Phật Hệ Thứ Nữ Nghịch Tập

Chương 8




Lý Lệnh Kỳ từ xa đã nhìn thấy mấy nữ hài nhi, còn có một thân ảnh mặc y phục đặc biệt diễm lệ, hắn biết lại là một tiểu thư quyền quý, liền không chớp mắt đi qua.

Lục Tuyên Xuân thoáng buồn bã, nàng ôm chó nhỏ trở lại phòng Huyễn Nương, vừa vặn nhìn thấy vị mỹ thiếu niên kia đang đổi dược cho nàng.

"Muội muội, về sau hành sự phải đoan trang chút, cứ như vậy càng làm khổ thêm, ngươi như thế nào chịu được a." Lục Tuyên Nhã nhỏ giọng nói.

Huyễn Nương đau đến không có cách nào trả lời nàng, Vương ma ma ở bên cạnh phụ trách lau mồ hôi.

"Phương thuốc trước cứ sử dụng không đổi, ba ngày sau ta lại đến đổi dược. Tiểu thư nên ra ngoài phơi nắng nhiều một chút." Lý Lệnh Kỳ cúi đầu nói, trong phòng có tận ba thiên kim tiểu thư, thêm một đống nô tỳ mỹ mạo, hắn hơi hơi hoảng sợ, nhanh chóng làm xong việc liền trốn đi.

Lục Tuyên Xuân ôm chó đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối dùng khóe nhìn hắn.

Thiếu niên xuất sắc như vậy lại chỉ là một thầy thuốc quê mùa, đáng tiếc... Nàng tất yếu phải gả cho các nhà quyền quý.

Cơm trưa Huyễn Nương ăn ở trong phòng, hành động nàng vẫn là còn bất tiện.

Lục Tuyên Nhã và Lục Tuyên Xuân dùng bữa cùng với Trần Thị, đồ ăn hôm nay chính là hải sản.

Xong chuyện họ đơn giản tán gẫu một chút, Trần Thị sai người đưa đồ đã chuẩn bị sẵn lên.

Chất vải mỏng như cánh ve mang màu sắc hồng nhạt, tại thời điểm vú giá lấy ra, ánh sáng vừa vặn chiếu lên trên, hình thành từng luồng chói loá rực rỡ.

"Sáng nay gần đây mới đưa đến một loại vải có phương pháp dệt mới, gọi là Hoán Yên Hà, trước mắt chỉ có thể làm màu hồng nhạt, cũng thích hợp cho các tiểu cô nương, hai tỷ muội ngươi cầm lấy cắt may thường phục đi." Trần Thị cười nói.

Lục Tuyên Nhã và Lục Tuyên Xuân đẩy đưa từ chối mấy lần mới nhận lấy.

Trở về trên xe ngựa.

"Tam tỷ tỷ, ngươi nói xem thẩm nương đến tột cùng có bao nhiêu tiền, hôm qua mới đưa cha ta cực nhiều lăng la, hôm nay lại đưa chúng ta Hoán Yên Hà này." Lục Tuyên Xuân so sánh vật dụng xa hoa của mình với nhóm thứ muội, cảm thấy thập phần vui vẻ.

Lục Tuyên Nhã cười nhẹ: "Tứ muội muội, ngươi ở nơi nông thôn Giang Nam này ngây ngốc 5 năm, không ngờ lại nuôi dưỡng nên phong cách nông dân. Thứ vải vóc gần như rách nát này cũng có thể làm ngươi trầm trồ, còn suy tính giá trị." Nàng sờ đầu Lục Tuyên Xuân, "Muội muội ngốc, ngươi suy nghĩ một chút xem vì sao thẩm nương sẽ vô duyên vô cớ đưa chúng ta một chất vải quý trọng như thế?"

Lục Tuyên Xuân nói: "Còn có thể có nguyên nhân gì khác nữ, nàng ta là nữ nhi một giới thương hộ, địa vị hèn mọn, bị tổ mẫu chán ghét, chỉ còn cách dựa vào nịnh nọt chúng ta để nói tốt vài câu trước mặt tổ mẫu."

"Xem ra ngươi cũng không ngốc."

"Aizz, cha ta nói nàng rất muốn lo liệu thọ yến cho tổ mẫu."

"Ồ, nguyên lai là như vậy." Lục Tuyên Nhã híp hai mắt lại. "Rốt cuộc vẫn là một thương hộ, luôn không biết xấu hổ như vậy. Bất quá nàng ta muốn tới hỗ trợ, cũng là việc tốt."

Tại biệt viện quận chúa.

Hai người phân ra đi đổi xiêm y đến chính viện.

Hoa Lăng quận chúa đang nói về chuyện của bà ta, kề về một thời thiếu nữ oanh oanh liệt liệt, bên cạnh có đại nhi tức và trưởng tôn tức phụ, dưới có vài thứ nữ Nhị phòng hơi hơi lớn tuổi chút, tất cả bọn họ đều làm bộ như rất hướng tới câu chuyện.

