Typer: Tử Sắc Y
Vân Tứ quả nhiên đang ở đấy.
Lục Cô Quang chỉ thấy một người đàn ông trung niên vận hoa phục mà không phải triều phục, đang đứng trong điện. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó ngoảnh lại, phất tay… Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, bốn góc bảo điện bất thình lình loé lên bốn luồng sáng lạ, lập tưc mấy mươi người bên ngoài xông vào, tiếng mõ vang lên lóc cóc, tiếng kinh chú kỳ dị vang vọng, nháy mắt toàn thân nàng bị rút sạch sức lực. Bốn tia sáng cổ quái đan chéo nhau xuyên qua, thịch một tiếng, nàng được ai đó ôm gọn vào lòng, ngạc nhiên ngước đầu, chỉ thấy gương mặt hờ hững không mảy may gợn sóng của Nhậm Hoài Tô ở phía trên, có thứ gì đó ấm nóng thấm ướt người nàng, là máu.
Bốn luồng kỳ quang là bốn sợi tơ màu trắng tái, phát ra ánh sáng êm dịu, vừa nhìn đã biết không tầm thường. Giờ đây bốn sợi tơ ấy có hai sợi xuyên qua hai vai Nhậm Hoài Tô, hai sợi còn lại xỏ qua hai chân y, ghìm chặt lấy y. Lục Cô Quang thất kinh, vật ấy bắn ra nhanh như ánh chớp, nếu không có Nhậm Hoài Tô ôm lại, chúng cũng đã xuyên qua người nàng.
Máu Nhậm Hoài Tô không chảy nhiều, chỉ đủ ướt vạt áo trước của nàng đã ngừng. Liệu có phải máu y bị nàng uống mất quá nhiều, cho nên sắp cạn rồi hay không? Nhưng cánh tay y ôm nàng vẫn ấm áp, vẫn vững vàng mạnh mẽ thế. Y cần gì phải vậy? Thậm chí có đâm nát tim nàng cũng không chết nổi, y biết nàng sẽ không chết, hà tất phải cứu nàng? Vừa rồi nếu y xoay người bỏ chạy, có lẽ sẽ không bị tơ ghim lại, có lẽ có thể chạy thoát.
“Tam vương gia.” Giọng Nhậm Hoài Tô bình tĩnh ôn hoà, như thể y căn bản không hề bị bốn sợi tơ xỏ bốn lỗ trên người,”Đây là ý gì?”
Biểu cảm Vân Tứ cũng vô cùng thản nhiên, cũng như thể mình căn bản không sắp xếp mai phục ở Đại Hùng bảo điện, dùng bốn sợi tơ quỷ dị khoá chân Nhậm Hoài Tô,”Hoài Tô đại sư, hoàng thượng thỉnh ngươi ở lại chùa Bích Phi, nơi này là ngôi chùa hoàng gia, phương trượng lãnh bổng lộc triều đình há có thể dễ dàng hoàn tục?”
Nhậm Hoài Tô khép hờ đôi mắt,“Lòng người xưa nay tự do, có vào cửa chùa hay không, có qua khổ hải hay không, đến Phật cũng không thể cưỡng cầu, nữa là hoàng thượng? Ta quyết chí hoàn tục cưới vợ, nay vợ ta đang ở bên, không thể làm phương trượng nữa.”
“Thế ư? Quyết chí hoàn tục là được ư?” Vân Tứ không có vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu, nói đều đều,”Giải phương trượng vào võ phòng.”
Mấy vị tăng nhân miệng niệm chú sấn tới, dùng loại tơ kỳ dị ấy trói chặt Nhậm Hoài Tô, y vẫn ôm Lục Cô Quang vào trong lòng, đến lúc đó bỗng buông ra. Trong mắt Tam vương gia Vân Tứ và những tăng nhân đó, Lục Cô Quang chẳng là gì cả. Trói hai tay y xong, vài vị tăng nhân khênh y lên, đẩy về phía võ phòng phương trượng. Lục Cô Quang kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn mấy mươi tăng nhân băng qua bên cạnh nàng như nước cuốn,”Đợi đã…” Nàng đuổi theo một bước, còn chưa kịp hỏi thế này rốt cuộc là thế nào, phía sau đã có người kéo lại.
