[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 3-2




Người lái xe là cậu tài xế Tiểu Lý của trung tâm pháp y, có lẽ vì tài xế xe bus không có tinh thần cứng cỏi để có thể một mình đi xa cùng hơn mười thi thể như vậy.

Vụ tai nạn này rất đơn giản, học sinh của một trường đào tạo nghiệp vụ du lịch lên xe khách để đến một khách sạn năm sao, bắt đầu đợt thực tập. Không ngờ xe đi đến đập chứa nước, vì né tránh một chiếc xe khác ở trước mặt mà lao thẳng xuống đập. Người lái xe may mắn thoát được, còn trên xe có mười ba cô học sinh tuổi 18 -19 đều thiệt mạng dưới đập.

Tôi cùng các bạn học đeo găng tay, chuyển dần các thi thể ra khỏi xe, đem xếp thành hàng ở bên ngoài phòng giải phẫu. Cảnh tượng khoảng sân xếp đầy thi thể thật khiến người ta hoảng sợ. Việc cùng lúc có quá nhiều cô gái trẻ phải mất mạng khiến chúng tôi vô cùng thương tiếc, không khí trên sân cũng vì thế mà trầm xuống. Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi bắt đầu tiến hành khám nghiệm ngay.

Hơn mười cô gái đều là đi thực tập, vì vậy quá nửa trong số họ mang theo chứng minh thư, điều này cũng giúp việc nhận diện họ đơn giản hơn nhiều. Công tác khám nghiệm bề ngoài được tiến hành nhanh chóng. Mười ba người, trừ cô gái ngồi ở ghế phó lái bị va chạm mạnh lên thành xe, mảnh vỡ thủy tinh găm thẳng lên đầu, đầu bị đập vào xe đến mức xương sọ dập nát, còn lại trên những người khác đều không phát hiện vết thương trí mạng. Nhìn vào mũi miệng họ bị tràn nước, cơ bản có thể xác định là chết đuối.

Mọi người không nói không rằng, vùi đầu vào khám nghiệm, tâm trạng tất cả đều nặng nề. Những thiếu nữ đáng thương này, sao lại sớm kết thúc sinh mệnh như vậy.

Anh Tiêu nãy giờ vẫn tiếp tục ở trong phòng giải phẫu khám nghiệm khối thi thể kia, lúc này mới đi ra ngoài. Nhìn biểu cảm trên mặt anh, tôi biết anh Tiêu thần thông quảng đại cũng phải bó tay rồi.

Mặc dù có hơn mười năm kinh nghiệm trong ngành pháp y, nhưng khi thấy nhiều thi thể như vậy, anh không khỏi ngây người. Pháp y chính là như vậy, cả ngày đối mặt với cái chết tàn khốc, chung quy lại vẫn phải gánh chịu áp lực trên vai.

Anh Tiêu đứng một lúc, đột nhiên trong mắt ánh lên tia mừng rỡ. Tôi phần nào hiểu được ý anh, vẻ mặt anh như vậy hẳn là có phát hiện mới rồi.

“Tần Minh, cậu lại đây. Tôi đột nhiên có ý này.”

Tôi ngừng công việc, lấy cánh tay lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Sao thế ạ?”

“Tôi hỏi cậu, chúng ta căn cứ vào xương ống, xương chậu để suy đoán chiều cao là có căn cứ khoa học hay không?”

Hỏi về vấn đề này mới thấy, bao nhiêu năm nay ngành pháp y tính tuổi, tính chiểu cao theo cách đó, tự nhiên hỏi có căn cứ khoa học hay không thì thật sự chút hoang đường.

Tôi trả lời: “Đương nhiên là có căn cứ, nếu không làm sao chúng ta có thể tính toán theo cách ấy nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhiều lần suy đoán chuẩn xác đến thế?”

“Vậy cậu nói xem, có căn cứ khoa học gì?” Anh Tiêu cứ như đang đặt câu hỏi vấn đáp cho tôi.

“Chuyện này… ” Tôi tắc tị, nhưng nhanh chóng nghĩ lại, “Chúng ta dùng những phương pháp này, không thể nói rõ là môn khoa học tự nhiên nào. Nhưng sở dĩ chúng ta có thể thông qua số liệu thu thập được để tính ra kết quả cần thiết, là do các bậc tiền bối thông qua việc tổng kết số liệu từ rất nhiều xương ống, xương chậu, sau đó thu được những đặc tính đặc thù, so sánh với chiều cao, tuổi tác của mỗi người mà tính ra hệ số, sau đó sử dụng các hệ số đó xây dựng thành hệ phương trình. Vì được tổng kết từ rất nhiều số liệu, nên phương pháp này sẽ vô cùng chính xác. Cái này… cái này gọi là thống kê. Đã là thông kê thì cũng coi như là có căn cứ khoa học rồi.” Tôi nói liền một mạch, nói xong cảm thấy rất vừa lòng với câu trả lời của mình.

“Nói hay lắm.” Anh Tiêu khen ngợi nói, “Chúng ta không thể thông qua phần mềm của cơ thể để suy đoán chiều cao, cân nặng là bởi vì vốn dĩ không có ai nghiên cứu, không có ai đi thu thập số liệu để về tính toàn đúng không?”

“Anh giờ mới có ý tưởng thì cũng không kịp áp dụng vào vụ án xẻ xác này rồi.”

“Ai bảo không kịp? Chúng ta không nhất định phải tìm kiếm số liệu trên diện rộng.” Anh Tiêu chỉ xuống sân nói, “Các cô ấy có lẽ sẽ giúp được chúng ta đấy.”

