Phật Tội

Chương 16




Typer: Tử Sắc Y

Trên thành Mậu Uyển, mặt trời treo cao, mây đen vần vũ, hôm nay vầng dương đỏ ối, nhưng bầu không vắng bóng mây trắng, chỉ có những đám mây mù dày đặc cuồn cuộn, sắc trời không được trong lành, mà có thứ màu xanh ngọc ánh tím vô cùng kỳ dị.

Dưới thành người dân ngửa đầu trông, bàn tán xôn xao, trong mây đen một vật thể ẩn hiện với cơ thể khổng lồ, có thể mơ hồ trông thấy mũi sừng, những thiện nam tín nữ run sợ đổ xô vào chàu Liễu Vân thắp hương dập đầu, nhất thời chùa Liễu Vân khói nhang sực nức, tiếng tụng niệm lâm râm không ngớt.

Nhậm Hoài Tôlơ lửng giữa từng không, chân giẫm lên một con quái điểu nhiều màu có hai cánh, loài chim này tên gọi thực trĩ, là giống quái vật ăn thịt người, nhưng bay rất nhanh. Khi y quay trở lại cái hang rỗng dưới chân tháp Trường Sinh, yêu ma đã bỏ chạy tứ tán vì bị long khí kinh động, Nhậm Hoài Tôlập tức tung người nhảy lên lưng một con thực trĩ, con chim sải cánh bay lên, thi mị cũng có thể bay, nhưng tốc độ không nhanh bằng thực trĩ. Ngay vào lúc y cưỡi thực trĩ băng qua trời mà đi, con rồng vàng sau lưng cũng khoan xuyên ngọn tháp Trường Sinh đuổi tới.

Quỷ khí sực nức trên người Nhậm Hoài Tôthu hút kim long gầm gừ đuổi theo,  con thực trĩ hoảng sợ tháo chạy tán loạn trên không trung, kim long quần thảo giữa bầu không theo sát thực trĩ, đám đông phía dưới trông lên chỉ thấy một vật hình rồng lượn vòng trong mây đen, vô cùng đáng sợ.

Sau khi trên không trung  rít lên một tiếng kêu the thé vừa giống tiếng sói vừa giống tiếng gà, thình lình một vật vọt ra khỏi đám mây, lao thẳng về hướng chùa Liễu Vân. Trên vật thể nhiều màu thấp thoáng một bóng người, nhưng ai nấy đều tròn mắt trông thấy một con rồng khổng lồ tuôn mình khỏi tầng mây, theo sát vật thể nhiều màu nọ, vọt thẳng về phía ngôi chùa.

Bên ngoài chùa Liễu Vân được bao bọc bởi kết giới của phương trượng, thế nhưng kết giới lập tức bị hoá giải bằng một sức mạnh nào không rõ, con rồng vĩ đại đuổi the vật thể lạ kia xông thẳng về hướng ngôi chùa, chỉ nghe một tiếng nổ nhức óc đinh tai, cát đá bay đầy trời, lửa bốc giữa từng không, ngôi chùa cổ ngàn năm rừng rực trong ngọn lửa, mấy toà Phật đường bị đập nát thành gạch vụn, kim long phun lửa đỏ, cả ngôi chùa Liễu Vân chìm trong biển lửa. Người đi chùa lễ Phật chết thảm quá nửa, những ai sông sót đều điên cuồng gào thét, tháo chạy tán loạn, những kẻ bị thương sụp dưới đất khiếp hãi ngước nhìn bóng con rồng hẵng còn đang vần vũ giữa bầu không, ai nấy sợ đến vỡ tim gan.

Rồng…

Rồng là tường thú, là thuỵ thú, sao có thể tàn sát nhân gian?

Sau âm thanh ầm ĩ đinh tai ở chùa Liễu Vân chỉ một chốc lát là tiếng nổ trầm đục truyền ra từ sâu trong hoàng cung, tương tự, tiếp đó là lửa cháy ngút trời, khói bay mù mịt. Rồi bốn bề liên tiếp vang lên tiếng nổ, núi non sụp đổ, khói lửa sặc sụa, không ai nhìn rõ ở phái xa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, già trẻ bé lớn ôm nhau nấp trong nhà, ai nấy đều chìm trong hoang mang và hoảng sợ.

Ở hoàng cung, quá nửa số cung điện sụp đổ, nhưng hoàng thượng Vân Sào vẫn lành lặn vẹn nguyên, được Hắc Kỳ quân hộ vệ vội vội vàng vàng lánh xuống hầm, bừng bừng lửa giận. Tam vương gia Vân Tứ cuống quít chạy tới, mặt mày biến sắc,”Hoàng thượng, trên trời có rồng lớn quanh quẩn, huỷ thiên diêt địa…”

Vân Sào siết chặt tay vịn chiếc ghế, giận dữ,”Là ai đưa rồng tới?”

“Rồng không phải giống tầm thường, người thường quyết không có khả năng dẫn tới.” Vân Tứ hít sâu một hơi,”Vừa rồi… chính mắt thần trông thấy, phía trước con rồng có một vật, hình như là.”

“Y?” Vân Sào gầm lên,”1? Trẫm đã nói không thể giữ y lại được! Dù đối với y trẫm có ơn tái tạo, nhưng con yêu vật này một khi đã nhớ lại chuyện cũ, nhất định sẽ không tha cho nhà họ Vân! Đều do các ngươi luôn miệng đòi giữ y, ngươi xem hiện nay… hiện nay biết phải làm thế nào? Vân Tứ!”

Vân Tứ cười rầu rĩ,”Có thần đệ.”

“Mau đi tìm… đi tìm cao nhân có thể thu phục rồng và con yêu quái đó, Trẫm muốn y chết ngay lập tức! Chết ngay lập tức!

“Vâng.”

Mặt đất rung động, lửa khói ngút trời. Lầu Triều Châu của Cơ Nhị rung chuyển từng đợt, vật dụng va vào nhau loảng xoảng không thôi, nhưng cũng coi như là lành lặn. Đan Hà ngồi trong phòng Cơ Nhị, nhắm mắt đăm chiêu, Cơ Nhị vẫn ngồi trên cái ghế đu của y, dù sao mặt đất rung chuyển, ghế của y đong đưa theo, chẳng khác nhau là mấy.

“Con rồng này thật là một biến cố bất ngờ.” Đan Hà ngẫm nghĩ hồi lâu rồi từ tốn lên tiếng.

“Trên trời có phép trừ rồng hay không?” Cơ Nhị đem tay áo đắp lên mặt, buông một tiếng thở dài.

“Có.”Đan Hà dõi mắt về phương xa,”Trong Chu Dịch có chép,’Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng’(*), phép trừ rồng, chính là lấy rồng đấu rồng.”Y ngoảnh lại, thần thái nghiêm trang,”Nhưng trên đời nào có con rồng thứ hai?”

(*): Rồng đánh nhau ở đồng nội, đổ máu đen máu vàng.

Cơ Nhị ắng lặng thở dài,”Vậy chúng ta đành tắm rửa đợi chết mà thôi.”

Đan Hà lắc đầu,”Nhưng điềm trời chỉ rằng, vẫn có cơ sống sót, chuyện này chưa đến mức đường cùng.”Y đăm  chiêu dõi mắt về phía xa, nơi ấy khói bụi mịu mù che lấp bầu không,”Nhưng không biết kẻ cứu vớt thiên hạ hiện ở đâu.”

Khi Lục Cô Quang và Thẩm Chiên Đàn nung chảy tảng đá ra khỏi đường hầm, chỉ trông thấy khắp trời bụi vàng cuồn cuộn, bầu không che kín mây đen, vầng thái dương treo cao, nhưng mang một màu đỏ tối, sấm vang chớp giật đì đùng, lại không đổ mưa tiết trời vo cùng quái dị. Mặt đất không ngừng chấn động, mùi máu và mùi cháy khét thốc tới từng luồng, Thẩm Chiên Đàn buông một tiếng thở dài,”Y ra tay rồi.”

Lục Cô Quang cười nhạt,”Không phải ngươi muốn thu phục y sao? Còn không đi mau đi?” Nàng trỏ mảnh đất dưới chân,”Ngông cuồng  đòi quân lâm thiên hạ, nếu ngươi trễ chân thêm một chút, thiên hạ sẽ sụp đổ từng tấc một kể từ thành Mậu Uyển, quân lâm thiên hạ còn thích thú gì?”

Thẩm Chiên Đàn ngửa đầu, há miệng nhả ra một vật, chính là Hoàn Hồn Châu, chỉ trông thấy viên ngọc ấy tan ra bốn phía, dần tiêu biến, y đang hoá giải Hoàn Hồn Châu, trả sinh linh về cho mọi người. Lục Cô Quang thoáng ngây ra, không rõ y định giở trò gì, mất đi sức mạnh của Hoàn Hồn Châu, y phải làm cách nào mới thu phục được con rồng vàng?