Nàng ngoảnh đầu, người kéo tay nàng là lão hoà thượng gầy quắt sắc mặt khô héo, cất giọng đều đều,”Thí chủ, xin chậm bước.”
“Ngươi là ai? Các ngươi rốt cuộc là ai? Tên Tam vương gia ấy định làm gì Nhậm Hoài Tô?” Nàng nghiến răng quả,”Không phải y đã thôi làm hoà thượng thôi làm phương trượng rồi ư? Lẽ nào luật pháp triều đình có quy định hoà thượng một khi hoàn tục liền bị Tam vương gia dẫn người tới bắt? Y đã làm sai cái gì?”
Lão hoà thượng chắp tay,”A di đà Phật,” lão vẫn giữ giọng đều đều, “Thí chủ đã làm vợ phương trượng, hẳn nhiên không phải người thường, lẽ nào thí chủ không biết chỗ khác biệt giữa phương trượng và người thường? Trên đời này ai cũng có thể cưới vợ, lão nạp cũng có thể hoàn tục, chỉ phương trượng là không.”
Nàng sững sờ thoáng chốc, thánh khí và hơi lạnh trong ngôi chùa quỷ quái này dường như đã xông cả vào lòng nàng,””Các ngươi… các ngươi…. Các ngươi đều biết y…” Nàng không kiềm được rùng mình, rít lên,”Các ngươi đều biết y không phải là người! Còn nhốt y ở đây, lừa gạt y, rốt cuộc là vì sao?”
Lão hoà thượng chậm chạp quay đi, nhìn về hướng Nhậm Hoài Tô bị đưa đi, thần sắc không đổi, nhưng trong đôi mắt ánh lên một cái nhìn kỳ dị,”Bởi vì… Đế vương vô năng động thiên hạ, vạn vật hưng suy nhất nhân chi (*). Thí chủ, y sinh thời là vương tướng bất bại, chết đi thành tà ma sức mạnh đủ diệt nhân gian, một nhân vật như vậy… Dù có phải dốc toàn bộ tài lực quốc gia, đế vương cũng phải nắm được y trong tay.” Lão âm trầm nói,”Điều đáng sợ nhất là người này bắt đầu biết suy nghĩ, không còn nghe lời, thí chủ nói có phải không?”
(*) Đế vương vô năng thì thiên hạ có biến, hưng suy của vạn vật tuỳ thuộc vào một người.
Nàng cười gằn một tiếng,”Tuy y không phải người, nhưng y muốn làm gì thì làm, thích ra sao thì ra, đế vương cản được sao? Hhoàng thương muốn nắm y trong tay? Nắm bằng cách nào? Y không phải người, y không chết, y một địch vạn người, chỉ bằng mấy sợi mà muốn Nhậm Hoài Tô phải cúi đầu nghe lệnh? Nực cười!” Nàng giũ tay áo định bỏ đi. Nhậm Hoài Tô đến tử long trời giáng còn không sợ, mấy sợi tơ làm gì được y?
Lão hoà thượng không đáp, hoặc có lẽ lão cũng biết dù mấy sợi tơ ấy có sức mạnh tày trời, cũng chẳng thể trói buộc Nhậm Hoài Tô được bao lâu nữa, một hồi sau, lão buông lời chậm rãi,”Lão nạp không hoàn toàn đứng về phía vương gia, năm xưa phương trượng đã chịu nhiều khổ sở…” Giong lão nặng nề tử khí, và cũng chính tử khí đó khiến lời nói lão càng trở nên thê lương,”Nhưng toàn thân phương trượng chịu Phật khí trấn áp, một khi Phật tâm không kiên định, động tình cưới vợ, phong ấn Phật môn tất bị phá vỡ, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Phong ấn Phật môn/” giờ nàng lại đâm ra kinh ngạc, trên người Nhậm Hoài Tô còn có Phật ấn? Vậy mà nàng không phát hiện, nhưng nghe lão hoà thượng nói ”năm xưa phương trượng đã chịu nhiều khổ sở…”, mắt nàng bỗng loé sáng, lão hoà thượng này tuổi tác đã cao, hẳn sẽ biết chuyện năm xưa.”Ta biết các ngươi sợ sau khi y biến thành thi mị, việc đầu tiên sẽ là tìm hoàng thượng tính nợ cũ, hoặc đại khai sát giới, tuyệt diệt nhân gian, nhưng không sao…” Nàng nói không hề kiêng dè,”Dù sao ta cũng không phải là người, nếu thực sự có ngày đó, ta làm bạn với y là được.”
