Năm phút trước khi tiếng chuông vang lên, Nhiếp Tiểu Lam đang đi bộ trên con đường đến nhà cậu nhóc Hướng Viễn, đi cùng cô còn có cậu thiếu niên xe ba bánh và một chú mặc áo thun cổ tròn màu xanh đậm. Vì Nhiếp Tiểu Lam vẫn luôn im lặng nên ba người cũng không nói chuyện gì với nhau. Kể từ khi biết tin Quý Đào qua đời rồi bản thân lại tình cờ bước vào phó bản này, cô thường luôn im lặng.
Nhiếp Tiểu Lam đã lên tàu được bảy tháng. Cô nhớ sáng hôm ấy báo thức không đổ chuông. Sau một đêm mộng đẹp, cô mở mắt ra đã là tám giờ mười lăm phút, chỉ còn bốn mươi lăm phút nữa là tới giờ vào làm, đến muộn chắc luôn. Nhưng vì là một con đỗ nghèo khỉ nên cô cũng không dám tùy tiện xin nghỉ. Vậy là cô vội vàng rửa mặt, chưa kịp dưỡng da đã xách túi chạy một mạch đến nhà ga.
Cô không hay vận động, thể lực không tốt lắm. Hồi còn đi học, kỳ nào cô cũng phải lo lắng về bài kiểm tra chạy tám trăm mét của tiết thể dục. Tuy nhà ga cách nhà trọ của cô không xa nhưng đợi tới lúc chạy đến nơi thì cô cũng đã mệt bở hơi tai.
Tàu tới rồi.
Vì ngày trước đã từng hấp tấp lên nhầm tàu nên Nhiếp Tiểu Lam đã cố ý kiểm tra lại vé tàu, thấy đúng là chuyến mình vẫn hay ngồi thì mới leo lên. Tất cả vẫn như mọi ngày.
Nhiếp Tiểu Lam nhìn bâng quơ thì phát hiện ra toa tàu không một bóng người, bỗng thấy hơi lạ.
"Sao hôm nay ít người thế? Chẳng lẽ giờ cao điểm buổi sáng đã qua rồi sao?" Cô vừa lấy thẻ tàu ra quẹt, vừa nói chuyện với bác tài.
Không có tiếng đáp lại.
Nhiếp Tiểu Lam chỉ tùy ý nói chuyện, quẹt thẻ rồi đi.
Nhưng vừa bước một bước, phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Nhiếp Tiểu Lam?"
"Hả?"
Cô đáp lại theo phản xạ tự nhiên rồi mới bất tri bất giác nhận ra có gì đó không đúng, lập tức chạy về phía cửa trước để xuống tàu. Thẻ tàu không ghi tên, trên máy quẹt thẻ cũng không hiển thị thông tin khách hàng, sao bác tài lại biết tên cô? Rất bất thường!
Tuy tốc độ của cô rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước, cánh cửa tàu xoẹt qua mũi cô, nặng nề đóng sầm lại.
"Làm gì thế? Tôi muốn xuống tàu! Mở cửa! Tôi muốn xuống tàu!"
Cô vừa hét lên vừa hoảng loạn quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy toàn mặt tài xế trong chiếc gương phía trên ghế lái: Một bộ xương đang ngước lên và cười toe toét với cô cùng những con sâu màu hồng nhạt đang ngọ nguậy trong hốc mắt khô khốc.
"Tàu sắp chạy rồi. Chúc cô... Thượng lộ bình an."
"Ọe!"
Con tàu bắt đầu chậm rãi di chuyển, bỏ lại sân ga quen thuộc phía sau. Giây kế tiếp vạn vật thay đổi, và cô đã lên tàu như thế.
Cho đến nay Nhiếp Tiểu Lam vẫn còn nhớ như in nỗi sự hãi cũng như suy sụp của bản thân lúc đó. Toàn thây cô run rẩy, đứng như trời trồng, không biết thứ gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Hành lang sâu thẳm trước mặt giống như cổ họng của quỷ dữ, cho dù có ánh sáng tỏa xuống từ trên đỉnh đầu thì cũng vẫn là biểu tượng của địa ngục. Cô nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau, dạ dày co thắt một cách mất kiểm soát, cứ như bị một hòn đá nặng nề chèn ép.
