Phế Hậu (Hiện Đại Thiên)

Phế Hậu Hiện Đại Thiên - Chương 3




Tuy rằng không có ai đồng ý trợ giúp cho nàng vào lúc này, nhưng Thiên Nhã vẫn không muốn từ bỏ. Những người đã đi tìm trước đây, Thiên Nhã lại mặt dày hỏi thăm lần nữa. Có điều bộ dạng Thiên Nhã cúi người ba lần bốn lượt ăn nói khép nép nhờ người khác hỗ trợ như vậy, càng chứng tỏ Tập đoàn Thái Cực sắp không xong rồi, điều này làm cho vài người bụng dạ khó lường nổi lên ý xấu đối với Thiên Nhã. Phải biết rằng, Thiên Nhã lớn lên cực kì xinh đẹp, những người gặp qua nàng đều sẽ cảm thấy, trên đời này sao lại có người phụ nữ đẹp như vậy. Trước kia có Tập đoàn Thái Cực, nàng tựa như một đóa hoa cao lãnh không thể với tới, nhưng Độc Cô Tấn từng bá chủ thương nghiệp đã chết, Tập đoàn Thái Cực sắp không xong rồi, nàng lại ly hôn với Lý Quân Hạo, những tên đàn ông trước kia không dám có ý nghĩ không an phận, bây giờ nhìn sắc đẹp hơn người của Thiên Nhã, lại có một ít tâm tư xấu xa.

Thiên Nhã lại một lần nữa đi vào câu lạc bộ cao cấp nổi danh nhất trong vùng, tìm người nàng thấy có khả năng giúp nàng nhất. Trong đó có một người tên Vương Sĩ Đạt, Độc Cô Tấn đã từng giúp ông ta vượt qua cửa ải khó khăn, một người khác tên Lưu Văn Trạch, hồi Độc Cô Tấn còn sống cũng cảm thấy là một người khá tốt. Vừa lúc đêm nay, bọn họ cùng nhau đi tới câu lạc bộ này.

Lúc Thiên Nhã đẩy cửa đi vào, hai người bưng chén rượu dường như đang nói gì đó, có vài cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi bên cạnh, chỉ là Thiên Nhã vừa đi vào đã khiến cho những cô gái này đều ảm đạm thất sắc.

"Chú Vương, chú Lưu." Thiên Nhã giả vờ nhiệt tình gọi, phải biết rằng trước kia nàng gặp những người này, cùng lắm chỉ thờ ơ chào hỏi một câu rồi thôi.

"Thiên Nhã, sao cháu lại tới đây?" Lưu Văn Trạch hỏi, ông rút bàn tay đặt trên người cô gái trẻ tuổi về, lấy tư thái trưởng bối nói, sau đó ra hiệu cho mấy cô gái kia đi ra ngoài.

Tầm mắt Vương Sĩ Đạt nhìn chằm chằm Thiên Nhã, thong thả ung dung thu tay về, hoàn toàn không thèm để ý Thiên Nhã thấy hắn thế nào.

"Cháu cố ý tới tìm hai người, hai người đều rất bận, mỗi lần tới, hai chú đều không có ở đó." Thiên Nhã cười nói. Những người khác đều thẳng thắn từ chối, còn hai người kia vẫn luôn tránh mà không gặp, nàng chỉ có thể chặn bọn họ ở chỗ này.

"Quả thực rất bận, không biết Thiên Nhã tìm bọn chú có chuyện gì?" Lưu Văn Trạch biết rõ còn cố hỏi.

"Bởi vì Độc Cô Thành kinh doanh không tốt, Tập đoàn Thái Cực mất đi nguồn vốn, cháu hi vọng hai chú có thể ra tay giúp Thiên Nhã một phen." Thiên Nhã khẩn trương nói.