Lão hoà thượng ngẩn ra, trong mắt loé lên cái nhìn kinh ngạc, lại nghe nàng nói,”Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng ta sẽ có cách để y vĩnh viễn không bao giờ đồ sát thiên hạ.“ Nàng lôi Huyết Lưu Hà ra đung đưa trước mặt lão hoà thượng,”Nói cho ta biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Lão hoà thượng nhìn Huyết Lưu Hà chăm chú,”Đây là…”
“Vật trừ tà.”Nàng lạnh lùng đáp, một tay thình lình bóp cổ lão hoà thượng,”Nói! Năm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Nhậm Hoài Tô bị giải vào võ phòng phương trượng, vừa bước vào võ phòng, khối Tuý Hoàng Ngọc tức thời toả ra ánh sáng, những tia chớp sáng loà đánh vào người y như sát giáng sấm rền, tính ra khoảng bảy tám đợt. Ngày ấy một tia chớp có thể đập vỡ nền điện, nhưng bảy tám tia sét này đánh vào người Nhậm Hoài Tô chỉ khiến mặt y hơi tái đi.
Vân Tứ đứng ở nửa lành lặn của căn phòng, thong thả lật giở thư tịch năm xưa lưu lại,”Phương trượng, bản vương không có ý mạo phạm, chỉ cần phương trược đồng ý ở lại chùa tiếp tục thanh tu, không nhắc đến chuyện hoàn tục nữa, hoàng thượng sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây.”
Nhậm Hoài Tô lắc đầu,”Đã bái thiên địa, đã thành phu thê.” Y rất ít khi nói chuyện, Vân Tư chỉ được biết dáng vẻ đoan chính ôn hoà của y, không ngờ y lại cố chấp đến vậy.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi…”Tam vương gia nhíu mày, thoáng ngập ngừng,”Ngươi tuyệt đối không thể hoàn tục thành thân.”
Nhậm Hoài Tô mặc tơ xỏ ngang người, đứng rất an nhiên,”Vì sao?”
Vân Tứ thở dài, xoay lại, nhìn những vết thương trên người y,”Hoài Tô phương trượng, lẽ nào ngươi không hề phát giác? Thể xác ngươi không giống người thường, ngươi… ngươi…”Y chỉ bức hoạ trên tường,”Mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy bức tranh này, có biết ngươi trong tranh là ai không?”
Nhậm Hoài Tô thân sắc an tĩnh phẳng lặng, đợi y nói tiếp.
Vân Tứ đã buột miệng một câu, đánh phải từ tốn nói tiếp,”Ngươi này là đại tướng quân khai quốc của bản triều, vì triều đình lập chiến công hiển hách, về sau… về sau bị kẻ gian hãm hại, mất đi ký ức, hoàng thượng bèn mời y ở lại Bích Phi tự này nghỉ ngơi, tạm nhậm chức phương trượng.”Tuy lời nói kín đáo, nhưng ý tứ đã rõ ràng.
Nhậm Hoài Tô lắng nghe kỹ lưỡng, sắc mặt vẫn hững hờ, không hề biến hoá. Vân Tứ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Nhậm Hoài Tô đã hiểu và tin, định nói tiếp, bỗng nghe y lên tiếng,”Người thuở dựng nước, đến nay cũng gần trăm tuổi.” Y nhìn Vân Tứ bằng cái nhìn trầm tĩnh,’Vương gia nếu đã có lòng cho biết, tất đã được lệnh trên, ta chỉ hỏi vương gia một câu.”
