Một Hạ Thiệu Phong đã khiến Hướng Phù Sinh đau đầu, lại thêm một tên Lâm Sóc, tâm trạng của Hướng Phù Sinh hoàn toàn rớt xuống tận địa ngục, chẳng muốn dự tiệc thêm. Từ đó về sau, cho dù Hạ Thiệu Hinh có dùng cách gì khích Hướng Phù Sinh về nhà mình chơi, cô cũng không chịu đi. Mất công lại gặp hai người anh em tốt nhà kia.
Tháng chín, trường Cảng Đại bắt đầu năm học mới, cũng là lúc thời đại học của Hướng Phù Sinh mờ màn. Ban đầu, bà Ngu Điềm không chịu để Hướng Phù Sinh đến ở tại kí túc xá, lo cô không quen, nhưng Hướng Phù Sinh rất cương quyết. Thứ nhất, ở trong kí túc đi học sẽ tiện hơn; thứ hai, dù gì cô cũng đã lên đại học, nên tiếp xúc với cuộc sống mới. Ông Hướng Hằng cũng đứng về phe con gái, bà Ngu Điềm nói không lại hai người, chỉ đành bảo, nếu cảm thấy không thoải mái thì quay về ngay. Lúc ấy Hướng Phù Sinh mới được phép đến ở trong trường.
Mới bước chân tới kí túc, mọi thứ đối với có đều thật mới lạ. Kí túc xá nơi cô ở có tên là Lee Hysan. Mọi người đều khen nơi này vị trí rất đẹp, sở hữu một không gian biển cả lí tưởng. Nhưng đối với người sợ nước như Hướng Phù Sinh, ưu điểm này chằng lấy gì làm hay ho. Rất may cửa sổ phòng cô kề với đường phố nên cũng không quá phiền toái.
Hoạt động "đón ma mới" ở kí túc kéo dài liên tục hơn mười ngày. Hướng Phù Sinh khó tránh phải thử nghiệm một lần mặc đồng phục, cùng vài trăm người nghiêm chỉnh ăn bữa sáng trong căng tin, chơi mấy trò lạ lẫm kiểu như "cưỡi ngựa đánh trận", lại phải đi thăm phòng chào hỏi khoảng mười người bạn cùng kí túc.
Khoảng quá nửa tháng sau cô mới lại cùng hội Lara đi uống trà chiều. Lara nhìn Hướng Phù Sinh nói: "Crystal, mới một thời gian không gặp mà sao cậu gầy rộc đi thế. Ký túc đày đọa người ta đến thế cơ à?"
"Đến một môi trường mới ít nhiều cũng có chút không quen chứ." Hướng Phù Sinh khuấy khuấy ly cà phê.
"Cho nên tớ mới không đến kí túc ở, xe đi xe đón một tí cũng bao xa đâu. Hơn nữa, không phải tớ kì thị đâu, mấy đứa trong trường cũng tạp nham lắm." Một cô bạn khác nói.
Hướng Phù Sinh cười nhạt, không trả lời.
"Xì, cái loại ế dài ra chỉ ao ước lấy được chồng giàu như cậu làm sao hiểu được suy nghĩ của Crystal. Người ta sau này phải thừa kế công ty của chú Hướng, làm một bà đầm thép đấy." Lara tóm lấy Hướng Phù Sinh.
"Sao chứ, bây giờ kí túc xá nhiều tai tiếng lắm. Biết bao nhiêu quy định cứng nhắc, có mấy cái hoạt động nhạt nhẽo mà cứ bắt người ta tham gia bằng được."
"Thôi, có gì hay đâu mà tranh cãi mãi." Hướng Phù Sinh gỡ tay Lara ra, chặn đứng cuộc nói chuyện của mấy cô nàng: "Hay đổi chủ đề khác đi?"
"Chủ đề thì có, chỉ không biết cậu có muốn nghe không thôi." Lara cất tiếng đầy ẩn ý.
Hướng Phù Sinh liếc cô bạn một cái: "Vừa nghe là biết rồi, lại chuyện thâm cung bí sử."
"Chỉ có cậu hiểu tớ!" Lara khoát tay, ra hiệu cho mấy đứa bạn ngồi xích lại: "Tớ nghe nói Lisa gần đây theo đuổi Lâm Sóc trối chết."
"Lại Lâm Sóc à?" Một cô kinh ngạc nói, "Hắn ta rốt cuộc hấp dẫn tới mức nào mà ai cũng bị hắn xoay vòng vòng vậy?"
"Cậu ngu lắm!" Lara gõ đầu cô nàng vừa cất tiếng một cái, "Đợt trước Lâm Sóc và Crystal vừa có xì căng đan rùm beng lên. Lisa là tử thù của Crystal, rõ rành rành ra là muốn cướp người yêu của bạn."
Hướng Phù Sinh ngồi một bên nhếch môi, cả người uể oải tựa vào ghế: "Đê tiện xứng với bỉ ổi có gì đáng nói. Chủ đề kiểu này tớ chẳng có hứng thú."
Mọi người đều biết Hướng Phù Sinh và Lisa không đội trời chung, cứ nói tiếp không khí sẽ trở nên gượng gạo, thế là chủ đề lập tức chuyển sang một tin đồn hay ho khác.
Uống xong trà chiều, những người khác mải tranh cãi việc muốn xuất ngoại, riêng Hướng Phù Sinh bỏ về nhà trước. Gần đây cứ một tuần cô mới về thăm nhà một lần, bà Ngu Điềm cuối tuần nào cũng chuẩn bị đầy một bàn thức ăn ngon chờ con gái về, Phù Sinh thật không nỡ phụ tấm lòng của mẹ. Cuối tuần vui chơi ăn nghỉ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thứ hai trở lại trường, chiều thứ ba không có tiết học, buổi sáng vừa học xong, Hướng Phù Sinh liền tới Trung Hoàn ngay. Thời gian trước vì dính phải tin đồn với Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh không đến nhằm tránh gây thêm hiềm nghi. Giờ coi như trời quang mây tạnh, thật sốt ruột không thể đợi hơn được nữa.
Hướng Phù Sinh vẫn ngồi đợi ở quán cà phê cũ. Hôm nay cô đặc biệt dậy sớm trang điểm, chọn lựa trang phục, đi đôi giày cao gót ít khi có dịp diện ở trường. Giờ giấc của Lệ Chí Thành không như những nhân viên công sở bình thường, anh ta là luật sư lớn, có nhiều người ủy thác, thù tạc cũng nhiều. Trước khi tới, Hướng Phù Sinh đã bảo trợ lí theo dõi kỹ càng, đảm bảo anh ta không ra ngoài giải quyết công việc mới tới đây ngồi đợi.
