Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 55: Bệnh viện Bình An / Nhà xác




[57: Chuyện cái xác được kéo ra khỏi tủ chứa xác lại vẫn còn sống cũng khá ghê á.]

[20: Tôi thấy bình thường mà. Chắc đây là vị bác sĩ còn lại đúng không?]

[19: Bác sĩ +1. Trước đó bảo là tìm bác sĩ mà giờ đã tìm thấy rồi, cốt truyện đột nhiên tiến triển thuận lợi thế này cứ khiến tôi nghi nghi...]

[03: Không phải chứ? Không phải chứ? Không lẽ ở đây không có ai là fan chân chính của Tần Phức Vân à? Vòng trước không ai làm video cut cho cô ta à? Lúc ở phòng 405, bọn họ tìm thấy một mảnh giấy viết tủ số 12, nhà xác. Lẽ nào thực sự có người cho rằng cô ta may mắn nên mới kéo phát đã ra trúng NPC?]

[39:??? Tức là Tần Phức Vân đã giấu giếm manh mối? Nhân phẩm như thế mà còn có mặt mũi ý nọ, ý kia với Đường Đường nhà chúng tôi? Đúng là khiến tôi tức chết mà!]

Phó Kỳ Đường cũng đã có vài suy đoán khi thấy Tần Phức Vân biểu diễn tài mở "kho báu". Hiện tại các khán giả cũng coi như là đã xác nhận suy đoán của anh.

"Tôi nói hay không nói thì cũng đâu có gì khác biệt đâu, dù sao thì nói gì mà anh chẳng phản đối cơ chứ." Tần Phức Vân cười khẩy, nói.

"Cô không cần phải nói vậy với tôi, nghe cứ như là vợ chồng trẻ cãi nhau ấy. Nếu đã đến cái mức mà nói nửa câu cũng không hợp ý nhau được thì tốt nhất là kiệm lời lại đi."

Anh nói sau đó cúi đầu, nhìn người đàn ông nằm trong tủ chứa xác. Người này này trông có vẻ trẻ hơn Mày Kiếm, khoảng hơn Hai Mươi. Anh ta cắt tóc húi cua, da ngăm đen, cũng mặc áo phông trắng và quần dài trắng, có lẽ vì nằm lâu trong một chỗ chật hẹp nên quần áo trên người anh ta đã nhàu nhĩ hết cả.

Tần Phức Vân liếc nhìn Phó Kỳ Đường rồi tới kiểm tra khắp người của Tóc Húi Cua nhưng không phát hiện ra vết thương nào. Hiển nhiên là anh ta giống với Mày Kiếm, hai người đều vào bệnh viện sau 0 giờ ngày 4 và phát hiện có chuyện bất thường nên đã chia nhau đi trốn rồi bất tỉnh nhân sự vì một nguyên nhân nào đó. Tần Phức Vân cho rằng sẽ tìm được manh mối nào đó giống với cuốn nhật ký của viện trưởng từ trên người của Tóc Húi Cua nên đã lục soát rất kỹ. Cô ta thậm chí còn cuộn cả quần áo của Tóc Húi Cua lên để kiểm tra, phòng đâu có thứ gì đó được may giấu ở bên trong nhưng lại chẳng tìm được gì hết.

"Không thể nào...! Nếu anh ta đã ở đây thì manh mối liên quan đến anh ta chắc chắn cũng ở đâu đó quanh đây thôi vì đoàn tàu không thể nào để việc người chơi không tìm ra manh mối như vậy được." Tần Phức Vân lẩm bẩm.

Cô ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó bèn thò tay qua nách của Tóc Húi Cua, nửa kéo nửa ôm, muốn lôi anh ta ra khỏi tủ chứa xác. Phó Kỳ Đường hiểu ra, Tần Phức Vân muốn kiểm tra phía dưới hoặc phía sau của Tóc Húi Cua. Dù sao cũng đâu có ai quy định là chỉ có mẹ Nhạc mới được xăm hình lên lưng cho con trai(*) đâu, nhỡ Tóc Húi Cua không chỉ có tóc húi cua mà còn xăm kín lưng thì sao. Phó Kỳ Đường thấy Tần Phức Vân chật vật lôi Tóc Húi Cua ra thì liếc mắt nhìn Cung Tử Quận. Cung Tử Quận vẫn như thường ngày, hắn khoanh tay đứng yên tại chỗ, toát ra vẻ uể oải, hiển nhiên là không hề có ý muốn giúp đỡ. Ngay lúc Tần Phức Vân đang cố gắng ổn định thân thể của Tóc Húi Cua thì đột nhiên có một trận rung lắc dữ dội.

