Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Chương 14: Bắt gian




"Các người mau ra hết đây cho trẫm, chán sống hết rồi sao?!"

Tên nam nhân từ trên giường rón rén vén màn ra sợ hãi té xuống.

Tử Yên đứng sau lưng Diệp Lãnh vẫn cười đắt ý "Con tiện nhân... ngày tàn của ngươi đã tới!"

Cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi Diệp Lãnh càng thêm nổi cơn thịnh nộ nhưng vẫn không thấy Nhất Dạ lú mặt ra ngoài, hắn điên tiết đi đến xé văng bức mang ra "Để ta xem lần này ngươi còn chối cãi được nữa không..."

Không ngờ người nằm bên trong bức rèm ấy lại chính là tì nữ của Diên Tử Yên!

"Lại là chuyện gì thế này, hoàng hậu đâu, như vậy là sao?" Diệp Lãnh hơi giãn mày ra, quay về phía Khúc Đàn.

Khúc Đàn sợ hãi "Nô tỳ không biết... từ sớm hoàng hậu đã mệt còn nhắc nô tì chuẩn bị để ngủ sớm, chính nô tì đã hạ rèm cho người nghỉ ngơi sao giờ lại không thấy người đâu rồi, xin hoàng thượng tha tội!"

Tử Yên với vẻ mặt biến sắc từ gương mặt hồng hào đầy ý cười nhạo giờ đây trở nên tái mét như cắt không còn giọt máu nào, ngây người quay qua hỏi nhỏ tì nữ thân cận "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Nữ tỳ của ả liên tục lắc đầu sợ hãi thủ thỉ vào tai "Nô tỳ cũng không hiểu..."

Hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác Diệp Lãnh dường như đã không thể phân biệt được thêm gì nữa "Bắt hết vào đại lao cho ta!"

Và thế là giải tán cung ai người nấy về, Diệp Lãnh mặc kệ Tử Yên đứng bên cạnh mà rời đi trong sự hoang mang của ả, không ngờ nàng ta vậy mà thoát khỏi chiếc bẫy này dễ dàng như vậy.

...

Trở lại lúc nãy khi Nhất Dạ vừa đặt chân lên giường cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, lúc bấy giờ nàng mới để ý đến mùi hương trong phòng cũng có phần khác đi kể từ khi Thu Huệ đặt chân bước vào.



Vừa đúng hôm nay là đầu tháng, thời điểm nàng hoá nguyên thân. Một ánh sáng trắng loé lên hoá thành con hồ ly sáu đuôi mềm mại nhảy vọt qua cửa sổ. Lúc này hồ ly vừa thấy tì nữ Thiển Thiển đang lụp lò, biết sẽ có cái bẫy gì đó nên tận dụng một ít phép chuyển hoá cơ bản của hồ ly lên người của ả, tì nữ này liền ngất xỉu và nằm lên giường nơi được cho là cái bẫy để Nhất Dạ nhảy vào.

Tại đây như dự đoán tên thị vệ đã lẻn vào và lên giường cùng tì nữ...

Và kết quả là xảy ra chuyện vừa rồi khi Diệp Lãnh đến đã không thấy nàng đâu.

Vừa về đến Hàn Xuân cung, Tử Yên đã nổi giận đùng đùng "Chết tiệt, thật là cả lũ ăn hại mà! Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Ruốc cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?!"

Tì nữ run rẩy "Xin nương nương bớt giận, thật rõ ràng lúc chiều Thiển Thiển ở ngoài thâm dò không hiểu sao lúc chúng ta đến lại nằm trên chiếc giường đó!"

Tử Yên siết chặt chiếc khăn tay, nghiến răng nghiến lợi không cam tâm vì kế hoạch lần này lại bất thành.

"Thật là tức chết ta mà, lại để cho con tiện nhân đó thoát dễ dàng như vậy!"

Phải mất một lúc sau Tử Yên mới bình tâm trở lại "Ả Nhất Dạ này có vẻ không đơn giản cho lắm, ta phải nghĩ cách tiếp theo nên làm gì để đối phó với nó..."

Ả có vẻ đâm chiêu hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra "Phải! Ta phải thật bình tĩnh... Tiếp theo phải xử lí đôi cẩu vô dụng trong nhà lao đã..."

"Ngươi đi làm ít bánh... nhớ bỏ một ít ngân tuyết vào ban tặng cho hai kẻ đã làm hỏng việc của ta!"

"Vâng thưa nương nương, nô tỳ đi ngay đây ạ."

Đây là loại kịch độc nếu ăn phải sẽ co giật cắn lưỡi mà chết, cô ta là đang muốn giết người diệt khẩu. Còn tên thị vệ kia thừa biết trước sau gì hắn cũng chết, vì Tử Yên đã bắt giam cả nhà phụ mẫu để uy hiếp từ trước nên hắn không thể nào phản bội cô ta được. Nhưng còn nô tì Thiển Thiển kia thì khác, Tử Yên chính là muốn diệt trừ trước khi bị nó phản bội.



...

Ngày hôm sau tại Sở Tiêu cung lúc này, Nhất Dạ đang thản nhiên thưởng thức món bánh mà nàng yêu thích mà mặc kệ thế sự bên ngoài ra sao.

Khúc Đàn vẫn có một thắc mắc từ đêm qua đến giờ.

"Hoàng hậu nương nương đêm qua người ở đâu vậy ạ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà người còn đi đâu hại nô tỳ cả đêm lo sợ đi khắp nơi tìm người a!"

"Nhà ngươi thấy đó nếu ta không đi mất thì có lẽ bây giờ ta không thể ngồi ở đây để nghe nô tì nhà ngươi lãi nhãi rồi." - nàng trấn an Khúc Đàn.

"Giờ nghĩ lại mới tức! Đáng ghét thật! Sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện như vậy để hại người được chứ!"

Nhất Dạ điềm nhiên thưởng thức nốt phần bánh còn lại trên tay mình: "Chuyện này người có công với bên phía Diên Tử Yên kia chắc lại là nhị muội muội của ta rồi."

Khúc Đàn nhanh nhẹn nói: "Thảo nào hôm qua ả muội muội đó của nương nương trong có vẻ lành tính với người như thế, lại còn muốn thêu thùa nữa chứ, chắc đã giở trò gì trong lúc đó....à có khi nào là chuốc thuốc mê vào thức ăn hay đồ uống của người không ạ?"

Nhất Dạ nhếch môi cười nhạt, ngón tay chỉ thẳng về phía lọ xông hương trên bàn bên kia.

Khúc Đàn lanh lẹ chạy đến chổ lư trầm quế hương, qua kiểm tra thì cũng đã phát hiện ra được: "Nương nương người xem trong này ngoài có tàn quế hương còn có thêm vài hạt thơm thơm gì nữa này!"

"Dám vì người ngoài mà phản bội bán đứng người nhà... muốn hại chết tỷ tỷ của mình, xem ra ta có thể coi như không có đứa muội muội này rồi."

Nhất Dạ trong lòng đã có dự tính cho tương lai 'tốt đẹp' cho Thu Huệ nhà mình, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp nhất.

"Tin đồn thất thiệt trong thời gian qua cũng do ngươi mà ra muội muội tốt của ta, nếu đã có sức gây chuyện tày trời thế này thì cũng phải đủ sức để hứng chịu hậu quả của mình gây ra đi!"