Nhưng lại thấy sau khi Hoàn Hồn Châu tan biến, Thẩm Chiên Đàn ngưng tụ một quầng sáng quỷ dị có màu lục tối, một thứ mùi tanh tưởi quen thuộc mà lạ lùng toả ra từ đó, những âm thanh sột soạt vang lên bốn bề, đầu tiên là một con rắn nhỏ trườn tới, tiếp đến là một con rắn thân bằng thân cây cũng thong thả bò lại.

Rắn?

Lục Cô Quang giật lùi mấy bước, đồn rằng hắn tu luyện mấy ngàn năm không đổi, sau mấy lần biến hoá sẽ thành rồng, dù không biết con rồng trên trời kia có phải do rắn từng bước hoá hình hay không, nhưng có lẽ thứ gần  giống rồng nhất… hẳn là bầy rắn dưới đất này?

Thẩm Chiên Đàn lặng lẽ đứng chờ, hàng ngàn con rắn chậm rãi tụ tập  dần có cả những loài xà yêu hình dạng kì dị, thậm chí còn có cả con rắn khổng lồ thân hình to lớn, mắt như trứng chim, đang trong quá trình hoá rồng xuất hiện.

Bầy rắn nhảy múa theo quầng sáng màu lục tối trong tay Thẩm Chiên Đàn, thoáng chốc hàng ngàn thân rắn bện chặt lấy nhau, quầng sáng trên ngón tay Thẩm Chiên Đàn rơi vào bầy rắn, thứ ánh sáng màu lục tối lập tức bao bọc lấy thân thể chúng, một con rồng do hàng ngàn con rắn biến hoá chậm rãi thành hình.

Lấy rắn… hoá rồng?

Nhậm Hoài Tôchớp mắt, y thật giỏi tính toán, còn “rồng” này tuy kích cỡ khổng lồ, nhưng lại không biết bay, biết phải chiến đấu với con rồng trên không trung thế nào?

Lại trông thấy sợi tơ đỏ kỳ dị trên ngón tay Thẩm Chiên Đàn kéo dài, bao phủ trên thân con rồng do bầy rắn hoá thành, quấn chặt những con rắn dài ngắn lớn nhỏ, nàng nhìn tơ đỏ vùn vụt trổ dài, cuối cùng hoàn toàn thoát ly cơ thể Thẩm Chiên Đàn, bện kín trên thân con xà longl những đoá hoa đỏ thắm li ti đan cài chi chít nom tựa vảy rồng.

Sau đó Thẩm Chiên Đàn khẽ rung người, một cái bóng nhạt nhoà xuất khỏi thân thể y, bước vào giữa con xà long, thân thể y đổ người về sau, Lục Cô Quang theo bản năng vội đưa tay đỡ lấy.Chỉ trông thấy con rồng kỳ dị nửa xanh nửa đỏ, màu sắc loang lổ nọ bỗng nhiên bay lên, hướng thẳng về phía con rồng vàng.

Y…

Hẳn là hồn phách chi thân?

Lục Cô Quang đỡ lấy cơ thể nhắm nghiềm mắt của Thẩm Chiên Đàn, ngửa mặt trông theo con rồng giữa từng không, con rồng kỳ dị liếc nhìn nàng một cái, không hiểu sao nàng có thể trông thấy một nụ cười trong cái nhìn đó, rồi lập tức quay đi.

Sợi tơ đỏ chứa sức mạnh quỷ dị toàn bộ bệnh trên người con rồng, hồn phách chứa yêu lực của y xuất khỏi thân thể, điều khiển rồng bay đi, lấy thân hoá rồng.

Chỉ vì một câu quân lâm thiên hạ chi thiên hạ (*)… Kẻ không thân không thích không lưu không luyến cõi lòng chỉ có hoang vu, kẻ vốn không thương mến thế nhân  và không được thế nhân thương mến như ngươi lại có thể làm đến bước đường này.

(*): Thiên hạ của kẻ làm vua

Nàng không dưng cảm thấy đau thương, từ bỏ hết thảy, dốc hết sức mình, nói y vì vương quyền tôn vị, chẳng bằng nói y không nỡ cô độc một thân một mình sống giữa thế gian tàn tạ.

Dù thiên hạ có đảo điên, ta với ngươi vẫn còn sống mãi, nhưng ta hiểu… sống một mình, đặc biệt là khi một mình tồn tại… không còn gì để đau thương hay để mừng vui, không còn gì để nhớ nhung hay để kiếm tìm… thậm chí… không còn gì là ác hay thiện, không còn ai để hận hay thù…

Thành trắng tay, thành nửa người nửa quỷ, thông thiên triệt địa đã tốt, huỷ thiên diệt địa cũng đành, cũng có là gì nữa đâu?

Chẳng qua là hư không cả.

Cõi chết mà thôi.

Nàng sợ hãi đến mức không dám nghĩ đến con đường nọ con đường có thể thấy trước, lẽ nào Thẩm Chiên Đàn… cũng sợ.

Chậm chạp cúi đầu nhìn thân thể trong lòng, những vết thương phơi bày rõ rệt trên da thịt vì mất đi sức mạnh của sợi tơ đỏ, vết thương ở ngực đã gần lành hẳn, ở bụng vẫn còn chảy máu, làn da trắng bệch, mất sạch vẻ tươi tỉnh vừa rồi.

Cái xác này vẫn là thân người, y không phải quái vật.

Nàng buông một tiếng thở dài rất khẽ, mơ hồ cảm thấy… Những hành động của Thẩm Chiên Đàn… Có lẽ sẽ không khôn lường, không khó hiểu như ban đầu nữa. 

Bầu trời tối sầm, vầng dương rốt cuộc bị che đi, sấm vang chớp giật, cát bụi mịt mù, tiếng rồng kêu rền rĩ khắp trời, hai con rồng giữa không trung cuối cùng cũng lao vào nhau quần thảo một trận.

Cuồng phong gầm rít, gió cát kín trời, mây mù dày đặc, người dân cả thành Mậu Uyển đều đang ngửa đầu chứng kiến trận chiến đấu giữa hai còn rồng trên bầu không, chỉ trông thấy mây dày bị thân rồng quẫy nát, bầu trời chớp loé thứ ánh sáng tím rịm cổ quái, vốn đã quá giờ mặt trời lặn từ lâu, nhưng vầng dương đỏ ối kỳ dị nọ vẫn treo cao, sắc trời nửa sáng nửa tối, không thấy bóng trăng sao.

Trong lầu Triều Châu, Cơ Nhị và Đan Hà cùng chăm chú dõi mắt trông theo con rồng khổng lồ giữa bầu không, sắc mặt lạ lùng.

Cơ Nhị cất đi vẻ lười nhác thường ngày, chỉ là biểu cảm trên gương mặt cũng chẳng mấy nghiêm trọng,”Đấy là thứ gì/?” Y khẽ hất cằm ra hiệu về phía con rồng thân hình loang lổ.

Sắc mặt Đan Hà nghiêm chỉnh, chậm rãi đáp lời,”Đó không phải rồng, mà là rắn.”

“Rắn sao lại biết bay?”Cơ Nhị thở dài.

“Bầy rắn ấy nhuốm đầy mùi yêu khí của thực trĩ.’Đan Hà ôn tồn,”Thực trĩ là một loài yêu thú bay rất nahnh, yêu khí của thực trĩ giỏi bay lượn, có thể nuốt con người, sở trường gây ảo ảnh.”

“Có người gom rắn hoá rồng, lấy yêu khí của thực trĩ sai khiến nó bay lên?”Cơ Nhị thở dài,”Thực là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng liệu có được gì không? Một đám ô hợp, kim long giỏi dùng yêu khí gột rửa yêu tà, con rắn lớn ấy nào có cơ chiến thắng?”

“Phần thắng…”Đan Hà thong thả chớp mắt,”Thiên hạ đều biết, dưới cổ rồng có vảy ngược, ‘nhân hữu anh chi, tắc tất sát nhân’(*), chạm vào sẽ nổi giận, đó là nơi yếu hai trên thân rồng, nếu con rắn to này có thể…” Y thoáng khựng lại, chừng như cũng thấy điều mình đang nói có vẻ hoang đường, nhưng rồi vẫn tiếp lời,”Có thể khiến vảy ngược trọng thương, cũng có thể…”

(*): Nếu người chạm vào, rồng sẽ giết người. Câu này trích từ Sử ký quyển thứ sáu mươi ba -  Lão Tử, Hàn Phi liệt truyện

Trên bầu trời hai con rồng quần thảo, mây khói sôi sục, dưới đất cát vàng mù mịt, che lấp tầm mắt người trần. Dù có nhãn lực mãnh mẽ như Cơ Nhị cũng không thể trông rõ con rắn khổng lồ tấn công nơi nào trên thân thể kim long, y đong đưa quyển trục trong tay,”Có cơ chiến thắng? Nhưng làm sao thắng nổi?”

