Tô Hoài liên hệ với nhân viên công tác của chương trình, đưa vẹt đến bệnh viện thú y.
Khương Ngạn Hi và Tô Hoài trở lại hành lang lầu ba.
Khương Ngạn Hi còn có chút lo lắng: "Không cần đi cùng sao anh?"
Tô Hoài càng lo lắng cho Khương Ngạn Hi, nhìn hai mắt mệt mỏi của cậu, ngón trỏ thon dài gõ vào trán cậu: "Bao lâu em đã không ngủ rồi, nhanh đi nghỉ ngơi, ban đêm đi xem nó."
"Vâng." Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn trở về phòng.
Ban ngày, nhiệt độ không khí cao hơn.
Khương Ngạn Hi tắm rửa xong nằm dài trên giường, nhắm mắt lại một lúc, trên trán nhanh chóng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người nóng đến mức muốn thè lưỡi.
Cuối cùng cậu mặc đồ ngủ đi đóng cửa sổ lại, kéo rèm vào, bật điều hòa xuống nhiệt độ thấp nhất, lúc này mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Rời khỏi vòng an toàn, lại nhiều lần phát tác rối loạn lo âu cùng nỗi sợ xã hội, cả người Khương Ngạn Hi trở nên yếu ớt, ngủ được nửa liền bắt đầu phát sốt.
Cậu ngủ rất không yên ổn, luôn vô thức trở mình trên giường.
Ngay cả khi bật điều hòa, cậu cũng đổ mồ hôi rất nhiều, lông mi khẽ run, lông mày nhíu chặt lại.
Mơ màng ngủ đến bảy giờ, Khương Ngạn Hi mơ hồ nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Giãy dụa nhiều lần, cậu mới gian nan tỉnh lại, đầu đầu mồ hôi.
Tô Hoài cũng không muốn đánh thức cậu sớm như vậy, do dự ở ngoài cửa thật lâu, nhưng cái này dù sao cũng là quay chương trình, không phải là một chuyến hẹn hò thực sự.
Việc ghi hình tiếp theo phải bắt đầu, nếu không, thời lượng cho tập đầu tiên sẽ không đủ.
Tô Hoài gõ cửa hai lần mà không nhận được phản hồi, lo lắng nhỏ giọng gọi: "Hi Hi."
Lại qua mười mấy giây, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra một cái khe nhỏ, hơi lạnh của điều hòa trong căn phòng tối phả vào mặt anh.
Mặt Khương Ngạn Hi có chút tái nhợt xuất hiện ở khe cửa, đuôi mắt đỏ lên, trán có chút ẩm ướt.
Xem ra bé thỏ trắng không có tinh thần.
Tô Hoài nhíu mày: "Sao điều hòa lại mở lớn như vậy?"
Khương Ngạn Hi yếu ớt nói: "Rất xin lỗi anh, em dậy muộn."
Tô Hoài lo lắng nhìn về phía cậu: "Không sao, người em không thoải mái sao?"
Khương Ngạn Hi lắc đầu: "Em rất khỏe, chờ em một chút, em lập tức ra ngoài ngay."
Tô Hoài: "Không vội, em từ từ chuẩn bị, không thoải mái nhất định phải nói, không thể cố chịu đựng, hiểu chưa."
Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn mỉm cười: "Được, lát nữa gặp lại học trưởng."
Tô Hoài bất an quan sát cậu: "Ừm."
Khương Ngạn Hi đóng cửa lại, cúi đầu chạm rãi thở ra một hơi thở nóng rực, sờ cái trán của mình, lấy ra liều thuốc hạ sốt dự phòng từ trong hành lý uống vào.
Khương Ngạn Hi thay xong quần áo xuống tầng tụ hợp với Tô Hoài, nói xin lỗi: "Rất xin lỗi anh, anh chờ rất lâu sao?"
"Không có đâu." Tô Hoài dựa ở đầu bậc thang, khoanh tay cẩn thận quan sát sắc mặt Khương Ngạn Hi
Tô Hoài vươn tay muốn thử một chút độ ấm trên trán cậu, Khương Ngạn Hi lập tức tránh về sau một chút, lần đầu tiên né tránh tay anh.
