Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 3-18




Lưỡi đao tên Lục Lam từ không trung chém thẳng xuống.... tiếng " Choảng " của kim loại bị gãy làm đôi Đang hốt hoảng hướng mắt tôi nhìn về phía Xuân Bách thấy được cây đao của tên Lục Lam đã bị gãy, phía bên hông trái hắn xuất hiện dáng người to, thô kệch tay cầm đoạn thương chĩa thẳng mũi tới Lục Lam, tên Lục Lam rút chân đạp nhẹ bay về phía sau Xuân Bách cũng vì vậy mà thoát khỏi lưỡi đao của hắn, tôi lại đỡ cậu ta hỏi:

- " Em không sao chứ Tiểu Bách?".

Xuân Bách lắc đầu cặp mắt cậu ấy đã ngấn lệ ôm chằm lấy tôi, tôi cũng vòng tay ôm Tiểu Bách xoa lưng an ủi nhưng mắt tôi vẫn hướng về tên Lục Lam với gã đàn ông to con đó.

- " A! Là tên ở tửu lầu Thái Mao, cái tên đạp vào mông anh " Tôi nói với Xuân Bách.

Cậu ta ngước lên quay mặt lại nhìn thì thấy hai tên đó đang đánh nhau. Mặc dù cây đao đã bị gã đàn ông làm gẫy nửa đoạn nhưng tên Lục Lam vẫn thản nhiên cầm phần còn lại tiếp chiêu với gã đàn ông.

Tiếng binh khí đánh nhau làm phá vỡ không gian của màng đêm. Mũi thương gã đàn ông liên tục nhắm thẳng các huyệt chí mạng của Lục Lam nhưng đều bị đoạn đao gãy đỡ được. Hai người đánh không phân thắng bại cho đến khi có một tiếng của thứ gì đó rít vào gió hướng thẳng tới xương đòn phải của tên Lục Lam. Đó là mũi tên từ hướng Đại Nhân bắn, ông ta tới cùng một vài quan binh, Lục Lam bị tên bắn trúng tay không còn sức cầm đao ngã quỵ xuống bị gã đàn ông dùng thương khống chế hắn.

- Đại Nhân tiến lại chỗ hai người nói: " Làm tốt lắm Đại Bát, Lục Đại Pháp còn nhận ra ta không?" Ông ta nói với gã đàn ông xong thì bước tới Lục Lam hỏi

- Tên Lục Lam ngước lên nhìn Đại Nhân vẻ kinh ngạc nói: " Là ngươi? Vũ Đại Pháp ( Tên thật Đại Nhân là Vũ Chi). Ta không ngờ người lại có thể làm quan phụ mẫu ở đây"

Đại Nhân cười to đáp lại: " Ngươi lại càng không ngờ cũng sẽ có ngày bị ta bắt... chắc Giáo chủ sẽ lên cơn lôi đình lắm đây. Ngươi tưởng để một tên thấp cổ bé họng làm nội gián trong phủ sẽ làm khó dễ vị bạn hữu ta đây sao?" Đại Nhân nói xong quay sang nhìn tôi, đồng thời ông ta quơ tay thì thấy hai binh lính áp giải Trần Trung lên.

- Tôi quay sang nhìn Trần Trung với vẻ mặt khá ngạc nhiên nói: " Trần Trung, cậu.......??? "

- Đại Nhân nhìn tôi nói: " Bản thân ta cũng không nghĩ các cậu lại có thể nghi ngờ ta mà cố ý gài bẫy. Ta lại càng không nghĩ cái tên canh giữ nhà xác như vậy lại là gián điệp của Không địa giáo, tính ra cũng nhờ bảng báo cáo của cậu đưa cho hắn hôm nay để đưa cho ta mà khiến ta nghi ngờ. Cậu có biết trong bảng báo cáo ghi gì không?"

- Tôi ngạc nhiên hỏi: " Ghi gì?"

- Đại Nhân đáp: " Trong đó ghi sau khi khám nghiệm lại không phát hiện gì cả ".

- Ông ta nói tiếp: " Lúc đó ta khá nghi ngờ vì theo tính cách của cậu thì chắc chắn không phải kiểu xin khám nghiệm lại mà không có lý do. Thế là ta tương kế tựu kế, đợi Trần Trung đưa báo cáo cho ta xong, ta đã theo hắn để xem có gì khác thường thì phát hiện hắn đã gặp tên Lục Đại Pháp này để đưa bảng báo cáo thật. Nhìn thấy tên Lục Đại Pháp ta đã có thể sâu chuỗi tất cả hai vụ án gần đây vì sao lúc nào cũng dính dấp người có xuất xứ Tây Vực, hung thủ lần lượt bị gϊếŧ hết vì căng bản đó là cách làm của Không địa giáo ở Tây Vực những con tốt thử mồi thì gϊếŧ không đáng kể. Ta cũng khá thắc mắc tại sao Không địa giáo lại ở đây nhưng giờ ta đã giải thích được vì các hành động kỳ lạ của cậu khi khám nghiệm tử thi hoàn toàn không giống với Ngộ tác ở đây, Không địa giáo vì cậu mà tới. Ta đã đi ra ngoài thành tìm Đại Bát nhờ giúp đỡ vì lúc trước điều tra vụ Xác chết không mặt ta đã vô tình phát hiện một việc khá bất ngờ" nói tới đây Đại Nhân nhìn Xuân Bách

Tiểu Bách thấy có vẻ khó chịu cúi xuống tôi thấy vậy hỏi: " Ông điều tra gì bất ngờ?"