“Không sai, không thể thắng nổi.” Đan Hà chưa từng buôn lời ngông cuồng, y nói không thể, tức là không thể.

Hai  con rồng giữa không trung vẫn đang quấn lấy nhau, con quái long được tập hợp bởi bầy rắn chưa thắng, nhưng chừng như cũng không thua.

Lục Cô Quang lặng lẽ đứng ở nơi Thẩm Chiên Đàn hoá rồng, cơ thể trong lòng nàng lạnh giá đi từng tấc một, hồn phách rời thân, cơ thể gần như vật chết, huống hố thân xác này lại là một vật chết đã lâu. Hai con rồng trên từng không hẵng còn đang vẫy vùng, cái xác trong lòng nàng dần dà biến đổi, da dẻ khô rúm già nua, dần hình thành những nếp nhăn, như thể vừa tìm về thời gian riêng thuộc về bản thân, tấm thân ấy chậm rãi biến thành hình dáng nhẽ ra y nên có. Nàng câm lặng nhìn, bỗng nhớ ra rằng gã quái nhân này đơn thương độc mã giật dọc bon chen gần trăm năm đằng đẵng, đó là quãng thời gian cả một đời người của kẻ khác, gương mặt đẹp đẽ y từng có, tài hoa xuất chúng y nắm giữ, tất thảy đều đốt sạch vào âm mưu quỷ kế và dục vọng được hơn người, vào nỗi khao khát được quyền khuynh thiên hạ.

Kết cục là…

Nàng ngửa mặt nhìn, kết cục là, dù chiến thắng tất cả, xô đổ quá khứ, quyền khuynh thiên hạ, chính mình chỉ còn lại một bộ xương khô, lại không được phép chết, liệu còn ý nghĩa gì?

Ngươi… không cảm thấy đáng để đau thương ư?

Ta lại thấy… đau thương từ tận đáy lòng.

Tiếng rồng ngâm rền rĩ, sắc trời đột ngột tối sầm, nàng bỗng thấy có thứ gì đó từ không trung rơi xuống như mưa đổ, nàng hoảng hốt, chỉ nghe lộp độp, thực sự có thứ đang rơi, ngoảnh lại nhìn, là từng con rắn rớt thẳng xuống đất từ trời cao, tất thảy đều nát bét những máu và thịt.

Nàng khiếp sợ, lẽ nào… lẽ nào đến Thẩm Chiên Đàn cũng không địch nổi kim long? Cả người nàng tê cứng, nếu ngay cả Thẩm Chiên Đàn cũng không ngăn nổi kim long diệt thế, không ngăn cản nổi Nhậm Hoài Tôbị kim long nuốt sống, thì còn ai có thể?

Ta liệu có nên giúp ngươi một tay.

Nàng đặt tâm thân đang chậm rãi già nua đi của Thẩm Chiên Đàn nằm xuống đất, Huyết Lưu Hà hoá kiếm phóng ra, thân hình nàng thoáng nhạt màu, Huyết Lưu Hà hoá thành trường kiếm, không thể giúp nàng duy trì tình trạng thân xác hữu hình, càng khiến nàng dễ dàng tung người bay thẳng lên không, theo thế kiếm, nàng lao nhanh về hướng con rồng vàng.

Giữa lưng chừng trời, Nhậm Hoài Tôngồi trên lưng một con thực trĩ, thảnh thơi làm khán giả cho trận đấu hai rồng.

Con rồng do Thẩm Chiên Đàn hoá thành giờ đây chằng chịt vết thương, bị long khí kim long xâm thực, phàm là những loài rắn có yêu khí trong bầy rắn đều mất sạch yêu khí, chỉ còn thoi thóp, những con rắn vẫn đang hăng hái lại là loài rắn bình thường, không bị long khí ảnh hưởng. Quái long vẫn có thể hoạt động, thậm chí vẫn liên tục lao vào chỗ vảy ngược dưới cổ kim long không biết mỏi mệt, tất cả là nhwof vào lớp vỏ bọc nom như tơ đỏ quấn kín bên ngoài, thứ tơ ấy sinh trường không ngừng, chất chứa sức mạnh to lớn, thậm chí còn có thể hấp thụ long khí để sử dụng cho mình.

Nhậm Hoài Tôkhoanh tay đứng nhìn, thứ tơ đỏ nọ chính là dị năng bẩm sinh của phệ yêu giả, thực ra chính là do những mạch máu có khả năng thôn tính trong cơ thể phệ yêu giả hoá thành, Thẩm Chiên Đàn rút sạch mạch máu trong người mình bọc ngoài con rồng, đó thực sự là đòn được ăn cả ngã về không, không còn đường lui nào nữa. 

Con người này, xưa nay vốn coi thường nhân mạng, trong mắt y ngoại trừ bản thân không còn gì khác.

Trong mắt y, những khinh khi nhục mạ thờ ơ y phải gánh chịu đều nặng tựa ngàn cân, nếu không trả lại vốn lẫn lời, nếu không đứng trên thiên hạ, nếu không toả sáng hào quang, cuộc đời y không còn ý nghĩa. Trên con đường đó,những tổn thương, mất mát, đau đớn kẻ khác phải chịu, tất thảy đều nhẹ tựa lông hồng.

Kẻ đê tiện độc địa như y, chẳng ngờ cũng có ngày phải liều mình vì một điều gì đó.

Ha! Thật là hiếm thấy.

Nhậm Hoài Tônhìn tơ đỏ trên thân rồng đứt bục từng đoạn, từng con rắn rơi xuống giữa từng không, chừng như trong mắt y toàn bộ chỉ là một hình tượng, lại chừng như y nhìn thấu tất thảy, tận cùng của tất thảy, chỉ là hồng hoang cô tịch, cát chảy và xương khô.

Thình lình một vệt sáng đỏ xuyên mây mà đến, y thoáng nhíu máy, chỉ thấy một thanh trường kiếm với lưỡi kiếm sáng loáng, chính là lưỡi Bàn Nhược Kiếm nhà Phật. Kiếm quang hoang lương ngưng tụ sức mạnh thánh khí đất trời, một kiếm bay đến, mây khói dạt đường, con thực trĩ y đang cưỡi rít lên một tiếng kinh hoàng, cuống cuồng bay về một bên. Ở ngay chớp mắt đó, kim long quay đầu há miệng, chỉ lệch độ năm tấc cạnh vảy ngược dưới cổ. Nhát kiếm vô cùng sắc bén, vảy rồng cực dày, nhưng vẫn trúng một vết thương sâu hoắm, máu rồng màu vàng rơi xuống, kim long ngửa mặt lên trời giận dữ rít gào, năm vuốt vùng vẫy, chộp xuống đỉnh đầu Lục Cô Quang.

Kiếm đầu tiên đã trúng mục tiêu khiến Lục Cô Quang thoáng ngạc nhiên, nàng không ngờ kim long uy phong lẫm lẫm cũng có thể bị thương dưới đường kiếm của mình, mấy tầng thánh khí đất trời nàng cướp đoạt từ trong hòn dung ngọc của Thẩm Chiên Đàn lẽ nào mạnh mẽ đến vậy? Chỗ thánh khí ấy tồn tại trong dung ngọc đã lâu, vì sao y không lấy ra dùng? Nhát đầu tiên đã trúng đích, nhát thứ hai nàng không chút lưu tình, Bàn Nhược Kiếm tung hoành mở cõi, để lại trên thân kim long từng vết thương tướp máu.

Nhưng đối với con rồng khổng lồ, vài vết xước nhỏ trên người chẳng bõ bèn gì, từ long khẩu phun ra luồng lửa nóng chảy, lửa táp thẳng về phía một ngọn núi. Lục Cô Quang thấy phía xa Nhậm Hoài Tôchân giẫm trên lưng một con chim kỳ dị, tay áo đón gió bay lậy phật, đứng im lìm trên đỉnh núi nọ, thứ khí độ thần vận tĩnh tại trầm mặc đó y hệt hoà thượng đần, nàng chợt giật mình quát to,”Quay về cho ta!” Người nàng đột nhiên nhạt màu rồi mất hẳn, chỉ để lại lưỡi kiếm sắc đỏ thắm sáng loáng, thanh kiếm lao thẳng về nơi vảy ngược dưới cổ rồng!

Luồng lửa nóng đầu tiên táp tới, Nhậm Hoài Tôđiều khiến con thực trĩ né đòn, long hoả chớp mắt đốt chảy cả ngọn núi lại một chốn chìm vào biển lửa, sinh linh tuyệt diệt. Ngoảnh đầu ngó lại, kim long đã phim luồng lửa thứ hai về phía y, luồng thứ ba, kim hoả vốn xưa nay thiên hạ vô địch, khó lòng dập tắt, bốn bề lửa cháy phừng phừng, đến cả mây đen cũng bắt đầu bốc cháy, Nhậm Hoài Tôbỗng nhiên để mặc con thực trĩ dưới chân bay đi, đứng sừng sững giữa lưng chừng bây không, điềm tĩnh ngắm nhìn long hoả.

