Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 3-11




Chúng tôi hỏi hai người còn lại có biết gì về cây Chi Ô Đầu không đồng loạt bọn họ đều lắc đầu mắt xoe tròn, bộ dạng như không nói dối.- Khánh Bang lại hỏi: " Có phải căn phòng gốc trong là của tên kia?" ( vừa nói tay Khánh Bang chỉ vào tên đang bị trói vào ghế). Tên tiểu tử ở tỉnh Xuân Phong gật đầu, cậu ta dường như bị hù cho sợ vì không biết chuyện gì xảy ra, cậu ta mở miệng lắp bắp hỏi:

- " Các vị là ai? Tại sao lại vào nhà trói người lại còn lục phòng của người khác như vậy?".

- Tôi trả lời: " Chúng tôi là người quan phủ ở Thành Xuân Lạc tới đây để tra án, biết được chỗ các người có dùng độc cây Chi Ô Đầu để gϊếŧ người trong Thành. Liệu việc bắt trói người tình nghi có khả năng chạy trốn như hắn có phải là hợp pháp không? " vừa nói tôi nghiêng đầu dùng cặp mắt lạnh nhìn thẳng vào tên tiểu tử.

( Do lúc tôi đuổi bắt tên hung thủ Khánh Bang và Xuân Bách đã đi kiểm tra xung quanh nhà phát hiện trong phòng cuối căn nhà có một bình sứ nhỏ kế bên còn có một túi chứa đầy cây Chi Ô Đầu gần khô héo. Khánh Bang đã gom tất cả để lên xe ngựa).

Tên tiểu tử bắt gặp cặp mắt của tôi cậu ta dường như không giữ được sự bình tĩnh, càng quấn quýt nói lắp hơn: " Dạ.. Dạ các vị đại nhân làm vậy không có gì sai, là do tiểu nhân hỏi nhiều".

Sau khi hỏi hai người còn lại, tôi xác định bọn họ không liên quan. Tên Tiểu tử ở tỉnh Xuân Phong mặc dù có những biểu hiện đáng nghi lúc đầu nhưng hắn trên còn có mẹ già dưới còn đứa em gái đang đuổi lớn, lên đây mục đích kiếm tiền lo cho cuộc sống gia đình nên không có khả năng gϊếŧ người lại càng không đủ học vấn biết về cây Chi Ô Đầu và cách làm độc. Còn ông chú ngồi cùng bàn cũng vậy, nhà dưới chân núi cũng có thê tử và một con nhỏ mới sinh được hai tháng nên không thể là kẻ tình nghi. Chúng tôi quyết định sẽ mang tên chạy trốn kia về tra khảo đồng thời dặn người còn lại trong thời gian nha môn tra án thì không được đi xa, khi cần nha môn sẽ kêu vào thành để tra hỏi.

Sau hai ngày điều tra cuối cùng chúng tôi cũng có chút manh mối cùng kẻ tình nghi mang về, giờ phải đợi phía Đại Nhân tra lai lịch người bị gϊếŧ như vậy mới có thể xác định án này xuất phát từ nguyên nhân nào.

Lên xe ngựa quay về thành, tôi nói Xuân Bách về nhà trước nghỉ ngơi còn bản thân đi cùng Khánh Bang quay lại nha môn.

Vừa vào cổng nha môn thì quản gia của Đại Nhân đã đứng trước cửa đợi chúng tôi bảo Đại Nhân có việc cần gặp. Tôi và Khánh Bang đi vào thư phòng thấy Đại Nhân đang đọc hai mảnh giấy, ông ta thấy chúng tôi liền buông mảnh giấy xuống nói:

- " Các cậu đi đâu từ sáng tới giờ? Ta có việc cần bàn luận với các cậu ".

Khánh Bang bước lên dùng kính ngữ chào xong thì trình bày việc khám phá manh mối mà chúng tôi phát hiện đồng thời giải thích việc chúng tôi không có mặt ở nha môn ngày hôm nay là đi điều tra theo manh mối đó, cuối cùng cũng dẫn kẻ tình nghi về nha môn.

Nghe xong Đại Nhân khá ngạc nhiên nhưng ông ta vẫn bộc lên giọng cười to nói:

- " Các cậu làm tốt lắm, làm ta cứ nghĩ hai cậu trốn việc rồi. Ha ha ha ".

- Đại Nhân nói tiếp: " Ta cũng điều tra được bên phía nạn nhân, hắn ta không phải người ở đây. Là một thương nhân buông bán tơ lụa trên kinh thành tên Dão Nhị Thức vài ngày trước hắn ta có một vụ làm ăn với chủ tiệm vải ở đây, ta cũng đã cho người xác nhận có phải không rồi. Tên Nhị Thức này hoàn toàn không có bà con ở đây, đây là bảng điều tra do người của ta ghi chép lại sau khi tra lai lịch nạn nhân. Ta nghĩ cả buổi trưa tưởng chừng vụ án đưa vào bế tắc nhưng không ngờ hai cậu lại có thể song kiếm mở ra một hướng mới. Hai cậu làm tốt lắm. Ngày mai ta sẽ đích thên đi tra khảo tên tình nghi đó, bây giờ cũng gần muộn rồi hai cậu có thể về". Nói rồi vị Đại Nhân kia lại vẫy tay ý kêu bọn tôi đi ra ngoài.

Tôi về tới nhà thì Xuân Bách cũng đang dọn đồ ăn để trên bàn. Tôi tiến lại ôm Xuân Bách nói:

- " Em không về nghỉ mà lại còn vào bếp, em không cảm thấy mệt sao?".

- Xuân Bách quay lại hai tay choàng qua vai tôi cười tươi đáp lại: " Em không mệt, về nhà chuẩn bị bữa cơm đợi anh về ăn là điều em muốn làm trước nay".

Từ đêm Xuân Bách và tôi thẳng thắng với nhau thì nụ cười trên gương mặt trắng hồng kia càng ngày một nhiều; nét cười không mang nghĩa gượng gạo, ép buộc mà chứa đầy niềm hạnh phúc hi vọng trong đó khiến trái tim tôi càng thêm đập mạnh và khiến đôi tay mình muốn giữ người trước mặt bên cạnh càng lâu càng tốt.