Tôi đột nhiên hiểu ra, ý anh Tiêu là dựa vào hệ thống phần mềm trên thi thể của mười ba cô gái này để tìm ra chỉ tiêu, tính toán chỉ số, sau đó căn cứ theo đó để tính toán ra số liệu mà chúng tôi cần.

“Vậy, dùng chỉ tiêu nào để đánh giá?” Tôi hỏi.

“Tôi nghĩ rồi, hai bên núm vú và rốn có thể tạo thành một hình tam giác. Hình tam giác này có ba cạnh và một chiều cao, chúng ta dựa vào mười ba thi thể đo được 4 số liệu độ dài này, đem chia với chiều cao cơ thể, ghi lại được hệ số bình quân. Sau đó lại lấy 4 số liệu trên khối xác kia tính toán theo hệ số đã thu được là có thể tính ra chiều cao của người chết. Về phần cân nặng, chúng ta có thể đo đạc bầu ngực, khoảng cách trên ngực cùng lượng mỡ ở vùng bụng trên và bụng dưới rồi tổng kết tương tự như trên là có thể tính ra.”

Đây là một ý tưởng táo bạo. Phải biết rằng trong ngành pháp y, chỉ cần tính sai điều kiện, tìm sai nguồn gốc thi thể là có thể kéo lùi toàn bộ quá trình điều tra phá án. Cách làm này tuy rằng tương ứng với phép “thống kê số liệu” mà tôi vừa nói, tức là có căn cứ khoa học, nhưng bởi vì đối tượng khảo sát chỉ có mười ba, thế là quá ít, sai số cũng sẽ rất lớn.

“Cố gắng hết khả năng có thể đi.” Anh Tiêu dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi.

Nói sao làm vậy, chúng tôi bắt đầu đo đạc số liệu tương ứng, nhanh chóng tính toán ra hệ số bình quân, sau đó lấy số liệu trên khối thi thể kia, tính ra được chủ nhân của khối xác cao khoảng 161.9cm, cân nặng khoảng 47kg.

“Nhưng tuổi tác thì phải làm sao?” Cái này thật sự không biết đo đếm thế nào.

Lúc này, chủ nhiệm Vinh của trung tâm pháp y đi tới hỏi: “Thế nào rồi?”

Anh Tiêu báo cáo ngắn gọn lại những gì chúng tôi đã làm. “Còn tuổi tác…thực sự là không có cách.”

Chủ nhiệm Vinh gật đầu khen ngợi nói: “Tuổi tác cũng có cách”. Nói rồi ông đi thẳng đến bên cạnh khối xác, đẩy kính mắt lên tận trán, nhìn cẩn thận đầu v* trên khối thi thể này khoảng 2 phút rồi nhận định: “Khoảng trên dưới 24 tuổi, chưa từng cho con bú.”

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể lý giải được cách chủ nhiệm Vinh suy đoán tuổi. Tôi nghĩ có lẽ đây cũng là do ông thống kê được trên nền tảng kinh nghiệm nhiều năm làm pháp y.

Năm phút sau, chúng tôi tạm thời đặt ra điều kiện tìm kiếm thi thể, đó là: Nữ, trên dưới 24 tuổi, chưa từng cho con bú, cao khoảng 161 cm, nặng khoảng 47kg, trên ngực có một nốt rồi đỏ nhỏ cỡ hạt vừng.”

Đúng lúc chúng tôi đang vui sướng vì đã thuận lợi đưa ra kết luận này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết.

Nhóm người nhà đầu tiên đến nhận thi thể, đều là người Nam Giang. Tôi đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình: Tiếp đón.

Tôi dẫn nhóm người thân đầu tiên đến nhà xác, hai người đàn ông dìu một phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó tinh thần gần như vỡ nát. Khi tôi kéo một thi thể ra khỏi tủ lạnh và mở túi bọc để lộ khuôn mặt cô bé, người phụ nữ trung niên bỗng ngất lịm, hai người đàn ông cũng khóc òa lên, dắt díu nhau đi ra. Tôi nhanh chóng cởi găng tay, đỡ người phụ nữ suy sụp kia dậy, nói: “Xin hãy nén bi thương, người cũng đã mất rồi, người ở lại cũng đừng để gặp chuyện!”. Cứ như vậy, chúng tôi đưa người phụ nữ ấy ra xe cảnh sát, đưa đến bệnh viện.

Sau đó vài ngày, các đồn công an ở toàn thành phố căn cứ theo thông tin chúng tôi cung cấp mà rà soát tìm kiếm trong những cô gái mất tích trong thời gian qua, đồng thời tôi vẫn tiếp tục ngập trong công việc tiếp đón người nhà đến nhận thi thể từ vụ tai nạn giao thông. Công việc tiếp đãi này gọi là gian khổ cũng không quá lời. Tôi đã hiểu ra, anh Tiêu cho tôi là công việc này là có hàm ý sâu xa. Làm một bác sĩ pháp y, nhất định phải có tố chất tâm lý cứng cỏi, tố chất này không chỉ được xây dựng trong quá trình khám nghiệm tử thi, mà còn phải bồi đắp giữa tình đời tình người. Mấy ngày qua, tôi đã được chứng kiến những bi kịch không nói nên lời. Khi nghe tin đứa con bé bỏng của mình đột ngột ra đi, có người đứng sững sờ mặc cho nước mắt chảy giàn giụa, có người ngất xỉu trên đường tới đây, có người khóc lóc thảm thiết, đau đớn thấu trời xanh, có người bổ nhào vào thi thể cứng lạnh, không ngừng hôn lên đôi môi, gò má người chết… Thương thay cho tấm lòng cha mẹ. Cảnh họ đau thương tuyệt vọng khiến trái tim tôi như bị xé toạc ra.