Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 15




Tiêu Cửu Thành chỉ lưu lại cho nàng một đám cung nữ đều không quen biết ai, nàng nghĩ đến lại càng chán ghét, thêm phần tức giận Tiêu Cửu Thành, thế nhưng vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của nàng ấy.

Lúc dùng ngọ thiện, Thiên Nhã cuối cùng cũng gặp lại Tiêu Cửu Thành. Sau khi nhìn thấy dung mạo của mình, nàng bây giờ mới phát hiện, Tiêu Cửu Thành trước đó bị mình gọi là lão bà bà so với mới bản thân còn trẻ hơn vài phần. Nhìn thoáng qua như mới hai mươi lăm, hai mươi sáu, vòng eo tinh tế, yếu đuối mỏng manh như cành liễu. Thiên Nhã nghĩ thầm lỡ mình dùng sức hơi quá có khi sẽ làm gãy mất vòng eo mảnh khảnh kia. Trước đây nàng rất ghét nhìn thấy nữ tử nhà quan văn nhược như vậy, chí ít bản thân mình trước kia cũng không hề để ý đến Tiêu Cửu Thành. Nhưng bây giờ ngắm thấy nữ tữ quan văn gầy yếu như Tiêu Cửu Thành, chỉ là tư thái yếu đuối, nhưng nhìn lại cả người thì không còn yếu ớt như vậy, lại còn mười phần dáng vẻ trầm ổn, nội liễm. Phối hợp cùng dung mạo xinh đẹp, thật sự có một loại cảm giác mơ hồ không rõ, rất đặc biệt.
Trước khi tỉnh lại, với mười bảy năm kí ức của bản thân, Thiên Nhã vẫn luôn tin rằng mình là nữ tử đặc biệt nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, gặp gỡ Lý Yến Uyển, nàng mới phát hiện Tiêu Cửu Thành mới là nữ tử đặc biệt nhất.

Thiên Nhã một mực cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Tiêu Cửu Thành khi nàng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng trong đầu chỉ còn lại chút mơ hồ đến không có ấn tượng gì.

- Ngươi đến làm gì? – Thiên Nhã tức giận hỏi, mặc dù trong lòng vẫn muốn nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, nhưng ngữ khi phi thường ngạo kiều, linh hồn của Thiên Nhã mười bảy tuổi vẫn còn là một thiếu nữ, vẫn chưa thành thục. Nàng không hiểu, một người đối với một người khác, không chỉ có yêu thích hoặc chán ghét mà còn rất nhiều loại sắc thái khác, rất phức tạp.
- Cùng nàng dùng bữa. – Tiêu Cửu Thành ôn nhu trả lời.

Mỗi khi Tiêu Cửu Thành dùng ôn nhu đối đãi với nàng, Thiên Nhã liền cảm thấy bản thân dường như đang được Tiêu Cửu Thành xem trọng, nhưng vừa nhớ lại mình từng bị trêu đùa, lập tức cơn giận lại bùng nổ.

- Ngươi không phải lại muốn trêu đùa ta sao? – Thiên Nhã bày ra dáng vẻ không dễ lại bị lừa lên giọng.

- Ta vừa nói với nàng những chuyện trước đó là lừa nàng, sao còn có thể lặp lại trò này lừa nàng thêm lần nữa sao? – Tiêu Cửu Thành mỉm cười nhìn Thiên Nhã trả lời. Tiêu Cửu Thành hiểu được, Thiên Nhã mất đi mười bảy năm kí ức cũng như mất đi mười bảy năm tâm trí, giờ phút này trước mặt nàng chỉ là một cô nương tuổi mười bảy, vô cùng đơn thuần, đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến Tiêu Cửu Thành không nhịn được muốn trêu ghẹo một hồi. Đương nhiên, Thiên Nhã của sau này cũng không hề phức tạp, thế nhưng so với Thiên Nhã của hiện tại đều không giống nhau, nhưng dù là lúc nào, đều là dáng vẻ mà Tiêu Cửu Thành yêu thích.
Thiên Nhã nghe vậy, ngẫm nghĩ thấy cũng có chút đạo lý, nhưng nghĩ đến việc trước đây, vẫn là không cam lòng.

- Cho nên, ngươi thừa nhận đã đùa bỡn ta? – Thiên Nhã phẫn nộ chất vấn, mặc dù bản thân hiểu rõ, cho dù Tiêu Cửu Thành có thừa nhận, nàng cũng vô phương đối phó, căn bản chỉ là muốn Tiêu Cửu Thành cho mình một lý do để bản thân chính đáng đi chán ghét nàng ấy mà thôi.

- Tất nhiên, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. – Tiêu Cửu Thành vờ như không nhìn ra Thiên Nhã đang tức giận, bình tĩnh hồi đáp, nàng biết rõ thời điểm này Thiệu Nhã Tư xem như có tức đến dựng hết gai góc cũng không hề có chút lực sát thương nào.

- Vậy nguyên nhân là gì? – Thiên Nhã đột ngột xoay quanh lý do của câu chuyện.

- Thiên Nhã cứ luôn luôn nóng vội như hầu tử, ngoan ngoãn dùng thiện đi, chờ cơ thể nàng tốt rồi, ta sẽ giải đáp, ta hứa với nàng. – Tiêu Cửu Thành mang theo giọng điệu thành khẩn dụ dỗ nàng.
Chí ít cũng có lời hứa hẹn của Tiêu Cửu Thành, mặc dù bản thân từng bị lừa nhưng Thiên Nhã vẫn không nhịn được, muốn lại tin tưởng nàng ấy, nếu bây giờ Tiêu Cửu Thành không nói, nàng ngoại trừ dưỡng tốt thân thể mình, cũng không còn biện pháp nào khác.

