Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Chương 27




Lệ Viễn có thể miễn cưỡng dựa vào quân công để xin cưới Thúy Thúy, còn ta thì làm sao để bảo vệ nàng ấy?

Hơn nữa, tiền đề để Lệ Viễn có thể cưới Thúy Thúy là Thúy Thúy không còn hầu hạ Hoàng hậu nữa. Thúy Thúy không còn hầu hạ Hoàng hậu chỉ có hai khả năng: nàng tự tìm đường ra khỏi cung Vân Hà, hoặc trong cung Vân Hà không còn ai cần hầu hạ nữa.

Ta tự đổi phiên trực đêm Trung Thu của mình, rồi đi đến cung Vân Hà. Kết quả là nàng ấy bảo Thúy Thúy đ//ánh ngất ta.

Điều này lại làm ta tỉnh táo hơn.

Nàng ấy không thể ở mãi trong cung Vân Hà, trong cung không có người nào chứa chấp nàng ấy, cũng không có nơi nào chứa chấp nàng ấy.

Ta muốn đưa nàng ấy ra khỏi cung.

Có lẽ sắc phong Hoàng hậu sẽ là một cơ hội tốt, sắc phong Hoàng hậu thường kèm theo đại xá thiên hạ, trong cung cũng sẽ thả một số người ra khỏi cung. Ta có thể tạo cho nàng ấy một thân phận cung nữ, sau đó trà trộn vào danh sách ra khỏi cung, rồi tùy tiện đẩy một người nào đó xuống giếng, ngâm trong giếng mười ngày nửa tháng, sau đó kéo lên, mọi người sẽ nghĩ rằng cựu Hoàng hậu đã chet, không ai sẽ điều tra nữa.

Phía Tây thành có một căn nhà trong của hồi môn của mẹ ta, nàng ấy có thể ở đó trước, khi nào mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ tạo cho nàng ấy một thân phận mới, rồi quay lại.

Trong cung chỉ cần tin rằng Hoàng hậu đã chet, dù nàng ấy chưa chet, họ cũng sẽ làm cho tin đó thành sắt đá, không bao giờ điều tra lại.

Nếu nàng ấy muốn, ở lại thành Tây cũng được, ta có thể nói rõ với nàng ấy, cả đời này ta chỉ chân thành với nàng ấy, dù ta phải cưới người khác, nàng ấy cũng mãi là người quan trọng nhất trong lòng ta.

Nếu nàng ấy không muốn, ta cũng có thể xin Hoàng đế cho ta ra làm quan ở nơi khác, lúc đó đưa nàng ấy đi cùng, sẽ không ai quan tâm nữa.

Nhưng ta không ngờ rằng, nàng ấy thà ở lại trong cung, chứ không muốn đi với ta.

Thậm chí nàng ấy còn khuyên ta tìm một cô gái môn đăng hộ đối mà cưới về sống một cuộc đời yên ổn.

Tại sao vậy?

Nàng ấy hẳn đã không còn tình cảm với Hoàng đế nữa. Tại sao nàng ấy cứ nhất quyết phải ở lại trong cung?

Chưa kịp nghĩ thông, nàng ấy đã tự nhảy từ trên mái nhà xuống.

Ngã rất đau.

Nàng ấy nhất quyết chịu đựng không cho mời y nữ đến xem, ta không biết cách nắn x//ương, nàng ấy cắn chặt khăn không để mình kêu lên, mặt tái nhợt vì đau.

Thôi được rồi, dù sao đi nữa, trước tiên hãy đưa nàng ấy ra khỏi cung, còn sau này thế nào thì ra khỏi cung rồi tính tiếp.

Mẹ ta giấu ta định một cuộc hôn nhân, là một tiểu thư trong gia tộc của Tề Đức Phi, ta và mẹ đã cãi nhau to, kết quả là cả kỳ nghỉ Tết ta bị giam lỏng ở nhà.

Lệ Viễn trèo tường vào thăm ta một lần, nói rằng sau Tết hắn sẽ theo quân đội đến biên cương đóng quân, ít nhất phải mất hai ba năm mới về kinh, bảo ta nhất định phải chăm sóc cung Vân Hà, tìm cho Thúy Thúy một con đường tốt.

Nghe nói Tề Đức Phi đang mang hoàng tử.

Nghe Hoàng đế nói có ý định để nàng ấy làm Hoàng hậu.

Cha ta đích thân vào cung thay ta xin phép Hoàng đế, nói rằng đợi ta kết hôn xong rồi sẽ cho ta ra ngoài. Hoàng đế vui mừng, thậm chí cho phép ta nghỉ hẳn kỳ hôn sự.

