Editor: Aki Re
"Số 38!!!" Tô Mộc ở trong đầu không ngừng kêu, "Cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này là có ý tứ gì!?" Số 38 lười biếng nói: "Vì xét độ gia tăng người xem của phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống sẽ tùy lúc rơi xuống nhiệm vụ ngẫu nhiên bất cứ lúc nào, ngươi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ có những phần thưởng khen thưởng không thể thay đổi trong thương thành, ta là tự tận đáy lòng kiến nghị ngươi nên hoàn thành, trừ bỏ có thể nhận được bao con nhộng thời không làm tăng gia tốc tiến trình nhiệm vụ, ngươi mau nhìn lại xem phòng phát sóng trực tiếp của ngươi." Tô Mộc ngẩng đầu không xem không biết, vừa thấy đã dọa nhảy dựng, phòng phát sóng trực tiếp của cô đã bị một đống bình luận chiếm lĩnh, mọi người nói đều không giống nhau, nhưng ý tứ đều là giống nhau, đó chính là...... 【 Hôn mau lên a!!! Chúng ta muốn xem đại thúc cùng loli hôn hôn!! 】 Từng bước từng bước đều giống như bộ dạng đang chết đói, không biết còn nghĩ rằng bọn họ muốn đích thân ra trận. Mà cùng lúc đó, đánh thưởng cho Tô Mộc cũng không ngừng tăng lên, nhân khí phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn bay lên, cô trước nay cũng không biết...... Cái vị đại thúc đó có thể kéo tới nhiều người xem như vậy. Số 38 xem không chê sự náo nhiệt, "Hiện tại ngươi biết Thần tộc chúng ta sinh hoạt có bao nhiêu nhàm chán đi, ngươi cần phải nghĩ kỹ nga, nếu không làm nhiệm vụ này, người xem sẽ cho rằng ngươi thực không thú vị, nói không chừng về sau ngươi liền thật sự không thể đứng dậy, đánh thưởng không có, tích phân cũng không có, ngực bự cũng không có." Tô Mộc cắn răng. "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Thanh âm trầm thấp làm cô từ trong suy nghĩ của chính mình hồi thần lại, Tô Mộc nhìn gương mặt kia của Hứa Tố vĩnh viễn lạnh như băng, cô cắn răng, tâm trở nên hung ác, liền mau chân đi qua, cái gì cũng không nói hướng về phía Hứa Tố ngoắc ngón tay. Hứa Tố nhìn cô một giây, vẫn quyết định ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn cô, "Ngươi......" Hắn còn chưa dứt lời, cô đã cúi người xuống hôn lên sườn mặt hắn. Hứa Tố thần sắc cứng lại. Nụ hôn môi này kết thúc thực mau, Tô Mộc chỉ nghĩ phải chạy nhanh, lập tức lùi người lại, bỗng cô nghe thấy thanh âm pháo hoa nở rộ trong phòng phát sóng trực tiếp, lại nghe âm thanh hệ thống nói "Nhiệm vụ hoàn thành", cô tự nói với chính mình, lần này hy sinh thật đáng giá! "Oa nga......" Tiểu Tô Diệp ôm phao bơi vịt vàng nhỏ cùng chú tài xế đứng ở một bên, cô bé dường như đã biết cái gì, vui vẻ kêu to lên, "Em biết ngay, chị siêu thích thúc thúc!" Ngay cả chú tài xế cũng làm vẻ mặt kinh ngạc...... Không đúng, là kinh sợ, đại khái ở trong mắt hắn, thế nào sẽ có đứa nhóc thích Hứa Tố chứ, đây là một chuyện không hề bình thường chút nào. "Tiểu Diệp Tử em câm miệng cho chị!" Tô Mộc đỏ mặt hướng Tô Diệp rống lên một câu. Tô Diệp mếu máo, bộ dáng thật là ủy khuất. Hứa Tố mặt vô biểu tình đứng lên, hắn rũ mắt hỏi: "Ngươi từ đâu lấy được tính tình lớn như vậy?" "Con...... Con......" Tô Mộc túng túng, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang điên cuồng cô cũng thèm không đếm xỉa tới. "Ta không phải mỗi lần đều có thể quản ngươi." Chợt, đỉnh đầu cô bị một bàn tay xoa xoa, thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, "Nhớ kỹ, là con gái không thể tùy tiện hôn người khác." Tô Mộc khóe mắt nhảy nhảy, không dám nói đại thúc ngươi sờ đầu người ta sức lực có thể hay không nhẹ một chút, cô chỉ cảm thấy khó chịu a! Cô thở phì phì ngẩng đầu nhìn xem hắn, lại thấy biểu tình của hắn không còn lạnh băng như trước, mà lại hòa hoãn hơn rất nhiều, cô nhất thời cảm thấy vi diệu. Nghĩ thầm nhân vật phản diện này rốt cuộc là thiếu nhiều tình thương, chỉ hôn hắn một chút mà thôi, hắn cư nhiên liền sinh ra cảm giác "Phụ tử nữ hiếu*"?*phụ tử nữ hiếu: tình yêu thương của người cha đối với con gái. Bỗng nhiên, Hứa Tố nhìn thấy người nào đó, ánh mắt hắn phóng xa, nói: "Phương Nính, cùng ta trở về." Phương Nính? Tô Mộc quay đầu nhìn lại, cách đó không xa thật đúng là cái tên Phương Nính ngồi cùng bàn với cô. Phương Nính thoạt nhìn sắc mặt không tốt, hắn hét lớn: "Ba mẹ con đều không còn nữa, không ai muốn đứa trẻ như con, con không cần người quản! Người để con tự sinh tự diệt đi!" Dứt lời, hắn chạy mau nhảy vào bể bơi. Tô Mộc chớp chớp mắt, trực tiếp bỏ bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình ra, Hứa Tố hơi nhướng mày, cô đã chạy tới bên cạnh bể bơi, hỏi: "Phương Nính, cậu làm gì vậy?" Phương Nính ở trong nước không ngừng phun ra bọt nước, "Tôi muốn mình mau chết đuối! Tôi muốn đi thiên quốc tìm ba mẹ!" "Nhưng mà......" Tô Mộc nghiêng đầu, "Nước chỉ dâng tới ngực cậu thôi mà." Phương Nính dừng một loạt động tác, hắn thẳng tắp đứng ở trong nước, không khí có chút...... Xấu hổ. - -----Re: Cần tuyển beta. (Part 2)