Phật Tội

Chương 12-1




“Ngươi nhớ ra điều gì?” Lục Cô Quang ngờ vực nhìn y, thi mị… cũng có thể nhớ lại chuyện lúc sinh thời? Y có thể nhớ được đôi chút đã khiến người ta kinh ngạc, giờ chẳng ngờ y lại có thể “nhớ ra”?

Nhậm Hoài Tô nhón lấy kim châm trong hộp,”Mười hai ống châm… là dùng để truyền máu.” Y nhìn thế trận đã kinh qua mấy mươi năm dâu bể vẫn còn nguyên vẹn như xưa, thở dài,”Ta nhớ ra rồi, năm xưa Thẩm Chiên Đàn dùng lệnh bài gia điều động Hắc Kỳ quân, ép ta từ Miễn Châu trở về Mậu Uyển, hẹn gặp ta ở Phủ Tâm viện ngoài chùa Liễu Vân.”

“Lệnh bài giả?” Nàng lẩm bẩm, có chuyện gì quan trọng đến mức buộc phải dùng thủ đoạn này cưỡng ép người ta phải đến theo lời hẹn? Hoà thượng điên dễ tính như thế, hẳn chỉ cần viết một phong thư là đến ngay. Nhưng long nàng lại thoáng trầm xuống, từ nhiều ghi chép có thể thấy, tính cách của Nhậm Hoài Tô lúc sinh thời chỉ sợ rất khác với hiện tại, cũng có lẽ… có lẽ nhất định phải dùng thủ đoạn ấy mới có thể gặp được.

“Lệnh bài giả có chin phần giống với lệnh bài thật.” Nhớ về chuyện năm xưa, giọng y vẫn rất ổn định, chỉ thoáng một chút dao động vừa nãy, nhưng rất nhanh an tĩnh lại, trấn định như thường,”Ta nhớ Phủ Tâm viện năm ấy hoa mai xanh nở rộ, tao nhã vô cùng, không hề giống cảnh tượng ngày hôm nay.“

“Thẩm Chiên Đàn là người như thế nào?” Nàng nhíu mày,”Hẹn gì với ngươi?”

Nhậm Hoài Tô ngước lên, trên đầu là một tán cây hoang khô héo, rừng mai trong viện nay chết cả,”Là lời hẹn phân chia thánh khí.” Y thoáng ngập ngừng, nói bằng giọng điệu đều đều,”Năm ấy trời giáng thánh khí vào Thẩm Chiên Đàn, không phải giáng lên một kẻ giết người như rạ, tội ác đầy mình như ta.”

“Hả?” Lục Cô Quang vô cùng bất ngờ,”Giáng lên người Thẩm Chiên Đàn? Ngươi căn bản không hề biết vì sao y chọn ngươi làm người phân chia thánh khí, y chỉ báo cho người rồi gọi ngươi đến mà thôi? Thật… thật sự rất bất thường!” Nàng dạo một vòng quanh sân,”Linh khí của vạn thánh linh chỉ được khơi gợi bởi một tâm địa trong sáng, một cơ thể thánh khiết. Ngươi xem bức vẽ thiết kế hoả thiêu Vô Thuỷ cung, Thẩm Chiên Đàn rõ rang là một ác ma giết người không chớp mắt!”

“Nhưng vào thời điểm đưa ra lời hẹn ở Phủ Tâm viện, y vẫn chưa làm gì cả.” Nhậm Hoài Tô nghiêm túc,”Y là họ hàng bên mẹ của hoàng hậu, phụ mẫu đều đã mất, từ bé tu hành trong chuà Liễu Vân, rất hiếm khi bước chân ra khỏi cửa chùa, hẳn nhiên cả đời chưa từng làm điều ác, không dính vào dục vọng, cũng không lạ khi y có thể khơi gợi vạn thánh linh.” Thoáng ngập ngừng, y lại nói tiếp,”Y tiếp nhận thánh khí, từ đó bách bệnh bất xâm, thậm chí có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh tật của người khác. Có một thời gian, cửa chùa Liễu Vân đông đúc như họp chợ, Thẩm Chiên Đàn chữa bệnh cho người không nhận một xu, tiếng thơm lan xa.”

“Y thực sự từng là người tốt?” Khoé môi Lục Cô Quang nhếch lên, như cười lại như không.

