Phật Tội

Chương 14




Type: Tít Mít

Ngoại ô thành Mậu Uyên, khe Vạn Cổ núi Mân.

Khe Vạn Cổ là một hẻm núi đá sâu không thấy đáy dưới núi Mân, núi Mân cao trăm trượng, đồn rằng trên núi có âm hồn quấy phá, thêm việc từ lưng chừng sườn núi lên đến đỉnh khói giăng sương phủ, chưa bao giờ tạnh ráo, trên núi trụi bóng cỏ cây, đá núi trơn trượt, hiếm dấu chân người. Khe Vạn Cổ kéo dài hơn mười dặm, chia núi Mân thành hai phần, hai bên vách khe mọc đầy rêu xanh và cỏ thấp, không có cây cao, trong khe khói sương dày đặc, không ai biết bên dưới có gì, đến phường thợ săn gần đó cũng chỉ biết phàm là loài hươu nai nếu lạc vào bên trong, ít có đi mà chẳng có về.

Vào lúc này trên một mỏm đá lưng chừng núi, lấp lóe ánh sáng của pháp trận, những đốm sáng vàng nháng lên rồi tắt lịm, một kẻ xuất hiện bên miệng vực, tay áo tung bay, dõi mắt trông xuống khe Vạn Cổ sâu không thấy đáy.

Người này diện mạo ôn hòa, có vài phần tư thái hiền từ của kẻ xuất gia, chính là Thẩm Chiên Đàn bấy giờ hẵng còn dùng xác của Nhậm Hoài Tô.

Khi hào quang pháp trận do y bày tắt hẳn, bốn bề quanh vách núi dần nổi bốn luồng sáng xanh, bốn con yêu quái hình dạng kỳ dị, nom giống người mà chẳng phải người xuất hiện quanh y. Chỉ thấy những con yêu quái này tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, móng dài và nhọn, tròng mắt trắng xanh nhưng vẫn mang dáng người. Yêu vật bên phải Thẩm Chiên Đàn rít lên the thé, nói bằng chất giọng lịu nhịu, "Si Yếm đợi Vương đã lâu..."

Đây là bốn con yêu quái núi Mân tên Si Yếm, là sơn yêu giỏi làm khói sương, hút tinh lực hồn phách sinh linh. Bốn con Si Yếm bị Thẩm Chiên Đàn làm phép phong ấn nhốt trên núi Mân, lẩn quẩn ở đây sáu mươi bảy năm trời, cuối cùng cũng đợi được ngày giải trừ phong ấn.

Thẩm Chiên Đàn đứng bên mép vực, dưới chân mây khói cuộn tròn, gió núi lồng lộng, “Xác ta ở đâu dưới khe?”

Bốn con Si Yếm nhìn nhau, một con uốn éo thân mình, rồi lên tiếng vẫn bằng chất giọng lịu nhịu không rõ chữ, tựa tiếng người lại chẳng phải tiếng người, “Xác Vương ở trong… hang của con nhện dưới đáy vực… Đã quá lâu ngày, không biết có còn nguyên vẹn nơi đó hay không?”   

“À?” Thẩm Chiên Đàn điềm tĩnh đáp, “Đi cướp xác ta về đây.”

“Vương, chúng ta không phải là đối thủ của con nhện ấy.” Một con Si Yếm nói, “Yêu nhện giỏi bày mê trận, độc của nó có thể làm đóng băng mọi thứ, cho dù là chúng ta cũng không ngoại lệ.”

“Ồ?” Thẩm Chiên Đàn điềm tĩnh mỉm cười, nụ cười không chút niềm vui, “Theo như các ngươi thấy, phải dùng cách gì mới có thể lấy xác ta về?”

Bốn con Si Yếm lại quay sang nhìn nhau, một con rụt rè lên tiếng “Trao... trao đổi."

“Trao đổi?" Thẩm Chiên Đàn thoáng cau mày.

"Con yêu nhện ấy thích sưu tập những vật hiếm thấy trong thiên hạ, Vương chỉ cần dùng thứ mà nó thích đem trao đổi, chẳng qua chỉ là một cái xác, hẳn nhiên nó sẽ trả lại."

'Của báu?" Thẩm Chiên Đàn khẽ nhích khóe môi, không phân rõ là một nụ cười hay sự giễu nhại, "Hang của nó ở đâu?"

Si Yếm chỉ xuống hẻm núi dày đặc sương mù, "Phía đông nam đáy vực, bên bờ một con sông lớn có một lối vào, bên trong đường lối quanh co...” Giọng nói con quái vật lịu nhịu không rõ chữ, chưa kịp dứt lời, chỉ thấy pháp trận dời hình lại lóe lên ánh sáng, Thẩm Chiên Đàn đã mất tích.

Y lá một kỳ tài tự học thuật pháp, rất nhiều chú ngữ đơn giản có thể phát huy sức mạnh khôn lường trong tay y, ví như loại trận pháp dời hình này, người bình thường cùng lắm chỉ có thể dùng để dịch chuyển trong khoảng cách một hai trượng, nhưng với y, khả năng lên tới cả chục dặm.

Thiên tài hiếm thấy, nếu phải mai một nơi miếu mạo chốn thâm sơn cùng cốc, khó tránh nỗi tịch mịch.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chiên Đàn đã xuống tới đáy vực, mặt đất ở đây khác địa chất núi Mân, khắp nơi um tùm một loại cỏ ngắn màu xanh và rêu phong, loài cỏ rất mảnh mai, non nớt, trổ hoa nhỏ màu vàng nhạt, đáy vực có rất nhiều sơn dương cúi đầu gặm cỏ, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn với những gì người ta thường tưởng tượng.

Trong không khí thoáng thứ mùi vị ngột ngạt, đáy vực yêu vật tụ tập đông đúc, khó trách khắp nơi đồn đãi núi Mân là chốn có đi chẳng có về. Thẩm Chiên Đàn phóng mắt nhìn quanh bốn phía, rồi cất bước đi về phía đông nam, chỉ mấy bước đã trông thấy một dòng sông ngầu đục, hai bên bờ đá núi mấp mô, có đến hàng trăm hàng ngàn cửa hang, nhưng bước chân y không hề nao núng, tiến thẳng về phía một trong những cửa hang nọ.

Bên trong hang quanh co ngoằn ngoèo, quả nhiên là loài yêu vật giỏi bày mê trận, Thẩm Chiên Đàn băng qua trùng điệp những ảo ảnh, trong cùng hang đá là một nơi băng tuyết phủ kín, bốn bề lắp loáng hào quang, nhũng bức vách trong suốt tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhờ nhờ, có thể lờ mờ trông thấy rất nhiều thứ bị phong bế bên trong, gần hoặc xa, lớn hoặc bé, ánh sáng trong hang không mạnh, không nhìn rõ là những vật gì.

Ở tận cùng cái hang không phải là một con nhện khổng lồ, chỉ có một vị nam tử áo đỏ tóc đen, ngồi trên chiếc ghế tạc bằng băng đá, đăm chiêu nhìn Thẩm Chiên Đàn, “Một thi mị vẫn gỉữ được lý trí, đúng thực là chuyện mấy ngàn năm qua chưa từng thấy... Qủa nhiên là hiếm có.“

"Ngươi là yêu nhện ở đây?" Thẩm Chiên Đàn áp tay lên bức tường băng, không nhìn ra y đã làm gì, chỉ nghe răng rắc tiếng băng nứt, từ trên bức tường nứt rạn ấy, y lấy xuống một mảnh huyền băng dạng lưỡi kiếm, thản nhiên đáp, “Nghe nói xác ta ở trong động huyền băng này?”

Con yêu nhện áo đỏ tóc đen xoa cằm, “Tinh khí trong thi thể ngươi đã bị ta ăn sạch từ lâu, nhưng cái xác rỗng thì vẫn còn giữ đấy, có điều...  đấy là đồ chơi yêu thích của ta, không thể dễ dàng giao ngươi được.”

Đôi mắt Thẩm Chiên Đàn lóe sáng, “Ra điều kiện đi.”

Con yêu nhện chỉ hòn dung ngọc trong tay y, “Ta muốn cái đó.”

Thẩm Chiên Đàn cười khục một tiếng, không tỏ thái độ gì đối với câu nói của yêu nhện, nhưng lưỡi kiếm bằng huyền băng được nhấc lên từng tấc một, chĩa thẳng vào giữa hai đầu mày con yêu quái. Yêu quái từ lâu đã biết mình không phải đối thủ của Thẩm Chiên Đàn, cũng không có ý định động thủ với y, chỉ thảnh thơi ngồi trên ghế băng nói, “Hòn dung ngọc đó chứa linh khí nhật nguyệt hùng mạnh, vốn đã là bảo bối khắp các lộ yêu ma quỷ quái đều phải có, ta tuy là yêu quái, nhưng vẫn có thể dùng nhẫn ma quỷ.”

Thẩm Chiên Đàn nắm băng kiếm trong tay, kiếm trỏ vào ngay giữa trán, nhưng không ra tay, chỉ cười, “Hòn ngọc này không thể đổi.”

Nhện yêu thích thú nhìn y, “Không đổi? Vì sao? Vì nó chứa sức mạnh vĩ đại? Hay chỉ đơn giản là vì nữ tử kia? Cũng có thể là... vì cả hai?”

"Ngươi có thể nhìn ra trong hòn dung ngọc có một nữ tử?" Thẩm Chiên Đàn thoáng nhướn mày, dung ngọc không phải là loại ngọc trong suốt, bề mặt nhẵn nhụi, có màu trắng xanh, y cầm hòn ngọc, dù có đưa lên sát mắt vẫn không thể nhìn ra một hòn ngọc đã hấp thụ quỷ khí thì có gì khác biệt.

Yêu nhện trỏ mắt mình, "Nhìn ra."

"Ồ?" Thấm Chiên Đàn khẽ cao giọng, con yêu nhện thình lình nghe mắt phải đau buốt, trấn tĩnh nhìn lại, đã thấy con ngươi màu hổ phác trong veo như thủy tinh ấy đang ở trong tay Thẩm Chiên Đàn, dòng máu nóng hổi trào tuôn trên mặt, y không hề phát giác kẻ nọ ra tay vào lúc nào. Yêu nhện bưng vết thương, cũng may nhện có nhiều mắt, chẳng bao lâu sau đã tự mọc lại một tròng mắt mới. Cố nén đau, y nói "Ngươi… ngươi, chẳng ngờ là kẻ nuốt yêu...”

