Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 110: Thế giới ảo ảo thực thực / Chơi trò chơi




Mây hồng nhẹ trôi, chim mệt về tổ.

Phó Kỳ Đường trầm ngâm ngồi xổm trong một hố cát nhỏ rộng khoảng ba mét vuông. Ánh mặt trời lặn kéo dài chiếc bóng co ro của anh và làm mờ các góc cạnh khiến nó trông như bóng của một con quái vật vụng về và xấu xí.

Đây là khu vui chơi dành cho trẻ em trong một khu chung cư cao cấp. Bên cạnh hố cát còn có mấy cái cầu trượt hình con voi, mũi voi rũ xuống từ độ cao hai, ba mét, màu xanh lam tươi sáng ban đầu đã nhạt dần và trở nên cũ kĩ theo thời gian, trông có vẻ ảm đạm. Bên cạnh cầu trượt có ba chiếc xích đu cạnh nhau nhưng không ai ngồi, một cơn gió thổi qua khiến chiếc xích đu tự lắc lư. Ngoài ra còn có một số bập bênh, máy đi bộ và xà đơn. Xa xa là một đài nhạc nước nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy xuống từ chiếc bình trên tay thiên thần, loa phát thanh đang phát một bài hát thiếu nhi không rõ nguồn gốc nhưng mỗi câu hát đều không hề hoàn chỉnh, như có một cái miệng vô hình nào đó trên không, cắn từng câu một, chỉ để lại chút cặn bã.

Dòng nước càng lúc càng nhỏ, chẳng tới một phút sau đã cạn. Âm nhạc bỗng dừng lại.

Đây là đâu? Mình ở đây làm gì? Không phải mình vừa từ... Chờ chút... Mình vừa làm gì? Sao mình lại ở đây? Suy nghĩ của Phó Nghĩ Đường bỗng đứt đoạn, sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

Lúc anh đang bối rối thì đột nhiên cảm nhận được có ai đó vỗ vai mình. Phó Kỳ Đường quay đầu lại theo phản xạ và thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo tiến lại gần. Đây là một cậu bé trông rất dễ thương, khoảng bảy tám tuổi với đôi mắt đen láy, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng và một nốt ruồi nhỏ cạnh miệng. Cậu ta đứng ngay sát, nhìn Phó Kỳ Đường bằng một khuôn mặt vô cảm. Phó Kỳ Đường giật bắn mình nhưng mà không bắn được. Anh giữ nguyên nửa thân dưới, nửa thân trên thì ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách với cậu nhóc một cách tự nhiên.

"Ờm... Sao thế? Có chuyện gì à?" Phó Kỳ Đường hỏi.

Cậu nhóc vẫn không nói gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm.

Phó Kỳ Đường thấy vậy càng hoang mang. Anh mỉm cười hỏi câu khác: "Cậu nhóc, em tên gì? Bố mẹ không dạy em là nhìn người ta chằm chằm vậy là rất không lịch sự à?"

"Hỏi tên một đứa bé như vậy mới là chuyện người xấu sẽ làm ấy." Cậu nhóc đột nhiên đáp lại, giọng nói trẻ con non nớt như chú chim non đòi mồi.

"..." Phó Kỳ Đường thế mà không cãi lại được, vì anh thấy lời thằng nhóc rất có lý.

"Nhưng mà không sao. Em đồng ý rồi."

"Hửm?"

"Anh có thể chơi trò chơi cùng với tụi em."

Phó Kỳ Đường sửng sốt, chỉ vào mình rồi lại chỉ cậu nhóc, nói: "Anh? Chơi trò chơi? Với tụi em?"

"Đúng rồi. Anh đề nghị mà! Lẽ nào anh hối hận rồi?" Cậu nhóc không vui, nói. Khuôn mặt thanh tú đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt trở nên tối tăm, toát ra một loại cảm giác áp bức nặng nề.

"Nào có." Phó Kỳ Đường sờ mũi, nhìn trái ngó phải hỏi: "Nhưng mà ở đây có mỗi anh với em, "tụi" nào?"

"Anh đồng ý đi là sẽ có."

Nghe thấy Phó Kỳ Đường nói không hối hận, cậu nhóc mỉm cười, bầu không khí xung quanh cũng thay đổi. Khi tiếng cười của cậu nhóc vang lên, vài cái đầu cũng chui ra từ trong bụng con voi. Năm, sáu đứa bé tầm tuổi cậu nhóc kia đồng loạt chạy ra.

"Anh ấy đây à?"

"Òa... Đẹp trai quá, trông như ngôi sao thần tượng ấy."

"Nhưng anh ấy có hơi già quá không? Có chơi được với tụi mình không?"

"Anh ấy không phải người xấu đâu đúng không? Không bán tụi mình đi đâu đúng không?"

Đám trẻ vây quay cậu nhóc kia, mỗi đứa một câu, nhao nhao đưa ra câu hỏi, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu liếc trộm Phó Kỳ Đường, hệt như một ổ chim non vừa mới vỡ vỏ.

