Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 25




Đưa Lâm Phưởng về phòng, Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện Hà Chi Châu chỉ bị đánh ngất thôi. Dù sao thì cứ một người chết là sức mạnh của quỷ sẽ tăng thêm một phần, mới ngày đầu tiên mà đã chết thêm tới hai người nữa thì đúng là chuyện không hay.

Cả team đã thống nhất là sau nửa đêm sẽ hội họp lại cho an toàn, ai ngờ vừa bước chân ra cửa đã thấy ông quản gia đứng ở hành lang. Ông ta dùng vẻ mặt u oán và nụ cười mang tính uy hiếp để "khuyên" mọi người trở về phòng.

Không biết có phải là ảo giác không, Phó Kỳ Đường luôn cảm thấy quản gia có ác ý với mình. Anh mím môi không nói gì nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại. Quả nhiên, lão quản gia đang nhìn anh với ánh mắt uất hận. Ánh mắt đó âm u, lạnh lẽo tựa như một con rắn độc đang thè lưỡi phun nọc, vô cùng rùng rợn.

Sau khi đóng cửa, Phó Kỳ Đường nói: "Hình như ông John kia có thù hằn gì với tôi ấy. Ông ta nhìn tôi như kiểu muốn thủ tiêu tôi luôn vậy."

"Ha... Ông ta cứ thử xem." Cung Tử Quận nhìn Phó Kỳ Đường, đáp.

Một đêm trôi qua rất nhanh, Phó Kỳ Đường cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ vô cùng lộn xộn và khó hiểu, như có ai đó đang ngồi bên cạnh anh vừa hát vừa ngâm thơ, lảm nhảm đủ thứ làm anh ngủ dậy rồi mà vẫn còn hơi mê mang.

Anh nghe thấy những người giúp việc xì xào rằng bà chủ và tài xế đang lén lút có quan hệ tình cảm. Anh lờ mờ thấy một người đàn ông mặc quần áo quý tộc ôm một đứa trẻ đang hấp hối, tuy khóc lóc thảm thiết nhưng khi cúi đầu lại nhếch miệng cười. Anh mơ thấy vũ hội, yến tiệc linh đình, các cô gái váy áo tung bay, các quý ông lịch sự, nho nhã và những người phục vụ tất bật ngược xuôi.

"Sao trông mệt mỏi thế? Ngủ không ngon à?" Cung Tử Quận hỏi rồi đưa tay day ấn hai huyệt thái dương của Phó Kỳ Đường.

"Ừm." Phó Kỳ Đường thực sự rất mệt nên nằm trên giường thêm một lúc, kể cho Cung Tử Quận nghe về giấc mơ đêm qua rồi hỏi: "Anh có mơ gì không?"

Cung Tử Quận lắc đầu một cái biểu thị không có.

"Tuy hơi vụn vặt nhưng đó có thể là một gợi ý." Phó Kỳ Đường nói, sau đó lại thấy hơi nghi ngờ: "Cũng có thể là do ma quỷ khống chế, muốn tôi mơ như vậy."

Thấy Phó Kỳ Đường cứ suy tư mãi, Cung Tử Quận cười khẽ một tiếng: "Cũng có thể đó là những điều sâu kín trong linh hồn yếu đuối của cậu hoặc những buồn phiền đã bị cậu chôn sâu."

"Anh đúng là..." Phó Kỳ Đường bị hắn chọc cười.

Những điều Cung Tử Quận nói đều xuất phát từ một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Câu trước đó là "Người trẻ tuổi mộng mơ, đừng tin vào bản thân mình.". Phó Kỳ Đường đọc rồi, Cung Tử Quận đương nhiên cũng thế. Không thể không nói, tuy nghi ngờ vẫn còn tồn tại nhưng Phó Kỳ Đường thích sự ăn ý của bọn họ. Bản thân mình nói gì, hắn đều hiểu mà miếng hắn quăng, anh cũng đều tiếp được. Chỉ có thú vị và thoải mái, hoàn toàn không có mơ hồ, khó hiểu.

"Lần trước còn là con trai yêu quý cơ mà, sao giờ lại làm người trẻ tuổi mộng mơ rồi?" Phó Kỳ Đường cố ý hỏi hắn.

"Tức là cậu vẫn muốn làm con trai đúng không?"

"..."