"Thiên Nhã, không phải chú Lưu không muốn hỗ trợ, mà là thật sự không thể giúp được gì. Có lẽ cháu không hiểu chuyện kinh doanh lắm, cháu phải biết rằng công ty con và rất nhiều sản nghiệp của Tập đoàn Thái Cực đều là sản nghiệp hoàng hôn*, bây giờ Tập đoàn Thái Cực chính là hố sâu không đáy, đổ bao nhiêu tiền vào trong cũng đều uổng công, đã sớm nợ nần chồng chất. Hơn nữa cháu và em trai cũng đừng cố gắng duy trì chuyện làm ăn nữa, nghe chú Lưu khuyên một câu, chính là nộp đơn xin phá sản và thanh lý càng sớm càng tốt, không nên tiếp tục đổ tiền vào cái hố không đáy, nếu không sẽ càng lún càng sâu, sẽ chẳng còn lại gì cả." Thương nhân làm việc, phải có lợi mới làm, bây giờ Tập đoàn Thái Cực đang rối ren, cho dù giao tình của ông ta và Độc Cô Tấn có tốt, cũng không thể lấy tiền của mình để đi lấp cái hố không đáy kia.

*sản nghiệp hoàng hôn: đã tồn tại lâu và không thể thành công hoặc sinh lời như trước được nữa

Độc Cô Tấn là một nhân vật lợi hại, Tập đoàn Thái Cực dưới tay của ông là tập đoàn tài chính lớn nhất trong vùng một thời, gia đình Độc Cô cũng là nhà giàu nhất vùng, lúc Độc Cô Tấn tính toán chuyện chuyển mình, đột nhiên bị bệnh ung thư, lại còn là thời kì cuối, hiển nhiên không còn nhiều thời gian cho ông chuyển mình và an bày, Tập đoàn Thái Cực bỏ lỡ thời cơ chuyển mình tốt nhất, hơn nữa năng lực của Độc Cô Thành lại không hề được như Độc Cô Tấn, thiếu đi tầm nhìn lâu dài, mù quáng phô trương, trong ba năm liền làm lụn bại gia sản hùng hậu mà Độc Cô Tấn để lại.

Tuy rằng Thiên Nhã biết Tập đoàn Thái Cực có rất nhiều vấn đề, nhưng nàng cảm thấy vẫn có cơ hội, nàng không muốn cứ như vậy xin phá sản thanh lý, đó là tâm huyết cả đời của ba ba, nàng không muốn bị hủy ở trong tay mình và em trai.

"Chú Lưu, những đạo lí chú nói cháu đều hiểu, nhưng cháu không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của cha cháu cứ như vậy bị hủy đi chẳng còn gì, chú Lưu, chú giúp cháu một lần đi."

"Thiên Nhã, đến đây ngồi cạnh chú Vương." Vương Sĩ Đạt vừa rồi ở một bên vẫn luôn không nói gì, vẫy tay bảo Thiên Nhã ngồi xuống cạnh mình.

Tuy rằng Thiên Nhã không tình nguyện, nhưng vẫn qua đó ngồi, cách một đoạn khoảng cách ngắn.

"Tập đoàn Thái Cực quả thực có rất nhiều vấn đề, nhưng chú cảm thấy Tập đoàn Thái Cực vẫn còn rất nhiều tài nguyên chất lượng tốt, có lẽ vẫn có thể cứu được. Như vậy đi, buổi tối ngày mai cháu tự mình mang tài liệu của Tập đoàn Thái Cực đưa đến nhà chú, chú nghiên cứu thử trước." Vương Sĩ Đạt có chút háo sắc nhìn bộ ngực đầy đặn của Thiên Nhã nói.

Thiên Nhã tưởng Vương Sĩ Đạt thật sự đồng ý hỗ trợ, vô cùng vui vẻ, không để ý đến ánh mắt háo sắc của Vương Sĩ Đạt.

"Chú Vương, chú thật sự đồng ý hỗ trợ sao?" Thiên Nhã có chút không thể tin được hỏi.

"Đương nhiên, ba ba của cháu cũng từng giúp chú, cháu cứ việc yên tâm đi, chú Vương sẽ không bỏ mặc các cháu." Vương Sĩ Đạt duỗi tay nắm lấy mu bàn tay Thiên Nhã, vỗ vỗ rồi lại sờ.

Tuy rằng Thiên Nhã rất chán ghét Vương Sĩ Đạt chạm vào nàng, nhưng nàng cố gắng nhịn một lát, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, rút trở về.

Dường như Vương Sĩ Đạt cũng không thèm để ý Thiên Nhã rút tay ra, cầm một ly rượu, đổ đầy rượu.

"Nếu đã tới rồi, vậy tiếp chú Vương vài ly đi." Vương Sĩ Đạt không có ý tốt nói.