Lần này thì đến cả khán giả cũng cảm thấy khó tin.

[21: Lại động đất? Động đất hai lần rồi đấy, lại còn toàn là lúc phát hiện ra NPC. Tôi cá 100 điểm... À thôi, không cá cược nữa nhưng dù sao thì cũng chắc chắn là có vấn đề.]

[05: Hahaha! Lầu trên không còn điểm nào, nói được một nửa phải im luôn. Cười chết mất!]

[49: Xác thực là có vấn đề nhưng vấn đề là gì? Lẽ nào đó là một lời nhắc nhở thân thiện từ đoàn tàu, chúc mừng bạn đã tìm thấy nhân vật quan trọng?]

Trận động đất đến vô cùng đột ngột. Tần Phức Vân vốn đã vô cùng chật vật khi phải kéo một người đàn ông cao to hơn mình nên lúc xảy ra động đất, cô ta mất cảnh giác lảo đảo mấy bước, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Dẫu không thích cô ta nhưng vì phép lịch sự nên Phó Kỳ Đường vẫn vươn tay ra đỡ. Mặc dù vậy, anh cũng vô cùng tinh tế khi không hề chạm vào người của Tần Phức Vân mà lựa chọn đỡ lấy cơ thể của Tóc Húi Cua. Anh và Tần Phức Vân không hợp nhau lắm, tư tưởng và tính cách không có điểm chung, tốt nhất là chào thân ái và hẹn không gặp lại. Tuy nhiên, đó là chuyện sau khi vượt được ải chứ nếu hai bên vẫn còn đang ở trong phó bản thì thực ra cũng không nhất thiết phải phớt lờ giống như học sinh tiểu học cãi nhau.

Có điều, đó chỉ là những gì anh nghĩ thôi chứ Tần Phức Vân thì không. Tần Phức Vân dịch Tóc Húi Cua sang để tránh cho Phó Kỳ Đường chạm vào anh ta. Cô ta nhếch mép châm chọc: "Anh không cho tôi đụng vào NPC lúc nãy anh tìm thấy, tôi không nói gì nhưng NPC này là do tôi tìm thấy, phiền anh tự giác một chút."

"Ồ... Tùy cô thôi." Phó Kỳ Đường nhún vai tỏ vẻ sao cũng được. Khi rút tay lại thì Phó Kỳ Đường đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cung Tử Quận, người vẫn luôn để mắt tới anh đi đến bên cạnh và phả hơi thở ấm áp vào tai anh: "Sao thế?"

"Người này vẫn còn ấm." Phó Kỳ Đường thì thầm đáp lại, không hề biết rằng bản thân thế mà đã quen với việc thì thầm to nhỏ với Cung Tử Quận như vậy. Đầu họ kề bên nhau trông như hai động vật cỡ nhỏ chụm đầu vậy.

Cung Tử Quận "ừ" một tiếng, không hề bất ngờ. Hắn hất cằm ra hiệu cho Phó Kỳ Đường nhìn về phía chân tường.

"Nguồn điện của chiếc tủ chứa xác này đã bị cắt. Có vẻ như đây là một người rất chu đáo." Phó Kỳ Đường nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Phức Vân đã kéo được Tóc Húi Cua ra khỏi tủ chứa xác. Hiện giờ tay cô ta đã đau lắm rồi nên cũng không cẩn thận như lúc ban đầu nữa, xong cái là cô ta buông luôn tay ra khiến Tóc Húi Cua ngã phịch xuống đất.

Cạch... Cạch... Một cây bút rơi ra từ trên người của Tóc Húi Cua, lăn tới bên chân của Phó Kỳ Đường nên anh đã nhặt cây bút lên nhìn, sau đó tháo nắp và viết thử lên tay.