“Phệ yêu giả.” Thần sắc Thẩm Chiên Đàn nguội lạnh, "Ta trời sinh có thể nuốt yêu khí, ngươi tu luyện mấy ngàn năm, khóe thay có thể làm bữa điểm tâm đầu tiên của ta sau khi phục sinh.”

Phệ yêu giả! Yêu nhện khiếp sợ, trước mắt y không chỉ là một thi mị vẫn còn lý trí, còn là một phệ yêu giả lúc sinh thời. Cần phải biết rằng yêu quái ăn thịt người là thiên kinh địa nghĩa, nhưng suốt hàng ngàn hàng vạn năm tuế nguyệt, trong tộc người tháng hoặc cũng xuất hiện những đứa trẻ có thể dùng yêu quái làm thức ăn… Thế nhưng sống với loài người, những đứa trẻ ma kì dị đó thường chưa đến tuổi thành niên đã bị vứt bỏ, không ngờ gã này lại có thể sống sót.

Không chỉ sống sót, còn nuốt không biết bao nhiêu yêu khí, tập hợp thành một sức mạnh đáng sợ đến như ngày nay, đủ năng lực khống chế thể xác thi mị… Yêu nhện biết rằng hôm nay mình không còn đường để cò kè mặc cả, lập tức hóa thành nguyên hình, là một con nhện đỏ khổng lồ, nhập vào trong bức tường băng, mau chóng cõng ra một cái xác.

Thẩm Chiên Đàn nhìn thân thể khuất mặt đã lâu, cái xác bị người ta ném xuống vực sâu, vết thương chằng chịt dù được yêu nhện cất vào trong huyền băng bằng chất độc, tránh khỏi thối rữa, nhưng vẫn rất khó coi. Thân thể thi mị của Nhậm Hoài Tô đã mất thánh khí, dù Phật ấn chưa bị phá vỡ, thứ khí thế hung ác khát máu hiếu sát đã bắt đầu sục sôi, có lẽ thực sự không thể dùng nữa... Y tiếc nuối khẽ thở dài, giơ tròng mắt con yêu nhện lên, soi vào hòn dung ngọc.

Trong hòn dung ngọc lờ mờ ẩn hiện một bóng người, hình dạng lúc tụ lúc tan, không được ổn định, phía sau lưng cái bóng ấy là Phật ấn lấp lánh vàng đan cài vào nhau, cố định hình người cho nó. Thẩm Chiên Đàn cất tròng mắt đi, mắt nhện quả nhiên có thể nhìn thấy những thứ khác mắt người. Y liếc nhìn con yêu quái mau đỏ ngoan ngoãn phục mình trên đất, siết nắm tay phải, định nuốt luồng yêu khí ngàn năm tuổi hiếm có khó tìm này vào bụng, để bù đắp lại những tổn thương trên xác mình, nhưng chợt con yêu quái dưới đất lại cất giọng nịnh nọt, “Đại nhân nuôi con quỷ này trong dung ngọc định sau này dùng để... dùng để bồi bổ thân thể, thoát khỏi phàm thai, trở thành yêu tôn ư? Nếu như vậy, ta có một diệu pháp nuôi quỷ...'

Những ngón tay sắp sửa xọc vào lồng ngực con yêu nhện khựng lại, thích thúc nhích khóe môi, “Nuôi quỷ?”

Trong hòn dung ngọc của đại nhân có một phôi quỷ vô cùng tốt… Phôi quỷ nữ thuần âm cực phẩm, xem ra đại nhân cũng phải vất vả một phen mới lấy được, cho nên tuyệt đối không thể lãng phí. Hiện tại cô ta chỉ còn lại chút quỷ khí, thậm chí còn không có linh thức, là thời cơ nuôi nấng tốt nhất, rồi đem cô ta đặt vào…” Con nhện đỏ dâng lên một cái hộp bằng huyền băng ngưng kết, “Đặt vào hàn hạp này của ta, bồi dưỡng âm khí, mỗi ngày lấy yêu khí cho ăn, không quá ba tháng, phôi quỷ sẽ trở thành thuốc bổ cực kỳ mỹ vị, sau khi ăn vào, đại nhân… đại nhân có thể siêu thoát phàm thai, quang vinh bước lên bảo tạo yêu tôn!”

Thẩm Chiên Đàn nhoén một nụ cười, hơi nhích mũi giày đạp lên một chân con nhện, bàn chân y nghiền nát chân con yêu quái, “Cũng để nói là nếu ta giết ngươi, hàn hạp sẽ tan biến, phôi quỷ trong dung ngọc của ta cũng không nuôi được nữa?”

Yêu nhện cố nén đau cười đáp, "Nào có... Đại nhân là đấng toàn năng... Dù không còn hàn hạp này của ta, cũng chẳng qua chỉ tốn vài năm..."

Thẩm Chiên Đàn buông tha cho chân y, nhận lấy cái hộp ngưng tụ bằng yêu khí yêu tinh nhện. Đó là một cái hộp vô cùng tinh xảo, làm bằng huyền băng, thậm chí có cả khóa, y thích thú nghịch cái khóa huyền băng, “Phải mở khóa thế nào?”

"Hàn hạp của ta dùng máu làm chìa, chỉ có người đầu tiên rỏ máu vào đây mới mở được, không còn ai khác có khả năng." Yêu nhện cuống quýt trả lời, "Chỉ cần ta không chết, bất kể đại nhân ở dâu, nhiệt độ của hàn hạp này luôn duy trì ổn định, không bao giờ tan."

Thẩm Chiên Đàn cất cái hộp, nhấc lên cái xác không hồn của bản thân, "Lần sau gặp lại, gọi ta là Vương."

Yêu tinh nhện sợ hãi đáp, "Vâng."

Ánh sáng pháp trận tỏa ra quanh người Thẩm Chiên Đàn, y biến mất khỏi hang động.

Con nhện đỏ tức khắc hóa hình người, trên má vết máu vẫn chưa khô, con mắt mới mọc sáng lòe lòe nhìn vào nơi Thẩm Chiên Đàn tiêu biến, ánh lên một vẻ buồn bực khó tả thành lời.

Cái hộp nọ tên là Ngọc Nhất Châm, thực ra không phải là pháp khí y tự tu luyện mà là thứ y vất vả bỏ công tìm về để nuôi quỷ. Thứ nọ âm hàn tột bực, loài yêu nhện lấy hàn độc làm căn cơ như y mang theo bên người tất nhiên không sao, nhưng loài người mang theo, thì chính là hàn độc.

Cái nhìn của y tột cùng u ám, yêu nhện đứng nín lặng trong động hồi lâu mới chậm chạp đưa tay, chùi đi vết máu trên mặt.

Thẩm Chiên Đàn mang "xác" mình lên đỉnh núi Mân.

Núi Mân sương khói mịt mùng, yêu ma lai vãng không ai biết rằng trên đỉnh núi Mân, nơi vượt cao khỏi tầng mây khói, là một tảng đá khổng lồ nhẵn thín không trổ hoa mọc cỏ. Dưới tảng đá là một hang núi, trong hang dát đầy pha lê, mỗi khi ánh mặt trời rọi vào hang tối, khắp hang động lung linh ánh sáng, đẹp vô cùng.

Thẩm Chiên Đàn ném cái xác xuống đất đánh thịch, thi thể trở ngửa, để lộ gương mặt.

Đó là một gương mặt thanh sạch, không hẳn là anh tuấn tiêu sái hay khí vũ hiên ngang, mà là một khuôn mặt trái xoan, ngũ quan hiền lành và xinh xắn. Không giống với vẻ thanh đạm tuấn nhã của Nhậm Hoài Tô, sự hiền hòa trên mặt y khiến y nom thật dễ gần, chừng như vô hại.

Thẩm Chiên Đàn giơ ngón tay vẽ trận pháp trên nền hang, cái xác đang mang không phải của y, lại là thi mị, y dùng không chút nương tay, ngón tay vạch trên nền đất thô ráp tướp máu, trận pháp nhanh chóng thành hình. Y thong thả bước vào giữa trận, ngồi xuống bất động.

Nhật nguyệt trên đỉnh cao biến đổi, ban ngày tột cùng nóng bức, vào đêm tột cùng giá lạnh, Thẩm Chiên Đàn ngồi trong trận suốt một ngày đêm, "xác" y nằm vất vưởng bên cạnh, sau một ngày đêm, " Thẩm Chiên Đàn" ngồi trong trận vẫn chưa động đậy, nhưng cái xác nằm dưới đất lại từ từ mở mắt.

Thi thể mở ra đôi mắt, vào sát na sống dậy, giữa hai đầu mày y xuất hiện một chấm màu đỏ thắm, bên má ửng lên huyết sắc, trên gương mặt ấy hiện lên thứ khí độ dõi mắt thiên thu, lòng như biển rộng, hóa ra khí độ ấy sinh ra cùng với y, không thuộc về Nhậm Hoài Tô.

Năm xưa Nhậm Hoài Tô đem quân ra trận phải che mặt bằng khăn đen, chính là vì y mang khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ trái ngược với tính cách. Thẩm Chiên Đàn âm hiểm, thâm trầm bất lộ, nhưng lại có gương mặt tựa Quan Âm.

Thẩm Chiên Đàn nhập hồn sang xác mình, xét cho cùng cái xác đó đã chết từ lâu, nếu y không phải phệ yêu giả bẩm sinh, lúc sinh thời từng nuốt một lượng lớn yêu khí, đến hồn phách cũng hóa thành nửa yêu, thì tuyệt đối không có khả năng nhập hồn cải tử phục sinh.

Nhưng y đã sống lại thành công, khôi phục nhân khí cho cái xác đã chết của mình. Cơ thể y vết thương chằng chịt, nhất thời không thể bình phục hoàn toàn, Thẩm Chiên Đàn ngồi tựa vào vách đá, lấy ra cái hộp yêu nhện dâng cho.

Rỏ vào một giọt máu, hàn hạp liền mở ra, từng sợi khói trắng lờ lững bốc lên, Thẩm Chiên Đàn ném hòn dung ngọc vào trong, nghĩ ngợi gì đó, lại cứa một nhát trên cổ tay mình lấy máu.