"..."
Tô Hoài kinh ngạc, tay của anh dừng một chút trong không trung, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, thu tay lại, tự nhiên hỏi: "Đói bụng sao? Anh đưa em đi ăn chút gì đó."
Ánh mắt Khương Ngạn Hi có chút né tránh: "Được ạ."
Cuộc hẹn hò ở quần đảo MK chính thức bắt đầu.
Cả người Khương Ngạn Hi có chút nặng nề, nhưng tâm tình lại rất tốt, nheo mắt ngồi trong xe thể thao tận hưởng thụ gió nhiệt đới, nhìn khung cảnh lạ lẫm vên đường.
Tô Hoài mang theo kính râm điều khiển xe trên con đường ven biển của đảo H, đó là con đường mà rạng sáng nay họ đi qua, ban ngày lại hiện ra phong cảnh hoàn toàn khác biệt.
Làn nước biển màu xanh nhạt trong suốt xinh đẹp nối liền nhau, bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây, trời trong gió nhẹ,hàng dừa phân bố trong gió biển ấm áp.
Quần đạo MK có rất nhiều bãi biển xinh đẹp, cho nên bãi biển nào cũng sẽ không bị khách du lịch chen chúc.
Đoạn đường ven biển này đều là bãi biển dành cho ngắm cảnh, không thích hợp lướt sóng bơi lội, chỉ có du khách tản bộ chụp ảnh.
Mỗi du khách nhìn qua đều nhàn nhã thoải mái dễ chịu, không còn áp lực thời gian, để sinh mệnh và thời gian cùng một lúc trôi qua dưới cảnh đẹp.
Khương Ngạn Hi đắm chìm trong phong cảnh khung cảnh huyền diệu của bờ biển nhiệt đới, cảm thấy cơ thể và tâm trí như được chữa lành từ sâu bên trong, linh hồn giống như được những màu sắc mỹ lệ này quét một tầng sơn mới.
Trước khi xuất phát bọn họ nhận được thẻ nhiệm vụ, chọn ngẫu nhiên một nhà hàng ăn trên đảo H để check-in, chọn trúng nhà hàng ăn mà tổ chương trình đề cử sẽ có được quyền hạn tự do sử dụng thẻ tín dụng của một người, hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò ẩm thực, toàn bộ chi phí sẽ do tổ chương trình gánh vác.
Một trong những niềm vui thú lớn nhất của du lịch chính là tiêu phí.
Chỉ khi nhận được thẻ tín dụng của hai người, họ mới có thể thực sự thoải mái tận hưởng chuyến đi nhiệt đới này và mua quà lưu niệm cho chuyến đi này theo ý muốn.
Khương Ngạn Hi lấy điện thoại di động ra, mở app du lịch, nghiêm túc xem xét cẩm nang âm thực của đảo H.
Tô Hoài cầm vô lăng, nhếch khóe miệng, nói một cách điềm đạm: "Không cần lo lắng nhiệm vụ, chọn cái em thích."
Khương Ngạn Hi nói "Vâng", nhưng vẫn tiếp tục xem xét điểm check-in ẩm thực nổi tiếng đứng đầu.
Nhà hàng mà tổ chương trình đề cử nhất định phải trong số này.
Bởi vì bản thân cậu cũng rất muốn cầm được thẻ tín dụng.
Lần gặp mặt này cậu cũng không chuẩn bị quà cho học trưởng, sau khi nhận được nhiều sự quan tâm của học trưởng như vậy, phải mua được một món quà nhỏ mà học tưởng thích đưa cho anh.
Đối với Khương Ngạn Hi, tặng cho Tô Hoài các loại quà tặng là một loại vui thú của việc theo đuổi thần tượng.
Hàng năm khi Tô Hoài thắng giải, Khương Ngạn Hi đều gửi quà qua bưu điện đến phòng làm việc của anh.
Mặc dù những món quà đều cũng chôn vùi trong quà của những người hâm mộ khác, có lẽ Tô Hoài cũng không phát hiện.