảnh hưởng đến toàn cục, lại có thể giải quyết tịch mịch. Trước kia thân thể Lý Thao không tốt, nàng đối với phương diện kia cũng không có cảm giác, chỉ hi vọng Lý gia có thể nhanh chóng khỏe lại, nên chỗ đó còn có thể có cảm giác gì. Lý Tu tập võ lâu dài, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, mười phần nóng lòng chuyện này, bắt đầu nàng còn cảm thấy không quen, nhưng là mỗi lần làm chuyện này đều có thể mang cho nàng cực hạn vui thích, nàng càng ngày càng phát ra yêu thích chuyện này. Cửu Thành dù sao cũng là người từng trải, nàng suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Cửu Thành khả năng cũng cần.
"Tỷ tỷ đây là tại tỷ phu trên thân chiều đến ngon ngọt rồi?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.
"Rõ ràng ta vì ngươi quan tâm, ngươi còn muốn tìm ta vui vẻ." Tiêu Cảnh Tịch đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn thùng vỗ nhẹ Tiêu Cửu Thành.
" Tâm ý tỷ tỷ, ta trong lòng nhận lấy là được." Tiêu Cửu Thành cười nhận lấy, nàng đến vì ngay cả sự tình riêng mình đều quan tâm chia sẻ một chút vất vả cho tỷ phu, thuận tiện để hắn đừng ỷ lại là tỷ phu mình mà tự chủ trương mọi thứ, hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khó đảm bảo ngày sau không xảy ra đại sự gì.
Tiêu Cảnh Tịch mặc dù cảm thấy cơ hồ hôm nay đã bào hết da mặt của mình, nhưng là thấy Cửu Thành nhận, trong lòng lại thập phần vui vẻ, còn cảm thấy phu quân mình khéo hiểu lòng người.
Chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Cảnh Tịch chân trước vừa hồi phủ, Tiêu Cửu Thành chân sau liền đem hai tên trai lơ này đưa về hộ quốc công phủ, đồng thời còn tặng kèm một khẩu dụ của mình.
"Thái hậu khẩu dụ, Thái hậu thường Niệm nhi lúc hộ quốc công phu nhân bảo vệ chiếu cố (chỗ này tớ không hiểu nên để nguyên), chưa thể báo đáp, do đó hai tên mỹ nam này ngày đêm hầu hạ hộ quốc công phu nhân, đồng thời cũng vì hộ quốc công gánh vất vả." Thái giám vừa đem khẩu dụ truyền xong, Lý Tu một bên mặt đều đen lại.
"Thái hậu nói đùa a?" Lý Tu cười đến mười phần miễn cưỡng đối thái giám nói.
"Hộ quốc công, lời này của người không đúng, Thái hậu có khi nào nói đùa qua, Thái hậu còn cố ý phân phó, để nhà ta lưu lại hộ quốc công phủ, ngày mai lại hồi cung bẩm báo." Thái giám nghiêm trang nói.
"Công công, ngươi về trước đi, ngày mai Tu lại vào cung hướng Thái hậu thỉnh tội." Lý Tu cười trừ nói, giữ hai nam cùng thái giám lưu lại, ngày mai hắn nhất định sẽ bị toàn kinh thành chê cười."
"Thái hậu phân phó, nhìn hai mỹ nam này vào phòng hầu hạ, để ta ở ngoài trông coi, nương nương nói, nàng không ngại bản thân mình nhiều mấy cái tỷ phu." Thái giám vẫn như cũ chém đinh chặt sắt nói.
Lý Tu nhìn sắc mặt thái giám, quyết tâm muốn lưu lại hộ quốc công phủ, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành không để cho người ta phỏng đoán, trong lòng hối hận bản thân mình mười phần nhiều chuyện, cái này hiển nhiên là Tiêu Cửu Thành đối hắn cảnh cáo.
"Nương nương không ngại, ta để ý, ta chính là nạo tước (cái này tớ cũng chịu, tra google thì hình như là trong sạch gì đó), cũng không thể để bọn hắn nhập gian phòng của phu nhân ta." Lý Tu cũng một bước không nhường.
"Hộ quốc công đại nhân đây là muốn kháng chỉ, nhưng sẽ không thành, ta khuyên hộ quốc công đại nhân thận trọng, hộ quốc công phủ có sủng tại nương nương không sai, nhưng là thị sủng mà kiêu thì không tốt lắm. Nương nương cùng hộ quốc công phu nhân mới là tỷ muội, tỷ phu chưa hẳn còn có thể là tỷ phu. Quân là quân, thần là thần, hộ quốc công cần phải suy nghĩ cẩn thận." Thái giám ngữ khí sắc bén nói.
