Một khi nhận thức được sự xuất hiện của kỳ mẫn cảm, cảm giác nôn nóng đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Nồng độ tin tức tố trong máu nhanh chóng gia tăng, tin tức tố của Tô Hoài dần dần không có cách nào khống chế, mơ hồ phát tán trong xe.
Khương Ngạn Hi vừa nhận thấy sự thay đổi nồng độ tin tức tố của Alpha xung quanh mình, Tô Hoài liền mở cửa sổ xe ra.
"Xin lỗi em, anh có chút ngột ngạt." Tô Hoài nói, sắc mặt như thường.
Khương Ngạn Hi nhận thấy được giọng nói Tô Hoài có chút khàn, lo lắng nhìn anh: "Học trưởng, anh không thoải mái sao?"
Tô Hoài: "Không đâu."
Kỳ mẫn cảm của Alpha cũng giống như kì phát tình của Omega, đều là vấn đề rất riêng tư.
Một lát sau, thấy Khương Ngạn Hi vẫn luôn không yên tâm quan sát anh, Tô Hoài nói với cậu: "Ở trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, anh hơi mệt."
Khương Ngạn Hi lập tức nói: "Vậy anh dùng tự động lái đi."
Tô Hoài ra hiệu cho cậu nhìn biển cảnh báo bên đường.
Đây là khu vực cấm dùng tự động lái.
Khương Ngạn Hi có chút khẩn trương, do dự hai giây, hai tay siết lại thành nắm đấm trên đầu gối: "Học trưởng...để em lái xe đi."
Chỉ là cùng trò chuyện với Khương Ngạn Hi, sự nôn nóng từ giao đoạn đầu của kỳ mẫn cảm đã được giải tỏa một chút.
Tô Hoài cười hỏi: "Em biết lái xe?"
Khương Ngạn Hi có chút rụt rè níu chặt lấy tay áo, trả lời một cách yếu ớt: "Vâng."
Tô Hoài nghe giọng điệu này liền biết không đáng tin cậy, có điều anh cũng không nghĩ tới việc sẽ giao tay lái cho Khương Ngạn Hi ở một khu vực xa lạ, chỉ là muốn nói chuyện với cậu.
Tô Hoài tiếp tục hỏi: "Đã từng lái trên đường sao?"
Khương Ngạn Hi chần chờ một lát, ánh mắt lơ đễnh: "Em lái trên đường...ba lần."
Sau đó liền để xe mới phủ bụi trong ga ra ba năm.
Tô Hoài không khỏi nhếch khóe miệng, hiểu rõ: "Dùng tự động lái?"
Khương Ngạn Hi: "...Ừm."
Khương Ngạn Hi sợ Tô Hoài lái xe mệt mỏi, lập tức nói: "Có điều em cũng có thể lái bằng tay, em đạt điểm tối đa khi thi bằng lái."
Tuyến thể của Tô Hoài lại nóng hơn một chút, cảm giác xao động của đầu kỳ mẫn cảm lại bắt đầu ẩn ẩn phát tác, đầu răng có chút ngứa.
Một hình ảnh không chuẩn mực vậy mà lại hiện lên trong tâm trí anh.
Bản năng Alpha trong thân thể kêu gào bảo anh dừng xe ở ven đường, lập tức đánh dấu Omega thơm ngọt nhu thuận này.
Ánh mắt của anh không thể rời khỏi đường cao tốc ban đêm, chỉ có thể duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói ấm áp: "Lợi hại."
Khương Ngạn Hi cảm nhận được cái chạm dịu dàng của Tô Hoài, sự ấm áp từ bàn tay trên đầu mang cho cậu một cảm giác an toàn kỳ diệu.
Mặc dù biết Tô Hoài chỉ là có ý tốt an ủi, nhưng được học trưởng khích lệ vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Đường nơi này em không quen, ban đêm đường rất nguy hiểm." Tô Hoài chỉ sờ nhẹ rồi kiềm chế thu tay lại, không dám sờ nhiều: "Lần sau để em thể hiện."
Gương mặt Khương Ngạn Hi ở bên trong xe tối có chút phiếm hồng: "Vâng...nếu học trưởng mệt mỏi, nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi."
