Phật Môn Ác Thê

Chương 269: Phụng âm đại nhân




Một canh giờ sau, ba người ra khỏi phòng, cùng Hạ Hầu Lân rời Phủ đệ, trực tiếp đi về phía Khu phố buôn bán.

Đường xá vô cùng náo nhiệt, bất quá xung quang ai ai cũng đều có sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch. Người có sắc mặt hồng hào như bọn Âm Tế Thiên, ít lại càng ít!

Trong lúc đi dạo, chỉ có hai người Bắc Minh và Hiên Viên Duật là hưng trí bừng bừng. Đến mỗi gian hàng, cứ như đồ vật trong cửa hàng đó không cần trả tiền ấy, chỉ cần bọn họ cảm thấy có thể sử dụng thì liền mua hết.

Hạ Hầu Lân nối gót theo phía sau bọn họ, giống hệt nhà quê lên tỉnh, đối với đồ vật bán trong cửa hàng dốt đặc cán mai. Chỉ khi nhìn thấy món đồ chơi nào đẹp mắt, mới cầm lên trộm coi một chút.

Còn Âm Tế Thiên, lại bình tĩnh đi ở cuối cùng!

Hắn vốn mang theo tâm tình đầy cao hứng mà ra khỏi Phủ đệ. Thế nhưng, một đường đi tới, nhìn thấy rất nhiều Tiên Yêu thú bị khi dễ, hắn liền không thể nào bình tĩnh được nữa!

Quả thực, Quỷ Tiên xem đám Tiên Yêu thú như là nơi để trút giận, chỉ cần Quỷ Tiên có chút không hài lòng, liền lấy roi ra đánh chúng nó.

Tiên Yêu thú mà dám phản kháng, chiếc vòng trên cổ sẽ siết chặt chúng nó, cho đến khi chúng nó thuận theo mới thôi.

Âm Tế Thiên còn chú ý thấy, có rất nhiều Tiên Yêu thú đều lấy hình thú mà đi đường, cho dù ngẫu nhiên bắt gặp một ít Tiên Yêu thú biến thành hình người, nhưng cũng là khom lưng chùng gối, tuyệt đối không dám vượt qua chủ nhân nhà mình.

Bắc Minh đang cùng Hiên Viên Duật tranh giành một món pháp khí vừa ý, bỗng dưng y phát hiện thiếu niên đứng bên cạnh không thấy bóng dáng đâu nữa. Y vội vàng xoay người, tìm kiếm xung quanh, liền trông thấy Âm Tế Thiên lạnh mặt đứng ở phía sau, trước quầy Thú đan. Hắn cứ như có thù hằn gì với đám Thú đan trên kệ, trừng mắt nhìn chòng chọc chúng nó, đến xuất cả thần.

Tức khắc, y hoàn toàn mất đi hứng thú với món pháp khí kia, xoay người bước nhanh tới trước mặt Âm Tế Thiên, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Bắc Minh nhỏ giọng hỏi: “Là vì đám Tiên Yêu thú kia?”

Âm Tế Thiên xoa xoa trán: “Trong tai ta, toàn là tiếng kêu cứu.”

Chỉ cần Tiên Yêu thú trông thấy hắn, liền trưng lên ánh mắt đầy mong đợi, không ngừng kêu hắn cứu giúp, giống như mục đích hắn đến Minh Ngục là để giải thoát cho chúng nó vậy.

Hắn muốn làm bộ như không nhìn thấy cũng khó!

Bắc Minh nhíu mày: “Bọn chúng tự truyền âm cho ngươi?”

Âm Tế Thiên vô lực gật gật đầu.

Hiên Viên Duật mua được pháp khí, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Âm Tế Thiên tùy ý đáp cho có lệ: “Có thể là do mới tới Minh Ngục, cho nên cơ thể có chút không thích ứng!”

Bắc Minh thấy hắn nói chuyện một cách yểu xìu, đau lòng ôm lấy thiếu niên, đề nghị: “Ta và hắn đi về nghỉ ngơi trước, ngươi với Hạ Hầu huynh cứ tiếp tục đi dạo đi!”

Hạ Hầu Lân nghe Bắc Minh nói phải về, nhất thời hăng hái cũng chẳng còn.

“Không, đi đường lâu như vậy, ta cũng có chút mệt! Thôi mọi người cứ về nghỉ tạm trước, ngày mai lại tiếp tục, được chứ?”

Tất nhiên Hiên Viên Duật không có ý kiến. Huống chi những thứ cần mua y đã mua khá đủ rồi. Hơn nữa, y thấy Tịch Thiên quả thật là không thoải mái, trong lòng y cũng chẳng có hứng thú mà tiếp tục đi dạo nữa.