Khi ngọn lửa tế trời ấy lan về, y chợt cảm thấy sự bình tĩnh đã lâu chưa từng nhớ lại.

Rất lâu trước đây, khi y còn chưa nếm mùi phản trắc, chưa hối hận vì trung nghĩa, y đã không hề hoài nghi, y từng nhìn thấy tương lai.

Thuở ấy dù buông thả thân mình trong nghiệp binh nhung, tâm tình vẫn vô cùng bình tĩnh, chính vì bình tĩnh, nên mới có thể nhẫn nại, mới thiên hạ vô định, mới toàn năng, mới không gì không thể.

Bắt đầu tự lúc nào, y đã không còn là y?

Phá huỷ hoàng cung, y không cảm thấy mừng vui và an ủi, hại chết muôn vàn bách tính vô tội, đập tan non núi đình đài, nếu y muốn, y có thể hoá tất cả thành tro bụi dễ như trở bàn tay…

Dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng… biến tất thảy thành tro bụi cũng không thể nào xoá bỏ quá khứ.

Thiên hạ đều là binh lính, mạng người khác nào kiến cỏ, phóng mắt nhìn quanh ba thước, bốn phía tất thảy hoang vu.

Dù cõi người có biến thành hư vô, chẳng qua cũng chỉ là thân giữa hoang vui.

Vĩnh viễn… không có chốn tận cùng.

Toàn bộ những thứ thuộc về y đã bị huỷ diệt sạch sẽ vào sáu mươi lăm năm trước, không lưu lại chút gì, nếu có thể tìm được một điểm cuối cùng để chấm dứt, thì có gì không tốt? Để không phải mưu toan nữa, không phải oán hận nữa, không còn nhớ gì nữa, không còn hối hận nữa.

Đó chính là bình tĩnh.

Long hoả táp đến, Nhậm Hoài Tôbình tĩnh đối mặt, tư thái bất biến, không hề có ý định né tránh.

Bộp một tiếng, một vật nhanh hơn cả long hoả lao vào người y, y lảo đảo, ngay sau đó long hoả nóng cháy bao trùm lấy y, vật ngay trước mắt toả ra một quầng sáng lạ lùng nom tựa ánh trăng chặn đứng ngọn lửa ở phía sau, rồi luồn tay vào túi trong ngực áo y móc ra một cái túi thêu màu đen, mở túi, bên trong một vật lấp loé ánh huỳnh quang, hơi nóng quanh người hốt nhiên giảm mạnh. Nhậm Hoài Tôcau mày nhìn người vừa lao tới, nàng đã hoá thành hình người, chính là Lục Cô Quang,”Làm gì đấy?”

“Cực Nhật Châu, có thể chống lại lửa nóng.” Nàng trả lời lạc đề.

“Ta đang hỏi cô, cô lao tới làm gì?”

“Vì ngươi… là thân thể của y.” Giọng nói nàng tưởng chừng không hề có tình cảm, dường như rất đương nhiên,”Ta muốn… giữ lại chút hồi ức.”

“Hồi ức?” Y cười khục một tiếng, tiếng cười vang vọng trong mây mù và lửa đỏ, bốn bề tường như mênh mông không bờ bến,”Theo đuổi hồi ức có thể làm cô vui vẻ hay sao?”

“Không thể.” Nàng đáp thờ ơ.

“Cô cũng như ta, hoàn toàn trắng tay, thậm chí suốt đời suốt kiếp trắng tay, tuyệt không có bến bờ.” Y thắp một nụ cười trên gương mặt ôn nhuận dường như ngọc,”’Y’ lường gạt cô giết hại cô, cô không đau khổ buồn bã, không cảm thấy hối hận ư? Hồi ức về y? Vì sao phải giữa hồi ức về y? ‘Y’ khiến cô đặt tình cảm sai chỗ, khiến cô đánh mất dũng khí và nhiệt huyết để yêu thêm lần nữa, vẫn nhớ về y,  quãng đời dài về sau của cô sẽ không còn bình tĩnh.”

“Ta thích y, ta muốn nhớ y.” Giọng nàng càng trở nên lạnh nhạt, ngụ ý rõ ràng rằng chuyện đó ngươi không được nhúng tay.

Y không cho ý kiến, cũng không có vẻ giận dữ, chi chừng như thở hắt một hơi,”Thay vì theo đuổi ký ức cô độc, vì sao không kiếm tìm lấy một kết cục cho riêng mình? Những thứ cô trân trọng sớm đã vỡ nát, vĩnh viễn không thể trở về, thương nhớ mãu, nghĩ ngợi mãi, chờ đợi mãi… cũng có làm được gì? Chẳng bằng hãy cùng ta, dừng ở đây thôi, lẽ nào không hay hơn sao?”

Nàng không đáp lời, bàn tay y chậm rãi khoác ngang eo nàng, bước tới một bước, nhẹ nhàng đi về phía long hoả.

Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, Cực Nhật Châu mòn đi nhanh chóng, rồi sẽ đốt sạch rất mau.

Lại một tiếng rồng ngâm rền vang, vào lúc kim long tập trung tinh thần phun lửa nhằm thiêu chết Nhậm Hoài Tôvà Lục Cô Quang, con rồng kỳ dị do Thẩm Chiên Đàn khống chế gầm lên một tiếng, sừng trên đầu rồng cuối cùng cũng đâm vào ngực kim long, mũi sừng chọc thẳng vào vảy rồng. Kim long kêu thét điên cuồng, quay cuồng giữa trời, ngửa đầu dựng người lao vút lên cao, phong vân biến sắc, chớp mắt vầng dương biến mất, bầu không u tối, dường như màn đêm sắp ập xuống.

Quái long dồn lực bồi thêm một đòn, một nửa đầu rồng chọc vào ngực kim long, chớp mắt máu kim long tuôn trào, tưới tung toé giữa chừng lưng trời như mưa đổ, tơ đỏ do mạch máu Thẩm Chiên Đàn hoá thành như gặp phải lửa, lập tức bốc cháy, từng con rắn mất đi sức mạnh trói buộc, nổ tung giữa trời, rớt rơi lả tả.

Lục Cô Quang khiếp sợ, tuy nàng không nghĩ Thẩm Chiên Đàn sẽ thắng, nhưng cũng chưa từng cho rằng y sẽ thua, bất chợt trông thấy cảnh những con rắn đứt đoạn, máu thịt lẫn lộn, tim nàng nảy thịch, long hình đã mất, vậy hồn phách bên trong thì sao?

Cánh tay Nhậm Hoài Tôsiết chặt, ôm lấy nàng bước thẳng về phía long hoả.

“Khoan đã!” Lục Cô Quang hoá bóng lao ra, chuyển hướng sang bầy rắn rơi rớt giữa không trung, Nhậm Hoài Tôbám sát theo sau như hình với bóng, giơ tay chộp lấy luồng quỷ khí mơ hồ của nàng. Lục Cô Quang chợt nhớ ra y là thi mị, chuyện bắt quỷ đối với y dễ dàng như trở bàn tay, bèn lập tức hoá thành thực thể,”1, đây là vật của ta, ngươi muốn chết rút hồn ngươi ra mà chết, để cơ thể y ở lại!”

“Ta đã nói, quá cố chấp khiến người ta không vui.”Nhậm Hoài Tôtóm chặt tay nàng,”Hôi phi yên diệt cùng ta, chấm dứt ở đây, có gì không tốt.”

“Ngươi dẫn con rồng đi phóng hoả khắp nơi, ngươi thiêu chết bao nhiêu người ngươi có biết hay không/ Ngươi hận người ta có lỗi với ngươi, vậy nếu đời sau của những Hắc Kỳ quân đó, gia quyến của những người bị ngươi thiêu chết nói không chừng vẫn còn sống… Ngươi định dùng cách này, năm xưa thiêu sống thân nhân họ, ngày nay giết chết họ hay sao?” Lục Cô Quang sốt ruột muốn đi xem Thẩm Chiên Đàn có chết hay chưa, những chuyện vốn xuất hiện trong đầu nàng từ lâu, nhưng vốn chẳng để tâm, lúc này cần thoát thân, liền buột miệng nói ra. 

Bàn tay Nhậm Hoài Tônắm tay nàng bỗng siết chạt, gân xanh nổi rõ, mặt y biến sắc.