"Người mới à?"
Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo xám xuất hiện. Giọng nói của anh dịu dàng như gió tháng mười, thoải mái và ấm áp, mang theo sự xa xăm đặc trưng của mùa thu.
Người nọ liếc nhìn Nhiếm Tiểu Lam rồi quay trở vào toa xe của mình. Lát sau, anh trở ra với một cốc nước ấm trên tay, nói: "Uống miếng nước đi. Đừng sợ." Giọng điệu của người ấy bình thản nhưng lại mang chút ý cười đầy an ủi.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Quý Đào.
......
"... Chú nhớ không nhầm thì Trường Huy năm nay mười lăm rồi nhỉ. Lớn hơn Phương Phương nhà cô Tú Liên nửa năm." Chú áo thun cười, cố ý xoa đầu cậu ta nói: "A... Chú nhớ ra rồi, cậu với Phương Phương có hôn ước từ bé đấy. Sao? Đến nhà đó ăn cơm đúng không?"
Thiếu niên xe ba bánh ngượng ngùng, liên tục lắc đầu: "Cháu về nhà ạ. Mẹ cháu còn đang ở nhà chờ cháu mà."
"Cũng phải. Cậu tới chăm sóc ông Giang hai hôm, mệt lắm rồi đúng không? Gầy rộc cả đi. Về nhà chắc là mẹ cậu đau lòng lắm. Nghỉ ngơi tử tế rồi hãy tới nhà cô Tú Liên."
"Hôm nay không qua ạ. Hôm qua cháu qua rồi." Thiếu niên xe ba bánh lí nhí đáp, tai đỏ lựng.
"Hahaha... Còn ngại với chả ngùng. Đúng là trẻ con yêu đương..." Chú áo thun cười to, thoáng liếc nhìn Nhiếp Tiểu Lam không hề lên tiếng suốt dọc đường, nhiệt tình hỏi han: "Cô Nhiếp xinh gái thế này chắc là cũng có bạn trai rồi ha?"
Nhiếp Tiểu Lam làm như không nghe thấy gì, vẫn im lặng đi về phía trước khiến bầu không khí nhất thời trở nên ngượng nghịu.
Thiếu niên xe ba bánh nói: "Chú! Chú nghe ngóng làm gì? Đây là chuyện riêng của người ta. Chuyện riêng tư đó chú hiểu không?"
"Ôi dào! Đừng vậy chứ. Chú chỉ hỏi vậy tôi chứ có ý gì đâu." Chú áo thun lắc đầu: "Rồi! Chú không nói nữa, được chưa?"
Bạn trai ư? Cũng chưa có thật. Lên tàu ăn bữa nay lo bữa mai, muốn sống còn khó, tâm tư đâu đi yêu với đương. Tuy Tần Phức Vân với Ngô Bân không ngại chuyện đó nhưng sau cũng chết cả rồi.
Khuôn mặt dịu dàng đó lại hiện lên trước mắt cô. Người đàn ông mặc áo sơ-mi không ngần ngại giúp cô nâng cấp vũ khí. Dưới ánh đèn, anh lắp lại từng con ốc đã tháo ra, ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp.
"Được rồi đó. Tôi lắp thêm trang bị cho cô, hai cái nút bấm, màu vàng là đánh người, màu đỏ là diệt quỷ. Nhấn một lần sẽ phát ra dòng điện thông thường. Hai giây sau, cường độ dòng điện sẽ tăng gấp ba, hẳn là ok rồi."
"Cảm ơn! Cảm ơn! Anh đỉnh thật ấy, đến cả vũ khí mà cũng nâng cấp, cải tạo được. Không hổ là anh!"