“Vậy bọn ta xin phép về trước!”

Bắc Minh trực tiếp ôm lấy Âm Tế Thiên ngồi trên pháp khí, bay về Phủ đệ của Phụng Âm.

Hiên Viên Duật mang theo Hạ Hầu Lân đi theo phía sau.

Hạ Hầu Lân mặt ngoài thoạt nhìn không thèm để ý Âm Tế Thiên gây mất hứng, nhưng nhìn đến bộ dạng sốt ruột đau lòng của Bắc Minh, vẫn nhịn không được oán giận: “Chẳng phải Tịch Thiên là tu sĩ à? Sao thích ứng với Minh Ngục còn kém hơn một Phàm nhân như ta nữa!”

Hiên Viên Duật cũng thấy có chút kỳ quái, tuy nhiên bộ dáng Âm Tế Thiên không giống như đang giả vờ.

Y than nhẹ một tiếng: “Có thể là do thân phận hòa thượng của Tịch Thiên. Dù sao, dương khí trên người hòa thượng rất là dồi dào, còn Minh Ngục bốn phía đều là âm khí, không thích ứng cũng không có gì làm lạ!”

Hiên Viên Duật cũng chỉ biết giải thích như vậy mà thôi.

“Phải không?”

Hạ Hầu Lân nhìn chằm chằm hai bóng người phía trước, không nhiều lời nữa.

Bốn người trở lại Phủ đệ của Phụng Âm, Lệ quản sự lập tức tươi cười tiến lên đón: “Hạ hầu công tử, Phụng Âm đại nhân hồi phủ! Y đang ở trong đại sảnh, chờ ngài qua!”

Bắc Minh nghe thấy Phụng Âm đã trở lại, liền cúi đầu truyền âm vào tai Âm Tế Thiên, hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”

Âm Tế Thiên gật gật đầu: “Sau khi rời khỏi Khu phố buôn bán, những tiếng kêu cứu cũng biến mất theo!”

Bắc Minh thấy khuôn mặt của hắn đã hồng hào trở lại, thoáng an tâm: “Nếu đã như vậy, chúng ta cũng nên đi theo Hạ Hầu Lân gặp vị Phụng Âm đại nhân kia!”

“Được!”

Hạ Hầu Lân vui vẻ nói: “Phụng Âm hồi phủ?”

“Đúng vậy!”

Hạ Hầu Lân chuyển nhìn Bắc Minh: “Minh hiền đệ, các ngươi có muốn theo ta đi gặp Phụng Âm không?”

Hiên Viên Duật bĩu môi, trong mắt Hạ Hầu Lân rõ ràng chỉ có mình Bắc Minh. Nghe tới Phụng Âm trở về, phản ứng đầu tiên chính là hỏi Bắc Minh. Cũng chẳng thèm quan tâm xem những người khác có muốn đi gặp Phụng Âm hay không.

Bắc Minh gật đầu: “Chúng ta thân là khách, tất nhiên là phải gặp chủ nhà rồi!”

Lệ quản sự cúi người ra dấu mời.

Bốn người theo chân Lệ quản sự đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một nam tử tà mị ngồi trên chủ vị. Y có khuôn mặt tái nhợt, hai viền mắt như được tô vẽ bằng mực đen, trông thập phần quyến rũ. Lại phối hợp với áo bào màu trắng, điểm xuyết trên vạt áo, cổ tay áo là lông nhung màu đen, khiến cho y càng thêm đường hoàng cao quý.

Ba người Hiên Viên Duật, Âm Tế Thiên, Bắc Minh nháy mắt cảm nhận được, người này không chỉ đơn giản là Sứ Giả Minh Ngục.

Phụng Âm nhìn bốn người, khẽ mỉm cười ôn hòa, nói: “Lân, không thể ngờ được, nhanh như vậy ngươi đã tới Minh Ngục làm khách.”

Trừ bỏ Hạ Hầu Lân, đáy mắt ba người Âm Tế Thiên đều toát lên vẻ cổ quái.

Nụ cười ôn hòa treo trên mặt Phụng Âm, nhìn như thế nào, đều cảm thấy rất không thích hợp. Lẽ ra người này phải cười một cách tà mị mới đúng.

Hạ Hầu Lân đáp: “Ý ngươi là ngươi không chào đón ta à?”

“Sao lại không chào đón! Ta đã nhiều lần mời ngươi đến Minh Ngục làm khách, nhưng chờ mãi mà vẫn không đợi được ngươi!” Ánh mắt Phụng Âm chuyển sang những người khác: “Không biết mấy vị này là…”

Hạ Hầu Lân vội giới thiệu: “Bọn họ là bằng hữu mà ta quen biết ở Nhân gian. Chính ta đã chủ động mời bọn họ cùng ta đi tới Minh Ngục, hy vọng không có quấy rầy đến ngươi!”

