Thanh Châu cảm thấy mơ hồ, rồi như đang lạc vào một thế giới nào đó trong vô thức, thấy trước mắt là thầy Huy đang tay trong tay với một cô gái lạ, hai người họ nhìn rất hạnh phúc, cô cảm thấy tuyệt vọng đến tột cùng. Trái tim như tan nát.
Ba anh em ba Huy, Hạnh Thúy và Hải Phương sau khi chạy xe thẳng ra đường, không ai nói lời nào, họ theo con đường quốc lộ 1 mà tiến thẳng cho đến ngã ba An Thái Trung, thay vì tiếp tục chạy thẳng để về Bình Dương. Nhưng ba Huy đã ra hiệu cho hai người em, tìm một quán cà phê để nghĩ chân và có chuyện muốn nói.
Họ gọi hai ly cà phê đá cùng một chai nước suối lạnh, ba Huy mồi điếu thuốc hút một hơi thật sâu rồi nhìn chăm chú vô làn khói, đưa bàn tay lên bấm độn. Hạnh Thúy và Hải Phương dù rất tò mò nhưng không dám hỏi gì chỉ yên lặng quan sát, vì họ biết chắc anh ba Huy khi làm điều gì cũng đều có lý do. Bất chợt ba Huy hoảng hốt nói
- Không xong rồi, mình phải tức tốc quay lại nhà cô Thanh Châu liền mới được, để trễ là xảy ra chuyện.
Hạnh Thúy nghe vậy giật mình, hỏi
- Bộ có chuyện gì nữa hả anh ba, sao nhìn anh có vẻ hốt hoảng vậy
- Anh không thể giải thích được liền trong lúc này, bây giờ chúng ta phải đi ngay nếu không sẽ lớn chuyện.
Mặc dù không biết đang xãy ra chuyện gì, nhưng hai vợ chồng Hạnh Thúy cũng vội vã kêu chủ quán tính tiền nước, rồi bước ra xe quay đầu lại về nhà Thanh Châu. Vừa thắng xe lại thấy nhà đã đóng cửa, ba Huy vội đá chống xe xuống phóng người trèo qua cổng rào, rồi bước đến đập cửa mấy lần nhưng bên trong vẫn im lìm. Anh bước lùi ra xa mấy bước, ngước nhìn lên phía phòng thờ ở trên sân thượng thấy cửa vẫn còn đang mở, rồi dùng nội công đã được chân truyền của phái Thất Sơn, vận khí lấy đà chỉ trong chớp mắt là ba Huy đã phi thẳng lên trên lang cang của sân thượng, một cách gọn gàng trước hai cặp mắt ngỡ ngàng của vợ chồng em họ.
Băng qua phòng thờ chạy thẳng vô phòng của Thanh Châu, thấy cửa vẫn mở nhưng không thấy cô ấy đâu, ba Huy vội vàng chạy xuống theo lối cầu thang rồi đi thẳng ra phòng khách, vừa đến nơi anh như đứng hình vì thấy trước mắt mình là Thanh Châu, đang mặc chiếc áo đầm màu tím đứng trên ghế với sợi dây thòng lọng đang nắm chặt trong tay. Cô quay mặt qua ba Huy với đôi mắt vô hồn, rồi trợn trừng hai mắt và nở một nụ cười ma mị trước khi tròng thẳng sợi dây thừng vô cổ, cô dùng chân đẩy chiếc ghế ngã qua một bên, toàn thân đung đưa lũng lẳng trên trần nhà.
Sự việc xảy ra vô cùng nhanh, nhưng ba Huy phản ứng cungd không hề chậm, anh lao tới nâng người Thanh Châu lên và rút từ trong đế giày ra một con dao nhỏ, rồi đưa lên cắt đứt sợi dây thòng lọng, sau đó đặt Thanh Châu đã ngất xỉu nằm xuống ghế sofa. Lúc này tình hình nguy cấp đã qua đi, ba Huy mới sực nhớ còn hai người em đang đứng ở ngoài sân, nên chạy nhanh ra mở cửa cho họ vô để cứu tỉnh Thanh Châu.
Biết chuyện Hành Thúy hớt hải chạy vô, xoa bóp tay chân và bấm huyệt Nhân trung để cứu tỉnh Thanh Châu. Trong thời gian đó ba Huy cũng kẻ tóm tắt quá trình cứu người, nếu như chỉ chậm thêm vài phút thì chắc có lẽ cô gái kia đã mất mạng. Một lúc sau Thanh Châu từ từ mở mắt ra nhưng phải ngồi thêm một hồi nữa cô sau mới hoàn toàn tỉnh hồn, để kể lại sự việc
- Khi thầy và mọi người đi khỏi không lâu thì em có cảm giác lạ lắm, như thể có ai đó súi giục hãy treo cổ đi rồi sẽ nhanh chóng được gặp lại thầy, không hiểu vì sao lúc đó lại răm ráp nghe theo, và hầu như em đều nhận biết hết mọi hành động mình làm chỉ có điều là không thể kháng cự lại được, thật sự rất đáng sợ.