- Thật xác định, chỉ cần ta tốt hơn, ngươi sẽ nói? – Thiên Nhã hỏi thêm lần nữa để xác nhận.

Tiêu Cửu Thành khẽ gật đầu.

Tiêu Cửu Thành tự bản thân luôn có một loại năng lượng khiến người khác tin phục, ít nhất lúc này Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành hẳn sẽ không lại lừa mình.

- Thiên Nhã muốn ăn món nào? – Tiêu Cửu Thành nhìn qua một bàn thức ăn rồi hỏi.

Thiên Nhã quan sát bàn ăn, thức ăn tinh xảo, rất nhiều món nàng chưa từng ăn qua, thậm chí còn không biết đến tên món ăn, đến giờ nàng mới phát hiện, cho dù nhà mình là phủ tướng quân quyền quý nhất thàng, so với hoàng cung vẫn còn kém xa.
- Sao cũng được. – Phủ Tướng quân tuy cẩm y ngọc thực, Thiên Nhã đối với ẩm thực cũng vô cùng kén chọn, nhưng nhìn một bàn mỹ thực tinh xảo thế này muốn bắt bẻ cũng không có gì để nói.

- Vậy thử mỗi món một chút đi. Nếu đặc biệt thích món nào thì lần sau lại hạ lệnh cho ngự trù làm tiếp. – Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã xong, cung nữ đứng một bên liền bắt đầu phục vụ Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành mặc dù muốn tự mình giúp Thiên Nhã nhưng nàng biết, lời hoang đường đã bị vạch trần, bản thân lại tự mình đến giúp, chuyện thân mật như vậy, dù sao cũng có chút không hợp với thân phận Thái Hậu tôn quý của mình.

Thiên Nhã được phục thị đến mười phần chu đáo, nàng phát hiện có đến 18 món ăn khác nhau, kì diệu là không có món nào nàng không thích. Ngự trù cho dù tài nghệ tốt, cũng khó có thể mỗi món ăn nấu ra lại đều hợp khẩu vị mình đến vậy, nếu không phải do Tiêu Cửu Thành quen thuộc sở thích của mình, như vậy cũng quá trùng hợp đi.
Thiên Nhã nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành cũng để cung nữ gắp thức ăn để vào dĩa của mình, chậm rãi mà ưu nhã thưởng thức bữa trưa.

- Không hợp khẩu vị sao? – Tiêu Cửu Thành bắt gặp ánh mắt của Thiên Nhã liền mở miệng hỏi.

- Kì lạ là mỗi một món đều rất hợp. – Thiên Nhã thật lòng trả lời.

- Trong cung, phàm là thân phận tôn quý, thích gì, không thích gì đều có ghi chép lại, điều này cũng không có gì là lạ. – Tiêu Cửu Thành lập tức giải quyết nghi vấn cho Thiên Nhã.

Thiên Nhã suy nghĩ, trong cung nhiều quy củ, nghe cũng khá hợp lý, nghi vấn cũng lập tức tiêu tan.

- Cho nên, thân phận của ta cũng là người tôn quý sao? – Thiên Nhã lại hỏi.

- Ừm, tôn quý vô cùng. – Tiêu Cửu Thành đối với việc này cũng không giấu diếm, nàng đã từng là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ!
Khó có được Tiêu Cửu Thành sẽ trả lời, có điều Thiên Nhã không tiếp tục hỏi nữa, mặc dù trong lòng rất hiếu kì, rốt cuộc mình cao quý đến mức nào, nhưng cảm giác nếu lại hỏi, Tiêu Cửu Thành sẽ không tiếp tục trả lời.

Tiêu Cửu Thành cũng không ăn hết mười tám món trên bàn, chỉ ăn bốn, năm món trong số đó. Tiêu Cửu Thành ăn rất ít, sau lại buông đũa, không ăn nữa, chăm chú nhìn Thiên Nhã từng món từng món nếm thử. Từ mỗi một biểu lộ ở các món ăn của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành liền đoán được Thiên Nhã thích món nào hơn. Thiên Nhã lúc trẻ và sau này khẩu vị dù không thay đổi gì, nhưng vẫn có chút khác biệt, món yêu thích vẫn thiên về những thứ được tinh chế một chút.

- Sao ngươi lại ăn ít như vậy, khó trách gầy yếu như thế, gió lớn một chút, đoán chừng sẽ bị thổi bay mất. – vẫn còn đang mê mải thưởng thức ăn, Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành ăn ít như vậy không nhịn được nên hỏi, cảm giác như không chịu được nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử yếu đuối như vậy.
- Trước mắt vẫn chưa bị thổi bay không phải sao? – Tiêu Cửu Thành mỉm cười hỏi ngược lại, trước đây không dễ gì Thiên Nhã lại dùng ngữ khí như vậy trò chuyện với mình, việc này khiến Tiêu Cửu Thành cảm giác đặc biệt dễ chịu, nàng hi vọng phải chi thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở đây.

Thiên Nhã không nghĩ đến Tiêu Cửu Thành còn có thể tiếp nhận lời nói của mình, lại còn dáng vẻ Tiêu Cửu Thành mỉm cười nhìn mình, bản thân lại nảy sinh một loại cảm giác khó có thể diễn tả.