“Không lâu sau đó, nữ quỷ tìm được y.” Nhậm Hoài Tô thở dài khẽ khàng,”Nam ấy thành Mậu Uyển có ba mươi sáu hộ dân cả nhà bị moi tim mà chết chỉ trong một đêm, trải dài suốt năm dặm, từ ngoại ô vào tận nội thành, chỉ thẳng về phía chùa Liễu Vân, là điềm báo có quỷ nữ xuất tuần. Thẩm Chiên Đàn và nữ quỷ chạm trán nhau mấy lần, quá trình thế nào không ai biết rõ, như trước sau y vẫn không bị quỷ nữ bắt đi, mà còn tìm được một cách để giải quyết vấn đề, chính là tìm một người khác để phân chia thánh khí.”

“Cho nên y mới tìm ngươi?” Lục Cô Quang cười nhạt,”Vị Thẩm công tử này tâm cơ thâm trầm, vô cùng đáng sợ, nào có chút dáng vẻ của kẻ tu hành tại gia?”

Nhậm Hoài Tô không đáp lời, một hồi lâu sau mới thong thả nói,”Phép phân chia thánh khí, ngoại trừ pháp trận trên mặt đất, điểm quan trọng nhất là phải truyền máu.”

“truyền máu?” Lục Cô Quang thoáng ngẩn người, bỗng chốc hiểu ra: “thi mị” Nhậm Hoài Tô này lại khác với ghi chép, y có thể nhớ một vài mẩu chuyện, vẫn giữ được lý trí của con người, là bởi vì vẫn chưa hoàn toàn yêu hoá!

Trong thân thể y có máu của một người khác! Lượng máu ấy không thể dung hoà triệt để với máu thịt y, không thể yêu hoá theo, vì vật một phần nào đó trong y vẫn còn giữ được nhân tính.

“Thẩm Chiên Đàn đem máu của y nối với ta bởi mười hai ống châm vàng, chia đều thánh huyết cho ta.” Mắt y khép hờ,”Cộng thêm sức mạnh của pháp trận, từ đó về sau, thánh khí trời giáng chia làm hai, thế giới không còn vạn thánh linh, quỷ nữ cũng biến mất.”

“Vậy không phải tốt ư?” Lục Cô Quang cau mày,”Ai nấy đều vui.”

“Cuộc gặp ở Phủ Tâm viện năm xưa, ta đồng ý phân chia thánh khí với y.” Giọng Nhậm Hoài Tô đều đều, gần như không có cảm xúc,”Sau khi thi pháp thành công, ta trở về Miễn Châu. Nửa năm sau hoàng thượng ra chỉ dụ, rằng Hắc Kỳ quân trăm trận trăm thắng, ban cho ta một phủ đệ, chính là Vô Thuỷ cung.”

Lục Cô Quang nhìn quanh Phủ Tâm viện một lượt,”Năm xua ngươi chưa từng nghi ngờ y?”

“Chưa từng.” Nhậm Hoài Tô quả quyết lắc đầu,”Ta và hơn một ngàn tàn binh Hắc Kỳ quân phụng chỉ về Vô Thuỷ cung hầu chỉ.” Thoáng ngập ngừng, lại cất tiếng đều đều,”Lại chẳng ngờ rằng… Hoàng thượng bảo ta tự tay nhóm tám bó đuốc trước cửa Vô Thuỷ cung, ta đốt lên rồi, cả cung điện biến thành biển lửa, thiêu chết hơn một ngàn người.”

Một bàn tay đưa sang, nắm lấy tay y, lòng bàn tay y hơi lạnh, nàng siết chặt, thì thầm hỏi,”Lúc ấy… ngươi rất đau lòng có phải không?”

Nhậm Hoài Tô nghiêm túc suy nghĩ, rồi từ tốn lắc đầu,”Lúc ấy ta nghĩ gì, giờ đã quên rồi.”

Nàng đưa cả hai bàn tay nắm tay phải y,”Này, dù cho ngươi tự tay thiêu chết một ngàn người, ta cũng không để tâm.”

Y nhìn nàng, khoé môi thoáng nhúc nhích, chừng như nhoẻn một nụ cười, nhưng nụ cười ấy quá nhẹ, không thể nhận rõ,”Sao đó hoàng thượng giải ta vào  đại lao, nhốt rất  lâu…” Y hơi cau mày,”Những chuyện về sau ta không còn nhớ rõ nữa, rồi chỉ nhớ được chuyện trong chùa Bích Phi.”