"Bút nước nhưng không có nước." Anh nói rồi đưa nó cho Cung Tử Quận.

Sau khi kiểm tra thấy bên trong ngăn đựng thi thể không còn bất cứ thứ gì nữa, Tần Phức Vân ngẩng đầu yên lặng nhìn hai người kia rồi mím môi không nói gì mà tiếp tục tìm kiếm thứ mình muốn tìm. Hiện tại, cô ta càng thêm chắc chắn Tóc Húi Cua đã để lại một manh mối nào đó, chứ không thì đem bút theo làm gì, đúng không? Tuy nhiên là manh mối đó ở đâu được nhỉ? Tần Phức Vân lo âu nhìn tứ phía.

Cung Tử Quận cầm lấy cây bút nước Phó Kỳ Đường đưa cho nhìn đi nhìn lại rồi đột nhiên mỉm cười. Hắn kéo tay Phó Kỳ Đường lại rồi vô cùng phóng khoáng mà viết viết, vẽ vẽ lên đó. Cảm giác đầu bút mềm mại quét qua cổ tay làm Phó Kỳ Đường cảm thấy ngứa ngáy nhưng anh vừa định rụt tay về thì đã bị giữ lại.

"Đừng cử động." Cung Tử Quận cười, nói.

Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ hỏi: "Anh làm cái gì vậy? Vẽ đồng hồ cho tôi đây à? Vẽ cái nào đắt đắt chút nhé, tôi không muốn xài đồ rẻ tiền đâu."

Cung Tử Quận tự tin đồng ý. Hắn vẽ xong hai nét cuối cùng thì nắm tay Phó Kỳ Đường nhìn rồi hài lòng gật đầu: "Đẹp!"

"Rồi là đã đẹp dữ chưa? Sao tôi không thấy?" Phó Kỳ Đường hỏi.

"Cậu nhìn lại đi."

"Nhìn nữa cũng thế cả thôi. Nó cũng có phải là đồng hồ của vua, chỉ có người thông minh mới..."

Phó Kỳ Đường đang nói dở câu thì ngớ ra rồi chậm rãi chớp mắt nhìn đôi mắt đang đong ý cười của Cung Tử Quận, nói: "Thực sự chỉ có người thông minh mới nhìn thấy được à?"

Cung Tử Quận chỉ cười chứ không nói gì. Trong nhà xác u ám và đáng sợ, hai người nhìn nhau vài giây rồi cùng hướng ánh mắt về chiếc tủ chứa xác đã bị kéo ra. Hơn một chục chiếc tủ đựng xác trong nhà xác này đều là loại tủ ba ngăn phổ biến trên thị trường, tức là tổng cộng có ba ngăn kéo đựng xác, tổng chiều dài là 2,7 mét, chiều rộng là 0,93 mét, chỉ có chiều cao là cao hơn loại thông thường, chắc là khoảng 2,1 mét. Do đó, chiều cao của mỗi ngăn tủ chứa xác cũng cao hơn tương ứng. Đối với người chết, tủ to tay nhỏ không quan trọng nhưng đối với người sống, nếu chiều cao vừa đủ thì khi nằm trong đó, họ không những có thể lật người lại mà còn có thể viết, vẽ lên đó.

Phó Kỳ Đường vuốt mũi, chân thành nói: "Nói thực thì tôi không muốn vào lắm nhưng tôi cũng không muốn anh vào... Oẳn tù tì thì thế nào?"

"Không cần biết là cậu ra gì, tôi đều sẽ thua."

Cung Tử Quận cười, xoa đầu Phó Kỳ Đường rồi đi tới chỗ chiếc tủ chứa xác bị kéo ra và chui vào trong nằm ngửa, đầu hướng ra ngoài còn chân thì hướng vào trong giống cách Tóc Húi Cua nằm. Hắn ngẩng đầu nhìn Phó Kỳ Đường và phát hiện ra rằng dù ở góc độ này nhưng đối phương vẫn rất ưa nhìn.

"Anh Tiểu Đường, cậu đẩy ngăn tủ vào giúp tôi đi."