Phụng Âm cười nói: “Quấy rầy gì chứ! Bằng hữu của ngươi, thì cũng là bằng hữu của ta!”

Hạ Hầu Lân giới thiệu ba người Âm Tế Thiên cho y. Lúc đến phiên Bắc Minh, ánh mắt Phụng Âm dừng lại trên người Bắc Minh, không động.

Những người khác cũng chú ý tới điều này, Hạ Hầu Lân hỏi: “Trên người Minh hiền đệ, có chỗ nào không ổn sao?”

Phụng Âm lấy lại *** thần, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật thất lễ. Ta chỉ cảm thấy vị công tử này khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.”

Y không thể nói rõ, loại cảm giác đó là như thế nào!

Tóm lại, khí tức tản ra từ nam tử tên là Bắc Minh kia, khiến cho y vừa muốn đến gần, mà cũng vừa khiến cho y run rẩy sợ hãi!

Phụng Âm nhíu chặt mày.

Thật kỳ quái!

Nam tử trước mắt chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ bình thường, sao lại có thể khiến y run rẩy sợ hãi?

Cho dù là Minh Vương, cũng chưa từng làm cho y cảm thấy như vậy.

Ba người Âm Tế Thiên, Bắc Minh và Hiên Viên Duật, không tiếng động liếc nhìn nhau.

Hạ Hầu Lân sửng sốt, cười nói: “Có phải trước kia ngươi đã từng gặp qua Minh hiền đệ, cho nên mới cảm thấy quen thuộc?”

“Chắc vậy!”

Phụng Âm cũng chẳng giải thích với bọn họ, nó không chỉ đơn giản là đã từng gặp mặt.

Y nói sang chuyện khác: “Không biết lúc này, Lân muốn ở lại đây bao lâu?”

Hạ Hầu Lân trêu ghẹo: “Ta vừa tới nơi này, ngươi liền mong ngóng ta rời đi?”

“Sao có thể! Ta chỉ là muốn xác định rõ thời gian, để có thể sắp xếp công việc cho xong. Sau đó, mang các ngươi đi xung quanh một chút, để các ngươi nhìn xem cảnh sắc của Minh Ngục, tuyệt đốt không thua gì Phàm giới và Tu Chân giới.”

Hạ Hầu Lân nhìn Bắc Minh: “Thời gian còn chưa xác định, có thể sẽ ở lại chừng một tháng. Nếu Phụng Âm bận, cũng không cần tiếp đãi bọn ta, tự bọn ta sẽ đi dạo xung quanh.”

Phụng Âm nghe thế liền hiểu ra bọn họ tới Minh Ngục là có việc cần làm.

“Kỳ thật công việc cũng không quá nhiều. Nếu đám Tiên Yêu thú của Minh Vương Điện không đột nhiên phát cuồng, ta cũng chẳng bận rộn mãi cho tới giờ mới trở về phủ được.”

Y cảm thấy đây cũng không phải là việc lớn lao gì, vậy nên chẳng ngại ngần mà nói cho bọn họ biết.

Âm Tế Thiên nghe Phụng Âm nói, liền biết chuyện này không thoát khỏi liên can tới mình.

Hạ Hầu Lân cười cười: “Kết giao với Phụng Âm cũng đã nhiều năm, vậy mà giờ ta mới biết Phụng Âm chính là Sứ Giả Minh Ngục.”

Lệ quản sự nghe thấy Hạ Hầu Lân xem Đại nhân nhà mình như đám Sứ giả nho nhỏ kia, trong lòng có chút mất hứng, nhịn không được lên tiếng cải chính: “Đại nhân của bọn ta không phải là Sứ giả, ngài là Điện chủ của Điện Tám mươi tám.”

Bắc Minh và Hiên Viên Duật khẽ liếc mắt nhìn nhau!

Điện chủ của Điện Tám mươi tám, thân phận quả nhiên không đơn giản!

Phụng Âm trầm sắc mặt, không nhẹ không nặng trách mắng: “Lệ Nghiêm!”

Lệ quản sự rụt cổ lại, vội thối lui qua một bên, không dám lên tiếng.

Hạ Hầu Lân sửng sốt: “Điện chủ của Điện Tám mươi tám?”

Hắn ta không biết Điện Tám mươi tám là cái gì. Bất quá, nghe hai chữ Điện chủ, hắn ta cũng hiểu thân phận sẽ không thấp.

Âm Tế Thiên cũng đầy mặt tò mò nhìn Phụng Âm.

Hắn thật chẳng biết Điện chủ của Điện Tám mươi tám là gì?