“Nhất định là ngươi đã bị người ta hành hạ đến mức biến thành thi mị trong địa lao.” Lòng nàng đầy đau xót, một cảm giác trước nay chưa từng có,”Vì sao y muốn hại ngươi?”

Nhậm Hoài Tô mở choàng mắt,”Ta không biết.”

“Bất kể vì sao, y hại ngươi, bản thân cũng không được chết yên ổn.”Nàng lạnh lùng nói,”Ngày nay thiên hạ không ai quản nổi ngươi, nếu còn cố người muốn hại ngươi như thế, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”

Y trầm mặc hồi lâu,”Cô Quang.”

Sát khí trên người nàng chưa tan,”Chuyện gì?”

Y trở tay nắm tay nàng,”Ta sẽ dạy võ công thuật pháp cho cô.”

“Hả?” Nàng khó hiểu, sốt ruột nói,”Ta tự biết luyện, có liên can gì tới ngươi?”

Y đáp lời vô cùng nghiêm túc,”Võ công thuật pháp của cô yếu hơn ta, nếu có người hại được ta, cô sao có thể khiến kẻ đó sống không bằng chết?” Y nhìn nàng nói, trong đôi mắt tràn đầy thành khẩn thiện ý. 

Nàng ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên nổi giận lôi đình,”Nhậm Hoài Tô! Ngươi cố ý phải không? Ta tốt bụng bất bình thay ngươi, ngươi lại cố tình bắt bẻ cố tình chế giễu ta đánh không lại ngươi?Ngươi đừng tưởng ngươi là thi mị là tướng quân thì hơn người một bậc, nếu có một ngày!” Nàng cố tình bật ra một tiếng cười nhạt,”Nếu có một ngày ngươi khiến ta nổi sát tâm, thì dù có là ngươi ta cũng nhất định sẽ giết!”

“Ta sẽ dạy cô.” Y vẫn ôn tồn dịu giọng,”Ta sẽ dạy cô cho đến lúc cô mạnh hơn ta, cho đến lúc chỉ cần cô muốn là có thể giết được ta, có được không?”

Chẳng hiểu vì đâu mặt nàng ửng đỏ, trong lòng chợt có vài phần ngượng ngịu, nàng quay mặt đi,”Cũng chưa chắc ngươi giỏi hơn ta.”

Hai người đứng im như phỗng trong viện một hồi lâu, Nhậm Hoài Tô cất hòn dung ngọc, nhặt lên chiếc chìa khoá.

Chiếc chìa khoé có vẻ là chìa khoá của cửa lớn, Lục Cô Quang trầm ngâm chốc lát, bấy giờ sắc trời u ám, ánh nắng yếu ớt, nàng vung quạt quỷ, vài luồng bóng đen tuôn ra từng chiếc quạt, rồi lập tức đổ xô ra bốn phía, thăm dò xme gần đây có mật thất hoặc trạch viện khuất nảo nào hay không?

Nhậm Hoài Tô ngước lên, chuyện cũ luôn mơ hồ không rõ, nhưng có nhiều chi tiết lại được ghi khắc rất sắc nét, sắc nét đến mức khó tin, vì sao đến từng khe gạch trên tường đều rõ rệt đến thế,  lại có những chuyện rất mơ hồ, y nhớ cuộc hẹn Ly Thương lệnh, nhưng trước đó thì sao?

Trước đó, y rốt cuộc đã làm những gì trong Hắc Kỳ quân? Vì sao trong đầu không có một chút ấn tượng? Chừng như có một chuyện gì đó rất quan trọng y không nhớ ra, nó lững lờ trôi trong bóng tối, thúc giục y hãy nhớ lại nhiều hơn, nhưng y không thể.

Quan trọng hơn nữa là, dù có ra tất cả, nhưng dường như lại chẳng liên quan gì đến việc cứu thế ngày hôm nay.