Mặc dù Thiên Nhã không muốn uống, nhưng khó lắm Vương Sĩ Đạt mới chịu giúp nàng, nàng chỉ có thể cầm lấy ly rượu, miễn cưỡng cười vui ngồi tiếp bên cạnh.

Vương Sĩ Đạt cố ý rót rượu cho nàng, Thiên Nhã thật sự trốn không xong, sau khi liên tục uống vài ly rượu, cảm giác đầu có chút choáng váng, nàng biết mình không thể uống tiếp được nữa, liền tìm cớ vào nhà vệ sinh.

"Anh Vương, rốt cục anh có ý gì?" Lưu Văn Trạch không tin Vương Sĩ Đạt, một người chỉ tin vào lợi nhuận, sẽ giúp nhà Độc Cô. . Truyện Sủng

"Anh không cảm thấy đứa con gái này của Độc Cô Tấn lớn lên làm cho người khác rất động lòng sao? Lớn lên trở thành một đại mỹ nhân rồi." Vương Sĩ Đạt cười tủm tỉm nói.

"Anh làm như vậy không tốt đâu? Lúc Độc Cô Tấn còn sống, đó chính là đứa con gái quý giá nhất của anh ta." Vẻ mặt Lưu Văn Trạch không tán thành nói.

"Không phải con bé muốn tiền sao, muốn tiền thì cũng phải trả giá chút gì chứ. Tôi chướng mắt cục diện rối ren của Tập đoàn Thái Cực, nhưng sắc đẹp của con bé vẫn còn đáng giá một chút, ít nhất đi theo tôi còn có thể bảo đảm cho con bé không phải lo nghĩ chuyện cơm áo, tôi đây là thay Độc Cô Tấn chiếu cố cô con gái bảo bối của anh ta thôi." Vương Sĩ Đạt vẻ mặt đáng khinh nói.

"Có nhiều thiếu nữ xinh đẹp cho Vương tổng chọn như vậy, vẫn là thôi đi." Lưu Văn Trạch vẫn niệm chút giao tình cùng Độc Cô Tấn.

"Anh Lưu, anh đừng nhúng tay vào việc này, tôi cùng con bé thuận mua vừa bán, là chuyện hai bên tình nguyện." Vương Sĩ Đạt có chút không kiên nhẫn nói.

Lưu Văn Trạch muốn hợp tác một hạng mục với Vương Sĩ Đạt, tuy rằng niệm chút cũ tình, nhưng lại càng quan tâm lợi ích của mình hơn, cũng không nói thêm gì nữa.

Thiên Nhã vốn muốn vào nhà vệ sinh, nhưng để quên túi xách nên quay lại lấy, nàng quay trở lại vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của Vương Sĩ Đạt cùng Lưu Văn Trạch, không thể nhịn được nữa trực tiếp đẩy cửa đi vào, nàng phẫn nộ cầm ly rượu trên bàn hất vào Vương Sĩ Đạt, sau đó cầm túi của mình rồi rời đi.

Bởi vì vừa rồi Thiên Nhã bị ép uống rất nhiều rượu, thân mình nghiêng ngả, trọng tâm cũng không vững, lúc ra ngoài, đụng vào một người phụ nữ ở lối rẽ.

Bây giờ Thiên Nhã không có tâm trạng để ý những chuyện này, không thèm nhìn người đang đi tới kia, tiếp tục đi về phía trước.

Vương Sĩ Đạt và Lưu Văn Trạch xuất hiện ở chỗ này, cô đoán Thiên Nhã cũng sẽ tìm tới, không ngờ lại thật sự đoán đúng rồi, cũng không ngờ mình sẽ bị Thiên Nhã đẩy ngã, cũng coi như là có duyên. Nhưng Tiêu Cửu Thành lại bị Thiên Nhã làm lơ một lần nữa, nội tâm vẫn có chút mất mát, nhưng mất mát rất nhanh chóng bị thay thế bởi lo lắng, bởi vì thân mình Thiên Nhã lung lay, hiển nhiên là uống không ít rượu, Tiêu Cửu Thành khẽ nhíu mày, lập tức lại đuổi kịp Thiên Nhã một lần nữa, hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình giống như một kẻ si mê bám đuôi.