Khi ta không ở trong cung, quả nhiên có người gây rắc rối cho cung Vân Hà, đầu tiên là mượn cớ tìm thích khách, bắt tiểu thái giám ở Minh Chỉ Cung, nói rằng hắn nuôi thỏ trong cung, rõ ràng là cấu kết với thích khách âm mưu mưu hại Hoàng đế.

Ta thật sự phục họ rồi, ai lại đi dùng thỏ để ám sát?

Nhờ người tìm mối quan hệ, ta phải rất vất vả mới cứu được tiểu thái giám đó, nhưng tiếc là hắn không thể tiếp tục ở lại Minh Chỉ Cung, và cũng không thể giữ được thỏ.

Không biết nàng ấy sẽ khóc thế nào. Lại không có thịt để ăn rồi.

Mẹ ta bận rộn chuẩn bị đám cưới cho ta, nào là hợp tuổi, nào là chọn ngày, cha ta thì ngày nào cũng căn dặn ta rằng sau khi lập gia đình thì không thể sống phóng túng như trước nữa, phải có trách nhiệm với cô gái kia.

Trong lòng ta chỉ nghĩ làm sao để giải quyết việc bị cấm cung, nhanh chóng trở lại công việc, Cảnh Thăng không thể truyền đồ cho nàng ấy, ta và Lệ Viễn cũng không có mặt, nếu nàng ấy thiếu gì thì phải làm sao?

Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách, cung Vân Hà đã bị ch//áy. Các thị vệ dưới quyền ta biết ta thường xuyên ra vào cung Vân Hà, nên đã nhanh chóng gửi tin cho ta.

Lúc đó mẹ ta đang kéo ta đi lễ chùa ở ngoại ô Kinh thành, tiện thể để ta gặp gỡ cô gái đã định hôn ước với ta.

Ta gần như phát đ//iên, c//ướp lấy một con ngựa, phi thẳng về phía hoàng cung.

Sao có thể nhanh như vậy? Rõ ràng Hoàng hậu vẫn chưa được định.

Rõ ràng Tề Đức Phi và nàng ấy trước đây còn khá thân thiết, trong âm thầm cũng rất chăm lo cho cung Vân Hà.

Rõ ràng Hoàng đế đã nói với ta rằng chỉ cần nàng ấy không gây chuyện, sẽ không làm gì nàng ấy cả. Vậy tại sao cung Vân Hà lại bốc ch//áy?

Khi ta đến cung Vân Hà, cả cung điện đã gần như bị th//iêu rụi, người truyền tin cho ta kéo ta ra một góc, chỉ vào các thái giám, cung nữ đang bận rộn chạy đi cứu hỏa.

“Ch//áy gần hết rồi mới đi lấy nước.”

Sức nóng từ ngọn lửa hừng hực khiến ta cảm thấy hơi choáng váng. Đám đông bận rộn xung quanh dường như không liên quan gì đến ta.

Nàng ấy đã ở đây suốt hai năm, ta cũng đã ở bên nàng ấy gần hai năm, năm thứ ba, ta đã khó khăn lắm mới quyết tâm đưa nàng ấy ra ngoài, nhưng nàng ấy lại dùng cách này để cho ta biết rằng nàng ấy không thể đợi đến ngày đó.

Người ta tìm thấy hai th//i th//ể bị ch//áy đen trong đống đổ nát của cung Vân Hà.

Ta nhặt được một chiếc vòng tay bị vỡ thành nhiều mảnh trong đống đổ nát.

Ta nhận ra chiếc vòng này, nàng ấy từng nói đó là món trang sức duy nhất còn sót lại từ thời làm Hoàng hậu, định giữ lại để bán trong lúc khẩn cấp.

Đèn lồng thỏ mà ta tặng nàng ấy, đã bị ngọn lửa này th//iêu rụi không còn chút gì.

Hoàng đế ra lệnh ch//ôn cất nàng ấy với nghi lễ của Quý phi.

Ta đã gửi tin cho Lệ Viễn, Lệ Viễn bảo ta rằng hắn định ở lại biên cương lâu dài, không bao giờ trở về kinh thành nữa.

Thực ra, không về cũng tốt.

Đám cưới của ta được định vào mùa thu.

Trước đám cưới, ta đã gặp người con gái ấy từ xa, đúng như nàng ấy đã nói, nhã nhặn và đức hạnh, rất xứng đôi với ta.

Ta thường nghĩ, nếu đêm mưa bão đó, ta không xông vào cung Vân Hạ, có lẽ ta sẽ không phải trải qua một giấc mơ mà ta không thể nào quên suốt đời.