Nếu là do Thẩm Chiên Đàn tìm y, chứ chẳng phải y chọn Thẩm Chiên Đàn, vậy thì ký ức của y là vô nghĩa, thứ có ý nghĩa ở đây là làm thế nào Thẩm Chiên Đàn tim được y? Nhưng mọi thứ thuộc về sở hữu của vị Thẩm công tử kia đã hoá thành cát bụi và tro tàn ngay tại đây, phương pháp phân chia thánh khí quả nhiên đã cùng đường.

“Nhậm Hoài Tô!” Lục Cô Quang chợt reo lên,”Có địa lao!”

Y ngoảnh lại, chỉ thấy đình viện bên trái vang ầm một tiếng, mặt đất bị quỷ khí lật tung, bốc lên đám bụi bặm, để lội một đường hầm rất sâu. Nàng giật lấy chiếc chìa khoá trong y vọt xuống dưới, trong đường hầm có một cánh cửa lớn, đặt không quá xa mặt đất, chỉ nghe vang lên tiếng kêu răng rắc, trong lòng đất vọng về âm thanh kẽo kẹt âm u.

Cánh cửa ấy thực sự mở ra.

Lục Cô Quang kinh ngạc nhìn vào trong cánh cửa, không hiểu vì sao lại có ánh sáng. Lục Cô Quang cứ một bước mười bậc thang nhảy xuống,”Đó là ánh sáng của vỏ Vực.”

Vỏ Vực là một loại vỏ ốc có thể phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, để chiếu sáng một hông gian lớn dưới lòng đất thế này, không biết bên trong đã khảm bao nhiêu vỏ Vực.

Dưới ánh sáng đó, có thể trông rõ sau cánh cửa mục nát là vô số những lá bùa khổng lồ buông rủ xuống, trên bùa vẽ đầy những văn tự kỳ dị. Địa lao không có gió, những lá bùa đươc làm bằng chất liệu vài đỏ dệt kỹ bền chắc, tới nay vẫn còn vẹn nguyên, treo lơ lửng giữa khoảng không trống trải, như những bức tường chắn kiên cố và im lìm.

Nàng giơ tay, mấy bóng quỷ dò đường vừa rồi rít lên bằng âm thanh the thé, lao về phía những lá bùa, Nhậm Hoài Tô chợt kêu lên,”Khoan đã…”

Lại thấy bóng quỷ ấy va vào bùa vải, tấm vải nặng nề bỗng nổi gió nhẹ, chỉ trong chớp mặt, những lá bùa đỏ bắt đầu nhẹ nhàng lay động. Nhậm Hoài Tô thấy tình thế không ổn, quay người vôi ôm Lục Cô Quang vào lòng, nàng giật mình, hai má cũng thình lình đỏ ửng, không phải chưa từng được y ôm, nhưng không hiểu vì sao lần này tim nàng lại đập mạnh điên cuồng.

Những lá bùa đỏ lay động trong không trung, không chỉ nổi gió, thậm chí  còn có thể nghe thấy âm thanh ong ong quái giở, chừng như tiếng vọng của cán treo bùa, lại chừng như do chính những lá bùa ấy phát ra. Âm thanh ong ong nọ khiến người ta váng đầu hoa mắt, nàng chưa cảm thấy gì, nhưng Nhậm Hoài Tô bỗng lảo đảo ôm nàng ngã xuống, đưa tay chống đất.

“Làm sao thế này?” Nàng hỏi lạc cả giọng.

“Định Thi trận…”Sắc mặt y trắng bệch, nhưng vẫn rất bình tĩnh,”Có thể diệt cương thi vương tồn tại trăm năm, trận bùa vải thuỷ hoả bất xâm, đao kiếm bất nhập, nếu là lệ quỷ có thể hoá thành bóng ma băng xuyên qua trận, nhưng nếu là cương thi ắt sẽ huyết nhục khô kiệt mà chết.” y là thi mị, cũng chính là một cái thây chưa chết, pháp trận này có ảnh hưởng rất lớn đối với y, nhưng giọng nói y vẫn trống rỗng đoan chính, không hề có vẻ sợ hãi chấn động.

Lục Cô Quang không phải là cương thi, hẳn nhiên không mấy bị ảnh hưởng bởi trận thế, Định Thi trận thanh danh vang dội, nàng tất nhiên có ghe qua. Giãy ra khỏi lòng Nhậm Hoài Tô, nàng gắng sức kéo y đi,”Đi mau! Nhân lúc trận thế còn chưa khởi động, chúng ta đi mau!”

