Lao động mang lại niềm vui, tiểu cô nương như nàng ấy thì hiểu gì chứ.
Thúy Thúy cũng muốn xuống giúp, nhưng ta đã ngăn nàng ấy lại và bảo nàng ở ngoài tiếp đất, đồng thời giúp trông chừng.
Từ Thịnh im lặng đào hầm ngầm, nhiều lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với ta, nhưng đều bị ta nhanh chóng và kiên quyết chặn lại.
Cuối cùng, ta không thể kiềm chế được, đặt cuốc xuống và muốn nói rõ với hắn
“Ta biết hôm đó có thể ngươi không đến được thanh lâu.”
Từ Thịnh ban đầu định gật đầu, sau đó lại định lắc đầu, cuối cùng thì bặm môi không nói gì, chờ ta nói xong.
Ta lặng lẽ thở dài và thắp một ngọn nến cho cô nương thanh mai trúc mã chưa biết tên ấy.
Cảnh tượng từ giường của hoa khôi thanh lâu lao xuống cứu người thực sự rất lãng mạn.
Với tinh thần có thể cứu được người thì nên cố gắng cứu, ta quyết định khuyên hắn.
“Nhưng sau này đừng đến thanh lâu nữa.”
Từ Thịnh chỉ “ồ” một tiếng.
Ta cảm thấy mình hơi cạn lời.
Thật ra, chuyện của họ, không liên quan gì đến ta, sao ta lại phải lo lắng nhiều đến vậy?
Thấy ta im lặng, Từ Thịnh cũng dừng lại và nhìn ta.
“Còn gì nữa không?”
Ta cảm thấy khó hiểu.
“Hết rồi. Đêm khuya ngươi cũng không nên ngủ lại chỗ ta, đào xong thì về đi. Đừng để ai chờ lâu mà hiểu lầm gì đó. Ta thì không sao, nhưng điều này không tốt cho tương lai của ngươi.”
Từ Thịnh dường như đã suy nghĩ rất nghiêm túc về đề nghị của ta, sau đó khá bất ngờ hỏi lại: “Sao cô biết điều này không tốt cho tương lai của ta?”
Ta cũng thấy khó hiểu.
Đây chẳng phải điều hiển nhiên sao?
Cô nam quả nữ, qua đêm không về, lại không có mối quan hệ công việc, hắn không thể giải thích với người trong lòng rằng mình chỉ mượn phòng để ngủ thôi chứ.
Có lẽ vì ánh mắt ta nhìn hắn càng thêm bối rối, Từ Thịnh ho một tiếng, rồi đưa ra một lời khuyên: “Chuyện của ta ta sẽ tự lo liệu, khi thời điểm thích hợp, ta sẽ nói cho cô biết, cô đừng hỏi nữa.”
Đó thấy chưa, hắn lại sợ ta hỏi nhiều phiền phức đúng không?
Được rồi, được rồi, ngươi sợ ta nói ra chuyện ngươi đi thanh lâu nên mới không cho ta nói nhiều đúng không?
Ta hiểu mà. Ta đồng ý rất nhanh.
Từ Thịnh dường như thở phào nhẹ nhõm, và bắt đầu đào đất hăng hái hơn.
“Thật ra cũng không tệ lắm, ta chủ yếu sợ liên lụy đến cô.”
Ừ, sợ chính chủ đến tìm ta, nữ nhân đã mất chồng mà không rõ lý do này bị thiệt thòi chứ gì.
Từ Thịnh tiếp tục bổ sung: “Tóm lại, nếu một ngày nào đó có ai hỏi cô, cô cứ nói rằng cô không biết gì cả, là ta đã lừa cô.”
Ta: …
Ta thật sự không hiểu, tại sao thời buổi này lại có người có thể giải thích chữ “cặn bã” một cách đầy chính nghĩa như vậy.
Sau khi nói xong câu đó, Từ Thịnh như trút được gánh nặng, đuổi ta ra ngoài ngủ, nói rằng để hắn tự làm sẽ nhanh hơn.
Ta coi đó như việc hắn muốn tránh xa để tránh bị hiểu lầm.
Đúng là chuyện gì thế này.
Thái độ của Từ Thịnh giống như đang giao phó hậu sự làm ta không ngủ được, nên ta lôi Thúy Thúy ra thức đêm cùng.
Nhưng Thúy Thúy lại tỏ ra khinh thường suy đoán của ta về việc Từ Thịnh vừa lên thanh lâu vừa mập mờ với sư muội, thậm chí còn cược bằng tiền công cả đời rằng Từ Thịnh hoàn toàn không có sư muội nào cả.