Nhiếp Tiểu Lam cũng thấy được dáng vẻ bản thân híp mắt cười, nhận lấy chiếc dùi cui điện dùng thử. Cô vô cùng hài lòng thốt ra một câu không liên quan: "Vậy thì... Để cảm ơn, tôi mời anh ăn cơm nhé!"
"Mời tôi tới nhà ăn trên tàu ăn à?" Người đàn ông bật cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.
Nhiếp Tiểu Lam thầm mắng bản thân là đồ ngốc, đang trên tàu mà lại nói mấy lời như mời người ta ăn cơm. Phải biết rằng nhà ăn trên tàu còn chẳng tính phí, mời cơm cái gì cơ chứ! Cô hơi xấu hổ, khó chịu vì lúc quan trọng thế này mà lại nói mấy câu ngốc nghếch.
Chợt nghe người nọ lên tiếng: "Thực ra cũng không phải là không được. Đi thôi!"
Anh nói rồi đứng lên đi ra ngoài, thấy cô vẫn đứng ngây ra đó từ cười nói: "Sao không đi? Lẽ nào cô hối hận?"
"Ai hối hận chứ?Hôm nay anh mà chưa no vỡ bụng thì anh không được về!"
"Hào phóng thế?"
"Rõ ràng!"
......
Cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt khiến Nhiếp Tiểu Lam cảm thấy mỗi bước đi của cô lúc này đều nặng nề hơn trước. Cô không thể tin nổi rằng Quý Đào đã chết rồi, chết trong thôn làng thoạt trông rất bình yên này. Lúc tới đây, anh làm gì? Cũng trò chuyện với hai NPC bên cạnh cô này sao? Hay là cũng cùng bọn họ bước đi trên con đường này? Sao anh lại chết? Ai đã giết anh? Sao anh có thể chết được cơ chứ?!
Vấn đề thì nhiều mà cô lại không tài nào hỏi nổi dù chỉ một câu. Không phải thân bằng cũng chẳng phải cố hữu, chỉ là quan hệ đã từng hợp tác vài lần mà thôi. Cô nào có tư cách để hỏi chứ.
Hối hận, bực tức, đè nén, cáu kỉnh. Cô rất muốn phá hủy thứ gì đó để trút bỏ sự tức giận và đau đớn tích tụ trong lòng, nhưng đồng thời lý trí cũng mách bảo rằng cô không thể. Cô chỉ có thể tỉnh táo thì mới có thể sống tiếp.
Nhiếp Tiểu Lam càng bước càng nhanh. Cô không thể chịu nổi nữa.
"Coong...! Coong...!" Lúc này, tiếng chuông bi thương nặng nề vang lên. Âm thanh vang tới mức đứng từ xa cũng có thể nghe rõ.
"Chuyện gì vậy?" Nhiếp Tiểu Lam dừng bước, bất giác quay đầu nhìn về nơi tiếng chuông phát ra.
"Ông Giang..."
Hai con người mới rồi còn cười nói giờ đây sắc mặt đã trắng bệch. Bọn họ đứng như trời trồng tại chỗ, vài giây sau bỗng quay phắt người chạy về hướng ngược lại.
"Chuông báo tử! Ông Giang đi rồi..."
Ông Giang chết rồi? Sao nhanh vậy?! Mặt Nhiếp Tiểu Lam sa sầm. Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô không dám trì hoãn nữa, lập tức lao về phía nhà của cậu nhóc Hướng Viễn.
Tuy nhiên, Nhiếp Tiểu Lam mới chạy được vài chục mét thì thiếu niên xe ba bánh vốn đã chạy đi lại đột nhiên quay lại, vừa đuổi theo cô vừa gọi to: "Chờ em với! Chị Nhiếp chờ em với! Em chợt nhớ ra có chuyện liên quan tới nhóc Hướng Viễn muốn nói với chị!"
Nghe cậu ta nhắc tới cậu nhóc Hướng Viễn, bước chân của Nhiếp Tiểu Lam bỗng chậm lại: "Chuyện gì?"
