Pháp Y Vương Phi 2

Chương 77






Duỗi tay cũng không thể thấy năm ngón tay trước mặt, bóng tối bao trùm cả căn phòng.

Nhưng giờ phút này, làm cho Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy kinh sợ hơn chính là âm thanh chất vấn bỗng nhiên truyền đến.

Thanh âm kia trầm thấp đến dọa người, vừa có tia hung ác, nham hiểm đồng thời còn làm cho người khác cảm thấy nguy hiểm bao quanh.

Cho nên, lúc này, vừa mới bước vào phòng, cả người Nhiếp Cẩn Huyên đều run lên, nhưng sau đó vẫn cưỡng chế sự khẩn trương trong lòng mình, hơi nhấp môi nói.

"Không đi nơi nào, chỉ tùy tiện đi dạo một chút!"
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa xoay người tùy ý đi đến bàn trang điểm, tiếp theo liền thắp ngọn đèn ở trên bàn trang điểm lên.

Nháy mắt, ánh nến chập chờn xua tan bóng tối, mà cũng đúng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới thấy được Ân Phượng Trạm đang ngồi ở góc phòng.

Hắn chỉ lẳng lặng ngồi yên như vậy, nhưng đôi mắt âm trầm khiếp người kia, lại gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên.

Nháy mắt, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại run lên, nhưng sau đó vẫn tự trấn định lại tâm tình của mình, ngồi xuống, đưa lưng về phía Ân Phượng Trạm.

Nhưng bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới ngồi xuống, Ân Phượng Trạm liền hỏi.

"Đi dạo? Đi đâu?"
"Trời tối quá, ta quên rồi!"
"Nếu đã quên, làm thế nào còn nhớ rõ đường về?"
"Dù sao ta cũng đã trở về!"
Tâm tình khẩn trương dần bình tĩnh trở lại, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền duỗi tay gỡ trang sức trên đầu mình xuống.

"Cho nên, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn chất vấn ta, vậy mời trở về."
Vừa sửa sang lại đầu tóc, Nhiếp Cẩn Huyên vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói, dứt lời, liền đứng lên, đi đến bên giường....!
Lăn lộn cả một buổi tối, ở Hình Bộ thức đêm nghiệm thi, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên cũng đã mệt mỏi lắm rồi.


Nhưng sau đó Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới bước được hai bước, nguyên bản Ân Phượng Trạm đang ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, ngay sau đó liền giữ lấy tay của Nhiếp Cẩn Huyên.

"Nhiếp Cẩn Huyên, bổn vương hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đã đi đâu!"
Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, tiếng nói lạnh lùng lộ ra vài phần phẫn nộ.

Đôi mắt thâm thúy lúc này càng gắt gao nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên trước mắt, ngay cả nháy mắt cũng không nháy.

Mà lúc này, bị Ân Phượng Trạm giữ lại, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy cả cánh tay của mình bị nam nhân trước mắt bóp nát.

Ngay sau đó không khỏi giãy giụa.

"Ân Phượng Trạm, ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi buông ta ra! Buông ra!"
"Buông ra! Buông ra để ngươi một mình tiếp tục ra ngoài đi dạo?! Bất quá lại nói, Vương phi đi dạo một chút thật tốn thời gian a~, thế nhưng lại tốn cả bốn canh giờ..."
Nhiếp Cẩn Huyên không giãy giụa còn tốt, càng chống lại thì càng chọc tức Ân Phượng Trạm.

Mà sau khi trào phúng nhẹ một câu, Ân Phượng Trạm càng dùng thêm sức, đem Nhiếp Cẩn Huyên đè đến mặt sau của bình phong, đồng thời lấy thân mình đè qua.

"Nhiếp Cẩn Huyên, bổn vương ghét nhất là nói dối!"
Cúi người dán vào bên tai Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm nói ra từng câu từng chữ, nhiệt khí tỏa ra trêu chọc đôi tai mẫn cảm của Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng lời nói ra, lại làm đáy lòng người khác phát lạnh.

Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên lại cả kinh, nhưng vẫn cố gắng đối diện với ánh mắt của nam nhân trước mắt.

"Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì?"
"A...!Không biết? Vậy ngươi nói cho bổn vương biết, nam nhân kia là ai?! Nam nhân đưa ngươi trở về rốt cuộc là ai?"
...!
Kỳ thật, buổi tối hôm nay bởi vì sự tình chia thức ăn ở Súc Ngọc Hiên, đã làm Ân Phương Trạm vô cùng tức giận.