Nàng lạnh nhạt quét cái nhìn sang y,”Rốt cuộc ta cũng hiểu ngươi là người như thế nào, nói cho cùng chẳng qua chỉ là một gã điên trước sau không hiểu chuyện, đừng tưởng mình đã thấu suốt tất thảy, chính là vì không thấu suốt, ngươi mới dị thường như vậy.” Nàng thoáng khựng lại, rồi nói,”Thật đáng buồn, ngươi không có bạn bè, không ai để chuyện trò, sau khi mang vạ nghĩ ngợi lung tung, bèn nghĩ quẩn.”

Y lại biến sắc.

Nàng tiếp tục lạnh lùng,”Mau buông tay ra, Thẩm Chiên Đàn sắp chết rồi, con rồng kia thực sự sẽ đi khắp trần gian đốt sạch giết sạch, tội nợ của ngươi cũng sắp cháy hết không còn lại gì.”

Sâu trong đôi mắt Nhậm Hoài Tôcó thứ gì đang biến hoá, y nhìn nàng bằng cái nhìn u ám, quanh người long hoả phừng phừng, y không bước tới trước, cũng không lui trở về.

Máu con rồng vàng phụt qua bên cạnh, vì trọng thương, nó không còn phun lửa, chỉ vung một trảo chộp thẳng xuống đầu 1.

Lục Cô Quang lôi kéo tay áo 1, vì y không phản kháng nữa, nàng kéo y chạy trốn dễ dàng hơn nhiều. Ngay khí long khí ập tới, sau lưng Lục Cô Quang mở tung đôi cánh, xách Nhậm Hoài Tô bay nhanh về phía trước.

“Này.” Nhậm Hoài Tônói,”Thẩm Chiên Đàn chưa chết.”

“Cái gì?” Nàng giật mình cúi nhìn, chỉ thấy kim long chộp hụt bèn ngoảnh đầu, đưa vuốt kia quắp nhanh về phía một thứ xoay tít giữa không trung, là một con rắn mảnh màu xanh ngọc, có thể đoán được hồn phách Thẩm Chiên Đàn cuối cùng nhập vào con rắn đó. Con rắn linh hoạt dị thường, né tránh nhanh nhẹn, thân thể con rồng quá to lớn, thành ra có phần vụng về hơn, mấy trảo quắt xuống đều bị rắn né được, trước ngực trọng thương, giằng co hồi lâu, kim long lại tiếp tục phun lửa, nhưng luồng lửa không còn khí thế hung hiểm như ban đầu.

“Này, nữ nhân.” Nhậm Hoài Tôcất giọng trầm đục,”Cô nói không chỉ người đời nợ ta, ta cũng nợ người đời, cô có biết năm xưa ta bị hoàng đế lừa gạt, lỡ tay thiêu chết binh lính, căm phẫn muốn chết… gia quyến của bọn họ đã làm gì ta không?”

“Ta biết.” Lục Cô Quang xách y bay về phía một ngọn núi,“Nhưng… giết người vẫn là giết người, giết hàng trăm người chính là tội ác tày trời, ngươi giết hàng ngàn người, lẽ nào không đáng để đền mạng?” Giọng nàng hững hờ,”Thật đáng buồn là bất luận họ làm gì với ngươi, những đau khổ, mất mát của họ cũng vĩnh viễn không quay lại nữa, cũng giống như những gì ngươi làm bây giờ. Họ thậm chí còn không thể giết chết ngươi, lẽ nào đến nay ngươi còn oán hận những khổ sở ngày xưa từng chịu?”

Nhậm Hoài Tôcười khục, tiếng cười mênh mông, không chút niềm vui, chỉ khẽ rên lên một âm thanh như thế,”Ta không có tội.”

“Không có tội cũng nợ nần kẻ khác.” Nàng bắt đầu mất kiên nhẫn lạnh lùng nói,”Lẽ nào Tiểu Như năm xưa ngươi cũng không nợ nần? Ngươi yêu bà ấy không? Ngươi không yêu vì saoo đồng ý cưới bà ấy làm vợ? Ngươi yêu vì sao trục xuất bà ấy khỏi phủ? Cũng có thể năm xưa ngươi từng có nỗi khổ bắt đắc dĩ, nhưng bà ấy ở vậy đợi ngươi trọn sáu mươi lăm năm ròng rã, có bao nhiêu người có thể chờ đợi suốt sau sáu mươi lăm năm trong đời? Có bao nhiêu người dù bằng lòng chờ đợi lại không được tốt số, chẳng đi hết nổi quãng đời dài như thế? Dù có sống, nếu vốn không thể có được kết cục, thì lẽ nào phải sống suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy cũng là một chuyện tốt đẹp, một chuyện ghê gớm? Bà ấy không chờ nổi ngươi đã đành, rồi sẽ có một ngày bà ấy già và chết đi, ngươi còn dẫn rồng đến phóng hoả phá thành thiêu sống bà ấy, để bà ấy thậm chí không được chết yên lành! Còn mở miệng nói ngươi không có tội.”

Nhậm Hoài Tôngẩng phắt đầu lên, nàng trông thấy giữa hai đầu mày y khí đen chợt nổi, một lỗ đen xoay tít giữa trán, chính là dấu hiệu mở quỷ môn. Lục Cô Quang cười nhạt,”Cuối cùng cũng nhớ ra? Ngươi biết chuyện ngươi làm hoang đường đến mức nào rồi? Không chỉ người đời nợ ngươi, ngươi cũng nợ người đời, diệt thế bỏ đi, hôi phi yên diệt, lương tâm ngươi có được yên ổn không?”

Đôi mắt Nhậm Hoài Tôlấp lánh, toả ra thứ hào quang vô cùng rực rỡ xán lạn,”Nữ nhân.”

“Hừ!” Lục Cô Quang không muốn quan tâm.

“Ta nghĩ chuyện hôm nay đúng là ta đã sai.” Y điềm tĩnh,”Cũng có lẽ thế gian này không hề nợ ta, mà chỉ Thẩm Chiên Đàn nợ ta.”

Nàng cười,”Đúng vậy.”

“Ha!” Y lại bật ra một tiếng cười thấp, dù vẫn không hề có ý cười, nhưng thanh âm ấy dường như đã có chút thực chất,”Vậy mặc y chết thế này, há chẳng phải quá hời?”

Lục Cô Quang thoáng ngây người, nhìn xuống, chỉ thấy dù con rắn xanh ngọc vẫn linh hoạt uyển chuyển, nhưng long hoả của con rồng hễ chạm đến sẽ lập tức gây chết người, dưới sự bao vây của long hoả và long trảo, Thẩm Chiên Đàn không còn nhiều không gianđể né tránh.

“Nữ nhân, chuyện hôm nay là ta sai.” Nhậm Hoài Tôcất giọng trầm thấp,”Diệt thế chi long ta sẽ xử lý, mạng Thẩm Chiên Đàn ta nhất định phải đích thân lấy, lần sau khi ta đến, cô có bằng lòng cùng ta trả hết nợ nần?”

Nàng chớp mắt, ngờ vực hỏi lại,”Ngươi có thể xử lý con rồng vàng?”

Nhậm Hoài Tônhoẻn cười, nụ cười rực rỡ, vạt áo cùng tóc cũng tung bay,”Vì sao không thể?”

Chính vào lúc y nói bốn chữ “vì sao không thể”, con rắn xanh ngọc đang trong thế giằng co không ngớt với kim long bỗng nhiên vút khỏi vuốt rồng, chớp mắt cắn phặp vào cổ tay 1!

Lục Cô Quang  nổi trận lôi đình, ngay vào lúc nguy cấp này, chẳng ngờ Thẩm Chiên Đàn lại rắp tâm hại người, nàng vẫy ngón tay, Huyết Lưu Hà hoá kiếm bay ra, bóng kiếm nháng lên, con rắn màu xanh ngọc cắn trên cổ tay Nhậm Hoài Tôđứt làm hai nửa, máu phum tung toé, rơi xuống giữa từng không. 

Nhậm Hoài Tônhìn con rắn đang rơi xuống, bật ra một tiếng cười,”Ồ? Ngươi sợ ta không chết còn hơn sợ kim long diệt thế.” Y ngước nhìn lên, gạt Lục Cô Quang về một bên, đối mặt với con rồng vàng.

Lục Cô Quang chớp mắt, không rõ y định làm gì. Thình lình trông thấy lỗ đen xoay tít giữa trán y từ từ khuếch đại, từ trên xuống dưới người y bỗng nhiên xé toạc thành một cái khe khổng lồ, cái khe tung hoành hồi lâu, mở ra như một con mắt quỷ, bên trong vạn uỷ gầm gừ, đầu lâu rên xiết, quỷ khí tuôn ra tựa khói, ngưng tụ thành từng vuốt quỷ.

Quỷ môn!

Nàng giật mình khiếp hoảng, Nhậm Hoài Tôhy sinh thân mình mở quỷ môn trước mặt kim long!

Quả nhiên khi quỷ môn vừa mở, quỷ khí ngút trời phía trong lập tức thu hút kim long, nó gần như không hề do dụ phun lửa thẳng vào cửa quỷ, lê tấm thân trọng thương, tiếng rồng ngâm rền rĩ, lao đầu vào quỷ môn!