Do ngủ không ngon, não hơi "úng nước", mới nói hai câu đã tự quăng miếng lên người mình, Phó Kỳ Đường đành ngoan ngoãn ngậm miệng, dứt khoát bò dậy đi đánh răng, rửa mặt. Còn một tiếng nữa mới tới giờ ăn nên hai người quyết định đến căn nhà bị khóa được cô nữ sinh nhắc tới hôm qua, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Không khí buổi sáng trong lành, gió nhẹ mang theo hương rừng xa xa, ánh ban mai trải một mảng đỏ tươi phía chân trời. Khu vườn nằm phía sau quần thể lâu đài chính, cả hai mất khoảng mấy phút đi bộ qua một quãng đường trải sỏi dài và lạnh lẽo thì bước ra khỏi khoảng tối do tòa lâu đài đổ bóng, lúc này mới cảm nhận được chút ấm áp.

"Chắc là đi bên này". Phó Kỳ Đường xác định phương hướng và chỉ vào một con đường hoang vắng ở bên phải.

Anh quay đầu lại, thấy Công Tử Quân đang nhìn xuống cái bóng nhọn hoắt của tòa tháp lâu đài dưới chân, tò mò tiến lại gần hai bước: "Bóng của tòa lâu đài này có vấn đề à?"

"Ừ, vừa thấy nó hơi nhúc nhích." Cung Tử Quận nói.

"Nhúc nhích á? Lẽ nào con ma này còn biết thao túng bóng hình? Kỹ năng cơ bản à?" Phó Kỳ Đường nhớ tới Trần Quần, một trong những năng lực của nó cũng là khống chế bóng hình.

"Kiểu vậy. Ma quỷ thường sẽ nhận được sức mạnh từ bóng tối và sự hỗn loạn, sau thấy nhiều là cậu khắc biết. Đi thôi, làm chính sự đã." Cung Tử Quận nói. Trên đường, hắn hồi tưởng lại những gì mình vừa ngẫu nhiên thấy được, cảm thấy có vẻ không phải là bị ma quỷ thao túng. Hay là bóng của tòa nhà đó đột nhiên có ý thức nhỉ?

Theo lời kể của nữ sinh, cả hai tìm thấy căn nhà nhỏ dột nát và bị khóa trái ở sau vườn. Cửa được làm bằng những tấm gỗ cũ và nặng, được khóa lại bằng chiếc khóa to bằng cả bàn tay Phó Kỳ Đường. Chiếc khóa rỉ sét chứng minh đã rất lâu rồi không ai vào đây.

"Anh biết phá khóa không?" Phó Kỳ Đường không biết cạy khóa nên chỉ có thể quay sang hỏi Cung Tử Quận, chứ dùng búa đập thì khua hết làng xóm dậy mất.

Thực ra hỏi thế thôi chứ anh cũng tính tìm đạo cụ để đập. Ai ngờ Cung Tử Quận vô cùng tự tin gật đầu: "Đương nhiên."

"..." Phó Kỳ Đường nghi ngờ bản thân mình nghe lầm. Biết cả phá khóa luôn?

"Biểu cảm gì đấy hả? Không phải nên vui mừng à?" Cung Tử Quận cười, cầm dao quét bơ, bắt đầu ngâm cứu cái ổ khóa.

"Thấy hơi ảo thôi... Tôi cho rằng mấy kỹ năng cool ngầu, xịn xò mới hợp với con người anh ý. Phá khóa hơi không xứng."

"Xứng với không xứng cái gì. Có ích là được rồi." Cung Tử Quận đáp. Động tác tay của hắn nhẹ nhàng linh hoạt, một lúc sau thì nghe "cạch" một cái, chiếc khóa thực sự được phá mở.

"Anh Tiểu Đường, mời vào!"

Căn nhà này rất nhỏ và tối nên Cung Tử Quận lại lấy chiếc đèn pin hôm qua ra chiếu, ánh sáng trắng soi rõ lớp bụi bay lơ lửng trong không khí. Những dụng cụ làm vườn cũ la liệt trên mặt đất. Xẻng, kéo, cuốc, bồ cào,... Sâu bên trong còn có một chiếc xe rùa bị lật úp, chắc dùng để vận chuyển rác. Đây hẳn là một cái nhà kho bỏ hoang.