Máu y không đông kết trong hàn hạp, dung ngọc im lìm, tầng quỷ khí dần mạnh lên. Thẩm Chiên Đàn giơ tròng mắt yêu tinh nhện xem xét bóng người trong dung ngọc, bóng nguời ấy đã rõ rệt hơn, cuộn mình chính giữa bên trong, chừng như đang ngơi nghỉ, y nhích khóe môi, có vẻ rất thích thú, đóng nắp lại, tiện tay nhét vào tay áo.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chiên Đàn tựa trên vách hang ngủ thiếp đi, pháp trận đổi hồn vẫn lấp lóe hào quang, xác Nhậm Hoài Tô im phăng phắc ngồi giữa trận.

Trên núi Mân, vào đêm bóng tối dày đặc, thời gian trăng sao mọc giữa bầu không khí vô cùng ngắn ngủi, chừng như một phần lớn thời gian nhật nguyệt hay sao trời đều bị thứ gì đó che lấp, trong bóng tối đặc quánh, ánh sáng pháp trận phát ra càng trở nên nổi bật.

Chốn này là hang pha lê, pha lê sinh trưởng trong hang phản chiếu ánh sáng pháp trận từng tia một, thình lình thứ hào quang đó lay động, Nhậm Hoài Tô vốn không hồn phách đứng lên, ngoảnh phắt lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Chiên Đàn.

Kẻ chênh vênh trên lằn ranh sống chết nhìn Thẩm Chiên Đàn bằng cái nhìn âm u không mảy may tình tự, gương mặt ôn hòa văn nhã của Nhậm Hoài Tô đột ngột trở nên thật xa lạ, như đã hóa thành tượng đá.

Thẩm Chiên Đàn nhắm mắt, dường như đang ngủ rất say, Nhậm Hoài Tô chỉ ngoảnh lại, chưa hề có cử động gì lớn, Thẩm Chiên Đàn đã mở mắt, mỉm cười, “Một đòn không thể phá hồn phách ngươi đủ ba ngày, xem ra sáu mươi lăm năm nay ngươi tiến bộ nhiều.” 

Nhậm Hoài Tô xoay người, pháp trận liền vỡ nát, y nhấc chân, đến trước mặt Thẩm Chiên Đàn trong chớp mắt, “Tiến bộ?” Y cười nhạt, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, âm thanh trầm đục mà vang vọng, chấn động lòng người, “Lúc ngươi còn sống, ta còn sống… ngươi có từng chân thương chân đao động thủ với ta một lần? Ta tiến hay lùi, chỉ với ngươi… há có thể đánh giá?”

Thẩm Chiên Đàn lại cười, "Không vui? Trách ta hại ngươi?" Y phủi vạt áo cũ mục, đứng dậy, "Ta đã làm gì đâu? Ta chỉ cùng ngươi phân chia thánh khí đất trời, kẻ tự tay thiêu chết hơn ngàn tướng sĩ của ngươi không phải ta, mà chính là ngươi... Kẻ trút cực hình không biết mỏi mệt lên người ngươi khiến ngươi sống không bằng chết... cũng không phải ta mà là lão nhuợc phụ ấu thân nhân của những tướng sĩ bị ngươi thiêu chết... Ngươi trách ta? Liệu có liên quan gì đến ta? Ngươi không cảm kích ta chia thánh khí cho ngươi, để ngươi thuận lợi hóa thi mị, sống tới ngày nay, mà lại trách ta?"

“Điều ngươi giỏi nhất... là đường hoàng đạo mạo." Lời nói của Thẩm Chiên Đàn không vào tai Nhậm Hoài Tô dù chỉ là một chữ, “Ta giết ngươi trước... rồi đồ thiên hạ..." Y giơ tay chộp cổ Thẩm Chiên Đàn, thân thể này y đã lấy về, năm ngón bắn ra, kiếm khí sắc bén xưa nay vô địch, chớp mắt cứa năm vệt máu trên cổ Thẩm Chiên Đàn.

“Giết ta?” Thẩm Chiên Đàn vung tay áo dùng yêu lực gạt tay Nhậm Hoài Tô, “Vì sao ngươi không giết triều đình chưa từng tin tưởng ngươi, chỉ dùng ngươi như một thanh đao giết người trước? Năm xưa hoàng thượng nghe lời ta, cùng ta mưu hại ngươi, đâu phải y không biết ngươi không ăn thịt người, đâu phải y không biết ngươi vô tội? Y hại ngươi vì ngươi công cao quyền trọng, y lợi dụng ta lập kế hại ngươi, sau khi thành công lại mượn kế đó trừ khử ta… Kẻ tội ác chất chồng ác độc thâm hiểm tột cùng, kẻ có lỗi với ngươi, có lỗi với ta là y… là chúng, không phải ta.” Y dịu giọng, “Ta chẳng qua chỉ tham lam sức mạnh thiên hạ vô địch, tội không đáng chết… Có phải không?” 

Nhậm Hoài Tô bẻ gãy một nhũ pha lê cầm trong tay, cười âm u, chĩa thẳng vào Thẩm Chiên Đàn, nghiến từng chữ "Ta giết ngươi trước… rồi đồ thiên hạ...”  

Thẩm Chiên Đàn hít sâu một hơi, trên người y không có thánh khí, thi thể vừa sống lại, cử động vẫn chưa linh hoạt, yêu khí tàn dư trên hồn phách y không thể địch lại oai phong thi mị tươi rói của Nhậm Hoài Tô vẫn chứa thánh khí dư sót, kèm với khí thế hung ác của thi mị, thật khó để y giành phần hơn. Nhậm Hoài Tô tay dùng pha lê làm kiếm, chớp mắt bóng sáng chớp lóe, kiếm khí vô hình và kiếm thế pha lê thình lình bùng nổ, Thẩm Chiên Đàn rít lên một tiếng, bốn cái bóng màu lam thay y chắn nhát kiếm của Nhậm Hoài Tô, chỉ thấy vệt sáng màu lam bay vọt lên trời, rồi lập tức vỡ ra tung tóe, bốn con Si Yếm bị một nhát kiếm giết gọn, Thẩm Chiên Đàn nhoẻn cười, ánh sáng pháp trận trên người nháng lên, thừa cơ Si Yếm đỡ đòn thảnh thơi biến mất.

Một nhát kiếm Nhậm Hoài Tô chém xuống, bốn con yêu quái hóa thành tro bụi, Thẩm Chiên Đàn mất tăm , y     ngoảnh lại, nhấc chân bước lên tảng đá khổng lồ bên ngoài sơn động, đứng trên tột cùng đỉnh cao phóng mắt nhìn xuống dưới.

Dưới chân sương khói phủ dày, trần thế mây mù cuồn cuộn, núi cao sông dài, đế vương gia quốc, tuyệt không thấy bóng.

Nhậm Hoài Tô dõi mắt hồi lâu, bật một tiếng cười âm u và trầm đục, xuống núi.

Thẩm Chiên Đàn rời khỏi núi Mân, lập tức vào tiệm vải trong thành cướp một bộ quần áo, cũng tiện thể vơ thêm không ít bạo chỗ hàng bạc. Y tuy thân là xác người, cũng không giỏi võ công, nhưng thông thạo các loại yêu pháp dị thuật, muốn xông vào một cửa hàng cướp bóc thứ gì đó dễ dàng như trở bàn tay. Hơn sáu mươi năm trước khi Thẩm Chiên Đàn còn ngụ trong viện Phủ Tâm từng mở cửa xem bệnh cứu người miễn phí, nhờ vào thánh khí năm đó, y chữa khỏi cho không ít người dân mắc bệnh nan y, nhưng điều đó không có nghĩa rằng y nhân từ nương tay. Trước vụ hỏa thêu Võ Thủy cung, không ai biết y có từng động thủ giết người hay chưa, nhưng lần này, chủ nhân tiệm tơ lạu và hàng bạc không mất mạng.

Sau khi lấy được y phục và ngân lượng, y đường hoàng vào ở lầu Triều Châu, tuy Cơ Nhị quen biết “Nhậm Hoài Tô”, nhưng y không biết mặt Thẩm Chiên Đàn, hơn nữa lúc Thẩm Chiên Đàn nhận phòng, Cơ Nhị đã ra ngoài, vì thế Thẩm Chiên Đàn thuận lợi vào đây ở.

Phòng khách ngụ ở lầu Triều Châu vô cùng yên tĩnh, khách không gọi tuyệt đối không ai quấy rầy, Thẩm Chiên Đàn nằm lên giường nghỉ ngơi mấy canh giờ, những vết thương chằng chịt trên cơ thể dần lành lặn, da thịt càng trở nên trắng trẻo chỉnh tề, sau, y lấy ra hàn hạp.

Hòn dung ngọc trong hộp vẫn y nguyên như ngày hôm qua, nhưng máu đã cạn sạch, như bị thứ gì đó hấp thụ hết, trong lòng hộp sạch sẽ lạ lùng, không có dù chỉ một vệt máu vẩy. Thẩm Chiên Đàn lại lấy hòn dung ngọc ra, dùng mắt nhện xem xét hồi lâu, bóng người trong dung ngọc đã rõ hình hài, có thể trông thấy một hình dáng mà y quen thuộc đang cuộn người trong giấc ngủ.

Y lắc hòn dung ngọc, như thể nó là một cái lọ đựng nước, trong dung ngọc chứa một phần thánh khí năm xưa, nhưng y không lấy ra. Một lúc sau, Thẩm Chiên Đàn sẽ sàng lấy ra một vật từ trong ngực áo, nắm trong bàn tay, chính là Huyết Lưu Hà.

Hôm Lục Cô Quang tan biến, Huyết Lưu Hà rớt xuống đất, y lặng lẽ thu nhặt, bấy giờ hồn phách mới về xác của Nhậm Hoài Tô không nghĩ tới, bằng không rơi vào tay Nhậm Hoài Tô, nó sẽ trở thành lợi khí đối phó y.

Đương nhiên, rơi vào tay y, nó cũng thành lợi khí đối phó Nhậm Hoài Tô.

Y là phệ yêu giả, Nhậm Hoài Tô là thi mị, đối với bất cứ một loài yêu vật nào, Huyết Lưu Hà cũng là hung khí.