Quả nhiên thấy Lệ Chí Thành xuống phố ăn cơm. Hướng Phù Sinh qua đường, rảo bước tới phía sau Lệ Chí Thành rồi vỗ vào vai anh: "Này, đại luật sư."
Lệ Chí Thành quay người lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ đô tây màu trắng tinh đang nở nụ cười rạng rỡ với mình, vẻ trẻ trung của cô càng khiến người ta nhìn thấy mà vui sướng trong lòng. Lệ Chí Thành lục tìm bộ nhớ vài giây, lập tức ghép nối cái tên trong kí ức và con người trước mắt lại: Đây chính là Hướng Phù Sinh, con gái của Hướng Hằng.
"Crystal, hay quá, lâu rồi mới gặp." Lệ Chí Thành cười nhẹ, "Sao cô lại ở đây? Theo trí nhớ của tôi thì năm nay đáng lẽ cô phải vào đại học rồi chứ?"
"Ừm, buổi chiều không có tiết nên muốn ra ngoài dạo phố một chút." Hướng Phù Sinh đã tập biết bao lần mới nói ra được câu này thật trôi chảy như vậy. Suy cho cùng, để lừa được một luật sư, thật sự cần phải có kỹ năng. Cô nghiêng nghiêng đầu: "Tôi đang chuẩn bị đi ăn, còn anh?"
Ánh mắt sắc bén của Lệ Chí Thành quét qua Hướng Phù Sinh một cái, anh ta liền nhún vai: "Có người đẹp tìm tới mời ăn cơm, tôi nào có lí do để từ chối."
Hướng Phù Sinh hơi sững lại, rồi thở dài một tiếng xấu hổ, cuối cùng vẫn bị anh ta nhìn thấu tim đen.
"Muốn tôi giúp gì ư?"
"Chẳng lẽ không có nhu cầu cố vấn luật pháp thì không được tới tìm anh?" Hướng Phù Sinh bĩu môi, "Tôi thấy đi với một luật sư lớn, một người bảo vệ những mối quan hệ hữu nghị rất đẹp như anh chẳng có gì không hay. Có khi ngày nào đó tôi lại tới tìm anh giúp thật cũng nên."
"Đừng lo, ông Hướng có một tập đoàn luật sư rất hùng hậu."
Dù giọng nói Lệ Chí Thành rất hòa nhã lễ độ, nhưng Hướng Phù Sinh lại thấy có chút không hài lòng: "Kiểu nói chuyện của anh khiến tôi cảm thấy đang bị xem như khách hàng. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi."
"Xin lỗi, hình như lần trước khi hai ta cũng tình cờ gặp nhau, tôi đã từ chối đề nghị này rồi." Lệ Chí Thành nháy mắt với cô.
"Vậy sao anh vẫn đi ăn với tôi?" Hướng Phù Sinh ấm ức.
"Vì lịch sự và vì sự tôn trọng đối với ông Hướng."
Hai người vừa đi vừa nói cuối cùng cũng tới cửa nhà hàng. Nơi đây được bày trí với tông màu lam thẫm, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên những chiếc bàn làm bằng đá đen, trần nhà rất cao khiến cho cả không gian trải dài vô cùng thanh thoát.
"Lệ Chí Thành, đám luật sư các anh đều hợm hĩnh như thế à?" Hướng Phù Sinh đuổi theo phía sau Lệ Chí Thành, khiêu khích.
"Cũng không hẳn..." Lệ Chí Thành đang định nói tiếp thì một tiếng chào vang lên.
"Ồ, Chí Thành, anh cũng tới đây dùng bữa à?" Lâm Sóc đứng dậy bước về phía Lệ Chí Thành, ánh mắt liếc qua vô tình dừng lại trên người Hướng Phù Sinh.
"Anh cũng thế, có hẹn à?" Lệ Chí Thành đổi hướng nhìn, ý chỉ cô gái ngồi cùng bàn với Lâm Sóc.
Lâm Sóc chưa kịp cất tiếng, chính Hướng Phù Sinh lại là người nói ra tên có gái đó: "Lisa." Cô nhìn Lâm Sóc bằng ánh mắt khinh thị.
"Thế là bị bắt quả tang rồi nhé."
Lệ Chí Thành cười một cách vô tư. Hướng Phù Sinh lập tức hiểu ra anh ta tin những tin đồn trên báo là thật, liền cất tiếng giải thích ngay: "Tôi với cái người tên Lâm Sóc này hoàn toàn chẳng có quan hệ gì cả."
Lâm Sóc cười một tiếng không để tâm: "Tôi và cô tạm thời không nói đến. Nhưng Chí Thành và tôi thì đích thực có chút quan hệ đây. Anh ấy giờ là cố vấn pháp luật cho công ty tôi."
"Cái gì?" Hướng Phù Sinh mở to mắt, hết sức ngạc nhiên.
"Công ty cần có một cố vấn pháp luật, vừa may dưới tầng có một người. Không mời anh ta còn mời ai nữa?"
Lệ Chí Thành gật gật đầu, bổ sung thêm: "Hợp đồng vừa chính thức có hiệu lực vào ngày một tháng Chín."
"Thôi, không quấy rầy hai người dùng bữa." Lâm Sóc cười nhạt, làm động tác mời. Lệ Chí Thành gật đầu, bước đi trước.
Khi Hướng Phù Sinh bước qua Lâm Sóc, nghe thấy tiếng cười của anh ta: "Cô Hướng quả là có mắt nhìn người mới để ý tới luật sư của tôi."
Hướng Phù Sinh nghiến răng, không quay lại nhìn Lâm Sóc. Bởi cô biết gương mặt anh ta chắc chắn đang rất khó ưa. Cô bước nhanh hơn đuổi kịp Lệ Chí Thành. Hai người ngồi xuống bên cửa sổ.
Gọi món xong, Hướng Phù Sinh hỏi: "Anh từ chối tham gia đoàn luật sư của cha, tôi có thể hiểu được, bởi trong đoàn có rất nhiều luật sư tài giỏi có kinh nghiệm, có thế sẽ chôn vùi tài năng của anh. Nhưng vì sao anh lại làm cố vấn pháp luật cho công ty chứng khoán của Lâm Sóc, đó chỉ là một công ty nhỏ."
