Pháp Y Trạch Đông Bạch

Chương 2-5




Sáng hôm sau, tôi và Xuân Bách ra ngoài thành, nhân tiện Xuân Bách mang theo giỏ hái thêm một ít thảo dược. Tới chân núi nơi Xuân Bách đã thấy tôi, tôi tìm tới xung quanh xem dấu vết chiếc xe mình đang ở đâu; quái lạ, người nằm ở đây nhưng xe thì cứ như không cánh mà bốc hơi, tôi lấy điện thoại mình đã để sẵn trong người từ đêm qua ra mở nguồn xem có bắt được tính hiệu sóng không nhưng rồi cũng vô ít, căn bản là không có một điều gì đáng khả nghi, cây cối ở đây khá um tùm, mặt đất ẩm ướt, chắc là có trận mưa trong rừng nếu như vậy thì dù ngày hôm đó tôi có lưu lại vết tích gì thì chắc cũng bị nước trôi đi cả. Buồn bả suy nghĩ trầm tư, chắc nữa đời còn lại phải sống ở đây, làm Ngộ tác trong nha phủ để kiếm sống qua ngày. Mãi ư tư mà dáng người quen thuộc đứng trước mặt lúc nào không hay. Xuân Bách hái rất nhiều thảo dược, nhìn trong giỏ tôi chỉ thấy toàn cây cỏ bình thường nhưng Xuân Bách bảo tôi đây có thể giúp mình trị bệnh cứu người, có cây giúp hạ sốt, có cây giúp giảm đau, có cây lại giảm ho tiêu đờm,..... chung quy là rất nhiều loại cây thuốc trong giỏ. Vẻ mặt Xuân Bách sáng rỡ như nhặt được kho báu, cũng đúng Đại phụ thì xem cây thuốc như Báu vật mình, vậy còn tôi nghề Pháp Y thì sao?

[ Trước đây tôi luôn tôn vinh nghề mình, làm một vị Pháp Y cần mẩn với công việc, quyết tìm ra mọi bằng chứng mà hung thủ để lại trên thi thể để trả lại sự công bằng cho người đã mất. Tôi tin mỗi một thi thể đều sẽ để lại những thứ mà họ muốn báo án, để những người chủ trì công đạo giúp họ rửa hầm oan].

Ở nơi tôi ở có các thiết bị tiên tiến nên tôi rất dễ dàng phá án; nhưng ở đây chẵn có gì, chỉ phải dựa vào kinh nghiệm lẫn lý thuyết y khoa để tìm ra vài manh mối. Tôi chỉ hi vọng hung thủ ở đây không phải loại chuyên nghiệp như ở thế giới trước đây của mình, nếu không có lùng hết cả thanh xuân cũng chẵn tìm ra được gì.

- Xuân Bách đưa tay vỗ lên vai tôi hỏi: " Anh nhớ được gì rồi sao? Tôi thấy anh ngồi suy tư nãy giờ".

- Tôi: " Không Xuân Bách, tôi chẵn có ấn tượng gì cả".

- Xuân Bách: " Không sao, anh cứ từ từ rồi cũng sẽ lấy lại trí nhớ thôi".

Đi loanh quanh hái thuốc xong, cả hai cùng về lại thành, vừa tới trước ngõ nhà đã thấy kiệu Đại Nhân tiến tới. Kiệu phu dừng trước cửa sân, chúng tôi mời Đại Nhân vào nha, đúng là quan địa phương, chỉ cần muốn biết nhà người đó thì hỏi tra người quản nhân khẩu ngóc ngách gì cũng ra.

Xuân Bách pha bình tra nóng, mời Đại Nhân. Uống một tách trà, ông nhấp nhấp rồi uống một hơi cạn tách trà. Đại Nhân nhìn tôi nói:

- " Ta đã xem biểu hiện cậu hôm qua, nói thật một người trẻ tuổi như cậu lại có hứng thú với nghề Ngộ tác là chuyện hiếm có, đa phần nghề này được truyền từ cha sang con, hoặc từ sư phụ cho đệ tử những người canh giữ nghĩa địa phần lớn sẽ kiêm luôn công việc khám thi".

Nói tới đây Đại Nhân đứng lên, đi qua tôi vỗ lên vai tôi nói: " Ta hi vọng sẽ có thể chiêu mô được cậu về dưới trướng của ta, không tính trên danh phận quan chức - bề tôi mà là xưng Huynh- gọi đệ, vì ta rất phục tài năng của cậu".

- " Nếu cậu đồng ý thì sáng mai bắt đầu công việc ở nha môn, chuyện cậu nói ta lúc trước đã làm xong cả rồi".

Không ngoài dự tính của tôi, thậm chí là nhanh hơn tôi tưởng, vậy là tôi đây chính thức được làm lại với nghề đã mang tới cho tôi rất nhiều cảm xúc. ( Lòng tôi như muốn nhảy lên)

- " Chúc mừng Thành Lạc Ngộ tác nha, từ nay anh sẽ không ăn đậu ở nhờ nhà tôi nữa rồi, anh đã có công việc, có thể tự ra ngoài sống một mình rồi", Xuân Bách đập vai tôi liền mấy cái mà nói.

[ Chuyện gì đây, tính dắt con bỏ chợ sao? Đâu dễ vậy được]

- Tôi: " Xuân Bách Đại phu, ngài Đại nhân đại lượng đừng đuổi tôi ra khỏi nhà lúc này, tôi chưa quen ở đây, lại càng nguy hiểm hơn nếu gặp lại những người hại tôi ra nông nỗi này sao. Xuân Bách đại nhân ngày giàu lòng thiện xem như giúp tôi, cho tôi ở nhà ngài tới khi trí nhớ tôi hồi phục"

[ Còn lâu mới phục hồi trí nhớ ].

Vừa nói thái độ tôi cà rỡn quay sang sau lưng Xuân Bách bóp bóp vai, cố ý làm vẻ đáng thương.

[ Từ ngày ở với Xuân Bách bị năng lượng tích cực của cậu ấy ảnh hưởng mặt mũi nghiêm túc, máu lạnh của tôi đối với cậu ấy không còn nữa thay vào đó lúc nào câu nói giữa hai chúng tôi đều mang tính móc ngoáy đối phương].