Lý Yến Uyển đưa bình hứng sương trong tay cho tì nữ thϊếp thân rồi đi về phía Thiên Nhã, muốn cẩn thận nhìn kĩ một chút. Dung mạo của Độc Cô Thiên Nhã không giống như nữ tử Trung Nguyên – mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo góc cạnh, làn da trắng nõn, tư thái xinh đẹp, lại thêm luôn tự cao tự đại, độc lai độc vãng không cùng người khác giao hảo, mười phần cao ngạo. Độc Cô Thiên Nhã quá đặc biệt, trong thiên hạ rất khó tìm được người thứ hai, bây giờ lại xuất hiện một người tương tự Độc Cô Thiên Nhã đến vậy, Lý Yến Uyển tự nhiên cảm thấy hết sức ngạc nhiên, dù sao năm đó nàng đã chắc chắn Độc Cô Thiên Nhã đã chết.
- Ngươi biết ta sao? – Thiên Nhã thấy Lý Yến Uyển đến nên chủ động mở lời, nàng từ nhỏ vẫn luôn biết mình mỹ mạo hơn người, nhưng giờ đây gặp được dung nhan kinh người của Lý Yến Uyển mới phát giác thế gian mỹ nhân đâu chỉ có mình mình.
Lý Yến Uyển quan sát Thiên Nhã, người này đến cùng có phải Độc Cô Thiên Nhã, nàng có chút không chắc chắn. Bản thân mình cũng Tiêu Cửu Thành có giao hảo nên Thiên Nhã luôn đối với mình không bao giờ có sắc mặt tốt, nhưng Độc Cô Thiên Nhã bây giờ lại dường như không nhận ra mình, rõ ràng tựa hồ là người xa lạ.
- Vậy ngươi biết ta sao? – Lý Yến Uyển hỏi ngược lại.
- Ta đã mất đi mười mấy năm trí nhớ, ta không biết ngươi nhưng lại thấy ngươi có vẻ như biết ta. Thiên Nhã quá nóng lòng muốn bổ sung lại kí ức mười mấy năm kia, nên từ tất cả những người nhận ra mình tìm hiểu bản thân sau mười mấy năm là thế nào.
- Vậy ngươi biết mình là ai không? – Lý Yến Uyển hỏi.
Đúng vào lúc này, Tiêu Cửu Thành sau khi bãi triều nghe nói Thiên Nhã đến ngự hoa viên nên vội vàng đuổi đến, nhìn thấy Thiên Nhã đang cùng Lý Yến Uyển trò chuyện, trong lòng có chút hồi hộp, nàng phát hiện bản thân vui mừng đến choáng váng đầu óc, lời hoang đường với Thiên Nhã rất dễ dàng bị vạch trần, dù sao trong quá khứ người biết các nàng rất nhiều, giấy làm sao có thể gói được lửa, quả thật quá ngu xuẩn đi. Nàng không biết, Lý Yến Uyển đã nói những gì với Thiên Nhã, nhưng vẫn hi vọng bản thân kịp đến ngăn cản đoạn đối thoại này.
- Các nàng đang nói gì vậy? Tiêu Cửu Thành tỏ vẻ tự nhiên, đứng sau lưng Thiên Nhã, hai tay đỡ nàng lên kiệu ngồi.
Lý Yến Uyển thu hết một màn này vào đáy mắt, trong lòng luôn có một loại cảm giác thình thịch. Trước đây nàng vẫn luôn không hiểu, rõ ràng Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành là hận đến xương tủy nhưng Tiêu Cửu Thành lại luôn đối với Độc Cô Thiên Nhã lấy ơn báo oán, trước khi Độc Cô Thiên Nhã luôn dùng lưỡi dao sắc bén đánh đến, Tiêu Cửu Thành lại như bông mềm đỡ lấy, chưa từng đối với người này ra tay độc ác, nếu như Tiêu Cửu Thành với ai cũng thiện lương như vậy hẳn việc không có chút kì lạ, nhưng rõ ràng không phải ai cũng được đối xử như vậy, sau khi Lý Quân Hạo chết, trong thời gian ngắn đã có thể nắm vững triều chính, đây không phải việc một nữ nhân lương thiện có thể làm. Cho nên, từ rất sớm trước đây Lý Yến Uyển đã biết Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã rất không bình thường, nàng thậm chí còn cảm giác được Tiêu Cửu Thành dường như đang nhẫn nhịn cùng cố gắng hạ mình lấy lòng.