"Tài năng thật sự chẳng bao giờ sợ bị chôn vùi, đó là thứ nhất." Lệ Chí Thành cười phóng khoáng: "Thứ hai, cô có thành kiến với Lâm Sóc nên mới không chịu hiểu rằng bất cứ tập đoàn lớn nào cũng khởi đầu từ một công ty nhỏ."
"Ồ? Vậy anh cho rằng anh ta rất có tiềm năng ư?" Hướng Phù Sinh nhướn mày.
"Dựa trên điều lệ về doanh nghiệp, tôi sẽ không phát ngôn cá nhân về bất cứ tình hình nào của khách hàng." Lệ Chí Thành dừng lại một chút, đổi giọng hiếu kỳ thấy rõ: “Nhưng tôi có chút tò mò, không hiểu vì sao cô lại có thành kiến với khách hàng của tôi như vậy?"
Giọng điệu anh ta tuy khoan thai nhưng đôi mắt vẫn ánh lên cái nhìn sắc bén. Điểm mà Hướng Phù Sinh thích nhất ở Lệ Chí Thành cũng chính là đôi mắt ấy. Chúng thật sâu sắc, cộng thêm một tia xảo quyệt, khiến người đối diện cảm thấy như bị hút vào trong đó. Trước đôi mắt ấy, người ta dễ cảm thấy bản thân mình bị bóc trần.
Hướng Phù Sinh khẽ cười: "Tôi không thèm nói đâu, mất công anh nghe được, ngoảnh mặt đi là chạy tới nói cho khách hàng của anh biết. Tôi không ngốc như vậy."
"Chẳng phải cô muốn làm bạn với tôi sao?"
Hướng Phù Sinh xoa xoa mấy ngón tay một hồi, ngước lên nói: "Nhưng... anh... từ chối."
"Đây không phải hiệp định hay hợp đồng, lúc nào thay đổi cũng được. Tôi đổi ý rồi." Lệ Chí Thành đưa tay ra: "Được làm bạn với con gái của thương nhân giàu có bậc nhất thành phố, tôi có tổn thất gì đâu."
"Anh rất tò mò về Lâm Sóc thì phải." Hướng Phù Sinh có phần nghi hoặc về sự thay đổi thái độ của Lệ Chí Thành.
"Không đúng." Lệ Chí Thành lắc lắc đầu, nở một nụ cười: "Nên nói là tôi rất tò mò về cô."
Ánh nhìn của hai người gặp nhau, vẻ mặt mê hoặc của Lệ Chí Thành không khỏi khiến Hướng Phù Sinh phải quay đi, mặt cô ửng lên, vội cầm tấm khăn ăn che miệng giả vờ ho.
"Nhìn đã thấy Lâm Sóc chẳng tốt đẹp gì."
"Còn tôi nhìn có vẻ là người tốt à?"
"Anh giúp những người yếu thế đi kiện, không thu một xu, nói thế nào cũng là người làm việc tốt chứ."
Lệ Chí Thành nghe vậy chỉ cười nhẹ một tiếng, không phản bác.
Xong bữa, hai người không nói chuyện thêm gì nhiều. Lâm Sóc và Lisa rời khỏi nhà hàng trước. Khi Lâm Sóc tới chào hỏi hai người bên Lệ Chí Thành, Lisa đã trông thấy Hướng Phù Sinh. Trước khi đi khỏi, cô ta cố ý tới gần nở một nụ cười trêu tức, Hướng Phù Sinh thản nhiên coi như không thấy. Đối với loại người thích soi mói, cách tốt nhất là coi như không nhìn thấy. Nếu như đối xử thật lòng với chúng, chúng sẽ khiến ta trở nên ngu ngốc giống chúng, rồi dùng mánh khóe bỉ ổi đánh bại ta.
Dùng bữa xong, Lệ Chí Thành trở về công ty luật. Hướng Phù Sinh ra khỏi nhà hàng mới biết xe riêng một lúc nữa mới tới. Cô đứng bên đường, ngẩn người suy nghĩ, công cuộc trồng cây si hôm nay dù sao cũng có chút thu hoạch, ít nhất Lệ Chí Thành và cô cùng đã trở thành bạn bè.
Trước đây cô từng tới tìm Lệ Chí Thành ba bốn lần, hoặc đến tìm hắn ăn cơm, hoặc đi uống cà phê. Hắn đối với cô rất nhã nhặn, chưa bao giờ thất lễ, nhưng luôn giữ một khoảng cách. Hướng Phù Sinh không vì thế mà nản lòng, vẫn gắng sức húc vào bức tường ngăn cách ấy tới khi phá đổ nó mới thôi. Cô cần nhân lúc chưa tới tuổi kết hôn, mau chóng tìm được một người tâm đầu ý hợp, như vậy mới có thế thuận lợi bác bỏ cuộc hôn nhân với nhà họ Hạ. Trong mắt cô, Lệ Chí Thành là một đối tượng rất tốt.
Hướng Phù Sinh đang suy tính, bỗng một chiếc xe dừng lại trước mắt. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt Lâm Sóc xuất hiện, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười.
"Tôi giúp gì được cho ngài không, thưa ngài?"
"Crystal, nhìn mặt tôi chẳng tốt đẹp gì thật à?" Lâm Sóc xuống xe, đến đối điện cô, giọng nói hòa nhã: "Cô nhẹ nhàng với tôi hơn một chút, không đến nỗi chết người dâu nhỉ?"
Hướng Phù Sinh khẽ há miệng liếc nhìn về hướng Lệ Chí Thành vừa đi khỏi. Những lời ban nãy cô nói với Lệ Chí Thành sao lại tới tai Lâm Sóc mau như vậy?
Phù Sinh mau chóng trấn tĩnh lại, cười nói: "Mặt anh thế nào lẽ ra anh phải tự biết chứ. Người chia làm nhiều loại, vật chia làm nhiều loài. Anh và Lisa ở bên nhau chắc chắn rất hợp đấy."
Lâm Sóc chưa kịp cất tiếng, Hướng Phù Sinh đã cắt ngang: "Hừm, vốn dĩ tôi chẳng quan tâm các người có hợp nhau hay không, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ cách phá hoại chuyện giữa tôi và Lệ Chí Thành. Không thì đừng trách tôi làm anh bẽ mặt."
Lâm Sóc nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên: "Hình như cô rất thích dọa dẫm người khác, nhưng ít khi làm thật. Lần trước chẳng phải cô cũng dọa để cha cô xử lý tôi sao? Giờ tôi vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt cô đó thôi."