“Câu gì?”Vân Tứ buột miệng hỏi.
“Ta…” Nhậm Hoài Tô bình tĩnh hỏi,”Không phải thân người?”
Vân Tứ suy nghĩ rất nhanh, đáp tức khắc,”Phải, năm đó ngươi bị kẻ gian hãm hại, thân xác không phải thân người, cho nên phương trượng tuyệt đối không thể hoàn tục. Trận pháp trấn tà ở chùa Bích Phi có thể trấn áp quỷ khí trên người phương trượng, Tuý Hoàng Ngọc có năng lực trừ ma, nếu phương trượng hoàn tục, quỷ khí bộc phát, thì sẽ mất hết thần trí, sinh linh đồ thán.“ Y diễn giải hùng hồn,”Phương trượng năm xưa vì nước vì dân, công lao truyền suốt thiên thu, lòng trung với hoàng thượng đất trời chứng giám, dù nhất thời quên đi quá khứ, nhưng chuyện lớn thế này tất cũng…“
Y chưa kịp nói xong, bốn sợi tơ trên người Nhậm Hoài Tô đã dẫn lịm tắt, rồi đứt bục từng đoạn. Bốn lỗ máu trên người Nhậm Hoài Tô từ từ lành lại. Giọng Vân Tứ càng lúc càng bé, không khỏi biến sắc mặt, dù được cha chú kể lại rằng người này là một thi mị hiếu sát bạo ngược, nhưng từ nhỏ đến chùa Bích Phi bái tế, chỉ thấy y như gió lành trăng sáng, không mảy may đáng sợ, giờ đây chính mắt trông thấy những biến hoá phi nhân loại này mới hoảng sợ biến sắc.
Nhậm Hoài Tô đứng yên tại chỗ, hai kẻ đang chế ngự y thấy tơ đứt cũng tái mặt, nhưng y không ra tay với Vân Tứ, cũng không ra tay với hai vị tăng nhân. Vân Tứ nói được một nửa, giọng bắt đầu nhỏ dần, cuối cùng im bặt không ra tiếng. Nhưng Nhậm Hoài Tô vẫn nghe chăm chú, đợi chốc lát không thấy Vân Tứ nói tiếp, mới bình thản bảo,”Chuyện năm xưa, ta sẽ nhớ ra thôi, vương gia không cần lo lắng.”
Vân Tứ nghe câu này mà toàn thân rét giá.
Kẻ này không hay nói chuyện, một khi đã nói, thì không có lời nào là lời sáo.
Y nói y sẽ nhớ ra thì nhất định sẽ nhớ ra.
Vân Tứ thảm hại đến mức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, một khi y nhớ lại chuyện xưa, một khi ra tay báo thù, hoàng triều họ Vân biết tìm đâu đường sống? Miễn cưỡng trấn định tinh thần, y ho một tiếng,”Hôm nay đã đắc tội nhiều, hoàng thượng cũng là nghĩ cho phương trượng ngày sau…”
“Vương gia.” Nhậm Hoài Tô nhìn y,”Người mà không phải người, không phải người mà là người, vạn vật bao la, đều là chúng sinh.”
Vân Tứ cười rầu rĩ,”Phương trượng kiến giải tinh diệu.“
“Phật tâm rộng lớn, chứa được đồ đao, chho nên dù là đồ đao, vẫn có thể buông bỏ.” Y từ tốn,”Cũng dám buông bỏ.”
Vân Tứ nín lặng, hồi lâu sau mới gật đầu,”Y của phương trượng, bản vương sẽ bẩm lại hoàng thượng.”
Nhậm Hoài Tô xoay người đi, Vân Tứ cau chặt hai mày, vung tay, mấy mươi vị tăng nhân dồn lại chỗ y, lặng lẽ bước ra ngoài.