Bầu trời nhập nhoạng sáng tối, một nửa tầng không sặc sụa quỷ khí và những bóng đầu lâu đen đúa, nửa còn lại dày đặc long khí màu tía của con rồng vàng, nửa tím nửa lam, sau va chạm đột ngột, ánh vàng lịm tắt, long khí tan sạch, quỷ môn cũng biến mất trong chớp mắt, bầu trời quạnh quẽ như chưa từng có gì xuất hiện.

Cả bóng Nhậm Hoài Tôcũng không còn.

Lục Cô Quang vỗ cánh lao về phía quỷ môn, sắc trời dần đổ tối, sao trời cũng hiện lên, gió đêm mát rượi mang theo mùi cháy khét chưa tan hết phất qua đầu mũi, hoàn toàn không chút dấu veetst của dụ tượng vừa rồi.

Dõi mắt trông xuống, trong thành Mậu Uyển nghi ngút khói, không biết bao nhiêu nhà cửa tan nát, vô số ngọn núi bắt lửa khắp xa gần, dù kim long đã vào quỷ môn, nhưng chút oai tàn của long hoả vẫn còn, ở nửa  chừng trởi không nghe tiếng kêu khóc, nhưng có thể tưởng tượng được cảnh tang tóc dưới mặt đất. Nàng đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng 1, thi mị có thể mở quỷ môn, vậy sau khi mở quỷ môn sẽ ra sao?

Y có còn sống không?

Có trở về không?

Có lẽ sẽ, y nói”lần sau khi ta đến”, nghĩa là y sẽ không chết.

Nàng cảm thấy thật buồn cười, thi mị không bao giờ chết, dù có phá hoại thân thể y, chỉ cần một phần còn tồn tại, y có thể phục sinh, trừ phi giống như long hoả có thể đốt y thành tro bụi, bằng không y sẽ không bao giờ chết…

Vì sao phải lo lắng về việc y có chết hay không? Nàng nghĩ dù y có quay lại, dù y vẫn mang dáng vẻ ấy, nếu thân thể kia không còn là thân thể nàng từng nương tựa, nếu đó chỉ là một hình bóng tuần hoàn, hình bóng ấy thậm chí không thể ghi nhớ hơi ấm khi ôm nàng, cũng không thể giải thích vì sao lại nhìn nàng bằng cái nhìn dịu dàng đến thế, không thể trả lời nàng vì sao đành đoạn xuống tay giết nàng…

Gã Nhậm Hoài Tôấy, nàng có sẵn lòng gần gũi hay không?

Có liều mạng giữ gìn hình bóng ấy hay không?

Ngẫm ngợi mãi… chỉ còn rét giá vô biên.

Hoà thượng đần đã vĩnh viễn mất đi, không còn ai cùng nàng hoài niệm, nàng từng oán, tùng hận rằng, vì sao y có thể quyết định, có thể xuống tay lừa gạt nàng hai lần, giết chết nàng hai lần? Nhưng rồi nàng phát hiện rằng có giết nàng hai lần cũng được, vì gã hoà thượng muốn giết nàng luôn giữ một lòng tin vững chắc, luôn cho rằng giết nàng sẽ cứu chuộc tất thảy,  luôn vì muốn hy sinh và bảo vệ tất thảy mà ra tay.

Luôn khờ khạo ngốc dại tin rằng y nhẫn nại như vậy, hy sinh như vậy, phạm tội như vậy, giết người như vậy, sẽ cứu vớt tất thảy.

Thực ra nào có ai muốn ngươi cứu vớt? Dù ngươi không còn nữa, rồi cũng sẽ có những kẻ có thể làm những chuyện ngươi không thể tưởng tượng ra.

Nàng lặng lẽ hạ xuống khỏi bầu trời, nếu ngươi biết cả quá trình từ xuất hiện đến tiêu tan của ngươi vốn chỉ là một âm mưu của Thẩm Chiên Đàn dày công trù tính, chỉ là vốn liếng và nền tảng để y bảo toàn bản thân thôn tính thiên hạ, hẳn ngươi nhất định sẽ nghĩ cách tự tận?

Trên đời không một ai toàn năng, nhưng chỉ một người cũng đã khiến thế gian loạn lạc.

Không nghi ngờ gì nữa Thẩm Chiên Đàn chính là loạn thế kiêu hùng sánh ngang với điềm trời diệt thế.

Lục Cô Quang đáp xuống mặt đất, những con rắn bê bết máu thịt la liệt khắp nơi, nàng nhìn lướt qua, không biết con rắn màu xanh ngọc bị chém thành hai nửa nằm đâu, ngước mặt lên, chăm chú nhìn cái xác đã biến thành lão già lưng còng của Thẩm Chiên Đàn.

Nàng chú ý thấy lồng ngực y phập phồng.

Lẽ nào hồn đã về?

Nàng bước tới vài bước, nheo mắt đứng bên cạnh y.

Gương mặt Thẩm Chiên Đàn chằng chịt nếp nhăn, đầu tóc bạc trắng, năm ngón tay khô héo run run đưa về phía nàng, cổ họng nhúc nhích, chừng như muốn nói với nàng điều gì đó. Yêu lực của y gần như bị đốt sạch trong trận chiến với kim long, lại bị nàng đánh rớt xuống từ trên không, sau khi miễn cưỡng hồi hồn cũng gần như hấp hối, cái xác này lại quá già nua, ngay lúc này đây dù chỉ là một kẻ qua đường cũng có thể đánh chết y bằng một gậy, đừng nói đến quân lâm thiên hạ khí thôn sơn hà.

Nàng nhìn y lạnh nhạt,”Ngươi còn chưa chết?”

Trong đôi mắt y ánh lên thứ quang mang cực mạnh, thân thể và hồn phách dù đã già nua sức yếu, nhưng lòng y chưa chết, vân toả ra thứ ánh sáng kiên quyết và bất cam.

“Ngươi nói ngươi sẽ cản ngăn y, kết quả không thể làm được.” Nàng cất giọng lạnh nhạt,”Đến sau cùng, người ngăn trở y chính là bản thân y, không phải ngươi.”

Yết hầu y phát ra âm thanh lục khục, trong đôi mắt là nỗi bất cam và căm phẫn mãnh liệt.

“Đừng nói con rồng ấy là do ngươi đánh bị thương, dù ngươi có làm nó bị thương, nó vẫn có thể nuốt sống ngươi, nuốt sống ta, nuốt sống 1, vẫn có thể huỷ diệt tất thảy những nơi mà nó đi qua.” Nàng nhìn sâu vào mắt y, lạnh lùng,”Cho nên ngươi không có một chút công lao nào.”

Ánh mắt y càng trở nên gai góc, năm ngón tay quắp về phía nàng, chừng như sốt ruột muốn tóm nắm cái gì, cả ngươi run rẩy.

“Ha, ngươi tâm tính cao ngạo, làm hết mọi chuyện thâm hiểm, dày công sắp đặt âm mưu, mẫn diệt lương tri, mưu toan từng bước, sau rốt chẳng qua cũng chỉ được như vậy mà thôi.” Nàng chậm rãi khom người soi vào mắt y, mũi chân ướm lên bàn tay trái y, giẫm xuống, từ từ dùng sức,”Ngươi hận 1, vì y từng sở hữu tất cả những gì ngươi mơ tưởng, thanh danh, uy vọng, địa vị, quyền lực. Ngươi không thể kiềm chế mình, luôn muốn hại y… Không nỡ một đao giết chết y… Ngươi luôn muốn y sống không bằng chết… Nhưng sau cùng dù là yêu hay là quỷ, ngươi vẫn không thể bằng y… Ngươi thậm chí còn không xử lý nổi một con rồng, còn nói gì đến chuyện quân lâm thiên hạ? Ngươi định đối mặt với những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ được ngươi đưa thiếp mời đến như thế nào?” 

“Hực… Hực…”

Cổ họng Thẩm Chiên Đàn phát ra mấy tiếng khò khè, nhưng không thành câu cú.

Nàng cười mỉm, nói tiếp,”Ngươi có còn nhớ không? Ngươi nói mình toàn năng, ngươi nói mình diện mạo tuấn tú, ngươi nói mình dịu dàng ân cần, ngươi với  ta có mối duyên bạc đầu, hỏi ta vì sao không theo ngươi, lại đòi đi cùng 1? Ngươi nói… trên đời này ngoài ngươi còn ai có thể ngăn trở khí thế kim long? Ngươi nói sẽ có một ngày ngươi có thể bắt ta quỳ xuống van xin ngươi ăn thịt ta… còn bây giờ thì sao?” Nàng  nhìn y lạnh lùng, cái nhìn tựa băng giá tựa tên bắn,”Ta đứng ngay đây, ngươi ở trước mắt, cách nhau nửa bước chân,” giọng nàng thoáng cao hơn,”Ta có thể quỳ xuống, có thể van xin ngươi ăn ta… Nhưng thật đáng tiếc… dù ta có quỳ xuống van xin ngươi, ngươi cũng không có sức để ăn ta nữa. Ngươi nói xem, có tức cười hay không?”