Nói tới đây anh ta đút tay vào túi quần chờ đợi, Hướng Phù Sinh đang định phản bác, anh ta cũng học cô ngắt lời trắng trợn: "Hừm, thật ra tôi muốn nói là, không những tôi là khách hàng của Lệ Chí Thành, ngoài công việc quan hệ hai chúng tôi cũng rất tốt. Nếu cô biết điều đối xử tử tế với tôi, không chừng trước mặt anh ta tôi sẽ nói khéo cho cô vài câu."
"Lâm... Sóc..." Hướng Phù Sinh miệng vẫn nở nụ cười, nhưng thật ra là đang nghiên răng nuốt giận.
Lâm Sóc quay đầu, nhìn thấy xe nhà họ Hướng đã dừng lại sau lưng mình: "Xe tới đón cô rồi. Tôi xin đi trước vậy." Lâm Sóc trở về xe, vừa gõ gõ đầu xe, vừa chêm thêm một câu: "Đúng rồi, cái cô Lisa đó muốn tiếp cận tôi, nhưng tôi đã nói với cô ta, tôi chỉ ngưỡng mộ cô Hướng mà thôi."
Nói xong, anh ta khua tay, cúi người chui vào xe, nổ máy đi thẳng. Tài xế xuống xe chạy về phía Hướng Phù Sinh, tôn kính chào một tiếng: "Cô Hướng."
Hướng Phù Sinh lạnh lùng nhìn người tài xế một cái, rút điện thoại ra: "Lara, thứ bảy này gọi cả hội tới họp mặt, có chuyện này hay lắm." Cúp máy, Hướng Phù Sinh nhìn theo hướng Lâm Sóc vừa rời khỏi, cười nhạt. Không vặt lông anh ta, anh ta lại tưởng mình là người ăn chay.
…..O…..
Tốỉ thứ bảy, hội bạn đã lâu chẳng buồn gặp mặt bỗng tụ tập đông đủ tại quán rượu, nguyên do là Hướng Phù Sinh đã tuyên bố trị tội gã "Lâm Sóc". Đây đúng là trò hay ngàn năm có một. Lần trước Hướng Phù Sinh ra tay là để đối phó với một ký giả chĩa mũi nhọn vào cô mọi nơi mọi lúc. Cô đã làm cho ký giả này không thể nào trụ lại tại Hồng Kông nữa.
"Phù Sinh, cậu xem tớ mang đến cái gì này." Một cô bạn sán lại bên Hướng Phù Sinh, mở máy tính bày trước mắt cô.
Lara lúc này đang dựa vào người Hướng Phù Sinh, liếc qua một cái, lập tức lắc đầu: "Kính cẩn lạy cậu, sâu độc? Tráo kem đánh răng vào nhân bánh quy? Có phải trẻ con nữa đâu mà chơi trò này?"
"Thế thì... quấy rối điện thoại thì thế nào? Tớ thấy trên phim chiêu này hữu dụng phết, vui ra trò đây." Lee nhảy vào cuộc
"Lee này, tứ chi cậu công nhận phát triển... thảo nào mà đầu óc cậu thật..." Lara lại lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Lee phát cáu, hai bên bắt đầu cãi nhau chí chóe.
Hướng Phù Sinh lướt khẽ ngón tay theo viền ly rượu, từ đầu chí cuối im lặng, vẻ như đang ngẫm nghĩ gì đó.
"Ôi giời, tớ nghĩ cứ gửi cho hắn một cái mail chứa virus, làm tê liệt máy tính của hắn luôn." Joe nâng ly cụng khẽ với Hướng Phù Sinh, cười nham hiểm: "Cách này thế nào?"
Hướng Phù Sinh nghe xong bỗng ngẩng đầu lên như bừng tỉnh: "Tớ biết địa chỉ công ty anh ta, có thể tìm được địa chi I.P chứ?"
"Phù Sinh, chẳng lẽ cậu định hack công ty chứng khoán của anh ta? Vố này hơi hiểm đây, làm không khéo là ra tòa chứ chẳng chơi."
"Joe, cậu làm được không?" Hướng Phù Sinh hất hàm, không thèm để ý tới sự phản đối của Lara.
"Hãy đợi tin vui của thần, hỡi công chúa." Joe ngửa cổ, uống cạn ly rượu.
Kế hoạch vạch ra xong, mọi người chuyển chủ đề khác, cuộc nhậu nhẹt vui chơi bắt đầu.
Hướng Phù Sinh đang định đi rửa tay, Lara kéo cô ra một chỗ, thì thầm: "Cậu định làm thế thật à?"
"Muốn làm cho ra trò tất phải có chút mạo hiểm. Để khiến cho Lâm Sóc điêu đứng, tớ rất sẵn lòng mạo hiểm."
"Crystal, cậu điên rồi."
Hướng Phù Sinh cười nhẹ: "Một chút thôi."
…..O…..
Thứ hai, Lâm Sóc đúng giờ tới công ty, vừa bước chân vào cửa, trợ lý Paul đã chạy tới, vẻ mặt lo lắng: "Hệ thống máy tính của công ty bị hacker tấn công, không cách nào hoạt động bình thường được."
Lâm Sóc cau mày: "Nhân viên IT đang khắc phục chứ?"
"Vừa mới tới, đang kiểm tra ạ."
Một trợ lý khác đặt tách cà phê và tập tài liệu xuống bàn rồi đi ra, Paul tiến tới mở cửa, Lâm Sóc bước vào văn phòng. Nhân viên IT đang ngồi trước máy tính, ngón tay lướt vội trên bàn phím.
"Thế nào rồi?" Lâm Sóc liếc qua các giấy tờ trong tập tài liệu rồi đặt xuống bàn, nhấp một ngụm cà phê hỏi.
"Có thể khôi phục, nhưng... cần một chút thời gian."
"Các con số trên thị trường cổ phiếu biến động từng giây từng phút một, anh nên biết, thời gian đối với chúng ta chính là tiền." Ngón tay Lâm Sóc gõ nhịp đều đặn trên bàn, giọng nói không gấp cũng không chậm: "Cho nên, đừng để tôi phải chờ quá lâu. Nếu không tôi không dám nói liệu đây có phải công việc cuối cùng của anh ở công ty này hay không."
Sau khi thị trường chứng khoán mở cửa đúng nửa tiếng, hệ thống máy tính của công ty mới có thể hoạt động trở lại. Lâm Sóc ngồi trên ghế của mình, nhìn giá cổ phiếu không ngừng nhảy số trên màn hình, nhân viên IT đứng bên toát mồ hôi hột.