Nhưng sau khi trở lại Nhiếp Nguyệt Cư, Ân Phượng Trạm lại bỗng nhiên cảm thấy có chút kì quặc.

Rốt cuộc, Nhiếp Cẩn Huyên tuyệt không phải là một nữ nhân cố ý làm một việc gì đó để lấy lòng hắn.

Cho dù là diễn trò trước mặt đám người Hàn Lạc Tuyết, cũng sẽ không lựa chọn làm loại chuyện này.

Bởi vậy, sau khi suy nghĩ kĩ, Ân Phượng Trạm liền cảm thấy, đêm nay hành vi của Nhiếp Cẩn Huyên rất quỷ dị.

Cho nên, theo sau chờ cho Ân Phượng Trạm đem toàn bộ sự tình ở Súc Ngọc Hiên suy nghĩ lại một lần, cuối cùng mới phát hiện có một vấn đề, mà lúc sau nhờ Cố Hồng nhắc nhở, cũng xác minh dự đoán của Ân Phượng Trạm là chính xác: Hôm nay, buổi tối ở Súc Ngọc Hiên, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ muốn tìm cơ hội nhắc nhở hắn, có chút đồ vật không thể ăn!
Tỷ như nói....cá hầm cải chua.

Mà sau khi nghĩ thông suốt, Ân Phượng Trạm không khỏi cảm thấy tâm tình mình có chút quái quái.

Cho nên sau khi ở trong thư phòng được một lát, liền trực tiếp đến đây tìm Nhiếp Cẩn Huyên.

Thậm chí thời điểm rời đi Nhiếp Nguyệt Cư, Ân Phượng Trạm còn cố ý cầm theo kim sang dược.

Nhưng làm Ân Phượng Trạm không nghĩ tới chính là, thời điểm hắn đi vào sương phòng của Tuyết Đan Uyển, lại phát hiện nàng không có ở đây! Cho nên, hắn liền tò mò ngồi xuống chờ, chỉ là không ngờ, chờ một lần liền chờ tới hơn bốn canh giờ! Hơn nữa càng làm cho Ân Phượng Trạm kinh ngạc chính là, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên trở về, hắn còn phát hiện nàng không trở về một mình.

Mà được một nam nhân có võ công bất phàm mang về!
Thậm chí hắn ngồi trong phòng còn ẩn ẩn nghe được tiếng trò chuyện của hai người, thỉnh thoảng còn có tiếng cười của nam nhân kia.

Mà càng làm cho Ân Phượng Trạm cảm thấy khó tiếp nhận chính là, thời điểm hắn chất vấn nàng, nàng thế nhưng còn nói dối!
Cho nên, Ân Phượng Trạm liền phát hỏa! Cỗ tức giận kia thiêu đốt cả lý trí, thứ mà hắn trước nay đều thấy tự hào.

Mà lúc này, nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền cả kinh, ngay sau đó đôi môi hơi nhấp.

"Ân Phượng Trạm, ngươi muốn nghe lời thật?"
Nếu đã bị phát hiện, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cần dấu diếm nữa! Dù sao nói đến cùng, nàng làm như vậy cũng không phải vì bản thân! Mà nghe lời này, Ân Phượng Trạm lại lạnh lùng cười.

"Được a~, bất quá tốt nhất ngươi nên thành thật một chút! Nếu không bổn vương sẽ không bỏ qua!"
"Ngươi...."
Ngữ khí của Ân Phượng Trạm mang theo tia trào phúng.


Vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc bị chọc tức đến nỗi trợn to hai mắt.

Nhưng sau đó Nhiếp Cẩn Huyên vẫn cố gắng bình tĩnh lại, tiếp theo liền đối diện với ánh mắt của nam nhân trước mắt.

"Đêm nay, ta đi Hình Bộ.

Có người tìm ta qua để hỗ trợ, nói là giúp nghiệm thi.

Cho nên giờ mới trở về!"
Kỳ thật, đối với sự tình tối hôm nay, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Nhưng lúc này, không đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói hết lời, Ân Phượng Trạm liền mở miệng đánh gãy câu nói của nàng.

"Đi Hình Bộ nghiệm thi? Ngươi cảm thấy lấy cớ này thực hảo sao?"
"Đúng là không tốt! Cho nên nếu là lấy cớ, ta sẽ tìm một cái cớ tốt hơn!"
Biểu tình bất động đem lời châm chọc của Ân Phượng Trạm phản bác trở về, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên mới tiếp tục giải thích.