Ý của Nhậm Hoài Tô là, dù y không phải người, dù có nhớ lại chuyện năm xưa cũng không mặc sức giết chóc. Nhưng Vân Tứ vẫn âu lo, nếu kẻ này vẫn giữ tính cách của Nhậm tướng quân thuở ấy, một khi thực sự nhớ ra, thì lời bảo đảm hôm nay có là gì?
|
Re: [Huyền huyễn] Phật Tội - Đằng Bình - Điểm: 10
Typer: Tử Sắc Y
"Hoà thượng điên..." Bên ngoài có một người xông vào võ phòng phương trượng, Vân Tứ lách người nhường đường, Lục Cô Quang vừa đặt chân vào trong, Túy Hoàng Ngọc lóe sáng, Nhậm Hoài Tô giật mình, một tay cuốn lấy eo nàng lao thẳng ra ngoài. Chỉ nghe ầm một tiếng, tia sét trừ tà của Túy Thần Ngọc không trúng mục tiêu, chọc một lỗ thủng to trên một bên vách ngôi chùa. Vân Tứ dùng khóe mắt liếc qua Lục Cô Quang, dẫn theo đám hoà thượng chậm rãi lui xuống.
Lục Cô Quang ngoảnh lại, vẫn chưa hoàn hồn,"Đấy... Đấy là cái gì?"
Nhậm Hoài Tô xoa đầu nàng,"Là Túy Hoàng Ngọc cảm ứng được qủy khí trên người cô."
Nàng buột miệng hỏi,"Vậy ngươi đứng trong đó có bị đánh không... á!" Đột ngột nhận ra mình lỡ lời, lại thấy y chỉ thở dài rất khẽ, sắc mặt như thường, nàng tức thời biến sắc,"Ngươi biết rồi?"
Y gật đầu. Nàng tóm cổ áo y,"Làm sao ngươi biết? Ngươi nhớ ra rồi?"
"Vừa rồi Tam vương gia thẳng thắn cho biết, ta không phải người, mà là lệ qủy cương thi đang bị bí pháp Phật môn trấn áp." Y hơi biến sắc, ngữ điệu vẫn bình tĩnh ôn hoà, "Nói ra hổ thẹn, mấy mươi năm qua, ta không biết mình không phải người, gây nhiều phiền phức cho người khác..."
"Im miệng!"Nàng quát lớn rồi khựng lại, đưa tay ôm thắt lưng y,"Hiện tại ngươi không phải người, ngươi đã biết mình không phải là người rồi, vậy... Chuyện cứu thế chẳng liên quan đến người, chúng ta... Chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, có được không?" Nàng bất giác dịu giọng, "Ngươi đã không phải là người, vậy thế gian này sống hay chết, tồn hay diệt, đều chẳng liên can gì đến ngươi nữa..."
"Cô Quang." Y vẫn khẽ vuốt ve tóc nàng, trong đôi mắt là ánh nhìn vô cùng dịu dàng thương mến, nàng trông thấy nhưng không dám tin, chỉ nghe y nhẹ giọng "Là người cũng được, là qủy cùng đành, ta không thể khoanh tay bỏ đi, chuyện nên làm không thể không làm."
Nàng biết ngay y sẽ trả lời như thế, buông tay, lùi lại một bước, mặt dày sương giá,"Ngươi muốn nói... Muốn nói rằng, dù ngươi đã biết ngươi không phải là người, biết thế gian này có diệt vong hay không chẳng liên can gì đến ngươi, nếu giết ta là có thể cứu thế, thì ngươi vẫn giết, có phải không?" Nàng nhìn y lạnh nhạt,"Ta thực sự không hiểu vì sao? Ngươi không phải là người, ngươi không biết khi họ phát hiện ngươi không phải là người, họ sẽ đối xử với ngươi thế nào đâu! Họ sẽ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương pháp kỳ dị nhất hòng giết chết ngươi, sẽ không ai tin ngươi, không ai gần gũi ngươi, khi họ phát hiện ra không cách nào làm ngươi chết được ngươi biết họ sẽ thế nào không? Họ sẽ rất vui... Giống như tìm được một món đồ chơi mới, mỗi khi phát hiện ra đặc điểm nào đó của ngươi khác với con người họ đều hưng phấn không thôi... Ngươi có hiểu không? Chúng sinh bình đẳng là gì chứ? Nhân tính bản thiện là gì cơ? Ta chưa từng trông thấy..."