Ta cũng không biết ai đã cho cô nàng này sự tự tin lớn đến vậy.
“Thúy Thúy, nhìn xem, hắn tuy không có khả năng nhảy phốc lên xà nhà, nhưng nhìn dáng vẻ hắn lén lút ra vào trong cung, rõ ràng là đi con đường của một hiệp sĩ giang hồ. Đã có môn phái thì phải có sư môn, đã có sư môn thì phải có sư muội, đã có sư muội thì phải quấn quýt với nhân tài tiềm năng nhất của môn phái, nếu không thì ngươi giải thích thế nào về việc hắn đột nhiên biến mất khi đi dạo hội đèn lồng với ta?”
Thúy Thúy ngáp một cái, kiên quyết nói rằng tiểu thư chỉ là đọc tiểu thuyết quá nhiều, đọc đến nỗi đầu óc ngốc nghếch lại còn quá rảnh rỗi dạo này, rồi thân ái đề nghị ta nghỉ ngơi và suy nghĩ về việc ngày mai đi nhổ ngải cứu về trồng.
Sau đó nàng ấy trở mình và ngủ thiếp đi.
Để lại ta một mình trằn trọc trên giường.
Từ Thịnh đào xong hầm ngầm liền rời đi, trước khi đi còn đặc biệt leo qua cửa sổ vào đứng bên giường ta một lúc.
Ta đoán hắn nghĩ ta đã ngủ, không ngờ lại đi đến gần mới phát hiện mắt ta mở to hơn cả hắn.
Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.
Cuối cùng thì ta là người lên tiếng trước.
“Đào xong chưa?”
“Đào xong rồi.”
“Đi hả?”
“Đi đây.”
“Không tiễn.”
“Lần sau ta sẽ mang đậu đến cho cô.”
“Được.”
Ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Thời tiết ngày càng ấm dần lên, Từ Thịnh quay trở lại thói quen cách ngày lại mang đồ đến cho ta, còn Trương Cố Dương thì ít khi chạm mặt nhau.
Vườn rau nhỏ ở Vân Hà cung đang phát triển rất tốt.
Ta cầm mấy thanh tre mà Trương Cố Dương lén mang vào cho ta, cắm mấy cái giàn bên tường để trồng dây mướp.
Ăn quá nhiều cải bắp và củ cải cũng chán, năm nay ta quyết định đổi khẩu vị, ta còn gỡ những viên gạch xanh ở sân sau Minh Hạ Cung để tạo ra một mảnh đất trồng bí đỏ, đồng thời mang những hạt dưa hấu giấu từ năm ngoái ra gieo xuống, thử xem có thể trồng được vài cây dưa hấu không.
Dưa hấu trong cung ngọt lắm, chắc là giống tốt.
Ta nên cảm ơn vì thời đại này chưa phát triển ra dưa hấu không hạt, nếu không ta thực sự không biết kiếm hạt giống ở đâu.
Thúy Thúy lon ton theo sau ta, cùng ta gieo hạt, khi biết mùa hè năm nay có thể ăn dưa hấu, cô nàng chạy ngay vào nhà, mang ra một cái bình chứa hạt nho mà nàng ấy không nỡ vứt đi từ năm ngoái.
Trong một khoảnh khắc, ta thực sự muốn khen nàng ấy là đã tốt nghiệp, học được cách suy luận rồi.
Nhưng Thúy Thúy à, ngươi có biết rằng trồng nho cần phải dựng giàn không?
Cắm giàn mướp đã khiến tay ta bị gai đ//âm như con nhím, nếu còn dựng giàn nho phiên bản nâng cấp nữa thì chẳng phải là ta tự tìm cái chet sao?
Hơn nữa, mặc dù giàn nho dưới bóng râm rất tốt để tránh nắng, nhưng điều đó cũng có nghĩa là dưới đó không thể trồng rau.
Bây giờ, ở Vân Hạ Cung, sân trước trồng cải bắp, củ cải, khoai lang; bên cạnh trồng lạc, đậu nành, mướp; sân sau trồng bí đỏ, bí đao, dưa hấu; dưới chân tường trồng bạc hà, ngải cứu, và còn chen chúc để trồng hành lá, tỏi, rau thơm. Nếu muốn dựng thêm giàn nho, ta đoán là chỉ còn cách gỡ những viên gạch xanh ở mảnh đất nhỏ nối giữa hậu điện và chính điện.