"Có vẻ không có gì nhưng trông chiếc xe này cứ thấy kỳ kỳ." Phó Kỳ Đường nói rồi đi về phía chiếc xe rùa.

Thông thường, loại xe đẩy dụng cụ này sẽ được đậu bên ngoài. Thứ nhất là thuận tiện, thứ hai là thứ này không nhỏ, chiếm nhiều diện tích trong nhà. Dù tạm thời chưa cần đến nhưng khi cất vào nhà, hầu như ai cũng sẽ chọn cách đỗ gần cửa hơn là đỗ sâu như vậy. Ngoài ra còn có trạng thái của chiếc xe, trông không giống tự trượt xuống mà cứ như bị ai đó lật úp để che giấu thứ gì đó vậy.

"Cái gì đây ta? Một mảnh váy lót vô tình bị rách ra à?" Sự chú ý của Phó Kỳ Đường đột nhiên va phải một miếng vải mắc trên một bên bánh xe rùa.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Cung Tử Quận, cả hai nhấc xe rùa sang một bên, sau đó tìm kiếm xung quanh cẩn thận. Quả nhiên, họ tìm thấy một cái núm nhỏ được giấu trên mặt đất cách đó không xa. Cung Tử Quận lấy vài món phòng ngự đạo cụ ra, bố trí qua loa rồi bảo Phó Kỳ Đường lùi lại, còn mình thì kéo cái núm ẩn mình trong bóng tối kia. Đó là một chiếc vali da màu đen đã cũ.

[15: A..! Chỉnh sáng kiểu gì thế mọi người? Tôi thích nhất tiết mục mở hòm đó mà không thấy bên trong vali có gì. ]

[29: Ở đây tối quá, không thấy được cái gì hết á. ]

[52: Một cái bình tam giác rỗng, một cái nút bần đã nát tươm, một cái nỏ nhỏ với mấy mũi tên, một cái túi đeo chéo và... Một cái huy hiệu, hoa văn trên đó là một con đầu ưng thân sư tử? ]

"Huy hiệu điểu sư, đây là đồ của thợ săn quái vật. Xem ra từng có một thợ săn ma đã đến đây." Cung Tử Quận có vẻ hơi bất ngờ.

*

Giờ ăn trưa, Phó Kỳ Đường gặp Lâm Phưởng đã thanh tỉnh, liền hỏi: "Khỏe không?"

"Ừ." Lâm Phưởng chậm rãi gật đầu, cười khổ: "Có thể mấy người hơi khó tin nhưng với tôi, có thể nhắm mắt lại mà không thấy Vĩnh Niên là một chuyện vô cùng tốt."

Anh ta nói vậy làm Phó Kỳ Đường không biết đáp lời sao. An ủi? Khuyên ngăn? Chính Lâm Phưởng cũng biết, ngày đó Vĩnh Niên không cứu anh ta để anh ta phải sống trong tội lỗi như bây giờ, anh ta nên chăm chỉ, cố gắng để sống, nhưng có ích gì. Tốt nhất là ngậm miệng không nói.

Bữa sáng là bánh mỳ và cà phê espresso. Phó Kỳ Đường cắn một miếng bánh mỳ phết mứt, ngọt đến nỗi không muốn cắn thêm miếng thứ hai. Anh liếc Cung Tử Quận, vẫn chưa quên chuyện hắn từng làm cho anh một chiếc bánh mỳ siêu đậm mứt vào bữa sáng cuối cùng ở phó bản kỳ trước.

"À mà tôi nghĩ là nên nói với mọi người chuyện này. Thực ra tối qua tôi cũng không hoàn mất đi ý thức. Tôi mơ thấy mình biến thành một người phụ nữ."

""Tôi" đã ở trong tòa lâu đài này một khoảng thời gian rất dài, vừa yêu vừa... Hận nơi đây. "Tôi" yêu từng viên gạch, từng bức tranh, hi vọng chúng mãi mãi đẹp như vậy. Đồng thời căm hận vì nó đã biến thành gông xiềng giam cầm "tôi", "tôi" muốn thoát khỏi đây nhưng lại không thoát ra được." Giọng Lâm Phưởng khản đục, ánh mắt hiện lên vẻ xoắn xuýt và đau khổ. Cuối cùng, những cảm xúc ấy đã chặn họng Lâm Phưởng lại.