Thế nên giờ phút này, tâm tư cẩn thận như Lý Yến Uyển có thể nhận ra Tiêu Cửu Thành nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra cũng không phải bình tĩnh đến vậy.
- Ta hỏi nàng, có biết ta hay không. – Thiên Nhã trực tiếp trả lời.
- Khi trở về, ta sẽ nói tỉ mỉ với nàng. – Sau khi nói với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành để thái giám nâng kiệu đưa nàng về tẩm cung của mình.
- Tiêu Cửu Thành, ngươi lại gạt ta như vậy, ngươi cuối cùng muốn giấu diếm gì ta? – bị Tiêu Cửu Thành ép buộc qua về nên Thiên Nhã tức giận hỏi, nàng không ngốc, cảm giác Độc Cô Tiêu Cửu Thành không muốn để bản thân tiếp xúc với thế giới bên ngoài, rõ ràng đang có việc giấu giếm.
Tiêu Cửu Thành nghe được trong ngữ khí của nàng có điểm tức giận, nhưng hiện tại không phải lúc trấn an cảm xúc của người kia.
- Ta biết nàng muốn hỏi điều gì, nàng không phải Độc Cô Thiên Nhã, chỉ là cùng Độc Cô Thiên Nhã có vẻ ngoài giống hệt mà thôi! – Tiêu Cửu Thành nhìn Lý Yến Uyển nói.
- Thì ra trên đời này lại có chuyện người giống người. Lý Yến Uyển mặc dù cảm thấy lời này của Tiêu Cửu Thành có chút "giầu đầu hở đuôi" nhưng Tiêu Cửu Thành đã phủ nhận thân phận của Độc Cô Thiên Nhã, nghĩa là nàng ấy không muốn Độc Cô Thiên Nhã khởi tử hồi sinh lấy lại thân phận này mà xuất hiện, đương nhiên sẽ không đi chất vấn thân phận Thiên Nhã nữa.
- Đương nhiên, dù sao so với chết đi sống lại càng có thể đáng tin hơn, ngươi nói đúng không? – Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.
- Tất nhiên. – Lý Yến Uyển gật đầu trả lời.
- Cho nên nàng cũng không cần biết tất cả những gì liên quan đên Độc Cô Thiên Nhã, ít nhất trước mắt ta cũng không dự định nói với nàng. Nàng ấy bây giờ đã mất đi mười mấy năm kí ức. – Tiêu Cửu Thành không trực tiếp phủ nhận thân phận của Thiên Nhã với Lý Yến Uyển, đồng thời cũng không thừa nhận.
- Ta hiểu rồi, nhưng, một người mất đi trí nhớ luôn muốn tìm lại kí ức của bản thân, một khi tìm được rồi, sự thù hận của nàng đối với ngươi chưa chắc sẽ biến mất... -
Nói chuyện với Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thiên Nhã, nàng đại khái có thể hiểu được chút chuyện, nàng không tin có khởi tử hồi sinh, chỉ là năm đó có lẽ Tiêu Cửu Thành đã dùng cách gì khiến Độc Cô Thiên Nhã giả chết, bây giờ là thời cơ chín muồi để nàng ấy trở lại trong cung nhưng trùng hợp Độc Cô Thiên Nhã lại mất trí nhớ. Có thể làm những việc này Tiêu Cửu Thành quả thần thông quảng đại, nhưng phần tình nghĩa này của Tiêu Cửu Thành sợ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi.
Tiêu Cửu Thành cũng không trả lời, Lý Yến Uyển có thể nghĩ đến, nàng sao lại không?
