Ánh mắt Khương Ngạn Hi trở nên mê mang, chậm rãi lắc đầu.
Tô Hoài nhìn cậu thật lâu, nắm lấy phần góc của khăn quàng cổ, phía trên có hai chữ "TH" do Khương Ngạn Hi tự may lên: "Người khác sẽ cho rằng, em đang tỏ tình với anh."
Đôi mắt Khương Ngạn Hi hơi mở to, đôi môi mở nhẹ, lúng túng mấy giây mới nói ra: "Không, không phải đâu."
Tô Hoài nhướng mày, hơi nheo mắt lại: "Vậy đó là gì?"
"Là..."
Không đợi Khương Ngạn Hi trả lời, Tô Hoài lại như không để ý hỏi: "Hay là nói, em đã tặng rất nhiều khăn quàng cổ trong ngày lễ tình nhân?"
Khương Ngạn Hi lại lắc đầu lần nữa, có chút sốt ruột nhỏ giọng giải thích: "Không có...rất nhiều, đây là lần thứ hai."
Tô Hoài ngạc nhiên một chút, vốn chỉ định trêu chọc cậu.
Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Khương Ngạn Hi, trái tim anh đột nhiên có chút nghẹn lại.
Ngừng một chút, anh bật cười hỏi: "Trước đó từng tặng qua?"
Khương Ngạn Hi thành thật khẽ gật đầu.
Ánh mắt Tô Hoài thẳng tắp, lái xe ra khỏi ngã tư, vẻ mặt bình thường: "Ừm."
Thẳng đến sân bay, Tô Hoài đều không tiếp tục nói chuyện, nhưng cũng không để lộ chút cảm xúc nào.
Sáu năm, quá dài, học đệ sẽ thích người khác, là chuyện bình thường...
Tô Hoài chuyên tâm nhìn vào con đường trong tuyết, không tiếng động thở ra một hơi dài.
Là ai?
Khương Ngạn Hi không rõ chuyện gì, lén lút quan sát góc mặt của Tô Hoài, nhạy bén cảm giác được học trưởng nhìn như có chút không vui.
Là cậu làm gì sai sao?
Đột nhiên cậu nhớ tới lời "cảnh cáo khi cho cá ăn" của Kỉ Vũ.
Khương Ngạn Hi bất an rũ mắt, ngón tay quấn chặt lấy nhau.
Cuối cùng cũng kịp đến sân bay trước 9h40.
Lối vào sân bay đã có rất nhiều cánh truyền thông cùng fan hâm mộ đang đợi chờ.
Vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên trong mùa thứ 8 của 'Giao ước của Thượng Đế', các cánh truyền thông đều muốn đưa tin mới nhất về buổi hẹn hò đầu tiên của đôi chồng chồng Hỉ Hoan.
(*) trước đây có giải thích rồi, đây là tên cp của 2 bạn nha
Sau khi Khương Ngạn Hi xuống xe liền bị tiếng màn trập của máy ảnh dọa cho ngốc.
Sự cuồng nhiệt của đám người cầm máy ảnh liên tiếp ập tới khiến cậu có chút hoa mắt, trong nháy mắt khiến cậu sợ hãi đừng đờ ra trước cửa xe.
Tô Hoài nhanh chóng giúp cậu kéo mũ áo lông lên, tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, nắm chặt đưa cậu vào đại sảnh của sân bay.
Khương Ngạn Hi cúi đầu, vùi mặt vào bên trong khăn quàng cổ.
Căng thẳng cùng lo lắng dịu đi một chút, trở lại mức độ có thể chịu đựng.
Phần viền lông của mũ che chắc tầm mắt của cậu, khiến cậu tìm thấy một chút cảm giác an toàn.
Nhưng nơi phát ra cảm giác an toàn lớn nhất...
Ánh mắt Khương Ngạn Hi bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Hoài đang nắm lấy bàn tay của cậu.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay học trưởng tuyền vào toàn thân cậu.
Khiến cậu không có cách nào phân tâm khỏi xúc cảm thần kì này để chú ý tới cảnh hỗn loạn bên người.
Tổ chương trình mở ra một con đường, hộ tống hai người đi làm thủ tục đăng ký.
Hành lý của cả hai đã được tổ chương trình vận chuyển từ hôm trước.
Dù sao 'Giao ước của Thượng Đế cũng là chương trình hẹn hò lãng mạn, quy tắc chương trình không phải quá khắc nghiệt, khách mời có thể tự mình mang theo hành lí.
Nhưng nó sẽ không được giao trực tiếp cho họ, những vị khách ở các mùa giải trước chỉ nhận hành lý sau khi hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò.
Còn có một số khách mời đáng thương, vất vả một hồi cuối cùng thất bại, đến hành lý cũng không được lấy.
Khương Ngạn Hi cầu nguyện trong lòng, nhất định phải là bắc bán cầu.
Trong hành lý của cậu có trang phục mùa hè.
Nhỡ như học trưởng không mang thì hỏng bét.
Không biết học trưởng có chấp nhận mặc đồ của cậu hay không...
Khương Ngạn Hi lặng lẽ giương mắt quan sát bóng lưng đang đăng ký thủ tục của Tô Hoài, áo khoác lông thể thao giản dị cũng không ngăn được dáng người cao ráo tuyệt mỹ của Alpha số một.
....Chắc là không mặc nổi.
Hallelujah(*), nhất định phải là bắc bán cầu!
(*) dùng để cầu nguyện 1 điều gì đó
Nhận lấy vé máy bay sau khi đăng ký.
Khương Ngạn Hi ngồi ở khoang hạng nhất, nửa cái linh hồn đang thoi thóp phất phới giữa không trung.
Tô Hoài ở bên cạnh buồn cười quan sát biểu cảm như thất hồn lạc phách của cậu, giúp cậu thắt chặt dây an toàn, an ủi: "Là ở bắc bán cầu."
Khương Ngạn Hi tự bế cúi thấp đầu: " . . . ."
Tô Hoài chống khuỷu tay ở tay vịn chỗ ngồi, ngón tay thon dài đỡ thái dương, nghiêng đầu nhìn nét mặt thú vị của cậu không chớp mắt.
Trạng thái lúc này của Khương Ngạn Hi quá đáng yêu, Tô Hoài không nhịn được muốn trêu cậu, bổ sung: "Quần đảo nhiệt đới ở bắc bán cầu."
Khương Ngạn Hi nhắm mắt lại, vùi đầu thấp hơn nữa: "...Rất xin lỗi."
Tô Hoài giơ tay chạm vào gáy cậu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Khương Ngạn Hi, sao em yêu thích việc xin lỗi đến vậy?"
Anh nghiêm túc: "Em không có làm sai bất cứ chuyện gì, không cần xin lỗi anh."
Thoạt nhìn Khương Ngạn Hi vẫn uể oải suy sụp, trên đầu mây đen vẫn kéo đến ùn ùn.