Dung ngọc thình tình chuyển dộng, Thẩm Chiên Đàn cất Huyết Lưu Hà, giơ hòn ngọc bé nhỏ lên cao, dung ngọc thực sự đang chuyển động, hơi lắc lư, tuy khẽ khàng nhưng y có thể cảm thấy nó đang kêu gọi điều gì đó.

Đói rồi ư? Y lại đổ đầy máu vào hộp, viên ngọc nhanh chóng an tĩnh lại, Thẩm Chiên Đàn thoáng nhoẻn một nụ cười, nhưng sắc mặt cũng nhanh chóng tối đi... Hằng ngày đều phải trích máu như vậy, chỉ sợ không quá chục ngày y sẽ không chịu nổi, xem ra muốn nuôi con “quỷ” này, không thể dùng máu kẻ khác.

Y nhớ lại chiếc bóng lạnh lùng mà tràn đầy mong chờ của cô gái ấy. Trong mắt gã “Nhậm Hoài Tô” mất trí nhớ và tự phụ luôn tưởng mình đúng đắn, Lục Cô Quang là một trường hợp đặc biệt, y coi nàng là một phương pháp để mình tử vì đạo, coi nàng với y là một thể. Gã “Nhậm Hoài Tô” luôn ôm lòng xót thương đầy ắp, tính cách dịu dàng điềm tĩnh chẳng phải y, nhưng y vẫn nhớ những chăm sóc quan tâm suốt quãng đường, nhớ cái cảm giác che ô cho nàng giữ ấm cho nàng, cho nên y không muốn đổ vào hộp máu của người khác.

Sống là người của "y", vậy chết... hẳn cũng phải là quỷ của y? Y bật cười, ngón trỏ bàn tay phải vẽ một bùa chú giữa lưng chừng không khí, mấy đốm sáng xanh nhạt xuất hiện trên những đầu ngón tay y, chậm rãi thấm vào hòn dung ngọc, hòn ngọc lại lắc lư, chừng như rất khoan khoái, tự chìm xuống máu. Thẩm Chiên Đàn cười im lìm, hòn ngọc bé nhỏ khiến tâm trạng y rất tốt, thình lình năm ngón hợp trảo, y thộp cổ một bóng ma vô hình ở góc phòng, địa phược linh* trong căn phòng bị y hấp thụ vào cơ thể, bù đắp vào phần yêu khí tổn thất.

* Một loại vong linh bị trói buộc tại một nơi chốn nào không thể di dời.

Ngoài cửa sổ dần nổi lên quỷ khí, những cái bóng nhờ nhờ di động ngoài gian phòng, chúng cũng giống như con địa phược linh vừa rồi, đều là loài quỷ vô hình cấp thấp, thường không gây được ảnh hưởng gì rõ rệt lên người sống. Thẩm Chiên Đàn cất hàn hạp, tựa vào đầu giường lặng lẽ chờ đợi, quỷ khí bốn bề từ từ trở nên đậm đặc, dần lẫn chút yêu khí, tuy y là phệ yêu giả, nhưng đó không phải là thứ y mong đợi. Nửa canh giờ sau, hai cái bóng trắng lờ lững trôi vào phòng, Thẩm Chiên Đàn mỉm cười, ngữ điệu tao nhã, “Tuyết Huỳnh.”

Cuộn vải bện thình lình phóng ra thứ ánh sáng màu tím kỳ dị, ánh sáng càng lúc càng mạnh, từ từ khuếch tán, quanh khối vải ngưng tụ một lớp khói đen dày đặc, nhanh chóng nuốt gọn vật nọ. Cuộn khói đen tỏa thứ ánh sáng nhờ nhờ màu tím bay lên không, phóng vụt ra cửa sổ. Thẩm Chiên Đàn cười như không cười, ngoài song tiếng gầm thét cao thấp, những giống quỷ mị quanh quẩn ngoài căn phòng y ở bị khói đen hấp dẫn, chậm rãi di chuyển về phương xa, chẳng bao lâu đã biến mất trong tầm mắt.

Một canh giờ sau, ở phía Đông trời hừng sáng, y đẩy mở cửa sổ, trông về nơi dãy núi Mân đã sụp. Chỉ thấy giữa một vùng đất mênh mông, soi tỏ dưới ánh mặt trời, một ngọn tháp nguy nga lộng lẫy sừng sững ở phương xa, có thể nhìn thấy rõ từ khoảng cách trăm dặm, chứng tỏ nó cao biết bao nhiêu.

Đương nhiên, lý do khiến người ta có thể trông rõ tòa tháp từ cự ly trăm dặm, ngoài chiều cao, còn bởi vì từ đây phóng mắt về hướng đó, bình nguyên trăm dặm, khoảng không giữa thành Mậu Uyển và ngọn tháp tuyệt chẳng có gì ngoài một vùng đất bao la bằng phẳng.

Thẩm Chiên Đàn giơ ngón tay chạm khẽ khóe môi, để lộ một nụ cười nhẹ bẫng, mặt trời mọc ở đằng Đông, soi rọi ngọn tháp lung linh trong nắng... đương nhiên đấy không phải cảnh thật, đó chỉ là một loại ảo thuật tựa hư mà thực, y dùng quỷ khí của trăm ngàn con quỷ mị ngưng tụ thành, dựng lên cảnh tượng ngọn tháp Trường Sinh cách xa trăm dặm tráng lệ kỳ vĩ. Trong mắt kẻ có đạo hạnh cao thâm, đấy là một cái lồng giam âm u do vô số những nắm xương tàn cùa hàng ngàn con quỷ mị chất chồng thành, trong mắt người thường, đó là ngọn tháp chọc trời xa hoa lộng lẫy chính đại quang minh.

Tháp Trường Sinh.

Đó... chính là khởi đầu của quá trình y quân lâm thiên hạ.

Chỉ trong một đêm, núi Mân sụp đổ, khe Vạn Cổ bị lấp bằng, hình thành một cánh đồng hoang trăm dặm. Trên đồng hoang xuất hiện một ngọn tháp chọc trời, trên tháp treo cao ba chữ “Trường Sinh Tháp”, thân tháp có hình bát giác, mái cong ở mỗi tầng đều treo những chiếc chuông vàng kỳ dị, gió phất qua, những tiếng chuông ma quỷ ngân vang khắp ngọn tháp cao, khiến người ta váng đầu hoa mắt, thần trí mê man.

Người dân thành Mậu Uyển không ai dám lại gần tháp Trường Sinh, binh mã do triều đình phái đến thăm dò vừa tới gần đồng hoang trăm dặm đã mất thần trí, mê hoảng đi vào tháp, từ đó biệt tăm hơi. Mấy ngày sau, lời đồn về ngọn yêu tháp Trường Sinh lan khắp thiên hạ, không ít người tự phụ là cao minh tìm đến trừ yêu, nhưng cũng như hai ngàn binh mã triều đình ngày trước, sau khi vào tháp, mãi không thấy trở ra.

Nó cũng không là một vật chết lặng im, không chỉ đứng yên một chỗ, chờ đợi con mồi tự dâng mình tới cửa. Một tháng sau, triều đình nhận được một phong thư mật, có người mời đương kim thánh thượng đi một chuyến ghé thăm tháp Trường Sinh, bằng không sẽ xô đổ một núi cao khác ở phía đông thành Mậu Uyển tên gọi Khuynh Lô. Núi Khuynh Lô đổ tất sẽ đè sập hoàng cung, chôn vùi cả hoàng cung từ trên xuống dưới từ già tới trẻ trong bùn đất. Hơn một tháng trước hẳn không ai tin những lời này, núi Khuynh Lô cao chọc trời, nào có thể bị xô đổ chỉ bằng sức người, nhưng không lâu trước đó đã có tiền lệ núi Mân một đêm đổ sụp ly kỳ. Sau khi hoàng cung nhận được phong thư, ai nấy đều đứng ngồi thấp thỏm lo sợ không yên, không ai biết đã trêu phải loài yêu quái nào.

Đồng thời trong giang hồ, cũng có người nhận được mật tín, những người nhận thư đều là những cao nhân huyền môn đức cao vọng trọng. Kẻ gửi thư chẳng dài dòng, chỉ hẹn một cuộc gặp ở tháp Trường Sinh, đó chính là chuyến đi tuyệt mệnh. Thư viết thẳng rằng muốn giết người, nhưng cao nhân các lộ huyền môn lại không dám không đi, tháp Trường Sinh ăn thịt người không nhã xương nhè máu, không biết bản lĩnh còn to lớn đến đâu, nếu không đi, nó ắt còn có những thủ đoạn tàn nhẫn hơn.

Tháp Trường Sinh tháp Trường Sinh, tháp đặt tên là Trường Sinh, nhưng lại là nơi giết người đoạt mạng.

Không biết chủ nhân ngọn tháp này, với thủ đoạn kinh thế hải tục như vậy, với năng lực vô song nhường ấy, đã xuống tay làm những việc khó bề tưởng tượng đến thế này, rốt cuộc lý do là vì sao? Nhưng bất luận thế nào, mười lăm ngày sau, vào lúc canh ba, chính là thời gian diễn ra cuộc hẹn ở Trường Sinh tháp.

Trong tháp Trường Sinh. 

Ảo ảnh trùng trùng, rèm dày buông kín, mờ mờ ảo ảo, như thể vạn trượng hồng trần, ngàn bực xa hoa đều trút cả vào những lớp rèm che.

Nhưng trong mắt Thẩm Chiêu Đàn, khô cốt vẫn là khô cốt, yêu vật vẫn hoàn yêu vật, dù đã bị nghiền nát hóa thành rường cột gạch ngói, nhưng những thân thể nanh ác và những chi vuốt vặn vẹo ấy vẫn còn đang giãy giụa, những hộp sọ chất đống vẫn còn rên xiết.

Giữa bãi xuơng khô, chỉ có chiếc hộp ấy là tốt đẹp, là chân thực.

Y dùng máu mình nuôi con tiểu quỷ ấy suốt một tháng trời, hơn xa quãng thời gian từng dự tưởng. Y tưng nghĩ đến việc khi không còn cung cấp nổi cho nàng sẽ nuốt nàng, kết quả lại yên ổn nuôi một tháng trời, trích máu một tháng trời, y chưa từng cảm thấy không khỏe.

Như thể máu y bẩm sinh chính là máu của nàng.