Tô Hoài thở phào một hơi: "Được."
Khương Ngạn Hi càng ngoan, Tô Hoài càng nôn nóng.
Đại não bắt đầu thúc giục anh, hình ảnh tuyến thể bóng loáng thoáng qua trước mắt anh trên máy bay, cách mỗi mấy giây lại xuất hiện trong đầu anh
Thuốc ức chế phải được lấy càng sớm càng tốt, nếu không có khả năng anh sẽ thật sự làm ra cái gì hù dọa đến học đệ.
Một khi bản năng sinh lý của Alpha bị phát động trong kỳ mẫn cảm thì gần như không thể cưỡng lại được.
Tô Hoài nhíu mày, đóng cửa sổ xe, tăng tốc.
Chiếc xe thể thao màu bạc chạy trên đường lớn vùng duyên hải tạo thành một vệt ánh sáng.
Sau mười lăm phút rốt cục cũng đến homestay cho cuộc hẹn hò.
Căn biệt thự màu trắng xinh đẹp được xây dựng bên cạnh khu trang trại nổi tiếng trên đảo H. Chủ nhân của biệt thự là Levins cực kỳ nổi tiếng cùng giàu có.
Trang trại đứng đầu thế giới này do Levins điều hành.
Đứng ở điểm cao nhất ở dốc núi của trang trại vào ban ngày, bạn có thể nhìn thấy nước biển trong vắt sáng lấp lánh như sapphire.
Vừa xuống xe Tô Hoài liền tạm dừng ghi hình, giao Khương Ngạn Hi cho trợ lí của anh chăm sóc, đi tìm Hứa Minh lấy thuốc ức chế.
Hứa Minh biết Tô Hoài sắp đến kỳ mẫn cảm, nhưng cũng có chút kinh ngạc.
Lần này kỳ mẫn cảm của Tô Hoài rõ ràng đến sớm hơn trước.
Tô Hoài không uống thuốc ức chế có tác dụng tương đối ngắn, ở trong xe xắn tay áo lên, tiêm cho mình loại thuốc ức chế cực mạnh.
Hứa Minh nhận lấy thuốc ức chế mà Tô Hoài đã dùng, bọc vào một cái túi kín, không yên tâm hỏi: "Còn có thể tiếp tục ghi hình không?"
Thuốc ức chế cực mạnh có tác dụng phụ nhất định đối với cơ thể, khiến người sử dụng buồn ngủ và mệt mỏi.
Tô Hoài chầm chậm nhắm mắt, cảm giác xao động trong người bắt đầu yên tĩnh lại.
Tô Hoài mệt mỏi mở mắt, bỏ tay áo xuống, mở cửa xuống xe: "Chỉ có hai ngày, không sao đâu."
Hứa Minh đi theo phía sau xuống xe, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng miễn cưỡng, triệu chứng kỳ mẫn cảm của cậu vốn nặng hơn cho với người khác một chút, thời gian cũng dài, lần ghi hình này kết thúc nhất định phải nghỉ ngơi nửa tháng."
Tô Hoài: "Ừm."
Nông trường ban đêm tĩnh mịch thanh bình, bãi cỏ trước biệt thự được cắt tỉa cẩn thận, được chiếu sáng bởi ánh đèn từ tổ chương trình và ánh sáng từ trong biệt thự.
Tổ chương trình đang đang tất bật chuẩn bị bấm máy.
Hai trợ lý trong sân vây quanh Khương Ngạn Hi, đưa cho cậu nước và đồ ăn vặt, cười híp mắt nói chuyện cùng cậu.
Dáng vẻ hướng nội ngốc manh của Khương Ngạn Hi quá khiến người thích.
"Lông mi Hi Hi thật dài đó." Trự lý Omega của tổ chương trình Phương Tuyết đưa cho cậu Sô cô la mà mình mang tới: "Bình thường có dùng thuốc mọc lông mi sao?"
Khương Ngạn Hi còn có chút mất tự nhiên, hai mắt mê mang hỏi: "Còn có thuốc mọc lông mi sao?"
Có phải là sử dụng công thức của thuốc mọc tóc trên lông mi?