Tất nhiên, không phải là ta không muốn ăn nho, mà vấn đề là chu kỳ chờ đợi để ăn nho quá dài, từ lúc trồng đến lúc ăn được, ít nhất cũng phải mất hai, ba năm.
Sau khi nghe ta giải thích, Thúy Thúy vừa hào hứng lúc nãy đã xìu xuống thấy rõ.
“Thật sự không thể ăn nho được sao, tiểu thư?”
Ta nhìn Thúy Thúy, người đang trông chờ nhìn ta, nghĩ đến rượu nho, rồi nghiến răng gỡ một viên gạch xanh.
“Trồng đi, trồng đi, trồng xuống thì một ngày nào đó cũng sẽ có nho để ăn.”
Trương Cố Dương cười khẽ sau lưng ta.
“Nương nương nếu thích nho, đến mùa hè ta sẽ mang đến cho nương nương mỗi ngày.”
Thế là lại thêm một tên đàn ông đứng chống nạnh nhìn ta làm việc.
Nói thật là Trương Cố Dương và Từ Thịnh chưa từng gặp nhau, nhưng sao lại học thói xấu này nhanh vậy?
Lệ Viễn quen đường kéo Thúy Thúy đi nói chuyện riêng, chẳng qua chỉ là tìm cớ nói về cách nuôi thỏ để làm thân với cô nhóc nhà ta, ta giả vờ như mình bị mù, không thấy hai kẻ này đang phát cơm chó trước mặt ta.
“Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây? Bắt được thích khách chưa?”
Ta phủi đất trên tay, Trương Cố Dương rất chu đáo, múc nước từ giếng lên cho ta rửa tay.
Trong ba cái chum mà Cảnh Thăng góp cho ta lúc trước, ta chỉ giữ lại một cái để muối dưa, hai cái còn lại dùng để trồng sen. Không phải vì lý do gì khác, mà vì củ sen và hạt sen quá ngon, so với nó, dưa muối trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Dù chỉ được ăn một mùa, ta cũng chấp nhận.
Trương Cố Dương lắc đầu.
“Vẫn chưa, nương nương sao đột nhiên lại nhớ đến việc này?”
Thực ra ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, chắc chắn là chưa bắt được, nếu bắt được, Từ Thịnh có rảnh rỗi mang đồ đến cho ta không?
Sợ rằng hắn đã lo phát đ//iên mà đi cứu người rồi đó chứ?
Nhưng thị vệ của tên Hoàng đế tồi này vô dụng đến mức nào chứ?
Một thích khách bị thương từ năm ngoái đến năm nay, ám sát hai lần, hai lần đều thất bại mà vẫn không bị bắt?
Nói không chừng tài năng thiên bẩm của thích khách đó đều dồn vào kỹ năng chạy trốn cũng nên.
Nhắc đến việc này rõ ràng làm Trương Cố Dương có chút ủ rũ.
Nghĩ cũng đúng, thích khách vẫn đang nhởn nhơ bên ngoài, có nghĩa là thị vệ vô dụng, một ngày không bắt được thì thêm một ngày bị chửi mắng. Với tính cách của tên Hoàng đế tồi này, sa thải người hoặc đem người ra ch//ém cũng không phải là không thể.
Ta cùng Trương Cố Dương thở dài.
Mặc dù ta không biết mình thở dài vì điều gì, bởi từ góc độ của ta mà nói, ta chỉ mong vị nữ hảo hán đó sớm thành công, để ta có cơ hội thoát khỏi biển khổ này.
Cho dù Vân Hà cung có trồng nhiều rau đến đâu, bầu trời ở đây cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ta phải ngu lắm mới muốn ở đây cả đời.
Đặc biệt là sau khi ra ngoài trong lễ hội đèn lồng, tâm trí ta đã bay ra ngoài rồi.
Các tiền bối xuyên không mở nhà hàng lẩu, mở phố ẩm thực, mở cửa hàng phấn son… việc kinh doanh rất phát đạt, đến lượt ta dù có kém cỏi đến đâu, ra ngoài kiếm đủ ăn chắc cũng không thành vấn đề.
Ta cùng Trương Cố Dương thở dài một lúc, rồi kéo hắn đi tưới rau cùng ta.
“Đứa con của Lý Quý phi không giữ được, còn Nguyên Thục phi sinh hạ một công chúa.”
Không biết có phải sợ ta buồn chán không, Trương Cố Dương vừa tưới nước vừa kể cho ta nghe những tin tức trong hậu cung.
Ta đột nhiên trở nên phấn khích.