Bóng người trong dung ngọc đã lớn hơn nhiều, thi thoảng lại bay ra, rời khỏi hòn ngọc, nằm ngủ say trên nắp hàn hạp, tựa một đứa trẻ ba bốn tuổi. Nàng chưa từng thức tỉnh, Thẩm Chiên Đàn luôn cảm thấy tiểu quỷ này thú vị, thỉnh thoảng lại nâng nàng trong lòng bàn tay như nâng một con mèo, nắn tay chân. Bóng người ấy có thực thể, y có thế cảm giác được làn da mềm ấm, ngay cả gương mặt vốn nhạt nhòa ấy cũng mỗi lúc một giống Cô Quang hơn.

Y rất thích thú một người từng chết trong tay mình lại có thể dần lớn lên bằng máu mình như thể. Y hẳn nhiên không ngại việc Cô Quang sống dậy và lớn lại, huyết quỷ vốn là thức ăn, không có linh thức, là một thứ thức ăn có hình thù, máu và yêu khí trích từ thân thể y sớm muộn rồi cũng sẽ về lại với y, cho nên Thẩm Chiên Đàn căn bản không để tâm chuyện phải ngày ngày tiêu phí khí huyết cho hàn hạp.

Nhưng khi nàng càng lúc càng giống Lục Cô Quang, y lại hông tránh khỏi ý nghĩ… Nuôi lớn thêm tí nữa, liệu nàng có mở mắt không? Nàng liệu có tự tin như trước đây, ngây thơ dễ bị lường gạt như trước đây, hay nàng sẽ… hận y, tuốt kiếm chém y?

Cũng có khả năng nàng chỉ là một cái xác rỗng, duy chỉ sỡ hữu hình hài, bên trong chẳng hề mang theo gì nữa cả.

Thẩm Chiên Đàn nhìn cái hộp, bóng nguời trong hộp lại bay ra, y nhón gáy nàng theo thói quen, giơ lên cao như xách một con mèo, “Lục Cô Quang.” Y gọi.

Đôi mắt cái bóng vẫn nhắm, bất động.

“Lục Cô Quang." Y lại gọi.

Cái bóng vẫn bất động.

Y đặt nàng trở lại vào trong hộp, mắt khẽ chớp, bên người thình lình xuất biện hai nữ tử ân vận lộng lẫy dáng dấp yêu kiều.

“Vương." Một trong số hai người dịu dàng lên tiếng, "Để vật này cho chúng ta coi sóc, Vương vẫn còn đang mang xác người, xin nghỉ ngơi cho sớm."

Thẩm Chiên Đàn gật đầu, băng qua điệp trùng ảo ảnh, bước vào gian phòng ngủ giăng đầy hộp sọ và xưong khô.

Hai vị nữ tử bê cái hộp đặt lại trên cao, họ là điệp tinh do Thẩm Chiên Đàn chiêu nạp.

Nửa tháng nữa, Thẩm Chiên Đàn mời các cao thủ huyền môn đến tháp Trường Sinh gặp mặt, đồng thời y muốn báo thù hoàng thất đương triều, trước lúc dó, y phải nuôi lớn huyết quỷ, nuốt nàng, rồi trút bỏ xác phàm trở thành yêu tôn, chỉ như thế mới có được tư cách bất bại.

Hàn hạp gác ở trên cao, xung quanh ngưng tụ một tầng khí âm hàn dày đặc. Thẩm Chiên Đàn không ở trong phòng, điệp tinh cũng đã lui xuống, nhưng một nơi khác trong tủ có một thứ đang nhấp nháy sáng.

Nhấp nháy thứ ánh sáng đỏ.

Tháp Trường Sinh là do vô số thi hài yêu ma quỷ quái chồng chất mà thành, tràn đầy quỷ khí và yêu khí.     

Thứ nháy sáng trong tủ là Huyết Lưu Hà.

Quỷ khí dật dờ bốn bề dần xâm nhập Huyết Lưu Hà, ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc càng lúc càng chói lọi, rồi thứ hào quang thắm đỏ rực rỡ ấy chợt nháng lên, quầng sáng rọi trên cái hộp lạnh lẽo, băng tuyết đóng bên ngoài hộp tan mau chóng, quỷ khí đậm đặc trong căn phòng nương theo lỗ hổng hàn khí không ngừng rót vào hộp. 

Cái bóng mang dáng hình Lục Cô Quang tham lam hút lấy quỷ khí, cấp tốc sinh trưởng, chậm rãi mở ra đôi mắt.

Cô bé chỉ vào độ bốn năm tuổi có ánh mắt vô cùng quen thuộc, thần thái mệt mỏi và phiền chán, tràn đầy rét giá và sát ý.

Lần đầu tiên, y hủy hoại tim nàng, nàng không chết.

Lần thứ hai, y lừa nàng truyền máu, gạt nàng uống thuốc, luyện nàng thành quỷ nữ, chặt đôi cánh nàng, nàng vẫn không chết.

Lần thứ ba, y nuôi nàng trong hộp để tận dụng chút giá trị lợi dụng sau cuối từ nàng, muốn luyện nàng thành huyết quỷ, dùng làm thuốc bổ.

Ảo tưởng lạ lùng đến đâu cũng có ngày vỡ nát, những ký ức ấm áp đến đâu cũng có ngày nguội lạnh, niềm mong đợi và nỗi lòng thương mến đến đâu cũng có ngày hóa thành câm hận và ghét bỏ... Không ai có thể dung nhẫn để mình bị hãm hại hết lần này đến lần khác, dù có là người thiện lương đến độ nào chăng nữa, huống chi nàng vốn là kẻ có thú tất báo, trước nay vốn chẳng phải phường tốt lành.

Thẩm Chiên Đàn, giữa ta và ngươi không chút tình nghĩa nào, chỉ có mối thù ba lần bị hãm hại.

Trong lòng nàng con người ấy đã biến mất, không biết tự lúc nào… Khi y dần tỉnh thức, con người ấy cũng từ từ không còn nữa.

Lời đồn về cuộc hẹn ở tháp Trường Sinh truyền khắp thiên hạ, những người không nhận được thư mời lấy làm may mắn không thôi, kẻ được mời phần lớn đều mặt như tro tàn. Nhưng trong đó cũng có một số hiếm hoi vẫn thản nhiên tự tại, ví như Đan Hà, lại có một số ít ỏi bình chân như vại, ví như Cơ Nhị.

Cơ Nhị hiện tại đang ở trong đan phòng của Đan Hà, gương mặt xinh đẹp ngàn năm không đổi ấy vẫn một màu thầm lặng và thản nhiên như vậy. Đan Hà đang luyện đan, nếu không có phong thư mời hẹn tháp Trường Sinh đặt trên bàn, Cơ Nhị vẫn cứ tưởng mình đến chỉ để uống trà.

Hai phong thư y hệt nhau chồng làm một, đặt trên cái bàn trong đan phòng.

“Ngươi có biết chuyện?” Cơ Nhị nhàn nhã ngồi trên cái ghế dựa cách xa lò đan nhất, tay cầm cái quạt lông không biết ai bỏ lại, ra sức tự quạt cho mình. Thực ra đan phòng của Đan Hà rất lớn, thành thử không quá nóng, nhưng ai đó sống trong nhung lụa quen thói, cảm thấy hoàn cảnh nơi này thật khó chịu đựng, nếu không phải vì trà ngon, y thực tình không ngồi nổi nữa. 

“Ngươi định nói chuyện nào?" Đan Hà đứng trước lò, chăm chú trông chừng mực lửa mẻ đơn trong lò luyện, phần da vùng gáy y trắng như màu tuyết, không rịn dù chỉ một chút mồ hôi, "Chuyện núi Mân đổ sụp thành hoang nguyên trăm dặm, Trường Sinh yêu tháp gây hấn với toàn thiên hạ bằng khí thế như kình ngạc, hay là…?” 

“Tất nhiên là cái chuyện 'hay là' mà ít người nắm rõ nội tình kia...” Cơ Nhị biếng nhác đáp lời, "Đêm qua Chấn Lôi doanh của lực lượng Hắc Kỳ quân ở kinh đô bị tập kích, hơn năm trăm quan binh trú đóng bị tàn sát, nghe đồn thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông, không ai sống sót."

"Chấn Lôi doanh là tinh binh phòng thủ kinh đô.” Mí mắt hẹp dài của Đan Hà thoáng nheo lại, "Đêm qua Hoàng thượng vốn định giá lâm Chấn Lôi doanh kiểm duyệt binh mã, chừng như cố ý phái Chấn Lôi doanh ra mặt xử lý sự vụ tháp Trường Sinh, kết quả vướng tay việc khác nên nhỡ chuyến đi."

Chuyện ở Chấn Lôi doanh, không chỉ cho thấy có người có ý thù địch với hoàng thượng, còn là một hành động khiêu khích Trường Sinh tháp.” Cơ Nhị nói, "Phàm là kẻ địch của tháp Trường Sinh, cũng chính là minh hữu của ta, ngươi không nghĩ ta nên tìm kiếm nhân vật có thể giết mấy trăm người trong một đêm này, lung lạc y, biến y thành trợ thủ, để chuyến thăm tháp Trường Sinh của chúng ta yên ổn hơn phần nào hay sao?” Y nói đến là rành mạch thản nhiên.

Đan Hà trầm mặc chốc lát, rồi lắc đầu, “Là thi mị.”

Cơ Nhị thoáng cau mày, “Cái gì…”

“Là thi mị…” Đan Hà tiếp lời, “Kẻ có thể giết mấy trăm người chỉ trong một đêm, ngoài thi mị, chỉ có Dịch thần.”

“Thi mị?” Cơ Nhị đương nhiên biết rõ, thứ gọi là "Dịch thần” chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là thần ôn dịch chuyên lây lan dịch bệnh, còn “thi mị”… thật dễ thấy, chính là vị hảo hữu Nhậm Hoài Tô kia, "Nguơi cho rằng đấy là y?”

“Là y.” Đan Hà nhắm mắt, giọng điệu hững hờ.

“Với tính cách của y, sao có thể mặc sức ra tay giết chóc, sao lại muốn gây chuyện bất lợi với triều đình?” Cơ Nhị thở dài, “Không biết y có liên can gì tới Trường Sinh tháp?”