"Đã tìm ra ai làm chưa?"
"Cơ sở dữ liệu và các tài liệu mật của công ty không có dấu hiệu bị truy cập, cũng không bị mất, lần tấn công này giống như một trò đùa ác ý vậy."
"Tôi hỏi, đã truy ra là ai chưa?"
"Người đó sử dụng rất nhiều IP trung gian, ngay lập tức tôi chưa..."
"Nghĩa là chưa tìm ra." Lâm Sóc khoan thai nói: "Đi nhận nốt lương tháng này đi." Nói xong, anh im lặng. Nhân viên IT bị trợ lí mời ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Sóc liền cầm điện thoại lên, anh phải truy cho bằng được kẻ đùng đòn hiểm này rốt cuộc là ai.
Tối thứ tư, Hướng Phù Sinh được các bạn học mời tham gia một hoạt động của kí túc xá, cô từ chối. Mặc dù Joe nóí lần tấn công máy tính này đã trót lọt không để lại dấu vết gì, nhưng cứ nghĩ tới đôi mắt thâm sâu ẩn chứa ý cười của Lâm Sóc, Phù Sinh lại cảm thấy tâm thần bất an. Gã đàn ông đó đâu phải một kí giả nhỏ nhoi, không dễ đối phó chút nào.
Đang suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng reo. Một số lạ. Cô nhấc máy, vừa "a lô" một tiếng, giọng nói từ đầu dây kia lại chính là của kẻ khiến cô bứt rứt suốt mấy ngày nay.
"Cô Hướng, có rảnh nói chuyện một lát, chuyện liên quan tới công ty chứng khoán của tôi."
"Công ty chúng khoán của anh thì liên can gì đến tôi?"
"Tôi đang đứng trước cửa kí túc xá của cô."
Anh ta chỉ trả lời vỏn vẹn có thế. Hướng Phù Sinh trầm ngâm mười mấy giây, đáp: "Anh lái xe xa một chút, tôi sẽ ra."
Lâm Sóc y lời, đánh xe cách xa kí túc một đoạn đường. Anh ta dựa bên cửa xe, chăm chú nhìn Hướng Phù Sinh lúc này đang bước ra khỏi cửa kí túc xá, mặc một chiếc áo len mỏng rộng thùng thình, hai tay nhét trong túi, mái tóc dài giản dị cột sau đầu, không mang theo ba lô. Sau lưng cô là dãy nhà kí túc sơn màu đỏ trắng, ánh trăng lặng lẽ rót đầy con phố. Cô từng bước đi về phía anh, cứ như một cảnh trong bộ phim nào đó.
Hướng Phù Sinh dừng lại trước mặt Lâm Sóc, cất tiếng: "Chuyện công ty anh tôi không muốn biết, tôi chỉ tới xin anh đi mau cho, tránh để người ta nhìn thấy lại viết nhảm."
"Nếu cô đã sợ bị người ta nhìn thấy, sao không nói luôn trong điện thoại?" Lâm Sóc đứng thẳng, giơ túi tài liệu ra trước mặt Hướng Phù Sinh: "Chắc cô rất muốn biết trong này có gì đấy."
Hướng Phù Sinh trầm mặt, quay đầu định bỏ đi liền bị Lâm Sóc giữ lấy cổ tay. Cô ngoảnh lại nhìn anh ta giận dữ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Phải là tôi hỏi cô mới đúng, Crystal. Chẳng lẽ cô cho rằng cả một công ty chứng khoán không có lấy một chuyên gia IT à? Địa chỉ IP tìm ra được không phải của cô không có nghĩa kẻ đầu sỏ như cô có thể rũ sạch tội."
"Anh nói tôi là đầu sỏ, anh có chứng cứ không?" Hướng Phù Sinh cười nhạt.
"Cô tự mở túi tài liệu mà xem. Cô sẽ biết tôi có bản lĩnh đưa cô ra trước vành móng ngựa hay không." Lâm Sóc thả tay Hướng Phù Sinh ra, rút một số giấy tờ trong túi tài liệu chìa ra trước mặt Hướng Phù Sinh. "Xúi giục người khác đột nhập máy tính công ty là hành vi phạm pháp, nếu ra tòa, không đơn giản là bồi thường thiệt hại đâu..."
"Sao, anh tưởng thế này sẽ dọa nổi tôi à?" Hướng Phù Sinh tiến lại gần Lâm Sóc, khóe miệng giữ nguyên nụ cười.
"Tôi biết, cha cô có một tập đoàn luật sư hùng mạnh." Lâm Sóc xộc tới bên tai Hướng Phù Sinh. Giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhả chữ rõ từng tiếng một. "Nhưng luật sư của tôi là Lệ Chí Thành. Chắc cô không muốn bị anh ta chất vấn trước tòa chứ?"
Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên làn da cô mang theo một rung cảm mê muội. Nhưng từng câu từng chữ ấy như lưỡi dao xuyên thấu, khiến nụ cười của Hướng Phù Sinh phút chốc tiêu tan.
Trong tim cô lật đi lật lại một ý niệm: Rõ ràng không thể truy ra cô được, gã này nhất định đang lừa mình. Nhưng đứng trước nụ cười tự tin của anh ta, cô dần trở nên không chắc chắn. Nếu thật sự phải ra tòa, thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
"Anh đã tới tận đây rồi thì nói đi, có điều kiện gì?" Bàn tay Hướng Phù Sinh cuộn chặt thành nắm đấm.
Lâm Sóc thích thú ngắm vẻ mặt can đảm của cô, cười nhạt: "Đền cho tôi một ngày, chỉ cần đền tôi một ngày, món nợ này coi như một lần trả đứt."
"Anh nói sao?" Hướng Phù Sinh cau mày.
"Sao, sợ rồi à?" Lâm Sóc nhướn mắt “Cô tưởng tôi sẽ làm gì cô?"
Trông bộ dạng thách thức của Lâm Sóc, Hướng Phù Sinh khẽ hừ một tiếng: "Anh dám làm gì tôi chứ? Sợ là sợ có người nuốt lời thôi."
"Yên tâm, trong người tôi vừa may còn sót lại chút chữ tín." Lâm Sóc nói xong liền mở cứa xe: "Tám giờ sáng thứ bảy tôi sẽ tới đón cô."
Hẹn xong thời gian, anh ta liền ngồi vào xe phóng đi. Còn lại Hướng Phù Sinh một mình đứng đó, tức giận nghiến răng, đúng là mất cả chì lẫn chài.
