Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 89: Lựa Chon




Quỳnh Ngọc bật cười

-         Chú này cứ ghẹo con hoài, bữa nào về nhà con sẽ làm cơm đãi, bảo đảm chú ăn đến no căng bụng luôn.

Long cũng bật cười, lắc đầu gương mặt biểu cảm, tỏ vẻ không tin tưởng vô tài nấu nướng của con nhóc đang ngồi cạnh mình. Chợt nhớ chuyện của Hà, nên anh hỏi Quỳnh Ngọc

-         À phải rồi, dì Hà và mọi người giờ sao rồi?

 

-         Dạ dì và các anh chị đã được quý thầy làm phép, xua hết tà khí còn lại trong người và ổn định lại hồn phách rồi. Các thầy nói, sau 3 ngày 3 đêm là mọi người sẽ tỉnh lại, chị Ngọc Châu và mấy cô  chú Phật tử, cũng thay nhau chăm sóc cho dì Hà cùng các anh chị. Chứ đâu sung sướng như ai kia, hôm qua về tới giờ là ngủ luôn một giấc ngon lành.

Long vương tay cốc nhẹ đầu Quỳnh Ngọc.

-         Cái con nhóc này, có biết là hôm qua tui chiến đấu dữ dội lắm không, đã vậy còn lao động chân tay tích cực, một mình vát dì Hà của con từ nhà nghỉ về tới đây. Tui không mệt mới là lạ

 

Quỳnh Ngọc nguých dài

-         Hứ ai kêu chú vác, có cái xe đẩy chứ bộ.

 -         Ừ tui thích vác vậy có được không, nhờ vậy mới ngủ một giấc ngon quá chừng ngon luôn nè.

Hai người tiếp tục ngồi trò chuyện thêm một lúc, thì ra cùng đi ra ngoài thăm Hà và những người cùng công ty.

……………

Mấy ngày sau, khi mặt trời gần đứng bóng, Long ngồi dưới tán cây bồ đề tọa thiền cũng vừa xong. Mở mắt ra, thấy Vy đứng gần đó

-         Em ra đây lâu chưa, sao không gọi anh

Vy bước tới, ngồi cách Long một khoảng, nhẹ nhàng trả lời.

-         Em cũng vừa ra tới nơi, thấy anh đang ngồi thiền nên không có gọi

-         Em hôm nay khỏe nhiều chưa, thấy trong người sao rồi?

-         Dạ khỏe hoàn toàn rồi, em và mọi ngươi dự định sáng mai về lại Sài Gòn

-         ừ vậy cũng tốt. Mọi người đi cũng hơn 10 ngày rồi còn gì.

-         Mai anh có về Sài Gòn chung tụi em luôn không?



-         Không em, tạm thời anh ở lại chùa học thêm nhiều thứ, chắc phải một thời gian sau mới về

 

Vy gật đầu

-         À, anh nãy nhắn bé Ngọc kêu em ra đây có chuyện gì vậy?

Long lấy từ trong túi áo ra một sợi dây ngũ sắc, trên dây cót sâu một viên đá tròn, có lẽ được lấy ra từ chũi hạt đeo tay. Long đưa cho Vy dặn

-         Em đeo cái này từ giờ tới cuối năm, nhớ tuyệt đối không được tháo ra, qua năm mới có muốn đeo nữa hay không thì tùy em

Vy nhận lấy sợi dây, cầm trên tay cô có cảm giác an lành

-         Sao phải đeo cái này vậy anh?

-         Anh không nói được, nhưng Vy cứ yên tâm, cái này chỉ đem lại bình an thôi chứ không có gây hại gì cho em đâu

-         Dạ em cảm ơn anh!

Long ngước đầu nhìn, thấy mặt trời đã lên cao nên anh đứng dậy

-         Thôi em vô nghỉ ngơi đi, anh đi uống café đây, nhịn từ bữa giờ nên thèm rồi.

Nói xong, Long tạm biệt Vy rồi một mình đi ra cổng chùa. Đi chừng nữa đoạn đường, chợt nghe tiếng kêu từ sau vọng tới

-         Anh Long, chờ em đi với

Người gọi là Hà, thấy vậy Long đứng lại chờ cô

-         Chạy theo anh mệt muốn chết, đi uống café sao không rủ em đi chung cho vui

 

Long nhìn Hà cười

-         ừ vậy thì đi chung

Long quẹo qua hướng quán café hôm nọ mình uống, bữa đó cũng hên gặp được bà chủ đã chỉ hướng đi lên chùa, nhờ vậy anh và Quỳnh Ngọc mới thoát được. Nhưng thật kỳ lạ, khi Long đến nơi thì không thấy quán xá đâu hết, mà trước mặt chỉ là ngôi miếu sơn thần. Hơi bất ngờ, nhưng chỉ vài giây sau đã hiểu ra, tươi cười bước vô miếu. Hà bước theo sau thấy hơi lạ nên cô hỏi.

-         Ủa anh nói đi uống café mà, sao lại vô đây?

