Phật Môn Ác Thê

Chương 13: Nghĩ cũng đừng có hòng




Hôm sau, khi Âm Tế Thiên mở ra hai mắt, thì sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã sáng bừng.

Hắn duỗi thắt lưng, đêm qua là một đêm không mộng mị, giấc ngủ vô cùng an ổn, cảm giác bản thân giống như một lần nữa có được tân sinh, toàn thân thần thanh khí sảng!

“Tỉnh?” Một đạo thanh âm vừa đạm mạc lại vừa mang theo một tia non nớt ôn hòa vang lên bên tai.

Âm Tế Thiên vừa quay đầu, liền nhìn đến một hài đồng khoảng 8, 9 tuổi nằm ghé vào bên người hắn, khuôn mặt trắng nõn *** xảo, hai cánh môi giống quả anh đào, thủy nộn hồng nhuận, trong khoảng thời gian ngắn, người ta khó lòng nhận ra được đây là nam hài hay nữ hài, bất quá, trong đôi mắt lại lộ ra một cỗ khí tức trầm ổn, nhìn kỹ, thế nhưng cùng cô nương đêm qua có vài phần tương tự.

Hắn không khỏi nhíu nhíu mi, ánh mắt đảo qua, lại không gặp thân ảnh suy yếu của đêm qua, liền đối với hài đồng hỏi: “Nàng đâu?”

Hài đồng ninh nhíu mày hỏi: “Ai?”

Âm Tế Thiên vỗ vỗ nơi mà hài đồng đang nằm: “Cô nương nằm ở chỗ này vào đêm qua!”

Vị cô nương đêm qua thoạt nhìn vô cùng ốm yếu, chắc không phải là xung hỷ không thành công, sáng sớm hôm nay liền hương tiêu ngọc vẫn() đi?

[chỉ cái chết]

Hài đồng hoang mang chớp chớp hai mắt, lập tức, minh bạch cô nương trong miệng Âm Tế Thiên chỉ là ai, nhất thời sắc mặt trầm xuống: “Ngươi nói đêm qua ngươi nhìn thấy là một vị cô nương?”

“Đúng vậy!” Trong lòng Âm Tế Thiên toàn nghĩ đến sự tình của vị cô nương kia, cho nên không có chú ý tới câu hỏi của hài đồng lộ ra một tia âm trầm cổ quái, hỏi: “Ngươi cùng nàng bộ dạng rất giống, đừng nói nàng là tỷ tỷ của ngươi nha?”

Hài đồng thâm thâm nhìn hắn: “Nếu ta nói hắn là nam thì sao?”

Nam?

Âm Tế Thiên sửng sốt, lập tức, cười nhạo một tiếng: “Thiếu chút nữa liền bị tiểu quỷ ngươi lừa gạt!”

Đêm qua, người nọ nhìn thế nào cũng đều ra là nữ, tuy rằng thanh âm thập phần trầm thấp khàn khàn, nhưng mà, nữ tử có tiếng nói của nam tử cũng không phải là chuyện quái lạ gì, chung quy không người nào hoàn mỹ, trước kia thủ hạ của hắn cũng có một cô nàng nhìn chẳng ra trai hay gái.

“Nếu hắn thật là nam, ngươi sẽ làm gì?” Hài đồng nhíu lại mày, tựa hồ không hỏi ra một cái kết quả, thề không bỏ qua!

Âm Tế Thiên không cần nghĩ ngợi nói: “Nếu thật sự là nam, vậy càng tốt!”

Nghe thế, sắc mặt hài đồng buông lỏng, khóe miệng cong lên một mạt tiếu ý mà khó lòng nhìn ra được, nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa nốt chu sa chí giữa trán Âm Tế Thiên.

“Nếu như vậy, ta cũng không cần phải đối với nàng phụ trách!”

Khóe miệng hài đồng cứng đờ, lại nghe Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Bắc gia các ngươi bắt sai người rồi, ta là một hòa thượng, làm sao có thể thành thân được chứ, hơn nữa, đối tượng bái đường lại còn là một con gà trống, việc như vậy với ai mà nói cũng xem như khuất nhục, dù cho ta không phải là hòa thượng, đối với cuộc hôn nhân này, ta cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận!”

Hài đồng hơi mím môi: “Hôm qua dùng gà trống bái đường đúng là cử chỉ bất đắc dĩ, rồi sẽ có một ngày, Bắc gia sẽ trả lại cho ngươi một đại điển thành hôn!”

Âm Tế Thiên vội hỏi: “Khoan đã! Hình như ngươi lầm trọng điểm rồi, ta căn bản không để ý đến nghi thức kết hôn đến cùng có long trọng hay không long trọng, ngươi nên nhìn ra được, ta là một hòa thượng, một hòa thượng thì sao có thể thành thân, huống chi, ta lại chẳng muốn thành thân, hiểu được không?”

Hắn không khỏi có chút buồn bực, mình mắc mớ gì ngồi nói việc này với một hài đồng chứ!

“Chẳng lẽ ngươi muốn hối hôn?” Sắc mặt hài đồng trở nên thập phần khó coi, mâu quang càng phát ra thâm trầm: “Không có khả năng! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép việc này xảy ra!”

Hài đồng nhanh nhẹn phóng xuống giường, trước khi rời khỏi phòng, còn bá đạo bổ thêm một câu: “Nghĩ cũng đừng có hòng!”

Âm Tế Thiên ngơ ngác ‘chẳng hiểu ra làm sao’, bất quá, đối thoại ban nãy, khiến hắn càng ngày càng bất an, hắn cảm thấy mình nên rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Hắn vội vàng xuống giường, mang giày, hướng cửa phòng chạy đi, không ngờ, vừa mở cửa, liền nhìn thấy hai bà mối hôm qua đang đứng ở cửa phòng, hơn nữa còn cười đến đầy mặt sáng lạn, nói với hắn: “Thiếu phu nhân, ngài rốt cuộc dậy, Bắc trưởng lão đang ở đại sảnh chờ uống chung trà nàng dâu của ngài kìa!”