Toàn thân Thẩm Chiên Đàn run rẩy dữ dội, nỗi hằn thù phơi bày mồn một trong đáy mắt.

Nàng phất tay áo, biến ra một cái gương, thong thả đưa đến trước mặt y.”Ngươi nhìn ngươi xem… Diện mạo khiến ngươi tự phụ ấy đâu rồi… Có anh tuấn hơn 1? Vì sao ta phải theo ngươi? Thẩm Chiên Đàn, ngươi hại người một đời, có bao giờ nghĩ rằng mình cũng có hôm nay?” Nàng vung ta xua tan cái gương, lạnh nhạt tiếp lời,”Ta biết hôm nay ngươi thực sự đã dốc toàn lực, liều mình muốn cứu thế nhân, ngăn trở kim long… Ta cũng muốn an ủi ngươi vất vả, muốn ngợi khen ngươi một câu cam nguyện hy sinh, anh hùng cứu thế… Nhưng đáng tiếc ta không nói ra miệng được.” Nàng ôn tồn,”Ta nghĩ ngươi cũng không thích nghe ta khen ngươi là anh hùng hiệp sĩ, ngươi coi thường anh hùng hiệp sĩ, ta thường ngày cũng không xem anh hùng hiệp sĩ đáng gì, nhưng ngươi quả thật không đáng để người ta khen một câu anh hùng.” Chưa kịp để Thẩm Chiên Đàn nghĩ lấy hơi, nàng lại bồi thêm,”Thấy ngươi có kết cục thế này, ta rất vui. Ngươi hại y biến mất, hại ta chỉ mơ một giấc mơ suông, ta không giết ngươi…” Nàng chớp mắt, giọng hững hờ,”Ngươi đã sống không bằng chết.”

Nói đoạn Lục Cô Quang đứng thẳng dậy, giũ tay áo, ngoảnh đầu bỏ đi, thực sự không nhìn Thẩm Chiên Đàn thêm một lần nào nữa.

Tấm thân già nua khô héo của  Thẩm Chiên Đàn nằm thoi thóp giữa vùng đất hoang nguyên trăm dặm quanh tháp Trường Sinh như cá chết, bốn bề không bóng sinh linh, chỉ có xác rắn la liệt, gió rét và cát vàng mù mịt, y không ngừng run rẩy.

Mấy ngày sau, những cao nhân kỳ môn nhận được thiếp mời đặt chân tới hoang nguyên tháp Trường Sinh theo lời hẹn, chỉ thấy yêu tháp đổ sụp, sự sống tuyệt diệt, chỉ có cát vàng mịt mùng, gió rét thấu xương, bốn phía không một bóng người.

Họ ngoảnh mặt nhìn nhàu, ai nấy đều ngạc nhiên, một vị lão giả được đẩy ra trên xe lăn, chính là Hồng Khương nhà họ Hồng ở Giang Bắc, lão vốn bệnh tình nguy kịch, nhưng sau khi con trai lão, Hồng Thế Phương, dứt tật tương tư, lão cũng đột nhiên khoẻ lại. Người người đều nói nhà họ Hồng phúc dày, đến nay chỉ đi đứng có phần khó khăn, nhưng không lo về phần tính mạng. Hồng Khương vốn tính ghét ác như thù, dù tháp Trường Sinh không gửi thiếp mời, lão vẫn xoay sở tới cho bằng được. 

“Hay là song long chi chiến mấy ngày trước đã phá huỷ ngọn yêu tháp?” Giọng Hồng Khương vang vọng như chuông đồng, tràn đầy sức mạnh,”Quả nhiên thiện ác phân minh thiên lý xoay vần, không thể để mặc ác tặc tác oai tác quái!”

Bên cạnh lão một người chắp tay với vài vị cao nhân đang chăm chú quan sát tháp Trường Sinh,”Vẫn xin Hành Vân phương trượng thi triển thuật pháp, thăm dò xem ngọn yêu tháp này có phải đang giả chết hay không, yêu nhân bên trong liệu có còn sống?”

Hành Vân phương trượng độ tuổi tứ tuần, dù là trụ trì chùa Liễu Vân,  lại chỉ biết sơ qua chuyện của Thẩm Chiên Đàn, đương nhiên không rõ nội tình rằng chủ nhân ngọn yêu tháp này chính là vị cố nhân từng ngụ ở hậu sơn nhà chùa. Từ khi chùa Liễu Vân bị long hoả thiêu cháy, Hành Vân phương trượng tuy may mắn thoát nạn, nhưng lòng đầy sân oán, liền niệm thuật pháp, Phật quang sắc vàng lấp loé, lập tức phủ lên tháp Trường Sinh.

Ngọn tháp cháy đen im lìm chết chóc chậm rãi toả ra ánh huỳnh quang màu lam nhạt lốm đốm như bướm bay, Hành Vân phương trượng đột ngột ngừng tay,”Có người sống sót?”

Ai nấy lạ lùng ngước nhìn ngọn yêu tháp, hơn ngàn người mất tích tại đây, lẽ nào họ chưa chết?

Phật quang chậm rãi ngưng tụ dưới đáy tháp Trường Sinh, họ trông thấy một cửa huyệt khổng lồ do kim long xỏ xuyên, Hành Vân phương trượng nhanh chân chạy tới, vài người xông vào hang động, kinh ngạc nhìn vô số những xác người nằm ngổn ngang dưới nền hang, xác ai nấy lạnh ngắt như vừa mới chết. Đan Hà thong thả bước vào, sờ mạch một trong số đó,”Vẫn còn hơi thở.”

Những người đó chưa chết.

Cơ Nhị đi sau đám người, y và Đan Hà quan sát trận chiến song long vô cùng tường tận, 4 tụ rắn hoá rồng, nên không thể ngưng tụ Hoàn Hồn Châu, cũng may y từ bỏ sức mạnh hồn sống, chuyển sang lấy yêu lực gom rắn, cho rã Hoàn Hồn Châu, vì vậy hồn phách những người này mới có thể trở về.

“Vẫn còn hơi thở, có thể cứu sống.” Đan Hà ôn tồn nói,”Chỉ là lâu ngày không ăn uống, gây tổn thương lớn đối với thân thể, nếu không phải từng được thi triển thuật nhiếp hồn và phép đóng băng, rơi vào trạng thái chết giả, chỉ sợ  sớm đã mất mạng. Nay chỉ cần cho  ăn uống, về nhà tĩnh dưỡng là được.” Y lấy ra một lọ thuốc từ trong tay áo,”Số thuốc còn lại, có thể tới đạo quán của ta mà lãnh.”

Số người chết giả quá nhiều, đoàn người bắt đầu lục đục đưa họ ra khỏi hang, mớm cho từng người loại thuốc Đan Hà luyện chế. Đương lúc bận rộn, bỗng có ai đó kêu lên kinh ngạc,”Bên kia còn có một người sống.”

Ai nấy quay sang, chỉ thấy giữa đống đổ nát đầy những xương cốt co quắp nanh ác của ngọn tháp, một ông lão già nua đang nấp bên trong, áo quần lam lũ rách rưới, đầu tóc bạc trắng, chân tay lẩy bẩy chừng như thậm chí không thể đứng dậy nổi.

Hồng Khương sai người đẩy xe lăn qua,”Sao cụ lại lầm đường vào đây? Có phải cũng bị yêu nhân  làm hại?”

Lão già do dự thoáng chốc, rồi chậm chạp gật đầu, trỏ miệng mình.

“Người đâu, đưa chút đồ ăn thức uống đến đây cho ông cụ.” Hồng Khương biết trong hoang nguyên trăm dặm này không có thứ nào ăn được, lão già lạc bước vào đây, dù tháp Trường Sinh đã chết, lão nhất định cũng đã phải nhịn đói lâu ngày. Xem dáng vẻ lão cũng không thể tự ra khỏi hoang nguyên.”Chuẩn bị cáng khênh cụ già và người trong hang ra ngoài.”

Nhà họ Hồng tuy sa sút, nhưng vẫn rất có uy danh, tôi tớ trong nhà cũng nhiều, rất nhanh đã có người đưa đến túi nước và một bọc lương khô.

Lão già như được của báu, vội vã mở túi uống nước, chẳng bao lâu sau túi nước cạn sạch không còn một giọt, hai tay ôm chặt bọc lương khô không dám lơi. Hồng Khương lướt mắt nhìn qua, đã gần đất xa trời mà sợ chết như vậy, không khỏi thở dài.