“Lòng người vốn khó dò, hóa thành quỷ tâm, ta với người làm sao đo lường được." Đan Hà trả lời.

“Thần côn, đêm nay có hứng thú điều tra một chuyến không?" Cơ Nhị hào hứng nhìn y, "Gã Nhậm Hoài Tô nhạt nhẽo thì quá nhàm chán, tên thi mị giết chóc thành thói lại quá đáng sợ, ngươi không nghĩ rằng một khi huyền cơ trong câu chuyện được sáng tỏ, ắt sẽ rõ ràng quan hệ giữa y và Trường Sinh tháp hay sao? Nói cho cùng lúc tháp Trường Sinh xuất hiện, y mới bắt đầu mạnh tay giết người."

“Điều tra?” Đôi mày dài mãnh của Đan Hà cau lại, "Tháp Trường Sinh.”

"Đừng nói ngươi không dám." Cơ Nhị phe phẩy trục quyển trong tay, "Kẻ được mệnh danh tiêu luyện sư đệ nhất, trong ống tay áo pháp khí thần khí linh đan diệu dược vô số kể, há có thể thực sự sợ hãi một ngọn Trường Sinh tháp cỏn con?"

“Trên đời loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như ngươi hóa ra cũng chẳng ít.” Đan Hà cười nhẹ, đôi mắt trầm tĩnh vẫn dịu dàng chăm chú vào lò đan.

Nửa đêm hôm ấy.

Hai bóng người đặt chân vào cùng bình nguyên rộng trăm dặm quanh tháp Trường Sinh.

Ở phía xa, đốm đỏ lập lòe trôi lững lờ quanh ngọn tháp, đèn lửa huy hoàng, cao vút chạm mây.

Đan Hà phóng tầm nhìn, nở một nụ cười tiêu sái, tay áo phất lên, một vạt những chấm sáng màu bạc vung về phía tháp Trường Sinh, vạt ngân quang như một bày đom đóm, im ắng tung bay, vây bọc ngang lưng ngọn tháp. Nơi ngân quang bao phủ, Cơ Nhị nhìn ra ngay, chỗ đốm đỏ là mắt của một con yêu thú bị chặt tay, cả ngọn tháp do thi hài quỷ mị và yêu thú chồng chất mà thành, không khỏi bật cười ha hả, “Thú vị.”

Khi hai người đặt chân vào hoang nguyên, Thẩm Chiên Đàn trong tháp Trường Sinh liền ngoảnh lại, đứng nhìn ra từ sau chấn song, đôi bóng người một áo tím bềnh bồng, một toàn thân phản xạ ánh sao lấp lánh, vô cùng bắt mắt. Y dõi mắt hồi lâu, trở ngón tay, một cây cung dài xuất hiện giữa những ngón tay, chỉ thấy trường cung một đầu tạc hình mặt Phật Thích Ca đang cười, một đầu khắc hình mặt quỷ nữ đang khóc. Y giơ tay giương cung, trên cung vô hình vô vật, bắn thắng về phía hai người nọ.

Hai kẻ đột nhập trên hoang nguyên lách người né đi đòn đánh lén im lìm, Thẩm Chiên Đàn thấy họ tránh đòn gọn ghẽ, giữa hai đầu mày bất giác để lộ một ý cười rất nhạt, ý cười ấy vừa lan tới khóe môi, đột ngột biến thành hàn ý... Chỉ thấy Đan Hà lấy ra một lá bùa từ trong tay áo, lá bùa lơ lững sắp dán lên tháp Trường Sinh!

Đó chính là, Thiên Ly Chân Hỏa!

Thiên Ly Chân Hỏa chạm vào yêu vật tức khắc bùng lên thiên hỏa, tháp Trường Sinh do yêu vật ngưng tụ thành, lá bùa này chính là thiên địch! Y lập tức giương cung, mũi tên thứ hai lao vút đi, vạt đạo bào của Đan Hà phất nhẹ, mũi tên thứ hai lại hụt mục tiêu, bóng Thẩm Chiên Đàn bồng bềnh như ảo ảnh, rời khỏi tháp Trường Sinh, đến đứng trước mặt Đan Hà và Cơ Nhị.

Cơ Nhị nheo mắt, trước mặt y là một nam tử ăn vận chỉnh tề, có hình xăm giữa hai đầu mày, không hiểu vì sao có phần quen thuộc. Nhưng kẻ này ra tay ác liệt, vừa hiện thân đã giơ cung nhắm thẳng sọ Đan Hà. Với sức mạnh dây cung của y, một khi trúng cổ Đan Hà, chỉ e đệ nhất tiêu luyện sư đương triều khó tránh trở thành kẻ không đầu. Cơ Nhị tay vung trục quyển, xông lên cứu người.

Đan Hà tuy tinh thông thuật pháp, nhưng công phu quyền cước lại chẳng bằng ai; Cơ Nhị chiêu thức ảo diệu, thân pháp lanh lẹ, lại không biết thuật pháp, hai người chưa từng kề vai chiến đấu, không hiểu ý nhau, bị cây cung của Thẩm Chiên Đàn làm rối cả chân tay, liên tục thối lui.

Trường cung trong tay Thẩm Chiên Đàn tên gọi “Bi Hoan cung”, bản thân y cũng không biết võ công như Đan hà, chỉ tinh thông thuật pháp. Nhưng trong Bi Hoan cung chứa đựng tinh phách của một vị võ tướng trăm năm trước, phàm là người cầm cung, sẽ có thể phát huy sức mạnh và chiêu thức kinh người, khuyết điểm duy nhất là, cây cung chứa hồn phách, lúc giết người không thể khống chế, một khi cung nổi sát tính, thì kẻ cầm cung cũng khó lòng chế ngự.

Ong một tiếng, dây cung Bi Hoan lại xuất chiêu, Cơ Nhị lao tới trước mặt Đan Hà, nhưng Thẩm Chiên Đàn đã bắn hụt mấy lần. Với ngộ tính của y, mũi tên này vừa mạnh vừa hiếm, Cơ Nhị xoay người, mũi tên xoẹt qua ngay sát bên thân! Y nghe lạnh toát trong bụng, không ổn! Ngoảnh lại nhìn, thấy Đan Hà yên ổn đứng đó, mũi tên vút xuyên qua tay áo, để lại một lỗ thủng, nhưng không mảy may tổn thương.

Chính vào lúc ấy! Thẩm Chiên Đàn thình lình ngoảnh lại, chưa kịp nhìn rõ, đã nghe một luồng hơi bỏng rát táp vào mặt! Thiên Ly Chân Hỏa! Cả ngọn tháp Trường Sinh chìm trong biển lửa, nom như một ngọn đuốc khổng lồ, soi tỏ cả hoang      nguyên trăm dặm! Không biết vào lúc nào, Đan Hà đã dùng bầy bươm bướm màu bạc đem bùa chú dán lên tháp Trường Sinh.

Cơ Nhị sững sờ, chỉ thấy gương mặt Thẩm Chiên Đàn hiện rõ cơn giận dữ, quay sang trừng Đan Hà, quanh người ánh sáng pháp trận lấp lóe, ẩn mình vào ngọn tháp.

Đan Hà cúi đầu nhìn tay áo, y không rõ, mũi tên này hụt vì Thẩm Chiên Đàn tiễn pháp không tinh, hay vì y không có ý hại người?

Nếu không có ý hại người, chuyện y dựng tháp kinh người này há chẳng phải vô cùng kỳ quái?

Trong tháp Trường Sinh lửa bốc ngùn ngụt, những khung cảnh xa hoa quằn quại trong Thiên Ly Chân Hỏa, để lộ chân diện mục, hơi nóng ập tới từng đợt, mùi hôi thối nồng nặc, điệp tinh ăn vận lộng lẫy hoảng loạn bỏ chạy kêu gào trong biển lửa. Thẩm Chiên Đàn lao về phòng ngủ, nhìn quanh một lượt, không thấy thứ gì, cuối cùng ngước đầu nhìn cái hộp gác trên cao, nhét nó vào tay áo, xoay người xuống đáy tháp.

Hàn hạp lạnh buốt thấu xương, chống chọi với ngọn lửa nóng rất ghê khiếp xung quanh, Thẩm Chiên Đàn cúi đầu chạy vội, nhanh chóng xông tới một cánh cửa màu xanh nhạt ở đáy tháp, tiến vào gian hầm.

Sau cánh cửa là một cái hang khổng lồ và rét giá, trên nền hang ngổn ngang mấy thân người lạnh lẽo, mỗi thân người đều được bao bọc bởi một lớp sương giá trắng toát mỏng mảnh, họ đều chưa chết, nhưng hồn phách trong cơ thể đã bị rút cạn. Chính giữa hang lơ lửng một vật tỏa ra quầng sáng cầu vồng, chừng như không có hình hài, nhưng xán lạn vô cùng. Thân người chất đống trong hang là những kẻ mất tích ở tháp Trường Sinh, hồn phách họ bị rút cạn, ngưng tụ thành viên hồn châu với sức mạnh to lớn đang lơ lửng ở lưng chừng không gian. Thẩm Chiên Đàn chộp lấy viên hồn châu, nuốt vào bụng, lập tức hàn khí trong hang càng thêm nặng nề. Đứng bên ngoài tháp, có thể nhìn thấy biển lửa đang rùng rùng thêu đốt ngọn tháp bỗng nhiên tắt lịm, rồi từ đó phát ra một luồng hơi lạnh kinh người, ngay tiếp theo là tiếng kêu răng rắc, một nhũ băng ngưng kết trên bề mặt ngọn tháp cao chọc trời, phong kín ngọn yêu tháp, một nửa vẫn nguy nga tráng lệ, một nửa đã bị đốt lộ nguyên hình trong băng giá.

“Hoàn Hồn Châu…” Đan Hà thấy Thên Ly Chân Hỏa mất tác dụng, rốt cuộc trên gương mặt trắng trẻo thanh tú cũng để lộ chút dao động, “Chẳng ngờ gã này lại dùng hồn phách người sống trấn áp Thiên Ly Chân Hỏa, hồn phách người sống nếu rời xác quá lâu, bán thể cuối cùng sẽ mất mạng, loại thuật pháp này thương thiên hại lý, cực khó luyện thành, trên đời không ngờ thực sự có người dùng tới Hoàn Hồn Châu.”