- Đại Nhân ngước nhìn tôi nói: " Xuân Bách là trẻ mồ côi do Đại phu Xuân Tiêu nhận được từ bìa rừng ngoài thành Xuân Lạc thất trùng hợp tên Đại Bát này cũng thất lạc người em ruột hắn cách đây hai mươi năm ở Thành Xuân Lạc. Hắn ta đã nhận ra Xuân Bách từ hôm ngươi đánh nhau với hắn. Lúc hắn cãi nhau với Xuân Bách tính đánh cậu ta thì thấy vết bớt tựa cánh hoa mai bên cổ Xuân Bách. Sau đó nha môn treo thưởng tìm hắn nhưng Đại Bát đã chủ động tới tìm ta để khai nhận, ta cũng đã nói với các ngươi trước đó. Còn vì sao cậu liên quan Không địa giáo thì bản thân cậu phải biết".

Tôi trố mắt nhìn Đại Nhân vẻ ngạc nhiên tôi nói: " Bản thân tôi còn không biết vì sao ở đây, còn cái gì Không giáo hay địa giáo gì đó tôi hoàn toàn không biết."

Đại Nhân ngẫm một lúc sai người bắt nhốt tên Lục Đại Pháp vào nhà lao. Rồi tiến lên chỗ Đại Bát bảo:

- " Em ruột cậu ở trước mắt cậu, cậu không muốn nói gì sao?"

Đại Bát nhìn Xuân Bách đang ở trong lòng tôi cặp mắt hắn đã ửng đỏ, hắn ta nói:

- " Bát Tiểu Minh là tên thật của em, từ nhỏ gia đình Bát Gia ta bị lưu lạc do giặc giã, chúng ta gốc ở Tây Vực nhưng vì cuộc sống chiến tranh nên đã phải di chuyển xuống miền Nam lập nghiệp. Năm em được ba tuổi anh dắt em ra ngoài thành mang cơm cho ba mẹ nơi bọn họ làm việc nhưng anh không ngờ lúc đó lại có một đám loạn dân họ kéo vào thành gây chuyện, anh và em trong đám đông đó đã thất lạc nhau. Anh đã vội vã báo cho ba mẹ, cả nhà ba người chứng ta đã tìm em suốt ngày đêm, hết tháng này tới tháng khác thậm chí dán giấy tìm em nhưng đều vô vọng, mẹ vì nhớ em mà khóc tới đổ bệnh, ba phải chăm lo mẹ được một năm thì nhà quyết định quay về Tây Vực lại. Anh theo gia đình nhưng vẫn luôn hi vọng sau này sẽ quay lại miền nam tìm em, khi em xin ra mẹ nói có một vết bớt như cánh hoa mai bên cổ phải anh đã dựa vào đó mà đi khắp các nơi ở miền nam tìm người có vết bớt như vậy độ tưởi hai mươi ba. Thật ông trời không phụ anh, đi bao nhiêu năm tìm người không ngờ ngày anh gặp được em cũng là ngày anh để lại ấn tượng khống tốt cho em, đại ca như anh xin lỗi em nhiều lắm." Hắn ta vừa nói vừa lấy tay đập trước lòng ngực, nước mắt của hắn cũng đã rơi.

Xuân Bách trong lòng tôi cũng đã khóc thúc thít, mặc dù chưa nói gì nhưng tôi biết trong lòng Tiểu Bách đang rất vui vì cũng đã biết được thân thế mình, còn có một vị đại ca luôn tìm kiếm mình bao nhiêu năm. Tôi xoa lưng Xuân Bách nói:

- " Tiểu Bách em đừng khóc nữa, ngoan mà nhận Đại ca đi tình thân bao nhiêu năm em mong muốn có được hôm nay đã như ước nguyện. Ngoan Tiểu Bách".

- Xuân Bách lấy tay lau nước mắt trên mặt hỏi nhỏ tôi: " Anh không giận lúc trước anh em đạp anh tới bầm mông sao?".

- Tôi khá ngạc nhiên vì câu hỏi Xuân Bách, tôi đáp: " Giận thì đã sao dù gì anh ta cũng là đại ca em sau này cũng là đại ca anh không lẽ em sẽ khoanh tay nhìn anh và đại ca em lại đánh nhau sao?".

- Xuân Bách nhìn tôi lắc đầu: " Em sẽ không để như vậy, em cảm ơn anh Thành Lạc". Nói xong Xuân Bách tới chỗ Đại Bác nói chuyện hai anh em họ cuối cùng cũng đã được đoàn tụ.

Còn tôi, Đại Nhân và Khánh Bang quay lại thư phòng để bàn án của tên Lục Lam và cũng sẽ nói rõ về việc của tôi tại sao lại liên quan đến Không địa giáo.