Họ sẽ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương pháp kỳ dị nhất hòng giết chết ngươi...
Rõ ràng nàng phẫn nộ vì thế giới này bất công với y, nhưng ong một tiếng, bên tai y chừng như văng vẳng nhưng âm thanh kỳ dị như không như có, có tiếng đao kiếm hay xích sắt, tiếng đồ kim loại và tường đá va chạm, có lửa... Có lửa cháy rần rật... Bỗng dưng, y nhớ lại một câu chuyện cũ.
Y nhớ một căn phòng đá, bốn phía đều là tường, y không tìm thấy cửa. Y bị xích sắt nặngnề trói chặt, một cái lồng sắt khóa chân y. Mỗi ngày đều có vài người mang mặt nạ tới nhìn y kỳ dị, tay họ cầm hình cụ hoặc đao kiếm, hoặc thuần thục hoặc vụng về tra tấn y. Y không biết họ từ đâu đến, cũng không biết họ đi khỏi từ đâu, những người đó chưa bao giờ tới hai lần, dùng đủ cách lạ thường thí nghiệm xem phải làm thế nào y mới chết.
Y nhớ những giọng nói. Có người nói "Đây là ma đầu ăn thịt Ngôn Nhi nhà ta, đây là đại tướng quân Ngôn Nhi nhà ta đi theo... Nghe nói Vô Thủy cung cháy thành tro rồi, y vẫn chưa chết... Có phải đã thành tinh rồi không?" Còn có người thì thào,”Nghe nói bỏ đói bảy ngày vẫn sống…” “Thế à? Không biết lột da thì có sống nổi không…” “Suỵt… Nghe nói hoàng thượng từng tự mình rót nước vào da y, định lột da… Đây là ma đầu ăn thịt mấy ngàn người cơ mà…” “Ăn thịt người nhiều nên hoá tà ma… Ta chém cho một đao thậm chí không rên một tiếng…” “Suỵt… Nghe nói ma đầu này võ công rất giỏi, cũng vì võ công quá giỏi, cho nên đốt không cháy chém không đứt, ta đã đề nghị với quan chủ hình, mặc kệ y sống hay chết, chúng ta xây cho y cái quan tài đá, chôn sống y là được, báo thù cho A Bính nhà ta…”
Tiếng người xôn xao và nhỏ vụn xa dần, y nhớ không lâu sau đó không còn ai tới nữa, có người dụi tắt ngọn đuốt trên vách đám bốn bề là bóng tối vô biên, không có người, cũng không có thanh âm. Dần dà y bắt đầu mong những người kia sẽ tới, mong có ai đó xuất hiện trong bóng tối, cho y nghe chút tiếng động, y mong mình mau chết… đó là chút hy vọng le lói sáng trong mỗi ngày của y, dường như chỉ còn có một chuyện để chờ đợi, ngoài điều đó ra, chẳng còn gì nữa cả.
Không ai nói chuyện với y, trước mắt y mênh mông bóng tối, cả người từ trên xuống dưới không thể nào động đậy, không một chút thanh âm.
Bóng tối bốn bề dường như bị khuếch đại đến vô cùng, lại dường như bị thu hẹp đến cực độ. Y tưởng như mình đang bị ụp trong một cái lồng rất nhỏ, chỉ cần rướn đầu về trước sẽ đụng ngay tường rắn, tứ chi bị cùm trên tường vốn có thể nhúc nhích, nhưng trong câm lặng tuyệt đối, lại khiếp sợ không dám nhúc nhích… Y sợ chỉ cần nhúc nhích là sẽ va phải những bức tường rắn, những bức tường không thể nào phá vỡ.
Sẽ chứng thực rằng mỗi hơi thở của mình đều là hơi thở cuối cùng trước khi lịm tắt.
Bất luận sự vùng vẫy nào cũng là bé mọn.