“Hồn phách người sống? Lẽ nào là số người đi lầm vào Trường Sinh tháp trước đây? Hỏng rồi.” Cơ Nhị thở dài, “Số người mất tích ở nơi này tổng cộng có hai ngàn chín trăm ba mươi ba, nếu hồn phách mấy ngàn người đều bị y luyện thành thứ gọi là Hoàn Hồn Châu, thì ngoài thánh khí thiên địa, nào còn gì có thể địch lại sức mạnh to lớn ấy?”

Đan Hà gật đầu, “Nếu y không thả số hồn phách này về, hơn hai ngàn người kia nhất định mất mạng.”

“Một công trình lớn…” Cơ Nhị rầu rĩ cười, “Trước nay chỉ nghe giết người phóng hỏa, làm ác nhường ấy chẳng qua chỉ mười mấy người mà thôi, đã phải đền mạng. Gã này một tay hơn hai ngàn mạng sống, chỉ sợ chỉ ta với ngươi đơn thương độc mã thì không thể nào giải quyết nổi.” Y quét cái nhìn từ đầu xuống chân ngọn tháp mang hình dáng ghê rợn của vô số những bộ xác khô quỷ mị đang nhe nanh múa vuốt bị phong kín trong nhũ băng, "Nhất định phải tìm trợ thủ."

Ngoài tháp hai người cười mỉm, điềm nhiên rời đi. Trong tháp Thẩm Chiên Đàn chân giẫm trên mấy ngàn cái xác không hồn, ngửa mặt nở một nụ cười với trần hang, sức mạnh Hoàn Hồn Châu có thể hủy thiên diệt địa, dù những kẻ dưới chân y có chết đi, sinh hồn hóa thành tử hồn, thì chẳng qua sức mạnh ấy chỉ giảm nhẹ, phương pháp thi triển sẽ hơi khác biệt mà thôi.

Chỉ cần giết Nhậm Hoài Tô, y sẽ là thiên hạ đệ nhất, là thần phật và chúa tể của thế nhân này.

Đi đứng sống chết, tất thảy đều do y quyết định.

Mấy con điệp yêu lộng lẫy lặng lẽ xuất hiện bên cạnh y, tiếp sau đó là vài con thi yêu hình dáng kỳ dị cũng hiện hình, rồi đến loài ma đẩy cát vô hình, loài mục quái không hình trạng chỉ có một đôi mắt lớn, đủ các giống yêu vật im lìm xuất hiện, lẳng lặng đứng hầu lệnh vị Vương của chúng.

Thẩm Chiên Đàn giơ tay, chỉ về một hướng, “Đi từ hướng này, có một gian đạo quán.” Y để lộ một nụ cười nhỏ nhẹ mà yêu dị, “Trước lúc mặt trời lặn ngày mai, ta muốn đạo quán ấy bị đốt cháy, đơn dược mất sạch, không còn lại gì. Gã đạo sĩ này không tầm thường, hành sự nhớ cẩn thận.”

Mấy con yêu quái hình dáng kỳ dị lãnh mệnh mà đi, y càng mặc sức hưởng thụ mùi vị hất hàm sai khiến, cái gọi là vương giả, cái gọi là quân lâm thiên hạ, không phải như thế này sao? Đó chính là địa vị mà thế nhân tranh giành theo đuổi, nếu không hưởng thụ cho thỏa, há chẳng phải uổng cả một đời người?

Yêu vật tụ tập trong hang càng lúc càng đông đúc, Thẩm Chiên Đàn nuốt Hoàn Hồn Châu, yêu lực tăng mạnh, dù vẫn là xác phàm, chưa kịp thoát thai hoán cốt, nhưng giống yêu quái tôn y làm chúa tể mỗi lúc một nhiều. Thẩm Chiên Đàn được bầy yêu tinh nâng lên bảo tọa, cái ngai báu không biết con yêu nào trộm từ chỗ hoàng đế nào, y ngồi trên cái ghế lớn vàng son lộng lẫy đó, cảm thấy bốn bề cứng rắn, không lấy gì làm dễ chịu.

Được vây quanh bởi vô số quỷ quái, ở một góc tay áo y tỏa ra thứ ánh sáng đỏ nhờ nhờ, nhưng trong hang quá nhiều yêu ma, Thẩm Chiên Đàn không chú ý đến. Chỉ thấy vầng sáng đỏ ấy tỏa ra một dải khói đen mờ nhạt, là quỷ khí, im ắng tuồn vào những cái xác không hồn dưới nền hang.

“Bộp” một tiếng, trong đống xác không hồn dưới chân Thẩm Chiên Đàn bỗng có kẻ giơ tay chộp lấy cổ chân y. Thẩm Chiên Đàn giật mình, thân thể bị rút hồn phách sao có thể cử động? Gã đàn ông dưới đất loạng choạng đứng dậy, Thẩm Chiên Đàn vừa nhìn đã biết, người này không tự sống lại, mà là bị quỷ khí của người khác xâm nhập linh thức, đang điên cuồng chặt chém bừa bãi không mục đích.

Khi ý nghĩ này nảy lên trong đầu, có những chuyện dần hiện ra rõ ràng và mạnh mẽ như vũ bão. Hai chân Thẩm Chiên Đàn bị cùm dưới nền đất, y không biết võ công, Bi Hoan cung chỉ dùng được trong nhất thời, không tuỳ thân mang theo, cái xác sống dốc hết sức chộp chân y lại, y thực sự không thể né được. Đương lúc y kinh ngạc, những kẻ sớm muộn cũng "chết" dưới đất lần lượt sống dậy, thi nhau lao vào Thẩm Chiên Đàn mặc sức ra tay.

Thẩm Chiên Đàn vốn không biết võ công, đám người nọ đã bị rút hồn phách, không sợ chết sợ đau, vô tri vô giác, thi triển phép thuật pháp công kích dường như cũng khó có tác dụng, chẳng bao lâu y đã bị bầy người trói gô trên đất. Chính vào lúc Thẩm Chiên Đàn bị chế ngự, những cái xác không hồn lần lượt ngã xuống, như thể cảnh tượng họ đứng lên cử động ban nãy chỉ là một giấc mơ. Qủy khí trên người y từng chút bay ra trút thẳng vào Huyết Lưu Hà.

Y nằm dài trên nền hang, rất ôn hòa và nhẫn nại nhìn nữ tử đứng trước mặt.

Nữ tử này chỉ mới hiện thân ngay khi Thẩm Chiên Đàn bị trói.

Nàng bay thẳng ra từ hàn hạp.

Mi mục nàng vẫn thế, cũng như chưa từng đổi thay, trong đôi mắt lạnh lùng là vẻ khinh bỉ trần trụi, nàng di chuyển một bàn chân, làm thế “giẫm” lên mu bàn tay Thẩm Chiên Đàn, “Thẩm công tử, sao ngươi cũng mắc bẫy người khác thế này, sao bỗng nhiên lại nằm vặt ra trước mặt ta rồi?” Nàng cười đầy ác ý, cười rất vui thích, “Thấy Thẩm công tử nằm đây, tâm trạng ta thực sự là tốt lắm.”

Quỷ mị yêu ma xung quanh bồn chồn rục rịch, một vật chuồi ra từ tay áo Thẩm Chiên Đàn, bay về phía lồng ngực nữ tử, vật đó lấp lánh sáng, chính là Huyết Lưu Hà. Huyết Lưu Hà là khắc tinh vạn quỷ, là chi bảo dùng để xua  hồn ngự quỷ, nên dù Thẩm Chiên Đàn bị xác sống tập kích, lũ quỷ mị xung quanh có hoang mang rục rịch, nhưng đều không dám manh động.

Hình dáng nữ tử giữa không trung như thực như mơ, sau khi Huyết Lưu Hà dung nhập vào ngực nàng, cái bóng ấy bỗng hiện hình rõ rệt như có thực thể. Nàng giơ ngón tay vạch một vết thương trên lưng Thẩm Chiên Đàn, lấy một giọt máu, nhỏ lên hàn hạp. Nắp hộp bật mở, hòn dung ngọc trong hộp lóng lánh dị thường, nàng vẫy tay, thứ nước lóng lánh trên hòn dung ngọc bỗng hóa thành một dải khói nhẹ, chậm rãi đổ vào người nàng.

Thẩm Chiên Đàn nhìn chăm chăm, không chớp mắt, đó là thánh khí đất trời, là thánh khí mà năm xưa y đã dành dụm trong dung ngọc.

Dưới tác dụng kép của thánh khí và Huyết Lưu Hà, người con gái quen thuộc ấy xuất hiện trước mặt y, như thể chưa từng bị chặt cánh và thiêu sống trong biển lửa, nàng không đủ đẹp, nhưng sắc mặt hồng hào đặc biệt… Y đăm đăm trông đôi môi nàng… vì có máu của y ư?

“Hoàn Hồn Châu đã dùng hết vào việc phong tỏa ngọn yêu tháp này rồi.” Nàng ngưng tụ thành thực thể, nụ cười càng ma quỷ động lòng người. “Nếu ngươi định lấy nó đối phó ta, tháp Trường Sinh sẽ sụp đổ thành một đống thây ma thối rữa… Thậm chí… những con yêu ma quỷ quái chưa chết sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi dám không?” Nàng nâng cầm Thẩm Chiên Đàn, “Kẻ tự tư ác độc, một tay che trời, không sợ thương thiên hại lý chỉ sợ thiệt đến chính mình, hẳn không nỡ vứt bỏ Trường Sinh tháp nhỉ? Đó là vốn liếng để ngươi quân lâm thiên hạ, không có nó… ngươi chẳng còn lại gì… Ngươi sẽ cược ta không giết nổi ngươi, có phải không?”

Thẩm Chiên Đàn mỉm cười, dịu dàng gọi, "Cô Quang."

Nàng soi mói ngực y, ngắm nghía góc độ và phương hướng lơ đễnh ừ một tiếng

"Cô Quang dù kẻ từng làm bạn cùng cô không phải thân xác này, nhưng ta và cô từng có cái hẹn bạc đầu, có mối duyên chung đường." Y nói khẽ, "Ta che chở cô khỏi nắng gắt, tìm cho cô Vô Ái Hồn, cùng cô chung giường chung gối, cho dù... cho dù ta vung kiếm đâm cô, nhưng đó chỉ là hành động bất đắc dĩ vì cứu thế, trong lòng ta..."