Phó Kỳ Đường muốn dành chút không gian cho tụi nhỏ, nên đứng dậy lui về phía sau hai bước, nhưng vừa mới nhúc nhích đã chợt nghe thấy cậu nhóc kia căm tức nói: "Anh làm gì đấy? Hối hận rồi đúng không? Định chạy đấy à?!"

Phó Kỳ Đường nhún vai, đáp: "Anh cho là tụi em cần một không gian thôi." "Oa... Đẹp trai quá!"

"Bách Linh! Cậu là đồ mê trai! Y như mẹ cậu vậy!"

"Nhưng mẹ Bách Linh không thích cậu ấy nên mới bỏ đi theo trai đẹp rồi. Bách Linh không có mẹ! Lêu lêu..."

"Bách Linh có mẹ! Mẹ cậu ấy không hề bỏ đi! Lần trước tớ đến nhà cậu ấy chơi đã thấy mẹ cậu ấy trong bồn tắm đấy! Bụng Phệ nói linh tinh!"

"Tớ không nói linh tinh! Ai cũng biết mẹ cậu ấy bỏ đi theo người khác rồi! Mà cậu đến nhà Bách Linh chơi hồi nào vậy Còm Nhom? Sao không rủ mọi người đi cùng?"

Miệng năm miệng mười, ríu ra ríu rít.

Phó Kỳ Đường cạn lời nhìn trời. Anh không hiểu sao mình lại ở đây, đứng nghe một đám nhóc cao tới eo mình cãi nhau, đợi bọn nhóc cãi xong rồi chơi trò chơi nữa. Nhưng anh lại không có lý do gì để bắt buộc phải đi cả. Hơn nữa, đám nhóc này cũng đáng yêu đấy chứ.

Như là đang chê đồng bọn cãi nhau trước mặt người ngoài, cậu nhóc kia tức đến giậm chân, gào lên: "Thôi, đừng nói nữa. Phiền chết đi được ấy! Rốt cuộc là có chơi nữa không hả? Từ giờ cấm các cậu nói gì nữa. Ai mà nói là sẽ bị quỷ ăn thịt!"

Cậu nhóc vừa nói xong, đám trẻ đã im thin thít. Chúng tròn mắt nhìn nhau, mím chặt miệng, cẩn thận từng li từng tí như sợ mình bất cẩn hé răng thốt ra nửa lời.

Cậu nhóc hài lòng, gật đầu nói: "Thế bây giờ chơi trò chơi thôi."

"Được. Chơi gì?" Phó Kỳ Đường hỏi.

"Đúng rồi. Chơi gì nhỉ?" Cậu nhóc cau mày, vô cùng phân vân.

Cậu nhóc tên Bụng Phệ dùng tốc độ không tương xứng với cơ thể, giơ tay phát biểu ý kiến.

"Cậu nói đi." Cậu nhóc từ bi nói.

"Chúng ta chơi trò diều hâu bắt gà đi! Anh ấy làm diều hâu. Ừm..." Bụng Phệ hào hứng phát biểu, nhìn đám bạn mình một lượt, hơi do dự rồi cắn răng nói tiếp: "Tớ sẽ làm gà mẹ. Tớ sẽ bảo vệ các cậu!"

Cô bé tên Bách Linh với hai bím tóc đuôi ngựa lộn xộn cũng nhanh chóng giơ tay lên, vội vàng phản đối: "Không được! Bụng Phệ ngốc lắm. Cậu ấy không phản xạ kịp đâu. Cậu ấy chắc chắn sẽ hại tụi mình bị bắt hết! Tụi mình chơi trò gia đình đi! Tớ sẽ làm cô dâu, anh trai này sẽ làm chú rể. Tiểu Hổ làm em trai tớ nhé! Những người khác sẽ là con của tớ và anh này..."

"Trời! Bách Linh định có con với người ta kìa! Không biết xấu hổ!" Com Nhom trọc đầu lập tức hét ầm lên.

"Còm Nhom! Cậu không giơ tay! Tiểu Hổ chưa cho cậu phát biểu. Cậu xong rồi! Cậu sẽ bị quỷ ăn thịt!" Bụng Phệ hả hê nói.

Sắc mặt của Còm Nhom lập tức tái nhợt, gào lên: "Tớ không muốn bị ăn thịt! Tớ sợ đau lắm huhu..."

"Nhưng cậu phạm luật! Ai bảo cậu không giơ tay mà đã nói cơ."

"Tiểu Hổ ơi tớ sai rồi. Cậu tốt bụng như vậy, đừng để quỷ ăn thịt tớ mà. Tớ gầy nhom thế này, chắc chắn là không ngon."

"Đáng đời! Đáng đời!"