- Nếu như kết quả đã không thể tránh, có thể trộm một chút vuốt ve an ủi cùng ỷ lại từ nàng, t chỉ hi vọng có thể kéo dài lâu một chút. – Tiêu Cửu Thành có chút bất đắc dĩ đau lòng mà nói.
Lý Yến Uyển nghe lời nói kia trong lòng không khỏi xung động. Nàng không hiểu Tiêu Cửu Thành thích cái gì ở Độc Cô Thiên Nhã, trong mắt nàng Độc Cô Thiên Nhã chỉ là một túi da đẹp đẽ bỏ đi mà thôi, không đủ thông minh nhưng lại rất ác độc. Mặc dù bản thân cố chút kinh thường Độc Cô Thiên Nhã, nhưng vẫn không thể không thừa nhận Độc Cô Thiên Nhã cùng với tất cả mọi người là không hề giống nhau. Khi xác định Tiêu Cửu Thành có tình cảm như vậy với Độc Cô Thiên Nhã, Lý Yến Uyển cảm thấy nội tâm mình dường dường ẩn ẩn một chút cảm giác ghen ghét. Ngay khi phát hiện bản thân lại có loại cảm giác gì, nàng thấy kinh hãi, chẳng lẽ mình cùng Tiêu Cửu Thành là một loại người sao? Đối tượng nàng ái mộ là Tiêu Cửu Thành sao? Nghĩ đến khả năng này, trái tim nàng đã muốn loạn cả lên.
Sau khi bị Tiêu Cửu Thành hạ lệnh ngồi kiệu trở về tẩm cung, cả người Thiên Nhã đều ở trạng thái có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nàng cảm thấy lần đầu mình gặp được người khác cũng chính là Tiêu Cửu Thành, vốn là người có thể nhờ cậy nhưng bây giờ lại phát hiện không thể tin tương, khắp nơi cưỡng ép bản thân mình.
Thời điểm Tiêu Cửu Thành trở về nhìn thấy Thiên Nhã còn đang ngồi trên kiệu, vẻ mặt thâm trầm nhìn mình, hiển nhiên còn đang chờ mình trở về.
- Ngươi không muốn ta tiếp xúc với bất luận người nào quen biết ta, đến cùng là có mục đích gì? – Thiên Nhã chất vấn.
- Hai năm trước, nàng đã chết, ta không có cách nào giải thích với người ngoài nàng vì sao khởi tử hồi sinh, giờ đây nàng không thể dùng thân phận là Độc Cô Thiên Nhã. – Tiêu Cửu Thành ngữ khí lãnh đạm trả lời, lần đầu tiên lộ ra một mặt không ôn nhu như vậy.
- Ta vốn là Độc Cô Thiên Nhã, vì sao không thể dùng thân phận này mà sống? Hơn nữa hai năm trước ta vì sao lại chết? Làm sao có thể khởi tử hồi sinh? – Thiên Nhã vẫn luôn kiêu ngạo vì thân phận Độc Cô Thiên Nhã của mình, làm sao lại không cần thân phận này để sống, lại nói, khởi tử hồi sinh cả nàng cũng không tin, nhưng tại sao Tiêu Cửu Thành lại nói mình hai năm trước đã chết.
Tiêu Cửu Thành chỉ yên lặng nhìn Thiên Nhã mà không trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Lý Yến Uyển ngươi ở thế giới kia luôn yêu thích ta, vì sao bây giờ lại thành mến mộ Tiêu Cửu Thành, đúng là nữ nhân thủy tính dương hoa mà, hừ!
Lý Yến Uyển: dù sao các ngươi đều phải phải người thích hợp với ta, thích ai có khác biệt đâu. Tiêu Cửu Thành thế giới này lại tốt đẹp đứng đắn, nhìn khá.
Tiêu Cửu Thành: Ta thật thích nhìn thấy Thiên Nhã ăn giấm
Thiên Nhã: Phi, bát tự cònchưa có xem.