Phế Hậu (Hiện Đại Thiên)

Phế Hậu Hiện Đại Thiên - Chương 47: Chương 47




"Nhưng tôi không chấp nhận em, còn không buông tôi ra mau." Thiên Nhã có chết cũng vẫn còn mạnh miệng.

"Không chịu, vừa nãy chị kẹp đau ngón tay em, chị cũng không biết ngón tay quan trọng thế nào đâu, để đền bù, Thiên Nhã phải lấy thân báo đáp mới đủ, huống chi chỉ ôm một cái như vậy." Tiêu Cửu Thành nửa đùa nửa thật nói, không chịu buông Thiên Nhã ra.

"Đừng có giả bộ." Mới vậy đã muốn mình lấy thân báo đáp, Tiêu Cửu Thành ảo tưởng quá rồi, nhưng Thiên Nhã vẫn xoay người lại đối mặt với Tiêu Cửu Thành, cầm lấy ngón tay Tiêu Cửu Thành cẩn thận xem xét một phen.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã nắm lấy tay mình kiểm tra vết thương vừa rồi, chị ấy chẳng thể giấu được vẻ lo lắng tràn đầy, trong lòng Tiêu Cửu Thành ngọt ngào, cô biết Thiên Nhã ngoại trừ bên ngoài mạnh miệng, có chút kiêu ngạo khó chịu, thật ra vẫn là người rất tình cảm.

"Có lẽ bây giờ Thiên Nhã vẫn chưa hiểu, nhưng sau này sẽ biết tay quan trọng thế nào." Tiêu Cửu Thành cảm thấy có lẽ Thiên Nhã vẫn chưa biết chuyện thân mật giữa phụ nữ và phụ nữ sẽ làm thế nào.

Thiên Nhã đúng thật không biết, hoàn toàn không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Tiêu Cửu Thành.

"Còn đau không?" Thiên Nhã thấy ngón tay vừa bị kẹp của Tiêu Cửu Thành còn hơi sưng đỏ, giọng nói cũng mềm dịu hơn, nhìn không quá nghiêm trọng, nhưng chắc hẳn sẽ đau.

Cảm thấy Thiên Nhã bất giác dịu dàng hơn rất nhiều, Tiêu Cửu Thành rất hưởng thụ sự quan tâm và ôn nhu giờ phút này của Thiên Nhã, cô cảm thấy Thiên Nhã thật sự là người mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, rất dễ mềm lòng.

"Đau, nhưng nếu hôn em một cái, sẽ không đau nữa." Thật ra đau nhất là lúc mới bị kẹp, bây giờ đã đỡ rồi, nhưng với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn muốn được voi đòi tiên, không nhịn được nói những lời khiêu khích quyến rũ Thiên Nhã.

Tiêu Cửu Thành chỉ thuận miệng nói vậy, vốn cũng chẳng hi vọng gì vào việc Thiên Nhã có đáp lại mình hay không, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ Thiên Nhã vậy mà lại đáp lại mình, cô thấy Thiên Nhã thật sự đưa ngón tay cô đến bên môi chị, nhẹ nhàng hôn một cái rồi lập tức buông ra.

Tiêu Cửu Thành mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Thiên Nhã, sau khi kinh ngạc, niềm vui sướng ngập tràn kéo đến như muốn che lấp cả bầu trời, cô nghĩ chắc hẳn Thiên Nhã biết, hành động này của chị chứng tỏ chị đã tiếp nhận cô.

Thiên Nhã cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến liền làm theo, sau khi hôn xong, thấy dáng vẻ kinh ngạc không thể tin được của Tiêu Cửu Thành, nội tâm nàng lập tức bị một luồng cảm giác xấu hổ đánh úp lại, khiến gương mặt nàng không nhịn được nổi lên một chút ửng đỏ khả nghi.

"Tại tôi kẹp phải ngón tay em, tôi chỉ đang đền bù cho em thôi, không có ý gì khác..." Thiên Nhã giấu đầu hở đuôi tự biện minh cho mình.

"Em mặc kệ, chị hôn em, em coi như chị đồng ý rồi, sau này chị là của em." Tiêu Cửu Thành còn lâu mới bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Thiên Nhã đã mở rộng cửa thành ra, cô còn không biết mượn gió bẻ măng thì đúng là đồ ngốc.

"Làm gì có chuyện đó, dù sao tôi cũng không thừa nhận." Thiên Nhã vẫn cảm thấy không nên dễ dàng đồng ý Tiêu Cửu Thành như vậy, nếu không Tiêu Cửu Thành sẽ nghĩ rằng nàng rất dễ theo đuổi.

"Em biết, Thiên Nhã chỉ đang thẹn thùng thôi." Tiêu Cửu Thành cười vô cùng ngọt ngào, rõ ràng Thiên Nhã đã chấp nhận mình rồi, chẳng qua vẫn chưa quen với việc thay đổi quan hệ như vậy thôi, qua một thời gian rồi sẽ quen.

"Tôi mặc kệ em." Thiên Nhã vừa làm bộ khó chịu vừa dùng giọng điệu phiền chán nói, cầm áo ngủ của mình, đi vào phòng tắm, ở trong phòng tắm, tâm tư của Thiên Nhã hỗn loạn, nghĩ đến chuyện Tiêu Cửu Thành thổ lộ với mình, nghĩ đến chuyện Tiêu Cửu Thành âm thầm thích mình rất nhiều năm, trong lòng liền có cảm giác không thể bình tĩnh nổi, rất không chân thật. Đối mặt với đoạn tình cảm mới mẻ này, đối mặt với Tiêu Cửu Thành nhiệt liệt bày tỏ tình yêu, Thiên Nhã cảm thấy vui sướng, chờ mong, nhưng cũng bất an, nàng thấy cảm xúc của mình đã bị Tiêu Cửu Thành ảnh hưởng mất rồi, bị kéo lên cao, rất lâu cũng không thể hạ xuống được. Thiên Nhã chỉnh nước ấm thành nước lạnh, có lẽ nàng muốn cho cả thể xác và tinh thần của mình đều được bình tĩnh lại, thật ra sau Lý Quân Hạo, nàng rất sợ mình lại có tình cảm với người khác. Tình cảm của nàng quá nồng nhiệt, khi yêu, nàng rất dễ bị tình cảm chi phối, ghen tuông, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, cảm giác cô độc khi bị lạnh nhạt, nỗi thống khổ khi bị vứt bỏ, mỗi một cảm giác đều mãnh liệt như vậy, đều giày vò người ta như vậy. Tiêu Cửu Thành có thể nồng nhiệt nâng nàng lên bao nhiêu, thì cũng có thể thẳng tay đẩy nàng ngã xuống vỡ tan thành mảnh vụn như vậy, nàng muốn từng giây từng phút nhắc nhở chính mình, đừng quá dễ dàng chìm đắm vào, cũng đừng chìm xuống quá sâu, ít nhất cũng phải giữ lại một chút phòng bị, Thiên Nhã không ngừng cảnh báo chính mình.

Tiêu Cửu Thành đã tắm xong, nằm ở trên giường Thiên Nhã, ngửi thấy hương thơm thuộc về riêng Thiên Nhã ở trong chăn, nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Tiêu Cửu Thành không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, từng giọt từng giọt nước ấm đọng lại trên da thịt trắng như tuyết của Thiên Nhã, nghĩ đến Thiên Nhã đang trần trụi, Tiêu Cửu Thành phấn khích không thể kiềm chế nổi.