"Thôi! Im lặng hết cả đi! Đừng cãi nhau nữa!" Cậu nhóc kia nghiêm mặt, hung tợn cắt ngang trận võ mồm của Còm Nhom và Bụng Phệ, sau đó nhức nhức cái đầu, nói: "Còm Nhom đừng khóc nữa, tớ không bảo quỷ ăn thịt cậu đâu, nhưng đừng cãi nhau với Bụng Phệ nữa. Với lại, bây giờ các cậu đều được nói, nhưng phải nói lần lượt, không được nói linh tinh. Vậy đi."

Một cậu bé mặc quần yếm, đeo kính lập tức nói: "Chúng ta chơi trốn tìm nhé. Mọi người đều thích trò chơi này và chơi rất giỏi, chắc chắn sẽ không thua phải không?"

Bách Linh vẫn không chịu, bĩu môi nói: "Nhưng anh này không tìm ra chúng ta thì cũng nhạt nhẽo lắm. Đừng chơi trò này, còn trò nào khác không?"

Cuối cùng, cô bé đội mũ vàng chớp mắt, nói: "Chơi ném khăn đi! Lâu rồi chúng mình không chơi trò này. Mọi người thay phiên nhau làm quỷ một lần. Được không?"

Cậu nhóc ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Vậy chơi ném khăn đi!"

Cậu nhóc kia uy quyền đến mức sau khi quyết định, những đứa trẻ còn lại đều không dám phản đối. Bách Linh vẫn không thích, cái mỏ trề ra treo được cả một can dầu nhưng vẫn không dám cãi lại mà chỉ ngoan ngoãn tản ra tứ phía cùng với mọi người.

Bảy người, một lớn, sáu nhỏ nhanh chóng tạo thành một vòng tròn ở giữa hố cát.

"Khăn đâu? Ai có khăn không?" Bụng Phệ ngồi xổm dưới đất, nói to. Cậu nhóc nhìn cô bé đội mũ vàng, nói: "Đô Đô, dùng mũ của cậu làm khăn đi!"

Đô Đô vội vàng giữ chặt mũ, lắc đầu lia lịa.

"Không được! Đây là chiếc mũ tớ thích nhất, không thể ném xuống đất được. Nó mà bẩn thì mẹ tớ sẽ không thể tìm được tớ."

"Thế ai có khăn? Hê hê... Còm Nhom này, hay là dùng quần của cậu đi?"

Còm Nhom lườm Bụng Phê rồi quay đi, không thèm để ý cậu ta.

Cậu bé đeo kính chỉ vào một quả bóng trắng vùi một nửa trong hố cát cách đó không xa và nói: "Không có khăn dùng cái khác cũng được. Dùng cái đó đi. Anh ơi, anh lấy giúp tụi em quả bóng đó được không ạ?"

Phó Kỳ Đường liếc nhìn rồi đứng dậy, nói: "Được. Chờ chút nhé."

Anh nói rồi bước qua đó nhặt quả bóng lên. Quả bóng không to nhưng lại khá nặng tay, khi chạm vào cũng có cảm giác rất lạ. Phó Kỳ Đường chỉ cảm thấy có một cái gì đó tròn tròn đang lăn trong lòng bàn tay của mình, lơ đãng nhìn lướt qua thì thình lình phát hiện ra thứ mình đang cầm không phải quả bóng, mà là một cái đầu trơn bóng. Đó là đầu của Còm Nhom!

"Anh nhẹ tay thôi! Đau chết đi được!" Cái đầu bất mãn lên tiếng.

Tay Phó Kỳ Đường run lên, ném nó đi, đồng thời quay sang nhìn mấy đứa trẻ kia, nhưng đầu của Còm Nhom còn đang ở trên cổ, chỉ là mặt mũi thì lại chẳng thấy đâu nữa. Mà Bụng Phệ đang nói chuyện với cậu bé thì lại chẳng hề nhận ra, vẫn tiếp tục ba hoa chích chòe. Bách Linh thì đang ôm mặt nhìn bên này, Đô Đô nhàm chán dùng chân đuổi kiến trong cát, cậu bé đeo kính đẩy gọng kính lên, còn cậu nhóc tên Tiểu Hổ khoanh tay đứng nhìn Phó Kỳ Đường với vẻ mặt hứng thú.

Trong bầu không khí kinh khủng đó, quả bóng vừa ném lên cao đang rơi nhanh xuống. Mắt, mũi, miệng và tai của Còm Nhom biến mất, chớp mắt lại trở thành một quả bóng trắng bình thường. Mọi thứ Phó Kỳ Đường vừa nhìn thấy cứ như là do anh tưởng tượng ra. Trước khi quả bóng rơi xuống đất, Phó Kỳ Đường chợt tỉnh táo lại, đưa tay đón lấy quả bóng, rồi đứng đó trầm tư.

"Anh ơi! Đừng đứng ngây ra đó nữa! Mau đem bóng lại đây rồi chơi thôi!" Bách Linh hét to.

"Ừ! Đây!" Phó Kỳ Đường mỉm cười đi tới đó.