"Tình huống cụ thể, ta cũng không biết rõ.

Tóm lại chính là nghe nói, Mạnh lão tiên sinh gần đây không được khỏe phải ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng Hình Bộ lại đụng phải án tử khó giải quyết, cho nên mới cố ý đến nhờ ta hỗ trợ.

Đến nỗi nam nhân tới tìm ta, ta cũng không biết tên gọi của hắn là gì..."
"Cho nên, ngươi liền cứ thế đi theo một nam nhân xa lạ đến tên cũng không biết?"
Vừa nghe Nhiếp Cẩn Huyên ngay cả tên của đối phương cũng không biết, nhưng vẫn đi theo, Ân Phượng Trạm càng thấy tức giận.

Nhưng Ân Phượng Trạm giận, Nhiếp Cẩn Huyên cũng giận.

Hơn nữa, từ lúc mới trở về, Ân Phượng Trạm đã tỏ thái độ với nàng.

Cho nên, chờ bên này thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa rơi xuống, Nhiếp Cẩn Huyên liền không nhịn được quát.

"Ân Phượng Trạm, ngươi nói chuyện cũng không cần chanh chua như vậy? Ngươi cho rằng Nhiếp Cẩn Huyên ta là người thế nào?! Nói cho ngươi biết, cho dù Nhiếp Cẩn Huyên ta không để bụng một trượng phu hư danh như Ân Phượng Trạm ngươi, nhưng vẫn còn biết thân phận của bản thân! Mà nếu không phải vì sự tình lúc trước ngươi xông vào Hoàng Cung bị đối phương phát hiện, còn lấy cớ này để uy hiếp ta, ngươi cho rằng ta sẽ đi cùng hắn sao?!"
...!
Nhiếp Cẩn Huyên tức giận đến nỗi hai mắt đều đỏ lên.

Mà vốn dĩ sắc mặt của Ân Phượng Trạm đang vô cùng khó coi, nhưng vừa nghe lời này, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó lại nhanh chóng nắm lấy tay của Nhiếp Cẩn Huyên.

"Ngươi nói cái gì? Hắn uy hiếp ngươi?"
"Bằng không ngươi nghĩ thế nào?"
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ân Phượng Trạm, tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên mới hòa hoãn một ít, sau đó thừa dịp đẩy hắn ra.

"Nam nhân kia nói, đã thấy được buổi tối ngày đó ngươi xông vào Hoàng Cung, nhưng cũng không nói thêm gì nữa...!Cho nên, không có biện pháp khác, ta mới đi cùng hắn.

Nếu như ngươi vẫn chưa chịu tin, có thể đến Hình Bộ hỏi Mặc Ngọc Giác.

Bằng không, ngươi nếu không thể trực tiếp đi tìm hắn, có thể để Cố tổng quản đến Hình Bộ điều tra một chút, vào mấy ngày trước, phát hiện được ba thi thể ở Diêu gia thôn ở vùng ngoại ô cách Kinh thành mười dặm.

Mà ba người kia bị trúng độc thạch tín mà chết, theo sau còn bị người khác hủy dung.

Ba người đều xuất thân trong gia đình giàu có, thích đánh bạc, hung thủ còn có thể là bằng hữu của ba người đó."
Lúc này đây, Nhiếp Cẩn huyên càng nói rõ ràng tỉ mỉ hơn.

Nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm nào còn tâm tư nghĩ đến ba người kia chết như thế nào.

mà đem hết lực chú ý tập trung đến trên người nam nhân nói bản thân nhìn thấy hắn ban đêm xông vào hậu cung.

"Nói như vậy, Mặc Ngọc Giác nhận thức nam nhân kia?"
"Đương nhiên nhận thức! Bằng không, vốn là việc của Mặc Ngọc Giác, nam nhân kia cần gì phải tự mình xuất hiện?! Hơn nữa, dựa vào sự quan sát của ta, quan hệ của nam nhân kia cùng Mặc Ngọc Giác không giống bình thường, tuyệt không phải là bằng hữu thông thường."
"Vậy ngươi nhận thức hắn thế nào?"

"Không thể nói là nhận thức, chỉ là lúc trước có gặp qua một lần."
Nếu đã nói đến đây, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cần dấu diếm gì nữa.

Cho nên sau đó liền đem tất cả sự tình vào buổi tối hôm nàng nghiệm thi Vương Phúc cũng như việc nam nhân trẻ tuổi kia bỗng nhiên xuất hiện kể lại từ đầu đến cuối.