Lão già uống no nước, lại dè  dặt mở bọc lương khô, chậm rãi lấy ra một miếng bắt đầu nhai kỹ lưỡng. Xung quang người đến kẻ đi, ai nấy bận rộn cứu người, gương mặt lão già đờ đẫn như không trông thấy gì, như thể giữa đất trời chỉ có một mình mình.

Có người chậm rãi đến gần, lão già ngước đầu lên, vạt áo tím biếc của Đan Hà phơ phất,, y đứng ngay bên cạnh.

Lão già vội vàng gục mặt xuống, rụt cổ, làm ra vẻ run rẩy yếu ớt đần độn.

Đan Hà đứng sững bên cạnh, thoáng ngập ngừng, rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

Lão già vục đầu nhai thứ lương khô khô cứng trong tay, đối với Thẩm Chiên Đàn mà nói, món đồ ăn này quá rắn quá khó nuốt, nhưng y vẫn liều mạng ăn.

“Này.”

Có người đứng sau vỗ lưng y, yêu lực mất hết, mạch máu bẩm sinh của  phệ yêu giả cũng mất, y đã không còn cảm ứng được liệu có người tiếp cận phía sau. Ngoảnh lại, sau lưng một người vận áo hoa, vô số những viên pha lê li ti vẫn lấp lánh rực rỡ giữa hoang nguyên u ám, người nọ cười mỉm, nom càng xinh đẹp dị thường.

Là Cơ Nhị.

Lão già nhìn y đề phòng, rụt người lại không nhúc nhích.

Cơ Nhị cúi xuống đưa y cái bánh bao, bánh bao nóng hổi, không biết mang tới bằng cách nào,  mũi măng tươi phảng phất trong gió.

Y vội vã chộp lấy cái bánh bao,  Cơ Nhị vỗ lưng y, quay lưng bỏ đi.

Y ngốn ngấu cái bánh bao, trong bánh là mùi nhân chay quen thuộc, chừng như rất lâu rất lâu trước đây, y đã quen với mùi vị đó.

Thưở ấy y không biết thế nào là đói, thế nào là ngon.

Lão già nhanh chóng ăn xong bánh, thừa lúc Hồng Khương không chú ý, loạng choạng đứng dậy, chống gậy lảo đảo lần về hướng tây.

Ở tận cùng phía tây, có ngọn núi tên Tố Hoa.

Đồn rằng trên đỉnh núi Tố Hoa có dị thú gọi là Thiều hoa, ăn tim Thiều hoa, có thể cải lão hoàn đồng, trường xuân bất lão. Nhưng loài thú lại Thiều hoa ấy rốt cuộc trông như thế nào, trên đời không một ai được biết, từ ngày truyền thuyết ấy xuất hiện đến nay, chỉ sợ chưa có một ai từng thực sự được ăn tim thú lạ, càng chưa có một ai được cải lão hoàn đồng, trường xuân bất lão.

Có kẻ đứng dưới một gốc cây thấp dưới núi, toàn thân run rẩy, người gầy guộc héo hon, mặt đầy nếp nhăn, nom đã rất già, nhưng chỉ một thân một mình, ngồi trên tảng đá ven bờ suối, tự ôm lấy thân, run lẩy bẩy. Người khoác bừa vài lớp áo, có cái quá rộng có cái quá dài, cái nào cái nấy đều rách rưới, không biết trộm được từ đâu. Dù mặc nhiều lớp, người y vẫn run run, hẳn là rất lạnh.

Dù rất lạnh, nhưng cứ ngồi mãi bên bờ suối, thực ra y đã ngồi đây rất lâu, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí nhìn xuống lòng suối.

Mặt nước im như tờ thật thà soi rõ bóng một gương mặt già nua xấu xí, những nếp nhăn cơ hồ che khuất đôi mắt, hoa văn đỏ thắm giữa trán đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một vết hồng nhàn nhạt. 

Đó là ai?

Con quái vật xấu xí cực cùng này là ai?

Là ai… ai đã hại y đến thế?

Tay y run bần bật, chộp lấy một viên cuội bên bờ suối, hằn học ném thẳng xuống nước, nước bắn tung toé, nhừng đường nét trong lòng nước biến hình, như một nụ cười nanh nọc.

Tỏm một tiếng, lại có đá cuội ném vào lòng suối, y ngước lên, hai đứa trẻ mặc áo vải thô chui ra từ bên bờ đối diện, tíu tít chào hỏi,”Ông ơi, ông cũng nghịch nước à?”

Ông? Y thoáng ngây người, đáy mắt đột ngột nháng lên sát khí, chộp lấy hòn đá ném thẳng về phía đầu thằng bé.

Hai đứa trẻ reo hò lao sang, nhặt sỏi cuội dưới suối ném trả, cứ ngỡ ông lão đang chơi cùng mình.

Lão già bị ném trúng nhiều lần, thân thể lại yếu sức, không nén được bắt đầu ho khùng khục. Hai đứa trẻ hoảng hồn đỡ y dậy,”Ông ơi ông làm sao thế?”

Chẳng ngờ… có một ngày… y thậm chí còn không địch nổi hai đứa trẻ con. Lão già ho dữ dội, thở không ra hơi. Hai đứa trẻ một đứa đẩy một đứa kéo, lôi y lên khỏi nước,”Ông chơi đến sinh bệnh rồi, tới nhà ta đi, ta bảo mẹ khám bệnh cho.”

“Khám bệnh?”

Lão già thoáng sững người, đã rất lâu trước đây, y cũng từng khám bệnh cho người ta, nhưng chẳng qua chỉ vì… Ha ha ha… Trên đời này lại có kẻ đối tốt với người khác vô điều kiện, vô duyên vô cớ sao?

Hừ! Đều có ý đồ riêng! Đều có ý đồ riêng! Bất kể là người ngây thơ dễ bị lừa gạt hay tin tưởng ngươi đến mức nào… Đến cuối cùng đều trở thành vũ khí hại ngươi!

Y ngẫm ngợi rất chậm, nhà hai đứa trẻ lại ở gần, không quá hai mươi ba mươi bước, y đã bị lôi tới trước một gian nhà cỏ.

Một người đàn bà dịu dàng đằm thắm đang ngồi ở cửa nhà phơi thảo dưới hái được, tháy hai đứa trẻ lôi một cụ già gần đất xa trời tới thì giật mình, đứng  dậy,”Hai đứa làm gì thế? Mau thả ông cụ ra!”

“Ông nghịch nước với chúng con, sau đó sinh bệnh.”

“Để ta xem xem.” Người đàn bà không rỗi để mắng con sao lại nghịch nước với người lớn tuổi, vội vàng đỡ lấy lão già, xem xét một lượt,”Cụ mắc phải phong hàn, không thể nói chuyện, sao lại nghịch nước với các ngươi? Thật là càn quấy!” 

“Mẹ, mẹ chữa khỏi bệnh cho ông có được không?”

Người đàn bà suy nghĩ chốc lát,”Bệnh chứng ông cụ vô cùng phức tạp, chỗ mẹ thiếu vài loại thuốc, giờ viết ngay đơn thuốc, các ngươi lên trấn mà mua.” Người đàn bà lấy giấy mực viết đơn, vừa được một chữ, bút bỗng bị lão già giằng lấy. Người đàn bà giật mình, chỉ thấy lão già run lẩy bẩy viết xuống một hàng”Núi này liệu có Thiều hoa?”

Chẳng ngờ cụ ông tuy già yếu bệnh tật, nhưng nét chữ thật tuấn dật đoan chính, tay không vững mà chữ vẫn hữu lực rắn rỏi, người đàn bà mỉm cười,”Trên núi quả thực có dị thú Triều hoa, nhưng chỉ một con. Thiều hoa sống mấy trăm năm, trăm năm mới chết, đi đứng như bay, rất khó bắt. Con Thiều hoa ở trên núi đã bị người ta bắt được, trừ một mối hại lớn cho người dân…”

Người đàn bà còn chưa kịp nói xong, đã bị lão già cuống quít chộp tay, vội vã viết xuống,”Bị ai bắt?”

Người đàn bà nhìn y khó hiểu,“Thiều hoa là loài dị thú rất thích ăn cây thuốc, chuyên ăn những giống thuốc quý trên núi, là mối hại lớn của dược nông chúng ta, ngày hôm kia có một vị cô nương họ Lục lên núi, tức thời liền bắt con thú hại ấy đi rồi.“

“Lục Cô Quang?” Ông cụ tiếp tục viết.

Người đàn bà gật đầu, ngạc nhiên hỏi,”Cụ biết Lục cô nương?”

Lão già siết chặt cây bút, cứ như thể muốn bóp nát nó, lại giống như muốn nuốt sống trang giấy trước mắt,”Cô ta đang ở đâu?”

“Lục cô nương không có nơi ở cố định, hôm qua đã đi núi Ngưng Bích.“