"Thực ra nhóc Hướng Viễn..." Thiếu niên xe ba bánh thở hổn hển, dùng tay chống đầu gối, có vẻ rất mệt, nói cũng không nên lời.
Nhiếp Tiểu Lam đang vội tới nhà cậu nhóc Hướng Viễn lại không muốn bỏ lỡ tin tức, chỉ đành kìm nén tâm tình, tiến lại hai bước truy hỏi: "Cậu nhóc làm sao?"
[20: Đừng qua đó! Đừng tin cậu ta!]
[08: Tiểu Lam chạy mau!!!]
Nhiếp Tiểu Lam nhìn hai cái bình luận đột nhiên bay ra thì sững người. Thời khắc này, cơ thể của cô phản ứng nhanh hơn, không hề do dự mà triệu hồi vũ khí ra, nhấn công tắc, dí mạnh về phía trước, đồng thời quay người bỏ chạy.
"Tạch tạch! Tạch tạch!"
Dòng điện cao áp phát ra âm thanh ê cả răng nhưng Nhiếp Tiểu Lam biết rất rõ động tác của mình chỉ là vô ích, cây dùi cui điện không hề chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đối phương, chứng tỏ đối phương vẫn còn có đầy đủ khả năng di chuyển.
Chạy! Không được quay đầu!
Nhiếp Tiểu Lăm cắn răng cắm đầu cắm cổ chạy. Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay tại sao thiếu niên xe ba bánh lại đột nhiên quay lại đây nhưng cô biết chắc rằng nếu không chạy thì mình chết chắc. Người này quay lại để giết mình! Rốt cuộc là sao chứ?
Một giây sau, một phiến đá to bằng cả đầu người bay tới từ phía sau kèm theo tiếng gió. Nhiếp Tiểu Lam không dám quay đầu, chỉ có thể né tránh bằng trực giác. Phiến đá bay vụt qua mặt cô và rơi xuống cách đó vài bước. Nhưng cô còn chưa kịp mừng thì đã lại có một phiến đá khác còn to hơn thế bay đến. Theo sau là phiến đã thứ ba, phiến đá thứ tư.
"Bộp!"
Nhiếp Tiểu Lam chỉ thấy sau đầu đau điếng, cứ như thiên thạch nổ tung bên tai. Tiếp đó là bóng tối và cơn chóng mặt ập tới, cô loạng choạng ngã xuống đất.
Thiếu niên xe ba bánh chậm rãi bước tới, nheo mắt nhìn cô với vẻ trịch thượng: "Chị à... Sao chạy nhanh thế? Không nghe thấy em gọi chị à?"
Nhiếp Tiểu Lam đã không còn nghe thấy cậu ta nói gì nữa, chỉ thấy được môi cậu ta đang động đậy qua dòng máu đỏ tươi trước mắt mình. Trong tay cô vẫn đang cầm chiếc dùi cui điện, nhưng chỉ có duy nhất một cơ hội phản đòn.
Cô bèn nhịn đau nói: "Không phải em bảo muốn nói với chị chuyện của nhóc Hướng Viễn à...? Em lại gần đây đi. Tai chị bị ù, không nghe rõ."
"À... Thực ra cũng chẳng có gì." Thiếu niên xe ba bánh nhếch mép, trong mắt hiện lên một ý cười sâu sắc, huýt sáo hướng về Nhiếp Tiểu Lam, người đang vô thức co giật tay chân vì quá đau đớn, nói: "Em chỉ định nói với chị là bản lĩnh lấy đá chọi người ta của nhóc Hướng Viễn là em dạy đó. Cũng không tồi nhỉ?"
Cậu ta vừa nói vừa nhặt một phiến đá lên tung hứng. Bụi bay tứ tung khiến một chút bóng cũng không thể in xuống đất.
"Lúc nãy chị không thấy đúng không? Để em biểu diễn lại cho chị xem nhé." Thiếu niên xe ba bánh cười nói.
Vùng đất cực lạc có hai người tử vong. Số người chơi hiện tại: 6 người.