…..O…..
Thứ bảy, Hướng Phù Sinh dậy sớm sửa soạn đâu ra đây. Dù lần này cô thua nhưng không có nghĩa cô phải mang bộ dạng thảm hại tới gặp Lâm Sóc. Đã hẹn tám giờ thì đúng tám giờ chuông điện thoại reo, không sai một li. Hướng Phù Sinh ra khỏi cổng liền nhìn thấy xe của Lâm Sóc đang đỗ trước mặt.
Vào trong xe, cô thấy Lâm Sóc hôm nay ăn mặc rất thoải mái, không còn chiếc áo sơ mi trắng và quần âu như ngày thường, thay vào đó là chiếc áo len rộng màu cà phê sữa, trông ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều. Nhìn lại, chiếc váy liền cùng áo vest lửng của Hướng Phù Sinh lại có vẻ nghiêm túc quá.
Hai người chào nhau, cô bĩu môi: “Hôm nay đi đâu thế?"
"Hôm nay trả nợ tôi." Lâm Sóc bẻ lái, giọng dịu dàng: "Nên cứ để tôi đưa cô đi. Không đem bán đâu mà sợ."
Từ Bán Sơn, xe men theo đường cái Tây Cửu Long, cuối cùng tới bến Thâm Thủy. Nhà cửa ở bến Thâm Thủy chỉ khoảng năm sáu tầng, đường xá chật hẹp lại đông đúc, những tấm biển quảng cáo treo lộn xộn gần như che phủ quá nửa đỉnh đầu. Cạnh những sạp báo ven đường, các ông chủ ngồi vắt vẻo trên ghế tựa, thích thú lật giở từng trang tạp chí. Hai bên đường có đủ loại cửa tiệm: Những trung tâm máy tính nho nhỏ, tiệm thuốc hay quán trà...
Chiếc xe hơi đắt giá di chuyển trong con phố thế này có phần khó khăn, chậm chạp. Đi tới đâu, nó kéo theo hàng loạt những ánh mắt hiếu kỳ. Xe hơi đẳng cấp ở Hồng Kông không thiếu, nhưng hiếm khi xuất hiện ở con phố bình dân này. Dường như mỗi một thứ trên đời đều có nơi mà nó phải thuộc về.
Lâm Sóc dừng xe, chỉ về phía một quán ăn nhỏ bên kia đường, nói: "Chúng ta đến nơi rồi."
"Đi rõ lâu, lại đến..." Hướng Phù Sinh nhìn quanh bốn phía: "Đến cái nơi thế này?"
"Xuống xe đi, cô Hướng." Lâm Sóc nói xong liền mở cửa xuống xe.
Có lẽ không được lau quét kỹ càng, con đường trước quán ăn bóng loáng dầu mỡ, bẩn thỉu lộn xộn không chịu nổi. Hướng Phù Sinh cẩn thận nhón từng bước nhỏ, dường như không biết đặt chân chỗ nào. Lâm Sóc ngược lại chẳng hề để ý, xăm xăm bước những bước dài về phía trước, Hướng Phù Sinh bất đắc dĩ đuổi theo, cùng anh ta vào quán ăn.
Trong quán cũng khá tươm tất, nhưng để coi là sạch sẽ theo tiêu chuẩn của Hướng Phù Sinh thì vẫn còn kém xa. Lâm Sóc lấy khăn tay lau bàn ghế một lượt Hướng Phù Sinh mới dám ngồi ghé xuống. Quán rất nhỏ, khoảng cách giữa các bàn chỉ đủ cho một người đi qua. Danh sách các món ăn áp dưới chiếc bàn kính trong suốt trông như một tờ giấy quảng cáo, trên tường dán một tấm tương tự nhưng lớn hơn.
"Không biết phải ăn gì hả?" Lâm Sóc ngước mắt, trông bộ dạng nhấp nhổm của Hướng Phù Sinh, không nhịn được phì cười.
"Tôi không muốn ăn, lỡ đau bụng chết." Hướng Phù Sinh hậm hực lườm Lâm Sóc một cái.
"Này, cô em xinh đẹp nói thế là không được nhé." Bà chủ quán đang đi qua, bèn quay lại nói. "Chỗ chúng tôi tuy chỉ kinh doanh nhỏ nhưng đặt chữ tín lên hàng đầu, tuyệt đối vừa đảm bảo vệ sinh vừa ngon miệng!"
Hướng Phù Sinh ngó cái bàn trước mặt, dù đã lau qua nhưng vẫn còn dính đầy dầu mỡ, hiểu ra cái khái niệm "sạch sẽ" này có vẻ hơi khác với quan niệm của cô. Lâm Sóc biết cô không quen ngồi ở nơi này, liền ngẩng đầu nói với bà chủ quán to béo:
"Cho cháu hai phần sữa song bì."
"Anh chàng đẹp trai này hơi bị sành ăn đây! Sữa song bì ở đây nổi tiếng khắp cả khu phố này! Đợi một lát tới ngay!"
"Cảm ơn cô."
Đợi bà chủ quán đi xa, Hướng Phù Sinh liếc Lâm Sóc một cái: "Hơi bị sành ăn đấy, anh chàng đẹp trai, sữa song bì."
Lâm Sóc nghe xong, không có phản ứng gì.
Một lát sau, nhân viên tiệm bưng lên hai bát sữa song bì. Sữa được để trong bát sứ, không trình bày công phu gì cả. Lâm Sóc đưa thìa cho Hướng Phù Sinh, nói: "Nếm thử xem, quán này làm chuẩn vị lắm."
Nói xong, anh ta thong thả ăn ngay. Hướng Phù Sinh trông anh ta ăn thật ngon lành, do dự mãi cuối cùng múc bừa một thìa đưa vào miệng, chỉ thấy rất trơn mát, ngon hơn nhiều so với tưởng tượng. Cô nhìn giá tiền trong tờ thực đơn, một bát sữa to như vậy, chỉ vỏn vẹn có hơn mười đô la Hồng Kông. Thật là mùi vị và giá tiền chẳng tương xứng chút nào.
"Không phải tất cà những thứ rẻ tiền đều là hàng thứ cấp." Lâm Sóc dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên cất tiếng.