“Này?” Cánh tay bỗng bị ai đó lay mạnh, Nhậm Hoài Tô giật nảy cả người, chỉ thấy Lục Cô Quang đang cau mày nhìn y,“Sao thế?” Y lắc đầu, nỗi tuyệt vọng khiến người ta điên dại vẫn còn đọng lại trong tâm, y không cách nào diễn tả nó bằng ngôn ngữ, đờ đẫn nhìn Lục Cô Quang, nhất thời im lặng.
Nàng rọi vào đôi mắt hoảng hốt của y. không biết y nghĩ gì, trong đôi mắt tuyệt đốt kiên định hững hờ của người này lại để lộ nỗi hoảng loạn, điều đó làm nàng xót thương. Nàng ghé tới ôm lấy thắt lưng y, vuốt lưng y, dịu giọng thì thầm,”Này, ta không chửi rủa thế nhân của ngươi nữa, ta tin rằng trong nhân thế cũng có người tốt, ví như Cơ Nhị, ví như Hồng Thế Phương. Ngươi muốn làm gì thì làm nấy, muốn cứu thế thì cứu thế, ta bầu bạn với ngươi.” Nàng vuốt má y, làn da dưới ngón tay nhẵn nhụi, nhưng không còn ấm áp nữa, lại hơi buốt giá,”Ngươi đừng nhìn ta như thế.”
“Ta…” Y khẽ trút ra một chữ, cúi đầu ôm lấy nàng, kê mặt lên vai nàng, không nói nữa.
“Ta đã hỏi Vong Quy,”nàng vươn thẳng người, chống đỡ sức nặng từ y, thì thầm,”Lão hoà thượng nói rằng… năm xưa ngươi chịu rất nhiều khổ sở, dù lão thà chết cũng không chịu kể cụ thể là chuyện gì, nhưng nhất định phải tệ hơn ta nhiều lắm.” Nàng dịu dàng,”Nhưng nếu đến ngươi còn không hận, đến chuyện mình không phải là người vẫn thản nhiên chấp nhận, dù vậy vẫn muốn cứu thế, vậy ta làm cùng ngươi.”
Y mở mắt ngước lên,”Phải, bất luận là người hay là quỷ, đã là vạn thánh linh, thì không thể phủi tay bỏ đi.”
Hoà thượng điên không biết vừa nãy nghĩ tới điều gì, mà để lộ ánh mắt ấy. Nàng thầm thở dài, hứa hẹn đủ điều, thấy ánh sáng dần nhen lên trong mắt y, khôi phục phong thái kiên định bình thản như thường ngày, bèn thở phào, cũng vui lên theo,”Vậy vừa rồi ngươi nghĩ đến chuyện gì? Sao Tam vương gia lại bỏ đi? Chúng ta phải làm cách nào để phá điềm trời?”
Thực ra nàng chẳng quan tâm chuyện gì trong ba câu hỏi ấy, nàng chỉ muốn từ này cũng hoà thượng điên tìm một hang quỷ ẩn cư, ngắm nhân gian chìm trong khói lửa, thây chất thành núi, trời long đất lở, há lại không vui? Nhưng nàng không muốn lại thấy ánh mắt vừa rồi của hoà thượng điên nữa.
Một cái nhìn… có thể coi là… kinh hoảng.
Một cái nhìn… như thể nếu y không làm việc ấy, y sẽ vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
“Ta nhớ ra một địa lao.”Giờ đây nói đến địa lao, thần sắc Nhậm Hoài Tô vẫn duy trì bình thản,”Tam vương gia nói ta bị kẻ gian thảm hại, hẳn vì thế ta bị nhốt vào địa lao.”
“Hả?” Nàng đâm ra bất ngờ, dù là cuốn sách của Sở Thù Trân hay điều tra của Cơ Nhị đều không có đề cập đến việc tướng quân che mặt từng bị nhốt vào địa lao, đây hẳn là chuyện tột cùng cơ mật. Lại nghe y kể,”Nhưng có rất nhiều người tới thăm, trong đó có rất nhiều… gia quyến của binh sĩ chết trận trong chiến dịch Hoang Lang Dã.” Y hơi ngập ngừng,”Có thể đưa nhiều người đến thăm như vậy, chốn địa lao này nhất điịnh không phải ở trong cung.” |