Nói tới đó, Thanh Châu không kềm được nước mắt nữa, thấy vậy ba Huy lên tiếng
- Thôi không có gì nữa đâu, giờ có tui ở đây rồi không sao đâu, cô hãy bình tĩnh và nghĩ ngơi đi!
Chiều tối hôm đó khi Thanh Châu đã hoàn toàn tỉnh táo, ba Huy kêu cô ra và hỏi chuyện.
- Cô thấy sao rồi, đã khỏe hơn chưa?
- Dạ đã khỏe nhiều rồi, nhưng em không hiểu tại sao mình gỡ cái bàn thờ xuống và trừ được con ngãi quỷ mà em vẫn bị như vậy, trong khi vẫn đang đeo sợi dây mà thầy cho để phòng thân.
- Khi xử lý xong, tui biết trước sự việc sẽ không đơn giản như vậy, nên lúc đó mới nhứt quyết đi khỏi đây để cho nó xuất đầu lộ diện, có điều không ngờ nó lại xuất hiện nhanh hơn dự tính. Và trãi qua chuyện này, tui có thể khẳng định một điều, các thế lực tà ác kia không chỉ xuất phát từ người bạn trai cũ mà còn từ trong nhà cô nữa.
Nghe thầy Huy nói vậy, làm Thanh Châu hoảng hồn, lật đật hỏi
- Ý thầy nói, trong nhà em có vấn đề gì sao?
- Cha mẹ cô ly thân vì lý do gì, và từ khi nào?
- Dạ lúc đầu cha mẹ em sống rất hòa thuận, nhưng từ khi cha em đi tu thiền gì đó bên nước ngoài trở về, vậy là ông ấy trỡ nên thay đổi hoàn toàn, công việc kinh doanh bên trung tâm thanh nhạc cũng xuống dốc nhanh chóng vì cái tư duy đạo pháp gì đó! Mẹ không chịu nổi cách sống đó của cha, đã nhiều lần khuyên giải nhưng không thay đổi đươc gì, sau cùng hai người ly hôn luôn. Hiện căn nhà em đang sống là của cha, nhưng ông ấy rất ít khi ở nhà.
- Cha cô tên họ là gì và tuổi gì?
- Dạ họ tên đầy đủ là Đặng Trần Khánh Vũ, tuổi Ngọ.
Thầy ba Huy nhắm mắt lại miệng đọc chú, một lúc sau mở mắt ra và nói
- Cha cô là tổng giám đốc của một trung tâm đào tạo về âm nhạc, ông ta là một doanh nhân thành đạt và đồng thời cũng là một Phật tử rất mộ đạo, thường xuyên trì chú tụng niệm cũng như ngồi thiền, nhưng không hiểu vì cơ duyên gì mà ông ta lại nghiên cứu thêm về dịch cân kinh và pháp luân công. Nhưng không có thầy tận tay hướng dẫn mà chỉ coi trên trang mạng rồi để học theo, do đó tư thế và hơi thở bị sai dẫn tới tà khí công tâm và bị loạn thần. Bệnh của ông ấy xem ra cũng không nhẹ, nếu còn tiếp tục kéo dài có thể sẽ bị điên loạn hoàn toàn lúc đó thì vô phương cứu chữa.
Nghe mấy lời ba huy nói quả tình đúng như tình trạng của cha mình, Thanh Châu thừa nhận
- Dạ thầy nói vô cùng chính xát, thực sự không chỉ có mẹ mà ngay cả em từ lâu nay đã chán nản với lối sống của cha, nhưng phận làm con cũng không biết phải làm gì cho đúng nữa, nói thì không dám nói vì sợ mang tiếng bất kính nhưng để trong lòng lại khổ tâm vô cùng.
Ba Huy lại thở dài rồi nói tiếp
- Hazzz… Ngoài ra, do cha cô tu thiền nhưng không phải pháp của chánh đạo, mà ông ta đã sa vào con đường tà đạo với mục đích nhanh chóng phát huy thần lực, cộng thêm việc bị loạn thần vì tà khí công tâm. Ông ấy nhiều lần phát ngôn mạo phạm Phật pháp, tự ảo tưởng cho rằng mình có tu vi cao nhất trong tam cõi, từ những điều này mà công việc kinh doanh ngày càng xuống dốc trầm trọng.
- Dạ vậy bây giờ phải làm sao, để cứu được cha em thưa thầy?
- Nghiệp do ai tạo ra thì tự bản thân họ giải quyết, chỉ tội cho cô bởi “con gái nhờ đức cha”. Ông ta không chỉ tạo nghiệp bởi những lời nói mạo phạm Phật pháp, mà còn nổi sắc dục với nhiều cô gái trẻ, nên bị trả thù cũng là lẽ thường tình.