"Tổ mẫu, cháu gái đã trở lại rồi.'' Lục Tuyên Nhã nhấc váy nhào vào lòng Hoa Lăng quận chúa.

Hoa Lăng quận chúa bảo dưỡng cực tốt, làn da trắng nõn, xưa nay đều mặc quần áo xanh nhạt nhẹ nhàng, thoạt nhìn tựa như một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi.

"Hài tử ngoan, Tứ phòng thế nào?" Hoa Lăng quận chúa cười híp mắt hỏi.

"Vẫn là như cũ, tứ thẩm cùng Phương Di Nương kia mỗi ngày đều bận rộn làm việc kiếm tiền, cháu gái ngồi trong chốc lát liền có người gọi Phương Di Nương ra ngoài kiểm kê, giữa trưa ăn cơm với Tứ thẩm, ăn xong hàn huyên một lát liền có người báo An quản sự muốn xin chỉ thị điều chỉnh giá."

Lục Tuyên Xuân vừa hay đi tới, quận chúa lại ngoắc bảo nàng ngồi vào bên cạnh.

"Nữ nhi của thương hộ, chính là tính tình như này." Hoa Lăng quận chúa ôm cháu gái, có chút cao hứng. Bà ta cả đời sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ phiền lòng qua bất cứ chuyện trần tục nào, cũng xem thường nữ nhân sa vào mây thứ này.

Đại thái thái bên cạnh hợp thời vội vàng phụ họa. "Ý quận chúa nói, Tứ đệ muội của nặng hơn người, cả ngày nóng vội kinh doanh, nếu nàng cẩn thận hơn làm tròn bổn phận người phụ nữ, đối đãi với trượng phu có lòng một tí, thì cũng không đến mức rơi xuống mức này."

Hoa Lăng quận chúa khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ nghe được. Bà cũng không thích đại nhi tức.

"Tổ mẫu, hôm nay chúng ta đến thăm Lục muội muội." Lục Tuyên Nhã nói: "Nàng ta không có tổ mẫu quản giáo, leo cây té gãy chân."

"Đúng là một dã nha đầu, các ngươi về sau đừng qua bên kia." Hoa Lăng quận chúa cười nói.

Trong phòng mọi người đều biết việc hạ thấp đi Tứ phòng có thể khiến cho quận chúa cao hứng, nên họ đều lần lượt phụ họa, càng nói càng khó nghe, quận chúa vui vẻ, còn thưởng cho một thứ nữ Nhị phòng trân châu.

Lục Tuyên Nhã bỗng nhiên nói: "Tổ mẫu, thẩm nương hôm nay đưa cho ta và Tứ muội muội hai tấm vải hiếm lạ tên gọi Hoán Yên Hà, muốn chúng ta vì nàng mà nói tốt vài câu."

Hoa Lăng quận chúa nghe xong lớn tiếng cười rộ lên, "Tuyên Nhã, ngươi quá đàng hoàng, lại cứ như vậy nói thẳng ra."

"Cháu gái cho rằng, Tứ thẩm nghĩ đến việc giúp đỡ tổ mẫu lo liệu thọ yến là chuyện tốt, nàng vốn có tiền, bảo nàng bỏ tiền ra là được." Lục Tuyên Nhã nói.

"Haha, tốt; cứ theo ý ngươi, ngày mai phái người kêu Trần Thị đến, ta nói vài câu, cũng không thể để thương hộ kia nói ta hẹp hòi, để ngày lành của ta mất mặt." Hoa Lăng quận chúa nói, lại liếc mắt nhìn Đại thái thái.

...

Đại thái thái trở về phòng liền quét toàn bộ chén trà trên bàn xuống đất.

"Mẫu thân, người đừng chọc tức thân mình." Lục Tuyên Nhã nói, gọi nha đầu quét tước mảnh vỡ, nàng lôi kéo thân nương đi lên giường nói nhỏ.

"Ta gả vào tới đây nhiều năm như vậy, sinh hai đứa con trai một đứa con gái cho Lục gia, lão yêu bà kia còn không thèm cho ta mặt mũi." Đại thái thái nắm tay của nữ nhi thở phì phì nói.

Thời điểm nàng gả vào Lục gia, nhà mẹ đẻ vẫn là Hầu phủ cường thịnh, nay họ bị gỡ tước vị, một nhà già trẻ sinh kế gian nan, vẫn còn có tâm đưa cho nàng phí sinh hoạt.

Hoa Lăng quận chúa thường thường trong tối ngoài sáng châm chọc nàng, khiến cho người phụ nữ bốn mươi tuổi là Đại thái thái đau khổ trông không khác gì đã hơn năm mươi.

"Nương, người nhỏ giọng một chút, chớ bị người khác truyền đến lỗ tai bà. Việc hôn sự của nữ nhi còn chưa có định đâu." Lục Tuyên Nhã nói.