"Ư... Hự..." Lâm Phưởng che cổ thở hổn hển.

"Đừng nói nữa, từ từ thôi." Người phụ nữ trung niên tốt bụng rót cho anh ta một cốc nước ấm.

Mọi người đều biết đêm qua Lâm Phưởng bị ma ám, nghe anh ta nói vậy thì đều biết rằng đây là cảm xúc của hồn ma kia. Phó Kỳ Đường rót cho mình một ly cà phê, ngẫm nghĩ: Chiếu theo những gì Lâm Phưởng nói thì đây chắc chắn là Camille nhưng... Liệu có đúng không? Cứ cảm thấy thế này hơi đơn giản quá.

*

Bữa sáng kết thúc, quản gia lại xuất hiện ở cửa phòng ăn, thông bố một tin vui với khuôn mặt chết chóc: "Sức khỏe của cô chủ đã trở nên tốt hơn và có thể gặp khách nhưng mỗi lần chỉ được vào hai người. Có ai muốn đi trước không? Nếu thế nào cũng được thì tôi sẽ sắp xếp." Ông ta liếc nhìn mọi người, cứng nhắc nở một nụ cười.

Đi đầu rủi ro cao nhưng đi sau cũng chưa chắc đã an toàn. Đã bước chân vào phó bản rồi thì làm gì có lúc nào an toàn tuyệt đối cơ chứ. Phó Kỳ Đường liếc Cung Tử Quận rồi giơ tay, nói: "Tôi với thầy tôi đi trước cho. Chúng tôi đã ngưỡng mộ cô Vanessa lâu rồi."

"Ồ? Vậy sao?" Quản gia phát ra một tiếng cười khàn khàn từ trong cổ họng, nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường một lúc.

Phó Kỳ Đường lại cảm nhận được ác ý. Theo bản năng, anh định trốn đi nhưng vừa động thì đã kìm lại, mạnh dạn nói: "Đúng. Có vấn đề gì à?"

"Đương nhiên là không. Mời đi lối này." Quản gia thu ánh mắt về, lần nữa trở thành một cái xác không hồn.

Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận theo quản gia đi tới phòng của Vanessa Homer trên tầng 4. Tiếng bước chân của ba người họ vang rõ trên hành lang u tối.

"Sao tôi không gặp người hầu bao giờ nhỉ?"

Phó Kỳ Đường hơi ngạc nhiên hỏi. Hôm qua anh để ý rằng không có người hầu nào trong lâu đài này cả. Khu vườn bị bỏ hoang, mái nhà hư hỏng và phòng khách đầy bụi cho thấy sự thật rằng hầu như không có người hầu nào ở đây dọn dẹp và chăm chút cho toà lâu đài. Tuy nhiên có vài lần quản gia đã thực sự dẫn mấy cô hầu gái theo.

"Theo quy tắc, bọn họ không được tùy tiện xuất hiện trước mặt khách." Quản gia trả lời phiên phiến cho có rồi im luôn.

Phó Kỳ Đường thấy thế thì nhún vai không hỏi nữa. Quẹo một cái, một chiếc cầu thang hẹp xỉu, chỉ đủ cho một người đi xuất hiện. Quản gia đi đầu, Cung Tử Quận đi giữa phòng hờ có chuyện, Phó Kỳ Đường đi cuối. Bức tường bên cạnh cầu thang treo vài bức chân dung rất to. Phó Kỳ Đường vừa đi vừa nhìn, cứ cảm thấy bọn họ đang nhìn mình chằm chằm.

Cầu thang càng lúc càng ngắn, đi mãi mới tới nơi mà quản gia lại đột nhiên dừng bước. Ông ta quay lại nhìn Phó Kỳ Đường vẫn còn đang đứng trên bậc thang, gồng cơ, nở một nụ cười méo mó đáng sợ.

"Sao không đi nữa vậy?"

Phó Kỳ Đường đột nhiên có dự cảm không tốt. Một giây sau, cầu thang bất ngờ sụp xuống. Phó Kỳ Đường còn chưa kịp hét lên đã rơi xuống cùng chiếc cầu thang.

"Cái cầu thang này cũ lắm rồi, có người không may ngã chết thì cũng đành chịu. Khiến ngài phải chê cười rồi." Trong đống bụi bặm, quản gia liếc nhìn Cung Tử Quận, mãn nguyện nói.