Nhậm Hoài Tô chỉ lắc đầu, toàn thân y tái nhợt, những lá bùa đỏ càng làm nổi bật tử khí trên làn da ấy,“Cô Quang, cô đi trước đi.”

Nàng vừa hoảng vừa giận,”Ta không muốn! Thẩm Chiên Đàn đào cái bẫy dưới lòng đất bày bố pháp trận bên trong dành riêng để đợi ngươi! Sáu mươi năm trước y hại ngươi, sáu mươi năm sau lại hại ngươi, nơi này chắc chắn không chỉ để nhốt ngươi mà thôi! Mau đi với ta!”

“Ta không đứng lên nổi nữa.” Y bình tĩnh đáp,”Chốn này nguy hiểm, phải tức khắc rời đi!”

“Ta không muốn!” Nàng gào lên,”Ta sẽ không chết!”

Y thở dài,”Ta cũng sẽ không chết, đừng sợ, ra ngoài mau đi.”

“Dù rằng ngươi không chết, nhưng nếu y định nhốt ngươi ở đây vài trăm năm, thì ta phải làm sao?” Nàng lớn tiếng,”Ngươi đã cưới ta! Ngươi đồng ý dạy võ công thuật pháp cho ta, sao ngươi có thể nuốt lời? Ta… ta…” Nàng nghiến răng,”Ta luôn phải một thân một mình, ngươi cũng một thân một mình, ta không muốn cứ một thân một mình mãi, ngươi cũng không muốn, có phải không?”

Y cụp mắt, một hồi lâu sau, vẫn bình thản nói,”Cô đi trước.”

“Quỷ ảnh!” Nàng gọi to, quạt quỷ thình lình bùng lên một luồng khói đen dày đặc, bọc lấy Nhậm Hoài Tô nhích dần ra ngoài. Song khi khói đen vừa tuôn ra, người Nhậm Hoài Tô vừa nhúc nhích, tiếng ong ong từ vô số những lá bùa treo khắp bốn bề càng ngày càng lớn, mấy tia sáng bắn tới, luồng khói đen rít lên một tiếng kêu kỳ dị, tan rã về bốn phía cuống cuồng né tránh, nhanh chóng rút vào trong quạt quỷ.

“Thấy không?Vô dụng thôi.” Y nâng ngang tay phải, trong lòng bàn tay quang mang của thánh khí Phật môn lập loè sáng rỡ, Định Thi trận cảm nhận được thánh khí, thoáng hoà hoãn lại,”Ta không động đậy được, cô đi đi.”

Nàng nhìn thánh khí yếu ớt trong tay y, sợ đến rợn người, nếu thế trận này đốt hết thánh khí Phật môn trong người y, liệu y có… có hoàn toàn mất đi lý trí, rồi không còn là y nữa? Nàng nhìn thấy sau lưng y chậm rãi nổi lên một lớp sáng vàng, lớp sáng vàng y hệt như ngoài cửa Phủ Tâm viện, lão hoà thượng nọ nói rằng trên người y có phong ấn của nhà Phật, một khi phong ấn bị phá vỡ, y sẽ… y sẽ…

Triệt để biến thành thi mị.

Nàng khăng khăng không chịu đi, Định Thi trận, Đinh Thi trận… Nàng nghiến răng nghiến lợi đứng giữa trận, Thẩm Chiên Đàn! Vì sao năm xưa y muốn bức hại Nhậm Hoài Tô? Vi sao ở đây lại bày bố Định Thi trận có thể khoá chân thi mị? Lẽ nào năm xưa chính Thẩm Chiên Đàn muốn luyện Nhậm Hoài Tô thành thi mị? Chuyện này sao có thể… Làm gì có ai lại muốn luyện người khác thành thi mị, chưa từng nghe nói có cách làm như vậy, và thi mị tuyệt đối không thể bị điều khiển với bất cứ kẻ nào, đó là yêu vật tuyệt đỉnh vô pháp khống chế!

Trừ phi… trận pháp này là sau này mới bày bố? Sau khi Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị, Thẩm Chiên Đàn mới xếp trận? Nàng chợt nảy ra ý nghĩ về một khả năng, lẽ nào việc Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị nằm ngoài kế hoạch hại người của Thẩm Chiên Đàn, Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị, y không thể chống lại, bèn bội vã bày Định Thi trận ở đây để nhốt Nhậm Hoài Tô?