-         Anh vô thắp nhang cảm ơn vị sơn thần ở đây, vì ngày hôm anh uống phải thuốc của thầy tà, mặt dù đã ói ra nhưng tà khí vẫn ít nhiều còn bám trong người. Cũng may, vị sơn thần này hiển linh cho uống nước phép hóa giải hết tà khí, hơn nữa còn chỉ điểm cho anh hướng lên chùa. Nếu không, tất cả chúng ta khó thoát nạn rồi.



Nghe vậy Hà cũng gật đầu đồng tình, hai người bước vô thắp hương cảm ơn sơn thần nọ, rồi về. Hà nhìn Long, ngập ngừng nói

-         Anh, từ sau khi mình chia tay, tuy có nhiều người theo đuổi, nhưng em vẫn cảm thấy rất tẻ nhạt và cô đơn. Chũi ngày không có anh bên cạnh để cãi nhau với em, để la, để hờn ghen thật sự quá tỉnh mịch,buồn chán. Em biết là lổi của mình, em đã quá hà khắc với anh….

Hà nói đến đây, Long ngăn lại không cho cô nói tiếp

-         Tất cả đều là quá khứ rồi em, chuyện gì vui thì mình giữ, còn chuyện không vui thì mình bỏ hết cho nó nhẹ đầu.

-         Dạ, cảm ơn anh. Trãi qua chũi ngày đó, em mới biết em còn yêu anh, yêu anh rất nhiều, mình quay lại với nhau nha!

Long đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Hà. Đôi mắt xinh đẹp, đã giam con tim anh trong bao năm qua, nhưng giờ đây Long thấy bình lặng trước đôi mắt đó.

-         Hà nè, chũi ngày không có em, anh đã ngộ ra 1 điều.

-         Điều gì anh?

-         Cuộc đời của mỗi người, là một con đường mà ta phải đi. Trên con đường đó ta sẽ gặp vô số người, có người lướt qua, có người đồng hành một đoạn, có người tốt kẻ xấu. Nhưng dù là ai, cũng không thể đi cùng ta từ đầu đến cuối đường được hết, chỉ có mỗi mình ta tự bước đi, tự trãi nghiệm. Người tốt thì cho ta giá trị, người xấu thì cho bài học, bởi vậy đừng oán trách hay tiết núi bất kỳ điều gì đã qua, mà hãy bình thản trước mọi việc…...

-         Ý anh là.

-         Uh. Chuyện của mình đã là quá khứ, anh cảm ơn tất cả những gì em đã cho anh trãi nghiệm, để từng bước trưởng thành hơn. Hai chúng ta, quá khác biệt về quan niệm sống, nên khi đến với nhau chỉ có thể đem cho nhau điều không vui mà thôi. Em có cuộc sống của em, còn anh có con đường của anh.

-         Phải chăng anh chọn con đường đi tu nên….

-         Anh vốn là cư sĩ, chứ không xuất gia nên việc lấy vợ sinh con không có ảnh hưởng gì hết. Mà chẳng qua, anh không muốn quay lại để đem sự khó chịu thậm chí đau khổ cho cả hai, mọi chuyện mình hãy để tự nhiên đi em, mọi thứ cứ tùy duyên.

 

 Nói xong, cả hai người lẳng lặng đi về chùa. Sáng hôm sau tiễn mọi người ra xe về lại Sài Gòn, Long một mình quay lại chùa. Bước vô phòng, anh thấy trên giường có đặt sợi dây mình tặng cho Vy hôm qua, vừa lúc đó điện thoại có tin nhắn đến. Tin nhắn của Vy gửi “ em xin lổi, gửi lại anh sợi dây vì anh Đình khi biết dây do anh tặng nên không vui,…..”

Long Lắc đầu nói thầm

-         Đình ơi là Đình, chỉ lo ghen tầm bậy tầm bạ, mà không biết vợ em sắp gặp kiếp nạn

Long lại thở dài

-         Haizzzz, đúng là kiếp nạn thì khó mà tránh khỏi !

Hà vừa nhận căn hộ mới không lâu, cô cho công ty nội thất vô thiết kế các loại như bàn, tủ, giường,… cho căn hộ mới của mình. Đến ngày giao hàng và lắp đặt, thì Hà có công tác đột xuất phải rời Sài Gòn mấy bữa, khi công ty nội thất tới, Hà gọi về nhờ Vy sang nhận bàn giao. Bởi Vy vừa nhà nhân viên, vừa là em họ của Hà nên cô rất yên tâm giao nhà. Nhận lời của Hà, hai vợ chồng Vy và Đình lập tức chở nhau qua căn hộ mới, chờ bên nội thất đem đồ tới ráp.

Khi ráp xong mọi thứ thì trời đã khuya, lại lất phất mưa, thấy vậy Đình nói với vợ

-         Giờ cũng đã khuya, với cả ngày nay em vừa bận việc ở công ty, lại còn chạy tới chạy lui nãy giờ nên vợ anh mệt lắm rồi. Hay tối nay nay vợ chồng mình ở lại đây ngủ, rồi sáng mai về, chứ giờ mưa như vầy mà về em dễ bệnh lắm.