Hướng Phù Sinh ngước mắt nhìn Lâm Sóc, nhưng anh ta chỉ nhìn bát sữa trước mặt, tiếp tục nói: "Muốn nấu ra loại sữa song bì chính tông phải dùng sữa bò tươi mới vắt buổi sớm đem đun nóng, nhưng không để sủi tăm, nhân lúc còn nóng đổ vào bát, hơi nóng sẽ khiến sữa tươi kết thành một lớp váng sữa bên trên. Đợi tới khi sữa nguội hẳn, đổ sữa ra sao cho giữ nguyên lớp váng trong bát. Phần sữa đổ ra cho thêm đường cát và lòng trắng trứng quấy lên. Sau khi quấy cho tan đều, lại mang phần sữa đó khéo léo đổ vào cái bát cũ, để cho lớp váng sữa ban đầu nổi lên, đặt vào bếp chưng cách thủy, không lâu sau sữa sẽ kết thêm một lớp váng nữa."
"Trời, ngày trước anh bán sữa song bì à?"
Lâm Sóc nhìn thẳng vào mắt cô, lắc lắc đầu: "Mẹ tôi trước kia rất thích món này, nhưng ở Mỹ không có sữa song bì chính tông, bà thường tự làm lấy. Tôi nhìn thấy nhiều lần, tự nhiên nhớ thế thôi."
"Vậy sao anh không tự làm, chẳng sạch sẽ hơn nhiều hay sao?" Hướng Phù Sinh dường như vẫn còn canh cánh trong lòng vấn đề vệ sinh của nơi này.
“Tôi không làm ra được hương vị của mẹ." Lúc nói câu này khóe miệng anh ta dường như đang cười, nhưng Hướng Phù Sinh cảm thấy giọng nói ấy thật buồn bã. Cô ngầm linh cảm đằng sau bát sữa này có câu chuyện nào đó, nhưng không hói thêm.
Ăn xong sữa song bì, Lâm Sóc lại lôi Hướng Phù Sinh tới quán bán cá viên. Ở Hồng Kông, cá viên là một món ăn rất phổ biến, mỗi người Hồng Kông một năm phải ăn tới hơn một trăm chín mươi miếng cá viên. Hướng Phù Sinh không hứng thú với món này lắm, đặc biệt là thứ cá viên mua từ các gánh hàng rong. Bước vào quán, Lâm Sóc gọi cá viên cà ri, Hướng Phù Sinh thì xua xua tay, ra điều tôi ngồi nhìn anh ăn cũng được. Cá viên mang ra, Lâm Sóc cũng cứ ung dung ăn hết cả bát trước mặt Hướng Phù Sinh.
Rời khỏi bến Thâm Thủy, trạm tiếp theo là quán vịt quay ở Trung Hoàn, lúc đấy đã tới giờ ăn trưa. May thay, Hướng Phù Sinh cũng khá thích vịt quay của quán này, từng bảo người làm đặt món ở đây. Món vịt quay nơi đây vỏ giòn thịt non mềm, ngon ngọt vừa miệng, thịt xá xíu tẩm ướp bằng mật ong, ngọt mà không ngấy. Quan trọng là, trong quán sạch sẽ sáng sủa, so với quán cóc ở bến Thâm Thủy là khác biệt rõ ràng. Hướng Phù Sinh lần này mới được ăn no.
Ăn xong bữa trưa, ngày hôm đó đã trôi qua quá nửa. Chiều tới, Lâm Sóc lại đưa Hướng Phù Sinh tới tiệm bán nước ngọt, tiệm kem, cuối cùng mỗi người tay cầm một cốc trà sữa, ngồi trên ghế dài bên lề con phố. Hướng Phù Sinh kinh ngạc nhận ra sức ăn khủng khiếp của Lâm Sóc.
"Anh... anh cuối cùng cũng no rồi à?" Hướng Phù Sinh liếc thấy Lâm Sóc uống hết nửa cốc trà sữa đã bỏ sang một bên, hỏi.
"Những thứ phải ăn đều đã ăn hết rồi."
Câu trả lời của Lâm Sóc dường như chẳng liên quan. Tuy nhiên thế có nghĩa là sẽ không phải đi khắp nơi ăn đồ nữa, Hướng Phù Sinh thở hắt ra.
"Dạ dày anh cũng lớn thật." Cô không nhịn được buông lời nhận xét. Dáng người anh mặc dù cao to rắn chắc, nhưng ngày thường lúc nào cũng thong thả ung dung, quần áo là lượt bảnh bao, không tưởng tượng nổi lại là người ăn như hùm như hổ.
"Thường ngày tôi không cho phép mình ăn no, càng không cho phép mình ăn nhiều." Lâm Sóc nói bằng giọng hờ hững. "Thật ra nhờ có mẹ mà tôi mới biết nhiều chỗ ăn uống ở Hồng Kông như vậy."
Ánh mắt anh dán chặt vào đài phun nước trước mặt, chậm rãi nói: "Lúc trẻ mẹ và bố tôi cùng nhau tới Hồng Kông kiếm sống, trụ lại ở bên Thâm Thủy, về sau bố tôi bệnh mất, mẹ bế theo tôi một mình sang Mỹ. Vì phải chăm sóc tôi, mẹ không có cơ hội trở về Hồng Kông. Lúc tôi trưởng thành, muốn đưa mẹ về mẹ lại không đi. Tới tận ngày ốm nặng bà mới đồng ý về Hồng Kông. Cô nghĩ xem, con người có phải lạ lùng lắm không? Có những thứ rõ ràng muốn tiếp cận, mà lại sợ phải đến gần."
"Vậy giờ mẹ anh..."
"Bà mất từ bốn năm trước, tại Hồng Kông. Tôi lo liệu hậu sự cho mẹ xong lại trở về Mỹ."
"Xin lỗi..."
Lâm Sóc quay sang nhìn Hướng Phù Sinh. Cô từ nhỏ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, được bao bọc yêu thương, chưa bao giờ phải chịu qua phong ba bão táp, chuyện sinh li tử biệt đối với cô vẫn chỉ là chuyện của người ta. Một câu "Xin lỗi" nói ra thật mơ hồ, và cũng chỉ có vậy.
"Chẳng có gì phải xin lỗi." Lâm Sóc nhếch miệng: "Đã là con người đều có lúc phải ra đi. Dù gì tôi cũng đã trở lại nên muốn đi tới những nơi trước đây mẹ đã dẫn tôi tới. Đây đều là những thứ mẹ rất thích ăn."
Hướng Phù Sinh cau mày. Giữa họ dường như chưa bao giờ có cuộc nói chuyện nào thế này. Cô ghét anh, có thành kiến với anh, anh hiểu rõ điều đó. Nhưng hôm nay anh lại nói với cô những điều có lẽ chỉ giữa những người bạn thân thiết lắm mới có thể mở lời. Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, hồi lâu, Hướng Phù Sinh mới cất tiếng: "Sao lại đưa tôi theo?"