Nếu chuyện là như thế, mà hoà thượng điên vẫn còn đứng đây, nghĩa là trận thế này không phải là hoàn toàn không thẻ phá giải! Năm xưa ắt y từng phá trận, hoặc đã có người cứu y… Nàng nôn nóng nhìn quanh bốn phía, phá trận? Bùa chú rất khó phá bỏ, vậy phải giải quyết từ đâu?

Ánh vàng sau lưng Nhậm Hoài Tô càng lúc càng rõ nét, phong ấn không còn cầm cự nổi bao lâu, y im lìm phục mình trên đất, nom hệt một con dơi trắng toát. Lục Cô Quang không thể nghĩ ra điều gì nữa, bỗng trong đầu loé lên, quát to một tiếng, dồn hết sức đập mạnh quạt quỷ xuống mặt đất.

Ầm một tiếng, mặt đất thủng một lỗ lớn, dưới trận pháp còn có một mật thất, phía dưới rỗng không, nàng ôm Nhậm Hoài Tô nhảy xuống, đã lên không được, cựa chẳng xong, vậy chỉ còn cách nhảy xuống.

Nàng và Nhậm Hoài Tô đồng thời chạm đất bằng một tiếng thịch trong bóng tối, thân thể y đã hồi phục ngay lúc đang rơi, tay ôm eo nàng, khẽ đặt nàng xuống,”Cô Quang…”

Nàng còn đang mày mò tìm cách ra ngoài, đáp lại bằng giọng sốt ruột,”Chuyện gì?”

“Không có gì.” Y muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa.

“Muốn nói thì nói mau, ta ghét nhất là ấp a ấp úng.” Nàng quát,”Nói nhanh lên!”

“Ta nghĩ, cô nói không sai.” Y cất lời,”Một thân một mình thực ra…” Thoáng khựng lại,  rồi tiếp,”Không tốt.”

Nàng trừng mắt trong bóng tối,”Sao ngươi không thể nói ngươi cũng muốn ở bên ta, nhai câu nhá chữ quanh co vòng vèo, ý tứ chẳng phải đều như nhau?“ Nàng tóm lấy tay y, chẳng ngờ cảm thấy tay y đang run rẩy,”Ngươi thấy lạnh ư?”

“Không lạnh.” Y thực ra chưa từng biết cảm giác lạnh, đói, no, đau là như thế nào.

“Lẽ nào ngươi sợ bóng tối?”Nàng kêu lên vẻ không thể tin,”Sao ngươi lại run?”

Y đứng chôn chân trong bóng tối, hồi lâu sau, hỏi,”Sợ… là như thế nào?”

Nàng dở khóc dở cười,”Ngươi… ngươi… lẽ nào chưa từng biết sợ? “Nàng không nhìn thấy mặt y, nhưng biết y lắc đầu, bèn tiếp lời,”Cũng có thể ngươi từng sợ hãi, chỉ là không biết ấy là sợ mà thôi.” Nàng trỏ vào bóng tối trước mắt, trong bóng tối nàng cảm thấy rất dễ chịu vì bóng tối tựa như sào huyệt của nàng, đem lại cho nàng đủ đầy cảm giác an toàn,”Ví như… vào lúc mắt không thể nhìn thấy ai, ngươi nghĩ đến gì trước nhất? Là tốt quá dù đứng ở đâu cũng không ai trông thấy, hay là…?”

Nàng còn chưa kịp dứt lời, đã nghe Nhậm Hoài Tô nghiêm túc ôn hoà đáp,”Ta cảm thấy… bốn phía… đều là tường.”

“Tường?” Nàng sững người, nắm lấy tay y, tay y không còn run nữa, nhưng vẫn im phắc không động cựa, an tĩnh một hồi lâu, nàng lại hỏi,”Tường?”

Y bình thản “ừ” một tiếng.

Nàng mắng,“Tên Thẩm Chiên Đàn chết tiệt!” Nói đoạn, móc ra một cái túi thêu từ trong ngực áo trong túi có vật gì đó toả ra thứ ánh sáng mờ dịu êm đềm, bị gấm đen phủ che, ánh sáng không hề chói gắt. Nàng lấy viên ngọc ra, Cực Nhật Châu phát tán môt vầng hào quang hiền hoà tĩnh mịch, nàng đứng cạnh, siết tay y,”Này, ngươi nhìn xem, không có tường.”