“Trong lòng ngươi... chưa từng nghĩ rằng ngươi giơ kiếm chém xuống ta sẽ đau." Nàng lạnh nhạt ngắt lời y, "Một lần như vậy, hai lần cũng như vậy, ngươi không cần giải thích, ta hiểu cả."

Y khựng giọng, thở dài, im lặng.

“Ngươi nói xem ta nên đâm ngươi từ đâu mới giống nhát kiếm ngày xưa ngươi tặng cho ta?" Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, quỷ mị vây quanh thấy mắt nàng quét đến đều thi nhau lánh mặt, Cô Quang mỉm cười, nhìn một con tiểu quỷ lẫn trong đám đông, nhẹ nhàng lên tiếng, "Đem kiếm tới đây."

Con tiểu quỷ lập tức ngưng tụ thành một thanh kiếm, bay về phía tay nàng.

Nàng tay cầm quỷ kiếm, chĩa thẳng lồng ngực Thẩm Chiên Đàn, “Ta vẫn nhớ cả, cái hẹn cưới nhau, mối duyên cùng đường, ta nhớ có người tâm hoài trong sáng, nghiêm túc đối tốt với ta chỉ tiếc thay…” Nàng cũng thở dài, “Y đối tốt với ta không phải vì ta, mà là để cứu thế.” Nàng lắc đầu, “Ta không trách y.”

Thẩm Chiên Đàn thoáng cau mày, chỉ nghe nàng nghiến từng chữ một, “Nhưng ta hận ngươi.”

“Y …” Y chợt buông một chữ, lập tức bị nàng chặn lời, “Nếu không phải vì ngươi, y… y sẽ không…” Nàng chớp mắt, nhìn y đăm đăm, chậm rãi, “Ngươi chính là phần vô tình nhất trong y, nếu không có ngươi, y sẽ không đối với ta như vậy… Bất cứ… bất cứ một người bình thường nào cũng sẽ không.”

Y dịu dàng lên tiếng, “Y chính là ta, ta chính là y.”

“Y là người tốt." Nàng thở dài rất khẽ, "Nhưng không có tim, còn ngươi... ngươi nhớ được những gì y nhớ, nhưng không nghĩ những gì y nghĩ.” Nàng bình thản, "Y nói ‘Ta và cô vô tình, nào phải nhân gian vô tình. Chúng sinh có tình, cha mẹ hiền từ, hươu kêu hổ gầm, đều vì sinh tồn, hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, đều là chỗ tốt đẹp của vạn vật, há có thể hững hờ liếc mắt, nghe đấy rồi quên?' Còn ngươi... ngươi thì sao?" Nàng xuyên kiếm vào ngực y, "Ngươi giết chết y."

Lưỡi kiếm quỷ xọc giữa ngực Thẩm Chiên Đàn, kỳ lạ thay không thấy máu bắn lên tung tóe, thậm chí Thẩm Chiên Đàn cũng không lộ vẻ đau đớn, y chỉ cười, “Y là Bồ tát từ bi, ta là yêu ma quỷ quái? Nhưng y đã làm gì? Y Vô tình, y không có tim, y giết cô hết lần này tới lần khác… Còn ta thì sao?” Thẩm Chiên Đàn dịu dàng, “Ta có từng tổn thương cô? Ta thu hồn phách cô vào dung ngọc, ngày ngày cung cấp máu giúp cô phục sinh, ta từ bỏ thánh khí đất trời trong dung ngọc, ta mặc cô động thủ đâm kiếm vào ngực ta... Ta đã sai ở đâu? Vì sao cô lại cho ta là yêu ma quỷ quái?

“Ngươi san bằng núi Mân dựng Trường Sinh tháp, nuốt sống hồn phách hơn ngàn người, khiến lòng người căm phẫn.” Nàng nói đều đều, “Huống gì ngươi gửi thư mời khách đến Trường Sinh tháp, chẳng qua cũng chỉ vì muốn nuốt nhiều hồn phách người tu đạo hơn, để giúp ngươi quân lâm thiên hạ mà thôi.”

“Cô có từng nghĩ rằng, núi Mân bị lệ quỷ yêu ma chiếm cứ, người không thể đến gần, ta ủi phẳng núi Mân, tiêu diệt yêu quái, biến nơi này thành trăm dặm đất đai, để người dân an cư lạc nghiệp, việc này có gì không tốt?” Y lại càng dịu dàng, "Những kẻ nằm đây vốn có ý đồ bất lợi với ta, tự xông vào tháp, ta chỉ là tự vệ, lại sai lầm ở đâu? Hoàn Hồn Châu được cất ở đây, nếu vừa rồi không có hai kẻ kia tập kích, ta đâu cần phải nuốt nó? Ta cũng chỉ là tự vệ…”

“Đủ rồi!” Nàng lạnh lùng, “Không cần nói nữa.” Qủy kiếm trong tay nàng dần tan biến trước ngực Thẩm Chiên Đàn, thanh kiếm không đâm xuống, mà dường như tan vào y. Thẩm Chiên Đàn bình tĩnh như không, nàng cũng không nóng nảy, lại qua chốc lát, bỗng nhiên hồng quang chợt lóe, mảng áo trước ngực y rách toác, một hình vẽ dạng hoa lan ra đan cài phủ kín nơi nhát kiếm nàng xuyên vào.

Lục Cô Quang giật mình... Nàng đã bổ sung sức mạnh Huyết Lưu Hà trên quỷ kiếm, nhằm khắc chế yêu khí trong người Thẩm Chiên Đàn, không ngờ sau khi nuốt Hoàn Hồn Châu, bản lĩnh y càng trở nên cao thâm khó dò, bất ngờ có thể chống lại nhát kiếm kia, đồng thời hóa giãi quỷ khí và thánh khí trên kiếm thành vô hình. Nàng cấp tốc lướt ngưọc về sau, "Ngươi..."

Thẩm Chiên Đàn trở mình ngồi dậy, hình vẽ dạng hoa cỏ màu đỏ không chỉ phủ kín lồng ngực y, thậm chí còn ngược theo mũi kiếm nhanh chóng trườn về phía tay Cô Quang. Lục Cô Quang vội vàng buông chuôi, hoa văn màu đỏ sinh sản rất nhanh, chớp mắt nuốt gọn cả thanh kiếm, như thể đang trổ một bông hoa sắc nhọn mà lộng lẫy giữa không trung.

“Ta thế nào?" Y cười, bầy quỷ mị im phăng phắc bốn bề được quá trình thoát thân của y cổ vũ, dần quây lấy Lục Cô Quang, y chắp tay nhìn lũ bóng quỷ vây nàng lại, "Cô là huyết quỷ ta vất vả nuôi lớn, lại lén nuốt thánh khí của ta, không ăn thịt cô, ta sao có thể cam tâm?" Y nhìn Lục Cô Quang đầy tiếc nuối, ánh mắt đó để lộ sự khó hiểu một cách nghiêm túc đến bất ngờ, "Cô nói xem một người mất trí nhớ như ta, chỉ an phận thủ kỷ niệm Phật vài năm, sao có thể thực sự thoát thai hoán cốt, biến thành thánh nhân trách trời thương dân nào kia? Ta vẫn là ta, đến ta cũng không tin trong những năm quên mất bản ngã ta có thể vô tư vô vi, một lòng cứu thế hướng Phật, thế mà cô lại tin?”

“Ta tin.” Tay nàng âm thầm bấm thuật trừ quỷ, "Y… y là người đơn thuần.”

“Đơn thuần?” Y bật cười thật sự, “Suốt cuộc đời ta, chưa từng đơn thuần.”

“Y đơn thuần.” Nàng bình thản, “Y đơn thuần, cho nên dễ dàng bị người ta lợi dụng, cho nên lúc ngươi giết người chưa từng nghĩ người ta sẽ thương tâm sẽ đau đớn, y tưởng y sẽ chỉ đạt được kết quả.”

“Được được, cứ cho rằng ta đã từng đơn thuần, vậy thì đã sao?” Y cười tươi rói như gió xuân, mi thục phong lưu, “Cô là quỷ ta nuôi, ta muốn ăn thịt cô, đó là mối quan hệ đơn thuần nhất giữa ta và cô hiện nay.”

“Ăn thịt ta?” Nàng khinh rẻ nhướn mày, chú trừ quỷ trong tay thình lình bắn ra, quỷ mị bốn bề đồng thanh rên xiết, số quỷ ma yêu lực yếu bị Huyết Lưu Hà khống chế, quay ra tấn công những yêu vật khác, trong hang đại loạn. Thẩm Chiên Đàn lắp tên giương cung Bi Hoan bắn về phía nàng, lại thấy mũi tên xuyên qua ngực nàng không dính dù chỉ một chút máu, y không khỏi ngây người... Thì ra thân thể Lục Cô Quang do Huyết Lưu Hà và thánh khí ngưng tụ thành, suy cho cùng vẫn không phải là thực thể, cho nên không bị mũi tên tổn thương. Nàng trúng tên của y, ngoảnh lại cuời nhạt, thình lình trước mắt Thẩm Chiên Đàn tối sầm, sau lưng Lục Cô Quang bất ngờ vươn cao một đôi cánh khổng lồ. Y chỉ thấy hẩng chân, nhìn lại mình đang bị nàng xách trong tay, bay thẳng về phía sâu trong hang động.

Cánh của nàng vẫn còn, nhưng không phải cánh quỷ đen tuyền, mà mang một thứ sắc đỏ sóng sánh kỳ dị, giống như có máu đang chảy bên trong, lại tỏa ra thứ ánh sáng như lửa cháy.

Hang động rất rộng, vốn là hang ngầm hình thành sau khi núi Mân sụp đổ thành bình địa trăm dặm, y bị bắt đi, số yêu vật thần phục cũng cuống cuồng đuổi theo Lục Cô Quang, nhưng không bắt kịp đôi cánh nàng, Lục Cô Quang nhanh chóng mất bóng trong chỗ tối sâu trong hang.

Ngay vào lúc nàng khuất dạng, sâu trong hang động vọng về âm thanh đinh tai nhức óc, như thể có gì đó có khả năng làm nổ tung lớp đá bất ngờ xuất hiện giữa nơi tưởng chừng như bất khả.