Khoảnh khắc ánh sáng tắt dần và bóng tối cùng sự ngột ngạt bao trùm, Cung Tử Quận nằm trong khoang chứa xác chật hẹp mở mắt ra. Quả nhiên, hắn nhìn thấy một tia sáng huỳnh quang le lói trên đầu. Những đoạn văn tự lớn xiêu xiêu, vẹo vẹo nằm sát nhau cho thấy người cầm bút hẳn đã cảm thấy rất khó chịu khi viết.

"Thú vị đấy..." Cung Tử Quận chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được mà cười khẩy. Hắn khẽ lẩm bẩm rồi lấy chiếc điện thoại đạo cụ đã lâu không dùng ra chụp ảnh lại.

[51: Chuyện này...]

[37: Gì thế này...? Đang tham gia buổi lễ vĩnh biệt di thể của đồng chí Sói Điên à?]

[10: Hôm nay chúng ta tụ họp nơi đây chính là để tưởng nhớ về người bạn đồng hành của chúng ta, người luôn nắm giữ kỷ lục, vua của giới linh dị...?]

[44: Đừng mà...! Ba tôi mất rồi! QAQ]

[19:??????]

[36: Hahaha... Tôi cười chết mất. Lầu trên kiểu "tâm trạng của một fan mười năm của Cung Tử Quận" ấy.]

[08: Tôi thấy Tần Phức Vân cũng đơ luôn rồi.]

Tần Phức Vân thực sự không ngờ lại còn có cả vụ này nữa. Cô ta mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn Cung Tử Quận nằm xuống sau đó Phó Kỳ Đường ghé sát lại, nắm lấy tay hắn và nói vài ba câu. Nếu không phải vì nét mặt vui tươi của hai người họ thì quả thực trông rất giống lễ đưa tang, kính viếng. Tiếp theo sau, Phó Kỳ Đường ung dung đẩy Cung Tử Quận vào sâu hẳn trong chiếc tủ chứa xác. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì Tần Phức Vân cũng rất là muốn nhảy vào khu bình luận, thả một câu.

Một lúc sau, trong tủ chứa xác phát ra tiếng đùng đùng, hiển nhiên là Cung Tử Quận đã tìm thấy gì đó nên ra hiệu cho Phó Kỳ Đường kéo hắn ra.

Phó Kỳ Đường khom lưng, vừa mới cầm lấy tay nắm của tủ chứa xác đã không thể nhịn được mà khẽ bật cười rồi lẩm bẩm: "Không biết thế này có tính là đang mở quà random, test nhân phẩm không nhỉ?"

Sau khi tủ chứa xác được kéo ra, Cung Tử Quận không nhảy ra luôn mà lại cứ nằm đó.

"Dậy đi nhanh lên!" Phó Kỳ Đường khom người gọi hắn.

Cung Tử Quận hé mắt rồi nở một nụ cười ấm áp, nói: "Hoặc là cậu thơm tôi một cái đi."

"Hết Bộ quần áo mới của hoàng đế, giờ lại tới Công chúa Bạch Tuyết. Xem ra hôm nay vẫn là Cung Tử Quận năm tuổi, trẻ con!" Phó Kỳ Đường cũng cười, còn vỗ vỗ lên mặt hắn mấy cái.

Không chiếm được hời nên Cung Tử Quận chỉ có thể lật người rồi ngồi dậy nhưng lại nhìn Phó Kỳ Đường đầy ẩn ý và nói: "Ok, vẫn cứ tính nợ vào cho cậu thôi."

"Cứ ghi đi! Ghi đi!" Phó Kỳ Đường khoát khoát tay rồi hỏi: "Sao? Phát hiện ra được gì ở trong đó vậy?"

"Một câu chuyện hoàn toàn mới."

"Cái gì?" Phó Kỳ Đường vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng bản thân mình nghe nhầm rồi cơ.

Cung Tử Quận nhìn Tóc Húi Cua rồi nói với giọng điệu thờ ơ xen lẫn hứng thú: "Câu chuyện mới. Người mà chúng ta vẫn cho là bác sĩ này tự xưng mình là... Văn Xuyên Hà."