Y gật đầu, nhấc chân bước về phía trước, thần thái vững vàng bình thản đến mức cứ như thể vừa rồi y chưa từng sợ hãi đến không dám nhúc nhích.

Mới đầu nàng chỉ thấy ngạc nhiên sửng sốt, bỗng lúc này đây một cảm giác đau xót dội lại trong lòng, hoà thượng điên ý chí kiên định đến thế, vậy… vậy phải là nỗi giày vò nào mới có thể hành hạ y đến mức… đến mức…

Đến mức không dám cựa quậy mảy may.

Y thậm chí… không biết đó là sợ, y chỉ thản nhiên nghĩ rằng, trong bóng tối tuyệt đối, bốn phương tám hướng đều là tường.

Y thậm chí còn không nghĩ ra… đối với thi mị mà nói, dù có là tường thi đã làm gì được y?

Một thi mị không dám cựa mình trong bóng tối, một thi mị sợ tường!

Thẩm Chiên Đàn! Nàng nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, nếu kẻ đó còn sống, nàng muốn y phải chết trăm ngàn lần! Lục Cô Quang không phải người tốt, nhưng trước nay muốn giết liền giết, kẻ như Thẩm Chiên Đàn đọng cái là cả ngàn mạng người, hễ ra tay thì bày Định Thi trận, Vô Thuỷ cung, ép kẻ địch biến thành thi mị, hành động cực đoan cùng cực, thực sự chưa từng thấy.

“Cô Quang.” Nhậm Hoài Tô bỗng gọi.

Nàng giơ cao Cực Nhật châu soi về phía trước, đường hầm mật thất trước mặt không dài, dưới ánh sang của viên ngọc, họ trông thấy cánh cửa cách đó không xa lắm.

Một cánh cửa đục bằng sắt thép, dày cả nửa thược, cánh cửa chừng một lỗ lớn ở giữa, miệng lỗ thủng trên vách sắt nặng nề hơi cong vểnh, ở giữa là lỗ hổng to bằng nửa thân người do bị đốt cháy, trên tường đá những vết nứt kéo dài hơn cả trượng, có thể hình dung thứ phá cửa mà ra năm xưa có sức mạnh kinh khiếp đến mức nào.

“Đây là…” Nàng nhìn đăm đăm cánh cửa không chớp mắt,”Bên trong là gì?”

Nhậm Hoài Tô lần theo ánh sáng viên ngọc bước sang, khom người chui vào trong, nàng thoáng giật mình, cuống quýt theo sau, sợ bên trong là bóng tối, y lại không dám động đậy.

Chui qua cửa, bên trong là một gian phòng đá không nhỏ không lớn.

Hoặc có thể nói, là một phòng giam không nhỏ không lớn.

Trên vách đá phòng giam treo những sợi xích kim loại nhỏ bé, những sợi xích tồn tại im lìm lâu năm dưới lòng đất mà vẫn sáng loáng như mới, không rõ làm bằng chất liệu gì, chúng đan cài  chất chồng lên nhau chừng như theo hình thức của một đồ án cổ quái. Chỉ liếc qua nàng đã nhận ra, đây là toả thân hoàn, là một cách trói người phức tạp, gồm chín chín chín tám một sợi dây thừng, mỗi sợi ghìm cứng một vị trí dễ phát lực nhất trên cơ thể con người, sau đó đan cài vào nhau theo một phương pháp vô cùng tỉ mỉ, từng vòng dây đều nối nhau, phàm là kẻ bị toả thân hoàn trói buộc, thì không thể cựa quật dù chỉ một ngón tay.

Trên bức tường này, toả thân hoàn được kết bằng một loại xích sắt mảnh như dây thừng.

Người bị trói ở bức tường này năm ấy… ắt là sống không bằng chết. Nàng đăm đăm nhìn bức vách, trên vách lấm tấm những vết bẩn, chừng như là những vết máu khô,”Nhậm Hoài Tô, năm xưa ngươi… là người từng bị trói ở đây ư?” Nàng đổi giọng, giọng nàng run rẩy,”Ngươi… ngươi bị nhốt ở đây bao lâu?”