Mà chờ nàng đem sự tình nói ra, giải thích một ít chi tiết, Nhiếp Cẩn Huyên mới thở dài nói.

"Cho nên a~, ta cảm thấy nam nhân trẻ tuổi kia cũng không giống người xấu.

Mà vốn dĩ lúc trước ta còn hoài nghi thân phận của hắn, nhưng dựa vào quan hệ của hắn với Mặc Ngọc Giác, cùng với việc lúc trước hắn tới xem xét thi thể của Vương Phúc, thì chắc hẳn là đang muốn tra rõ ràng nguyên nhân tử vong của Vương Phúc.

Rốt cuộc, thân phận thật sự của Vương Phúc vẫn là người của Hình Bộ, vậy là tất cả đều thuận lý thành chương!"
"Hơn nữa, chuyện này lúc trước Hình Bộ cũng tương đối đuối lý, bởi bọn hắn lén lút phái một người đến nằm vùng, còn không đánh tiếng với chúng ta, hiện tại xảy ra chuyện, người của Hình Bộ, hoặc nói đúng hơn là Mặc Ngọc Giác cũng tự nhiên không thể trực tiếp tới cửa dò hỏi sự tình."
Nhiếp Cẩn Huyên đang tìm lý do thật tốt cho nam nhân trẻ tuổi kia cùng Mặc Ngọc Giác.

Nhưng đang nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói chuyện, Ân Phượng Trạm lại đột nhiên nhíu mày.

Ân Phượng Trạm không nói, trong phòng tức khắc trở nên an tĩnh dị thường.

Thấy hắn như thế, Nhiếp Cẩn Huyên cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, ngay sau đó thấp giọng nói.

"Nam nhân kia cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, so với ngươi thì lùn hơn một chút, đại khái là cao như vậy, lớn lên cũng không tồi, còn luôn tươi cười...!Dù sao cùng ngươi chính là tương phản, tốt hơn nhiều!"
Lời nói của Nhiếp Cẩn Huyên tuyệt đối là thật, đáng tiếc có một số thời điểm, lời thật lòng lại có chút khó nghe.

Cho nên bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa dứt lời, Ân Phượng Trạm đang nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, lại đột nhiên ngẩng đầu trừng nàng một cái.

Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền im miệng.

Nhưng nhìn thấy Ân Phượng Trạm cũng chỉ liếc nàng chứ không nói lời nào, Nhiếp Cẩn Huyên cũng lười phản ứng với hắn, ngay sau đó trực tiếp xoay người...!Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên còn chưa kịp bước một bước, khóe mắt liền thấy được đồ vật được đặt trên bàn.

Tiếp theo đi qua xem thử, thì phát hiện nguyên lai là một lọ kim sang dược.

"Ân Phượng Trạm, ngươi nửa đêm còn chờ ta đến tận bốn canh gờ, nguyên lai chỉ vì muốn ta giúp ngươi đổi dược?"
Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy thực không thể tin được.

Mà nghe vậy, vốn dĩ Ân Phượng Trạm đang suy nghĩ không khỏi sửng sốt, theo đó tầm mắt liền nhìn đến bàn tay cầm lọ kim sang dược của Nhiếp Cẩn Huyên, tiếp theo Ân Phượng Trạm liền xoay người đi đến ghế dài ở bên cạnh, rồi mở miệng.

"Đổi dược!"
...!
Nhiếp Cẩn Huyên có đôi khi cảm thấy, Ân Phượng Trạm chính là một tiểu hài tử tâm trí chưa có trưởng thành.

Tuy rằng hắn có một khuôn mặt thành thục, ma mị mê hoặc chúng sinh, nhưng tâm tư vẫn ấu trí không thay đổi được! Tỷ như nói, âm trầm, dễ giận, tính tình trẻ con...!Cho nên, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên có một kết luận: Muộn tao!
Mà so với lúc trước ở trong Hoàng Cung đấu trí cả một buổi tối, vừa khẩn trương, vừa phiền phức, buổi tối hôm nay mới làm cho Nhiếp Cẩn Huyên cảm nhận được cái gì gọi là kiệt sức.

Nhưng dù vậy, tuy rằng ngoài miệng Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được nhắc mãi, nhưng sau đó vẫn giúp Ân Phượng Trạm thay dược, bất qua lúc sau Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp ngủ ở trên ghế dài.

Ngay cả việc Ân Phượng Trạm đi hồi nào, nàng cũng không biết.

Mà chờ Nhiếp Cẩn Huyên tỉnh lại, cũng đã là giữa trưa!.