Lý Tu đương nhiên biết, một tên thái giám không dám cùng bản thân mình nói như vậy, rất rõ ràng đây là ý tứ của Tiêu Cửu Thành. Lý Tu bắt đầu lo lắng, hắn đột nhiên minh bạch dụng ý của Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành đang cảnh cáo mình, nàng cùng Cảnh Tịch là tỷ muội, chính tỷ phu mình ở trong mắt nàng, chỉ là thần, không được vượt rào. Đương nhiên, nếu như chỉ là đưa trai lơ vào cung, đương nhiên sẽ không gây nên sóng gió, Tiêu Cửu Thành dụng ý rất rõ ràng, chính là lời nói như ở bên trong có chuyện, truyền lời cảnh cáo bản thân mình, không muốn giữ bản thân mình có công riêng mà đắc ý quên giới hạn. Chân chính ỷ công cao mà đóng chủ như Độc Cô gia, bị Lý Quân Hạo diệt môn, Lý Quân Hạo bạc tình bạc nghĩa, Tiêu Cửu Thành có thể ở thời gian ngắn ngủi hai năm mà nắm được đại quyền trong tay, chưa chắc là loại lương thiện, nghĩ đến Lý Quân Hạo chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết khả nghi, Lý Tu cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Thái giám gặp Lý Tu sắc mặt xanh lét tái đi, liền biết đạt được mục đích.
Tiêu Cảnh Tịch vừa trở về phòng đổi quần áo, thế mới biết Tiêu Cửu Thành còn truyền khẩu dụ cho Lý Tu, liền tới xem một chút, gặp phu quân sắc mặt cực kém, cùng một bên hai mỹ nam, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Cửu Thành nói cái gì? Ngươi làm sao sắc mặt kém như vậy?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.
"Thái hậu để nô tài đem hai cái mỹ nam đưa về, đặc biệt ban thưởng cho phu nhân hưởng dụng, còn giúp hộ quốc công đại nhân phân ưu giải cực khổ." Thái giám mười phần cung kính nói với Tiêu Cảnh Tịch, cùng thái độ vừa rồi đối với Lý Tu tưởng như hai người.
"Nàng quả nhiên tìm ta vui vẻ, ngươi chẳng lẽ tưởng thật?" Tiêu Cảnh Tịch hoàn toàn không có coi là thật, cảm thấy hẳn là trò đùa của Tiêu Cửu Thành, Lý Tu không phải là tưởng thật sao, sắc mặt mới sẽ như vậy khó coi, người bình thường đều đoán được, Cửu Thành chỉ là đối bọn hắn bày trò đùa.
"Ta không sao." Lý Tu lắc đầu, hắn biết thê tử cùng Tiêu Cửu Thành tình cảm thâm hậu, liền không muốn để cho Tiêu Cảnh Tịch không vui.
"Hai tên mỹ nam này, nương nương để phu nhân tùy ý xử trí, nhà ta về cung phụng mệnh trước." Thái giám vẫn như cũ mười phần cung kính nói với Tiêu Cảnh Tịch, song hành lễ mới rời khỏi.
Tiêu Cảnh Tịch đến ngự hoa viên quả nhiên thấy Tiêu Cửu Thành ngồi trong lương đình thưởng trà, đồng thời cũng thấy Thiên Nhã ở trong ngự hoa viên phơi nắng, thời điểm nhìn thấy Thiên Nhã , Tiêu Cảnh Tịch mười phần kinh ngạc. Độc Cô Thiên Nhã không phải đã chết sao? Người này là ai? Vì cái gì cùng Độc Cô Thiên Nhã giống nhau như đúc. Tiêu Cảnh Tịch nghi vấn nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, hi vọng Tiêu Cửu Thành có thể giải thích, nhưng là nàng lại nhìn thấy muội muội của mình lấy ánh mắt nhu hòa cùng nhớ nhung chưa từng có của mình nhìn cái người giống hệt Độc Cô Thiên Nhã kia, nếu như người bị nhìn là nam tử, Tiêu Cảnh Tịch khẳng định sẽ hoài nghi, Cửu Thành yêu thích người kia, nhưng người đó là nữ tử a, vẫn là nữ tử cùng Độc Cô Thiên Nhã không khác nhau là bao!
-------vạch ngăn cách-------
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Cảnh Tịch: Ta có phải hay không phát hiện cái gì?
Tiêu Cửu Thành: Liền là như ngươi nghĩ.