"Ở Hồng Kông tôi chẳng có người quen hay bạn bè nào." Lâm Sóc nói nhẹ tênh. "Những chuyện thế này, nếu đi cùng với Hạ Thiệu Phong có phần hơi kì quặc."
Hướng Phù Sinh tường tượng nếu Hạ Thiệu Phong cùng đi, bảo anh ta chạy tới những nơi hỗn loạn như vậy để ăn mấy món ăn vặt, nhất định đi được nửa đường anh ta sẽ tức đến nổ tung. Hướng Phù Sinh nghĩ tới liền phì cười.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là trên ảnh nền điện thoại của Hạ Thiệu Phong, đó là câu chuyện của hai năm về trước. Lúc đó tôi rất lấy làm lạ, điện thoại anh ta đâu bao giờ lưu hình phụ nữ, mọi mối tình đối với anh ta đều là vui chơi qua đường, về sau Thiệu Phong mới nói với tôi, cô gái trong ảnh là cô bé thanh mai trúc mã. Trước đây anh ta không để ý, giờ người ta thay lòng rồi mới thật sự cảm thấy trân trọng." Lâm Sóc nhìn Hướng Phù Sinh cười: "Lúc đó tôi rất muốn gặp cô xem sao. Rốt cuộc cô gái thế nào mà khiến cho Hạ Thiệu Phong muốn hoàn lương."
"Hạ Thiệu Phong hoàn lương á?" Hướng Phù Sinh cười khúc khích. "Đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng được nghe."
"Con người đều sẽ đổi thay." Lâm Sóc nói.
"Sao? Anh đang tiếp thị hộ cho anh em tốt của anh đấy à?" Hướng Phù Sinh hỏi.
Lâm Sóc nhíu mày: "Cô hiểu nhầm ý tôi rồi. Chuyện Thiệu Phong hoàn lương chỉ là phụ, ý tôi muốn nhấn mạnh ở chỗ, tôi rất hứng thú với cô gái khiến hắn thay đổi cách nghĩ, chính là cô."
"Vậy là anh để ý đến tôi ư?" Hướng Phù Sinh nhìn Lâm Sóc một cách nghiêm túc. "Anh cũng biết tôi thích Lệ Chí Thành rồi."
"Hạ Thiệu Phong còn nói cho tôi biết, trước kia cô nhất quyết đòi cưới anh ta." Lâm Sóc phản đối. "Tôi nói rồi, con người rồi sẽ đều đổi thay."
Hướng Phù Sinh nhất thời không tìm ra câu nào để phản bác, liền im lặng.
"Ví dụ luôn nhé, trước ngày hôm nay, cô sẽ không chịu ngồi cạnh tôi thế này, nói chuyện một cách bình thản, nghe tôi kể chuyện của tôi." Lâm Sóc tựa vào ghế, ngẩng đầu ngắm ánh tà dương đang nhuộm đỏ bầu trời. "Trên đời không có gì là vĩnh cửu. Không thể mãi làm kẻ thù, cũng không thể mãi mãi làm bạn bè."
Anh đưa tay lên, khẽ xoa đầu cô. Hôm nay cô không buộc tóc sau đầu mà cột lỏng, hất qua một bên vai. Anh rút chiếc nơ buộc kết hình bươm bướm ra, ngọn gió chiều nhẹ thoảng, mái tóc huyền xinh đẹp vấn vương theo làn gió.
Hướng Phù Sinh đang cảm thấy kì lạ, ngoảnh mặt sang, liền đụng phải đôi mắt cười long lanh ấy. Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: "Để tóc thế này trông càng đẹp hơn."
Mặt trời lặn dần, ánh nắng ngả màu vỏ quýt, chiếu lên gương mặt nghiêng của anh. Cảnh tượng ấy không hiểu sao khiến trái tim người ta ấm áp một cách kỳ lạ.
"Hướng Phù Sinh, em còn nhỏ, mọi chuyện cứ từ từ, tôi sẽ đợi."
Khi anh nói câu này, cô dường như nhìn thấy mình trong mắt anh. Cô bối rối quay mặt đi, im lặng.
Lâm Sóc nắm lấy tay Hướng Phù Sinh, kéo cô dậy: "Về thôi."
Anh rảo bước, bàn tay cô bị anh nắm chặt, cô muốn rút tay về, liền bị siết chặt hơn. Líu ríu bước theo sau, Hướng Phù Sinh cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng. Mối quan hệ của hai người phát triển theo hướng này, dường như vượt xa khỏi dự liệu của cô.
Đêm đó trở về nhà, Hướng Phù Sinh chợt tỉnh chợt mơ, ngủ không ngon giấc. Cô luôn nghĩ về chuyện ban ngày, nghiền ngẫm mãi cảm giác mơ hồ lúc ấy.
Lâm Sóc nói, trên đời chẳng có ai mãi là kẻ thù của nhau, và anh, có lẽ cũng vừa trải nghiệm chuyện đó trong một ngày, từ một người cô tránh như tránh tà, trở thành một người bạn.
Trong trái tim Hướng Phù Sinh còn một tiếng nói khác tiếng nói ấy chỉ ra rằng, cô đã bị câu chuyện và những biểu hiện của Lâm Sóc đánh lừa. Anh vì muốn chiếm lấy cô nên mới dàn dựng ngày hôm nay. Có anh ở bên, cô sẽ gặp vô vàn xui xẻo. Tốt nhất đừng coi anh là bạn.
Huống hồ, người cô thích lại là Lệ Chí Thành.
Trong lòng mâu thuẫn, Hướng Phù Sinh mệt mỏi rã rời, mãi mới mơ màng thiếp đi.
Những lời Lâm Sóc đã nói, ngày ấy Hướng Phù Sinh còn non trẻ, vẫn chưa hiểu hết những ẩn ý bên trong.
Trên đời chẳng có gì là mãi mãi, chẳng có kẻ thù mãi mãi, chẳng có bạn bè mãi mãi, càng mãi mãi không có yêu ghét rõ ràng.
Khi Hướng Phù Sinh hiểu ra điều này, thì Lâm Sóc, Hạ Thiệu Phong hay Lệ Chí Thành đều chẳng còn liên hệ gì với cô nữa. Đó là một cuộc bể dâu mà giờ này, phút này, trong giấc mộng lành, cô hoàn toàn chẳng thể nào tưởng tượng nổi.